Chương 734 - 735: Thí chủ khoan đã (47 - 48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen 

Chương 743: Thí chủ khoan đã (47)

Chờ nói xong, đã qua hơn nửa ngày, sau khi dùng bữa, Huyền Thanh cùng trụ trì đơn độc tâm sự.

Tô Mộc liền lắc lư xung quanh, phía sau còn có một tiểu sư đệ trừng mắt nhìn cô!

Mặc kệ Tô Mộc đi đâu, hắn luôn không để Tô Mộc chạm vào, đâu cũng không được đi.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở Tô Mộc đây là chùa, cô là một yêu tinh, không được chạy loạn khắp nơi.

Cửu Thiên Tuế cũng không nghe nổi nữa.

【 Ký chủ, tiểu hòa thượng này ríu rít, ồn muốn chết, không phải đường là để đi sao, còn không được đi, nơi đó cũng không được phép đi, dứt khoát trực tiếp không cho cô đi, chúng ta vụng trộm giải quyết tiểu hòa thượng này ha. 】

"Mi đến đi."

【 Ký chủ, cô nói đùa, nếu bổn hệ thống có thể động thủ, còn cần đến ký chủ sao? 】

"Muốn ta làm cũng được, lấy tích phân để giao dịch."

【 Bổn hệ thống là một hệ thống nghèo, không có tích phân, ký chủ tạm biệt. 】

Cửu Thiên Tuế câm miệng.

Tô Mộc đi tới, đi tới cửa sau.

Tiểu hòa thượng đi theo phía sau nói cửa sau không được đi ra ngoài lung tung.

Thân thể Tô Mộc vừa nhảy, liền nhảy lên tường.

Cước bộ vững vàng đi trên tường, chậm rãi giống như tản bộ.

Phía dưới tiểu sư đệ trợn mắt nhìn: !!!

"Ngươi mau xuống đây, chùa quy định, không được trèo tường!" Tô Mộc đi tới, tiểu sư đệ ở phía dưới đuổi theo, ngửa cổ nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, nói: "Ta không phải người của chùa các ngươi."

Tiểu sư đệ: "..."

Lời này hắn không có cách nào phản bác.

Tất nhiên nàng không thể là người trong chùa.

Bởi vì nàng là một yêu tinh.

"Yêu tinh, cho dù ngươi muốn trở thành người của chùa cũng không có khả năng! Chùa của bọn ta không thu yêu tinh!"

Tiểu sư đệ cảm giác vô cùng chính nghĩa hét lên.

Tô Mộc không trả lời hắn, bởi vì cô nhảy ra khỏi chùa.

Tiểu sư đệ: !!!

Lần này cho dù hắn muốn đuổi theo, cũng không cách nào.

Tiểu sư đệ không có đối tượng giám sát.

Đối tượng giám sát = Tô Mộc.

Hắn trở về chỗ ở của trụ trì, chờ cuộc trò chuyện giữa Huyền Thanh và trụ trì kết thúc.

Thế nhưng sau khi Huyền Thanh đi ra, đầu tiên là đi lĩnh trượng phạt, lập tức chủ động tiến vào phòng cấm trong chùa, trở thành phòng tạm giam.

Tiểu sư đệ muốn khóc, mình cũng không thể cùng sư huynh nói chuyện một lát, sư huynh liền đi giam mình lại.

Nhìn hai vị sư huynh đang canh giữ bên ngoài, tiểu sư đệ dậm chân, sau đó rời khỏi phòng tạm giam.

Lúc Tô Mộc trở về, Huyền Thanh đã vào phòng tạm giam hơn một tiếng đồng hồ.

Yên lặng né tránh tầm mắt của hai người canh giữ bên ngoài, thân ảnh màu trắng bạc tiến vào phòng tạm giam.

Trong phòng tạm giam tối tăm yên tĩnh, có một cỗ đàn hương nhàn nhạt.

Huyền Thanh mặc tăng y đơn bạc, ngồi, hai tay chắp lại trong miệng thấp giọng niệm kinh.

Tựa hồ hoàn toàn không phát giác được Tô Mộc đến.

Tô Mộc từ không gian lấy thuốc mỡ ra, đặt ở bên cạnh hắn.

Ở lại với hắn một lúc, liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, tiếng niệm kinh của Huyền Thanh tiếp tục trong chốc lát, ngừng lại.

Cửa phòng đóng chặt.

Huyền Thanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thuốc mỡ quen thuộc bên cạnh, than nhẹ một câu.

Lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục niệm kinh.

Tuy rằng Huyền Thanh đóng chặt cửa giam mình, nhưng mấy ngày nay Tô Mộc vẫn thường xuyên tới đây bồi hắn, mặc dù hắn giả vờ không nhìn thấy, nhưng cô vẫn lẳng lặng chờ đợi như không có hắn ở đó, không nói lời nào không nhúc nhích, chỉ nằm bên cạnh hắn ngủ.

Trong không gian yên tĩnh này, mặc dù có tiếng niệm kinh của hắn, nhưng tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô vẫn đặc biệt rõ ràng.

Truyền vào tai hắn một cách rõ ràng, hắn đều có thể tưởng tượng được bộ dáng cô đang ngủ lúc này.

Chương 735: Thí chủ khoan đã (48)

Rốt cục, Tô Mộc đã đến làm bạn với Huyền Thanh ngày thứ năm.

Tô Mộc cũng giống như mấy ngày trước, dưới tình huống người khác vô tri vô giác bước vào phòng tạm giam.

Chân bước cực nhẹ đi tới bên cạnh hắn, sau đó nằm xuống, đầu tựa vào chân trước của mình, nhắm mắt lại ngủ.

"Liên thí chủ." Huyền Thanh cúi đầu nhìn thân ảnh màu trắng bạc bên cạnh, nhẹ giọng nói.

"Ừm." Tô Mộc nhắm mắt trả lời.

"Liên thí chủ, bần tăng giam mình ở đây, người có thể đừng tự tiện xông vào hay không."

"Được."

Tô Mộc đáp ứng rất sảng khoái, làm cho Huyền Thanh vốn đã chuẩn bị tốt cùng cô nói một phen có chút không thích ứng.

Bất quá đây cũng là kết quả cuối cùng hắn muốn.

"Đa tạ thí chủ." Huyền Thanh nhắm mắt lại tiếp tục niệm kinh.

Tô Mộc ở bên cạnh hắn ngủ một giấc, rời đi.

Sau đó Huyền Thanh ở trong phòng tạm giam không còn nhìn thấy Tô Mộc nữa.

Khoảng thời gian Huyền Thanh bị giam lại này, Tô Mộc ham thích với đào đất.

Năm huynh đệ chuột chũi yêu trước đây đã gặp qua, trở thành lao động miễn phí.

Tô Mộc mang theo chúng đến một ngọn núi, đào đào cả một ngọn núi.

Chỉ cần có dược liệu quý giá lâu năm đều bị chúng nó đào lên.

Những dược liệu quý giá này, niên đại rất cao, Tô Mộc sẽ thu lại, niên đại ít một chút, Tô Mộc sẽ bỏ vào đồ ăn chay ở trong chùa đưa cho Huyền Thanh.

Huyền Thanh ăn cảm nhận được dược vị, cũng chỉ cho rằng là trụ trì vì nội thương của hắn mà để cho phòng bếp làm.

Có một hai lần Tô Mộc tiến vào phòng bếp, bị tiểu hòa thượng nhìn thấy, tiểu hòa thượng đuổi theo phía sau cô xem cô làm cái gì, kết quả vẫn dừng bước ở cửa sau.

Yêu tinh này mỗi ngày đều chạy về phía cửa sau, đi ra ngoài cửa sau đến tột cùng có cái gì thú vị?

Tiểu hòa thượng hôm nay liền vụng trộm từ cửa sau lẻn ra ngoài, ngồi xổm bên tường, lẳng lặng chờ thân ảnh Tô Mộc xuất hiện.

Tô Mộc kỳ thật đã ngửi được mùi tiểu hòa thượng, vẫn từ trên tường nhảy ra ngoài, sau đó chạy về phía nơi ở của đám chuột chũi yêu.

Tiểu hòa thượng tự cho là không bị phát giác vụng trộm đi theo.

Tô Mộc vừa đến bãi cỏ nhỏ nơi đám chuột chũi yêu cư trú, liền nhìn thấy mấy tên ăn mặc màu sắc rực rỡ, quần áo vẫn rất kém cỏi, năm người lùn râu ria đầu tóc giống hệt nhau, xếp thành hàng chờ đợi Tô Mộc.

"Liên lão đại, hôm nay chúng ta đi chiếm lĩnh ngọn núi nào?"

Đây là lão đại nói.

Tô Mộc cùng bọn họ ở chung một khoảng thời gian này, đã có thể dựa vào giọng điệu nói chuyện tính cách của chúng mà phân biệt ra ai là ai.

"Còn, còn muốn đi đào động sao?" Lão ngũ vụng trộm ngước mắt nhìn Tô Mộc, sau đó thẹn thùng lại cúi đầu.

"Đi về phía Đông." Tô Mộc nói xong, dẫn đầu đi về hướng đỉnh núi phía Đông.

Chuột chũi mẹ từ trong động ngoi đầu, nhìn thấy Tô Mộc, mở miệng nói: "Làm phiền Tiếu Tiếu dẫn những hài tử này đi chơi."

Hiển nhiên là chuột chũi mẹ rất cao hứng vì mấy hài tử bắt đầu có người bạn mới.

Người bạn mới Tô Mộc gật đầu.

Nhưng mà mấy hài tử hai tay khoanh ngực, vẻ mặt ta rất nghiêm túc nói:

"Chúng ta mới không phải đi chơi, chúng ta đang làm sự nghiệp."

"Đúng đúng, mới không phải chơi đùa, chúng ta đã không còn là tiểu hài tử."

"Chờ chúng ta đem một mảnh khu này chiếm lĩnh, liền mang ma ma đổi chỗ ở."

...

Chờ mấy con chuột chũi yêu thay phiên nhau phát biểu xong, chuột chũi mẹ lần lượt sờ đầu nói: "Được, ta biết các con hiếu thuận, đều ngoan ngoãn, không nên gây thêm phiền toái cho Tiếu Tiếu biết chưa."

Mấy chuột chũi con bị mẫu thân sờ đầu nhất thời ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bộ dáng mấy tên này, giống như là một tiểu lão đầu, kỳ thật chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip