Ngoại truyện: Không đứng đắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một ngày nào đó, Chung Trì Tân đi tới phòng thu âm, thời điểm xuống xe, nhíu mày cúi đầu xoa đầu gối của mình.

"Tân ca, anh không sao chứ?" Kế Thiên Kiệt đứng bên cạnh lo lắng hỏi.

Chung Trì Tân thẳng lưng: "Không có việc gì."

"Tân ca, gần đây anh bị đụng vào đâu sao?"

"Không có."

"Tân ca, có phải anh bị phong thấp rồi không?" Đây là lần thứ tư Kế Thiên Kiệt nhìn thấy anh hắn chạm vào đầu gối của mình, hắn lo lắng đó là di chứng do trận ngã từ trên đài treo lần ấy lưu lại.

Chung Trì Tân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng cũng bắt đầu trăn trở: Chẳng lẽ mình đang già đi rồi sao?

Tuy rằng Chung Trì Tân không nói chuyện, nhưng Kế Thiên Kiệt vẫn đem việc này để ở trong lòng.

Ba tháng sau, hắn mang lên thủ đô phương thuốc gia truyền từ quê mình – Rượu mộc thiên liệu.

"Tân ca, đây là rượu thuốc, rất nổi tiếng ở quê em, trị phong thấp đỉnh nhất." Kế Thiên Kiệt tự mình học hỏi ông nội hắn, tổng cộng ngâm năm vò, bỏ đi bốn vò, chỉ có một vò này là thành công.

"... Tôi không bị phong thấp." Chung Trì Tân vừa nói xong, lại cảm thấy vết thương vài năm trước của mình mơ hồ phát đau.

"Tân ca, anh cứ uống trước thử xem, nếu thật sự không được, chúng ta đi bệnh viện."

"Cứ để đó đi." Trong lòng Chung Trì Tân cũng có chút lo lắng, tuổi tác của Khương Diệp lúc này vừa đẹp, hiện tại lại là nữ diễn viên đỉnh lưu trong giới, còn hắn đây lại bắt đầu bị phong thấp?

Trước khi đi, Kế Thiên Kiệt còn quay đầu bỏ lại một câu: "Tân ca, rượu này thật sự là thứ tốt."

Chờ sau khi Kế Thiên Kiệt rời đi, hắn trừng mắt nhìn bình rượu nhỏ kia, đưa tay cầm lấy mở ra xem thử, khó ngửi.

Chung Trì Tân ghét bỏ buông xuống, đẩy ra thật xa, đi tới mở TV.

Trên TV đang phát sóng cuộc phỏng vấn nào đó của Khương Diệp trong lễ trao giải điện ảnh, rõ ràng cô chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn chói mắt hơn so với bất kể người nào xung quanh.

Chung Trì Tân nhìn hình ảnh hào hoa phong nhã của Khương Diệp trên TV, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau buồn, hắn chỉ lớn hơn Khương Diệp vài tuổi, vậy mà bây giờ đã có dấu hiệu lão hoá.

Cảm thấy không phục, ánh mắt của hắn do dự chuyển qua bình rượu thảo dược vừa mới đẩy ra, hay là... cứ thử uống một chút xem sao.

Lại một lần nữa cầm lấy bình rượu, Chung Trì Tân mặt đầy ghét bỏ như cũ, cuối cùng vẫn đi tìm một cái chén nhỏ, rót đầy.

Hương vị đắng gắt xộc vào khoang mũi, hắn căn bản không hề muốn uống, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Khương Diệp còn đang nhàn nhạt cười nói ở trên TV, Chung Trì Tân dằn lòng cắn răng một cái, bịt mũi uống hết.

Một chén đi xuống dường như không có phản ứng gì, thậm chí cảm giác đầu gối của mình ngày càng đau hơn.

Hắn lại đổ thêm một chén, uống sạch.

Hình như... đã không còn đau nữa.

Có điều cả người hơi nóng.

Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Chung Trì Tân vừa nghe thấy đã biết là Khương Diệp trở về, hắn lập tức đứng dậy muốn nghênh đón, kết quả vừa bước được hai bước, trực tiếp sụp xuống.

Chung Trì Tân chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, giống như trên đầu đang trùm một tấm vải đen lớn.

"A Diệp..."

Khương Diệp cầm trong tay một cuộn dán mềm, mở cửa ra không nhìn thấy bóng người, chỉ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt: "Meo ~"

Cô nhìn theo hướng âm thanh thì thấy quần áo của Chung Trì Tân đang rơi trên mặt thảm, bên dưới có một thứ nhỏ bé gì đó đang cử động, âm thanh chính là từ bên trong truyền đến.

Khương Diệp tiện tay đặt cuộn dán mềm lên trên mặt bàn, khom lưng nắm vật nhỏ từ bên trong xách ra, là một con mèo trắng nhỏ mềm mại.

Anh ấy mua sao?

Một tay Khương Diệp ôm mèo, tay kia nhặt quần áo của Chung Trì Tân lên.

Cô vốn cho rằng Chung Trì Tân đang ở trên lầu, nhưng nhặt được một nửa quần áo lại phát hiện ra có chút không thích hợp, như thế nào ngay cả quần lót cũng ở đây?

Khương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua mèo nhỏ, con mắt đen ướt sũng của đối phương chăm chú nhìn vào mình, không chớp lấy một cái, toàn thân mèo nhỏ cứng ngắc, run run rẩy rẩy meo lên một tiếng, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

Đem toàn bộ quần áo của Chung Trì Tân đặt lên sofa, Khương Diệp nhìn thấy bên trên mặt bàn nhiều thêm một thứ đồ xa lạ, vươn tay nâng lên mũi ngửi thử, là hương vị của rượu, lại nhìn thấy cả giọt rượu vẫn còn vương trong cái chén bên cạnh.

Anh ấy uống rượu?

Khương Diệp nhíu mày, đi lên lầu tìm Chung Trì Tân.

Không thấy người, cô tìm từ lầu ba xuống tới lầu một, thậm chí còn vòng ra hậu viện, không hề thấy được bóng dáng của hắn.

Lúc này mèo nhỏ trong tay rốt cuộc có động tĩnh, bắt đầu điên cuồng ngoe nguẩy giãy giụa.

Khương Diệp nhíu mày, cô không có kiên nhẫn đối với động vật nhỏ, thấy thế trực tiếp đặt nó xuống mặt đất, chuẩn bị đi tới phòng khách gọi điện thoại.

Nhưng mà con mèo nhỏ kia sau khi xuống dưới lại không rời đi, ngược lại còn cào ống quần cô, miệng vẫn meo meo không ngừng.

Khương Diệp đỡ trán, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xổm xuống lần nữa ôm mèo con lên, lúc này nó mới thôi giãy giụa.

Lấy di động ra gọi điện cho Chung Trì Tân, chuông điện thoại lại truyền đến từ bên dưới gối sofa, Khương Diệp khom lưng lấy di động ra, đích xác là điện thoại của hắn.

Khương Diệp đứng trong phòng khách, sắc mặt trầm xuống.

Cô có một loại dự cảm không tốt, Chung Trì Tân uống rượu chắc chắn sẽ say, càng miễn bàn vừa rồi cô nhìn thấy quần áo hắn mặc ngày hôm nay...

Khương Diệp đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của đám quần áo ban đầu, nhìn không giống như bị cởi ra, mà có vẻ càng giống như Chung Trì Tân... đột nhiên biến mất từ bên trong.

Khương Diệp cúi đầu nhìn lại con mèo nhỏ đột nhiên xuất hiện này, có chút hoài nghi có phải mình đang nghĩ nhiều hay không.

Chung Trì Tân, hiện tại cũng chính là mèo nhỏ nhìn thấy Khương Diệp cúi đầu nhìn mình, một cái móng vuốt vươn ra chỉ vào di động, sau đó lại chỉ vào thân mèo.

Khương Diệp: "..."

Cô ngồi xuống đặt con mèo nhỏ lên trên bàn trà, nhìn nó đang cố gắng mở màn hình di động, chẳng qua sức lực của toàn bộ thân thể mèo con không lớn hơn di động bao nhiêu, nó sốt ruột loanh quanh nửa ngày cũng không làm sáng lên được.

Khương Diệp có lòng tốt đưa tay bật màn hình di động lên, sau đó nghe thấy mèo nhỏ quay đầu kêu với cô một tiếng yếu ớt, bám lấy ngón tay cô cắn cắn.

Có lẽ... dùng từ liếm sẽ chuẩn xác hơn.

Sau đó nó vươn móng vuốt trúc trắc ấn mã số lên trên màn hình, mở ra ghi chú.

Từ động tác thuần thục như vậy của nó, trong lòng Khương Diệp đã có suy đoán, nhưng vẫn đợi cho đến khi mèo nhỏ đè lên màn hình đánh ra một câu: Anh là Chung Trì Tân.

Cô nhìn chằm chằm vào con mèo trắng non nớt một hồi lâu, dường như vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật quái dị này.

Chung Trì Tân có chút hoảng sợ, không quá thuần thục lảo đảo nhảy vào lòng cô, túm lấy quần áo của cô, trèo lên bờ vai cô không ngừng kêu to, dùng cả cái đầu nhỏ của mình vùi lên mặt Khương Diệp.

Khương Diệp: "..."

Cô kéo con mèo nhỏ này xuống, nhìn qua có vẻ tuỳ ý, nhưng tay dùng lực lại rất nhẹ nhàng, đặt con mèo ở trước mặt mình: "Phải thì kêu một tiếng, không phải thì kêu hai tiếng."

Mèo nhỏ yếu ớt meo một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Anh là Chung Trì Tân?"

"Meo ~"

"Uống rượu xong biến thành như vậy?"

"Meo ~"

Khương Diệp: "..."

Cô đặt mèo nhỏ lên trên đùi mình, thò tay đóng nắp bình rượu trên bàn lại, cúi đầu trấn định nói với hắn: "Anh ngủ một lát trước đi, sau khi rượu tan có khả năng sẽ biến trở lại."

Mèo nhỏ nhắm mắt lại, dáng vẻ hoảng sợ vẫn còn lưu trên mặt.

Khương Diệp cúi đầu nhìn đùm lông trên đùi mình, nhắm mắt ngủ cùng hắn, đại khái qua hơn nửa giờ, di động của cô đột nhiên vang lên, cô nhẹ nhàng ôm mèo nhỏ lên đặt xuống sofa, bước nhanh ra ngoài nhận điện thoại.

Sau khi nói chuyện xong, Khương Diệp lại trở về đứng trước sofa, nhìn con mèo nhỏ kia một hồi lâu, cuối cùng lấy di động ra giơ lên chụp một tấm ảnh.

Đưa tay cầm lấy quần áo của Chung Trì Tân che lại lên người nó, Khương Diệp mang theo cuộn dán mềm đi vào phòng điện ảnh.

Phòng điện ảnh ba tháng trước đổi một cái kệ tủ, hôm đó đầu gối của Chung Trì Tân bị đụng vào một cái, Khương Diệp cho rằng hắn còn chưa quen, kết quả hôm kia lại bị đụng tiếp, thời điểm cô tới công ty, thuận đường mua cuộn dán mềm trở về.

Dán đầy các góc cạnh tủ xong xuôi, Khương Diệp mới đứng dậy đi xuống dưới lầu.

"A Diệp..."

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Khương Diệp phát hiện mèo con trên sofa đã thay đổi trở về.

Cô tăng tốc bước chân đi đến trước mặt Chung Trì Tân nhíu mày hỏi: "Sao anh lại uống rượu nữa rồi?"

Chung Trì Tân sau khi biến trở lại, vừa mới cầm quần áo lên đã nghe thấy tiếng Khương Diệp xuống lầu, hắn ấp úng nói: "Là Tiểu Kế đưa tới."

Khương Diệp không nghe rõ được lời của hắn, ánh mắt đang bị một thứ ở sofa thu hút: "Anh... còn có cái đuôi."

Một cái đuôi mèo dài màu trắng đặt dưới thân của Chung Trì Tân, không có nửa điểm sức lực nào.

Chung Trì Tân cúi đầu nhìn thấy cái đuôi của mình, cũng bị doạ sợ: "Nó sẽ vẫn lưu lại sao?"

"Tiểu Kế đưa tới rượu gì vậy?"

"Rượu mộc thiên liệu, nói, nói có thể trị đầu gối đau." Chung Trì Tân mờ mịt nói.

"Đầu gối của anh đụng đau, phải bôi thuốc, uống rượu cái gì?" Khương Diệp cúi đầu tìm kiếm tư liệu về rượu mộc thiên liệu.

Đồ uống mộc thiên liệu có tác đụng ích khí bổ thận, tiêu từ phong thấp...

Ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên một hàng chữ 'có ảnh hưởng đối với tuyến sinh dục', lại ngước mắt lên nhìn sắc mặt đang ửng hồng của Chung Trì Tân bây giờ, làn da trắng lãnh lộ ra bên ngoài, giờ phút này đã nhuộm thành màu hồng phấn, cố tình đối phương còn mở to đôi mắt ướt sũng, vụng trộm nhìn cô.

Khương Diệp do dự một chút hỏi: "Bây giờ anh có cảm giác đặc biệt gì không?"

Chung Trì Tân còn đang đắm chìm vào trong hồi tưởng xem rốt cuộc mình đã đụng đầu gối vào đâu, nghe thấy câu hỏi của Khương Diệp, đột nhiên phát giác cả người đều không thoải mái, nóng đến mức muốn nổ tung.

"Không, không có việc gì."

Khương Diệp nhìn thấy hắn vẫn ngồi lên cái đuôi mèo, không nhịn được đưa tay muốn vớt đoạn đuôi kia ra, không nghĩ tới vừa mới chạm tay vào, Chung Trì Tân phản ứng đặc biệt mạnh, cả người run lên.

"..."

Chung Trì Tân thở hổn hển: "Em đừng đụng vào."

Hắn cố gắng dời cái đuôi của mình ra, đung đa đung đưa ở trong không khí.

"Anh có muốn uống nước hay không?" Khương Diệp nhìn không được khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn, muốn quay đi rót cốc nước đến, thuận tiện lấy khăn giúp hắn lau mặt.

"Em đừng đi!" Chung Trì Tân vội vàng gấp gáp giữ chặt một bàn tay cô lại.

Khương Diệp không nhìn về phía Chung Trì Tân, lại cúi đầu nhìn xuống cánh tay còn lại của mình, bên trên bị một nửa cái đuôi mèo gắt gao quấn lấy.

Chung Trì Tân nhìn thấy cô có vẻ hứng thú với cái đuôi của mình, thả lỏng đuôi mèo trườn lên trườn xuống giống như lấy lòng, cuối cùng chóp đuôi còn cọ cọ lên cổ tay cô.

"A Diệp, em ngồi xuống cạnh anh có được hay không?" Chung Trì Tân nói thì nói như thế, nhưng khát vọng trong đáy mắt lại không phải ý tứ này.

Hắn quá khó chịu rồi.

Đợi đến khi Khương Diệp thật sự ngồi xuống, Chung Trì Tân lập tức đưa tay ôm lấy cổ của cô, đuôi mèo trên cổ tay cô càng vòng chặt thêm.

Chung Trì Tân đã có thể cảm nhận được toàn bộ cái đuôi của mình, hắn cảm thấy đã có thể khống chế nó một cách hoàn mỹ.

Dựa lên bờ vai của Khương Diệp, khoé môi của Chung Trì Tân khẽ nhếch lên, nhưng giọng nói lại đáng thương làm nũng: "A Diệp, anh khó chịu."

"Về sau anh đừng uống rượu linh tinh." Khương Diệp không khỏi bất đắc dĩ đối với loại thể chất kỳ kỳ quái quái này của Chung Trì Tân, chỉ có thể thấp giọng dặn dò.

Chung Trì Tân cọ trên người Khương Diệp, hai tay an an phận phận, nhưng cái đuôi đã bắt đầu buông tay Khương Diệp ra, lặng lẽ vòng qua địa phương khác.

Thấy Khương Diệp không có phản ứng gì, hắn càng ngày càng được nước lấn tới, cuối cùng bị cô trực tiếp bóp chặt cái đuôi.

Chung Trì Tân hít ngược một hơi: "A Diệp!"

Cái đuôi vừa bị túm chặt, cả người hắn đều run lên, rúc vào cổ Khương Diệp thở dốc.

"Anh còn muốn làm loạn?" Khương Diệp thản nhiên nhìn hắn, bàn tay lại nhéo nhéo chóp đuôi.

"Đừng niết, A Diệp..." Chung Trì Tân nhìn cô bằng ánh mắt ướt át đáng thương. "Khó chịu."

"Ai bảo anh cố tình uống rượu?"

"Về sau anh sẽ không chạm vào nữa." Chung Trì Tân nửa quỳ trên sofa, vành tai đã đỏ rực như máu.

Khương Diệp còn chưa buông tay, ánh mắt dừng lại bên trên đầu hắn: "Anh... vừa hoá ra tai mèo."

Lại còn có thể biến trở về?

Chung Trì Tân không nhịn được nữa, cúi đầu gấp gáp hôn lấy Khương Diệp, thấp giọng nỉ non: "A Diệp, giúp anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip