- Tôi thật sự không cố ý đâu. Tôi...tôi...- Hinata nghe cô hầu nói càng sợ hơn, mồ hôi trên trán túa ra. - Rin! Còn không mau dọn đống này đi. Còn cô chủ, xin cô đi với tôi để đến chỗ bà chủ. Hinata mặt tái mét, gật đầu đi theo cô hầu gái kia. Cô có linh cảm chuyện không may sắp xảy ra..... Reeng.....
- Ai thế? - Cậu...cậu chủ, cô chủ gặp rắc rối rồi...
- Cô nói gì, cô ấy gặp chuyện gì?....
Hinata gồng mình, cố gắng không để bản thân mình hét lên. Mép áo bị cô bấu vào gần như là rách ra thành trăm mảnh. Đôi mắt ươn ướt, hai mi run lên như sắp rớt. Môi mím lại đến trắng toát.Hiện giờ cô đang ở trong một căn phòng tối. Nơi này ẩm thấp, xộc lên mùi ẩm mốc rợn người. Đâu đó có vài sinh vật bé nhỏ chạy run rúc trong các rảnh đồ bị bỏ đi. Phía trên trần nhà là những tơ nhện giăng kín và các con nhện đáng sợ đang giăng tơ phủ khắp nơi. Hơn hết thảy....Hinata lại sợ bóng tối! Đó là tất cả những gì cô phải gánh chịu sau khi... Flashback! Cô hầu gái dẫn Hinata đến phòng của bà chủ. Khi đứng trước cửa phòng, Hinata đã có cảm giác phía sau cánh cửa đó là một cái gì đó rất nguy hiểm. Ví như cơn bão, hiểm họa hay còn hơn thế. Thật sự là đáng sợ!
Cốc, cốc, cốc Tiếng gõ cửa của cô hầu gái. Hinata tưởng chừng tiếng tử thần vang bên tai. Những ngón tay đan xen nhau run lên. Mồ hôi lạnh toát rải đầy trên thái dương của cô.
- Cô chủ, mời cô vào trong - Cô hầu gái bước ra gọi sau khi đã vào thưa với bà chủ.
- V-Vâng!
Hinata vào trong phòng, căn phòng tràn ngập một mùi sát khí. Trong mắt cô thì là vậy. Nhưng căn phòng này thì lại rất thoáng, sạch sẽ và rất sang trọng. Mọi đồ vật đều được sắp xếp theo kiểu kiến trúc phương Tây và làm bằng chất liệu đắc tiền.
Rầm!
Tiếng cô hầu gái đóng cửa làm Hinata giật thót. Cô mới sực nhớ ra bản thân mình vào đây để làm gì.
- Con tới đây cho ta - Người phụ nữ cất tiếng trầm lắng. Đôi mắt bà trừng về phía cô con dâu của mình.