Lan Ngọc rìu Diệp Anh đi tới xe không ngờ lại va phải mấy tên côn đồ :- Mẹ mày ! Mù à ? - Thằng đứng đi tới túm lấy cổ Lan Ngọc .- Tôi xin lỗi ! Chỉ là vô tình va vào các anh thôi có cần đụng chạm vậy không ? - Cậu cau chặt mày - Mẹ kiếp , cái thứ rác rưởi như mày làm bẩn áo tao rồi , con khốn ! - Hắn ta vừa nói còn vừa vỗ vỗ vào mặt Lan Ngọc, cậu cáu gắt quát .- BỎ CÁI TAY BẨN THỈU CỦA MÀY RA KHỎI MẶT TAO !!! - Lan Ngọc gầm lớn đến nỗi Diệp Anh cũng mờ mờ tỉnh dậy .- Con chó này ! - Hắn ta vả cái " bốp " vào mặt cậu . Cái đánh của đàn ông mà , mặt cậu lệch hẳn sang một bên , khóe miệng rách ra nhuốm máu .Diệp Anh mờ mờ thấy vậy liền lao đến đè tên kia xuống ra sức đánh lên gương mặt xấu xí của hắn :- MÀY CHẾT ĐI THẰNG CHÓ !!! AI CHO MÀY ĐÁNH EM TAO !!!!Bọn đàn em thấy tên đại ca bị đánh liền lao vào lôi Diệp Anh ra , liền tục giáng những cái đánh mạnh mẽ của một tên đàn ông lên người một cô gái nghĩ mà nhục hộ . Lan Ngọc thấy chị mình bị đánh liền lao vào như dã thú , bọn chúng chính xác là chọc giận Ninh Dương Lan Ngọc này rồi .Một tay cậu hất văng mấy tên kia ra ,giáng từng đòn chí mạng khiến bọn chúng gục ngay tại chỗ , coi như hôm nay xui đi .- Ahsss ... Đánh chả đã tay gì cả , mấy cái tên này yếu như sên vậy , dậy đê cho chị mày đánh tiếp nào . ÊIIII ...- Lan Ngọc nhìn qua mới thấy Diệp Anh đang lồm cồm bò dậy .- Chớt mọe bà chụy . - Cậu chạy lại đỡ Diệp Anh lên . Một thân Diệp Anh bầm dập , tơi tả , cả hai đi về phía xe rồi cùng trở về nhà Lan Ngọc , cô quay sang hỏi Lan Ngọc:- Em có sao không ? - Sao con khỉ ! Bộ chị bị ngốc hả ? Có biết võ đâu lao vào chi ? - Haizzz . . . Mình là chị em mà , ai đánh em cũng như là người đó đánh chị . Em còn trách cái gì ? Chỉ là lo cho em thôi .- Chị ... Đúng là ngốc mà ! Đã say còn đánh nhau nữa , xem Trang có giết chị không ? - Em đừng nhắc đến em ấy nữa ! - Diệp Anh thở dài tựa đầu vào cửa kính , cả cơ thể đau nhức rã rời , cô còn cảm nhận được máu từ trên trán đang chảy xuống tới cằm luôn rồi mà lười quá chả thèm lau . Giờ chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm thấy đau đớn không thôi .- Rồi lại sao nữa ? - Lan Ngọc mệt mỏi .- Dương Thành Nam về rồi ! - Diệp Anh chán nản lên tiếng- THẬT Á ??? - Lan Ngọc đang lái xe bỗng thắng gấp lại làm cả người Diệp Anh về phía trước . Cô hít sâu nhịn đau .- Em định giết người à ?- Thành Nam về rồi á ?- Ừ . . . - Vậy đây là lí do mà chị uống rượu ? Đuma lau máu đi coi , nhìn như siro ý !- Haizzz , ủa thấy chị mày chảy máu mà tỉnh bơ vậy má ???- Ôi dời cũng có chết được đâu - Thôi về nhà em đi , mệt gần chết , ngủ tí mai đi làm .- Biết mai đi làm còn uống cho cố vô .Diệp Anh không đáp lời , nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ . Cô không muốn nghĩ nữa , đêm này chắc em hạnh phúc lắm vì em đang được nằm trong vòng tay người em yêu mà .............................Thuỳ Trang cả đêm thao thức không ngủ được . Mặc dù nằm trong vòng tay Thành Nam nhưng nàng không hề cảm thấy hạnh phúc như nàng thường nghĩ . Vòng tay cứng rắn này không ấm áp dịu dàng như của Diệp Anh . Nàng thật sự nhớ hơi ấm của cô , nhưng vẫn vui vì được ngủ cùng với Thành Nam hơi ngang ngược nhưng thôi kệ . Không biết giờ này cô đang ở đâu , nàng cứ bồn chồn thao thức chỉ mong đến sáng mai đi làm để gặp cô .Sáng hôm sau nàng đã dậy thật sớm không có người kia chuẩn bị cho mọi thứ thật bất tiện , Thành Nam vẫn nằm ngủ trên giường . Nàng vì cả đêm không ngủ được nên giờ rất mệt mỏi , đi ra làm xong bữa sáng cho anh rồi ghi một tờ giấy đặt cạnh đó xong mới đi làm .Hôm nay nàng phải taxi vì cô đâu có ở nhà để đưa nàng đi làm đâu . Đến công ty Thuỳ Trang liền đi lên phòng của Diệp Anh tìm cô , nhưng lạ thay cô chưa đến . Hôm nay chắc là lần hiếm hoi Diệp Anh đi làm muộn , Thuỳ Trang hụt hẫng quay về phòng bắt đầu công việc cho ngày mới .Đến tầm giữa trưa Diệp Anh mới tỉnh dậy , lê thân xác rã rời vào phòng vệ sinh đưa tay lấy tạm bộ suit của Lan Ngọc mặc rồi lái xe tới công ty . Những vết thương qua đã được Quỳnh Nga xử lí sạch sẽ , băng bó kĩ càng . Những hành động lo lắng , cẩn thận sợ làm Diệp Anh đau của Quỳnh Nga làm Lan Ngọc ghen đỏ mắt . Nghĩ lại mà buồn cười .Diệp Anh đỗ xe rồi từ từ tiến vào công ty , đi đến phòng thiết kêu :- Ngọc Huyền ! Vô phòng tôi một chút . Ngọc Huyền chính là phó phòng , xinh xắn , hiền lành , chăm chỉ được cái là thích thầm Diệp Anh ngay từ lần đầu gặp Diệp Anh ở đại sảnh công ty ngày cô vào làm .- Dạ . . . - Ngọc Huyền giật mình , đây chắc là lần đầu tiên Diệp Anh gọi em như vậy . Lòng liền bồi hồi xuyến xáo nhanh chân đi theo Diệp Anh .Thuỳ Trang nhìn thấy Diệp Anh chưa kịp mừng rỡ đã thấy những vết thương lớn nhỏ trên gương mặt của cô , nàng lo lắng muốn đi tới nhưng Diệp Anh lại gọi Ngọc Huyền vào phòng riêng . Tính sở hữu liền trỗi dậy , cả cái phòng này ai không biết Ngọc Huyền thích Diệp Anh .Nàng bực mình vò nát mấy tờ giấy xung quanh . Quỳnh Nga thấy vậy liền ngăn lại :- Thuỳ Trang chị sao vậy ? - H . . . Hả ? À không có gì .Quỳnh Nga thấy khó hiểu nhưng lại tập chung làm việc .Ngồi chắc nửa tiếng sau Ngọc Huyền mới quay lại với gương mặt phiếm hồng , các anh chị trong phòng liền xúm lại hỏi :- Nào khai ngay . Em với giám đốc làm gì trong đó ? Sao mặt lại đỏ như vậy ?Làm chuyện đen tối đúng không ?- Không có mà ? - Em ngại ngùng , e thẹn- Khai nhanh !!! - Kha Vũ - Thì giám đốc giúp em chỉnh lại bản thiết kế thôi chứ có làm gì đâu. - Ngọc Huyền ngại ngùng - Ghê ghê ... Hai người ngồi sát nhau lắm đúng không ?- H... Hả ???? Sao chị biết ? - Em ngạc nhiên nhìn- Nhìn mặt em đỏ vậy là biết rồi . HihiThuỳ Trang ngồi một góc nghe thấy liền đen mặt , xung quanh như phóng ra một tảng băng khổng lồ . Lạnh ngắt . Nàng gắt lên :- IM LẶNG VÀ LÀM VIỆC CỦA MÌNH ĐI !!! Nguyên một phòng giật mình nhanh chóng chở lại chỗ ngồi làm việc . Thuỳ Trang hùng hổ xông ra ngoài , không phép tắc đi thẳng vào phòng Diệp Anh .- YAHH DIỆP ANH !!!!Diệp Anh giật mình ngước lên . Thuỳ Trang gắt tiếp - TỐI HÔM QUA CHỊ ĐÃ ĐI ĐÂU ?- Liên quan đến em sao ?- TÔI HỎI CHỊ ĐÃ ĐI ĐÂU ? - Haizzzz ... Gặp một vài người bạn .- CÒN NHỮNG VẾT THƯƠNG NÀY ! CHỊ ĐÁNH NHAU SAO ?- Ừm ...- TẠI SAO CHỊ CỨ THÍCH ĐI GÂY CHUYỆN VẬY ? RỒI TỰ CHUỐC HỌA VÀO THÂN CHƯA ? BỊ ĐÁNH ĐẾN NHƯ VẬY RỒI CÒN RA CÁI THỂ THỐNG GÌ NỮA !- ĐỦ RỒI THUỲ TRANG ! - Diệp Anh quát lớn làm nàng im bặt kinh hãi . - Chị xin lỗi , em mau về phòng đi .Thuỳ Trang rưng rưng nước mắt đi tới ôm chầm lấy Diệp Anh mà bật khóc nức nở .- Chị mắng em , hức... hức ... Diệp Anh chị giỏi lắm . CHỊ MẮNG EM !!! Huhuhu .- Trang à chị xin lỗi . Em đừng khóc nữa . . . Trang à chị sẽ đau lòng . - Diệp Anh hốt hoảng ghì chặt nàng vào lòng hơn .- Hức ... Em đã rất lo lắng cho chị .... hức... Sao lại để bị thương như vậy chứ !!! Huhuhu - Nàng khóc to hơn - Xin lỗi , xin lỗi . Cô hôn nàng , một nụ hôn nhẹ nhàng như an ủi , vỗ về mong nàng đừng khóc nữa .- Chị yêu em , ngoan không khóc nữa .........