Chương 720 - 721: Thí chủ khoan đã (33 - 34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 720: Thí chủ khoan đã (33)

"Thí chủ nhìn ra có gì không đúng sao?"

Huyền Thanh nhẹ giọng dò hỏi.

Nếu nàng có thể biết mình suy nghĩ như vậy, hiển nhiên nàng đã phát hiện ra cái gì đó.

Tô Mộc đi ra khỏi tay áo hắn, leo lên và ngồi trên vai của hắn.

Hai móng vuốt nâng lỗ tai hắn, miệng tiến đến bên tai Huyền Thanh, nhẹ giọng nói.

"Lan gia có cổ quái."

Lỗ tai Huyền Thanh bị hơi thở nói chuyện của cô làm cho hơi ngứa, nhịn xuống xúc động gãi lỗ tai, hắn đang muốn hỏi là cổ quái gì.

"Suỵt, đừng nói nữa, đừng quay đầu lại, đi về phía trước, trở về rồi nói sau."

Giọng nói Tô Mộc cắt đứt lời hắn muốn mở miệng nói, mà Huyền Thanh không nhìn thấy chính là, lông trắng bạc trên người Tô Mộc giống như nổ tung, toàn bộ dựng đứng lên, như thể cảm ứng được cái gì đó.

Tuy rằng hắn cái gì cũng không có cảm giác được, thế nhưng vẫn làm theo lời Tô Mộc.

Đi thẳng về phía trước, mắt nhìn thẳng, chưa từng quay đầu lại.

Trở lại phòng, Huyền Thanh mới mở miệng nói: "Thí chủ, chuyện gì xảy ra thế?"

"Pháp sư Huyền Thanh, sợ là việc này ngươi khó quản." Tô Mộc nhảy lên bàn, rót cho mình một ly nước, lại rót cho Huyền Thanh một ly nước, đẩy tới trước mặt hắn.

Tô Mộc cầm cái ly uống nước, Huyền Thanh cũng uống nước rồi mới mở miệng tiếp tục nói:

"A di đà phật, thí chủ mời nói, việc này bần tăng bất luận như thế nào cũng phải tìm ra hung thủ thật sự."

Lan phu nhân cổ quái, còn có lời nói của Lan đại thiện nhân.

Lan phu nhân giống như si ngốc, lời nói lộn xộn, kì thực nói rõ nàng biết được cái gì, hơn nữa bị vây trong cực độ sợ hãi cùng áy náy và bi thương.

Bất quá mấy ngày như thế, Lan đại thiện nhân thế nhưng tìm cớ nói không cưỡng cầu tìm ra hung thủ thật sự, đây chính là nhi tử độc đinh của hắn, hắn làm sao có thể buông tha hung thủ như thế.

Trừ khi...

Bọn họ biết được hung thủ?

Hôm qua nhìn thấy nghe thấy, hơn nữa hôm nay đpàn người Lan gia, dường như đã dần dần có chút manh mối.

Bất quá vẫn phải chờ kết quả của đêm nay mới có thể kết luận.

"Nếu một hai phải đi, pháp sư nhớ dẫn theo ta." Thay vì thuyết phục hắn không đi, mà là làm hắn mang theo mình.

Hiển nhiên Tô Mộc đã đoán được buổi tối hắn không có ý định đưa mình theo.

Huyền Thanh quả thật không có ý định buổi tối mang theo cô cùng, bởi vì buổi tối hắn muốn làm việc, nếu cô ở đây, sợ là không tốt lắm.

Vốn định thừa dịp buổi tối cô ngủ lặng lẽ rời đi, hiện giờ sợ là không được.

"Bần tăng đáp ứng thí chủ, chỉ là lúc đó xin thí chủ phi lễ chớ nhìn."

Huyền Thanh trước tiên dặn dò cô.

Tô Mộc gật đầu, sau đó nghiêm trang nói: "Ngoại trừ ngươi, ai ta cũng sẽ không liếc mắt một cái."

Huyền Thanh: ?

Ý nàng là sao?

Trong lúc Huyền Thanh còn đang nghi hoặc, đã bị lời nói tiếp theo của Tô Mộc dời đi lực chú ý.

Lan gia có cung phụng thần bảo hộ?

"Thần bảo hộ sao? Bần tăng từng nghe sư phụ nói qua chuyện này."

Nếu thần minh chuyển thế đi tới nhân gian, sẽ có thần bảo hộ, ở bên cạnh thần minh chuyển thế mà đến che chở thần hồn này không bị tổn hại.

Còn có một cái chính là tích nhiều đời phúc khí, sẽ được trời che chở, đây cũng coi như là một loại thần bảo hộ.

"Ta nói cái thần bảo hộ này tương đối đặc biệt." Tô Mộc nói xong, móng vuốt vươn sang một bên, đem đĩa đựng đậu phộng trên bàn lấy tới, đặt ở trước mặt.

Đậu phộng vẫn chưa lột vỏ, cầm đậu phộng có kích thước bằng móng vuốt của cô bóc vỏ, sau đó nhét vào miệng.

Hạt đậu phộng vào miệng, cô nhai, má phình phình, rất đáng yêu.

Huyền Thanh thấy đáy lòng mềm mại, đưa tay bóc vỏ đậu phộng cho cô.

Tô Mộc vừa ăn vừa nói.

"Lại nói tiếp thần bảo hộ kia, kỳ thật là một con yêu được cung phụng hương khói."

Chương 721: Thí chủ khoan đã (34)

Yêu được cung phụng hương khói?

Huyền Thanh chưa bao giờ nghe nói qua chuyện như vậy, vô cùng nghiêm túc nghe Tô Mộc nói, giống như học sinh trong lớp chuyên chú nghe giáo viên giảng bài.

Cụ thể con yêu này từ đâu tới, Tô Mộc không biết.

Lan gia vì sao phải cung phụng, Tô Mộc cũng không biết.

Cô biết chỉ có Lan gia đang cung phụng yêu, yêu này được Lan gia hương khói nhiều năm, pháp lực cao cường, trở thành thần bảo hộ của Lan gia, Lan gia tích đức làm việc thiện, tu vi của nó cũng càng thêm cao cường.

Tại thời điểm bọn họ bước vào Lan gia hôm nay, nửa phần cũng không có cảm nhận được khí tức của con yêu này.

Nhưng lúc rời đi, bản tính yêu Tô Mộc nhận ra một tia khí tức không dễ phát hiện.

Nếu cô không phải là một con yêu, không phải trời sinh mẫn cảm, rất khó nhận ra.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao pháp sư pháp lực cao cường Huyền Thanh này vẫn không có cảm giác.

Yêu kia có thể ẩn nấp hơi thở, sau khi hóa thành hình người, cho dù Huyền Thanh lướt qua, cũng khó có thể phát hiện.

"Cung phụng yêu làm thần bảo hộ..."

Huyền Thanh yên lặng đem việc này ghi nhớ ở đáy lòng, tính toán chờ lần sau về chùa hỏi sư phụ và trụ trì.

"Đa tạ thí chủ báo cho, bần tăng lại có thêm một phần kiến thức."

Đưa hạt đậu phộng đã bóc trên tay cho cô, móng vuốt của cô nâng lên và nhét nó vào miệng.

Nhìn bộ dáng nhỏ bé này của cô, thật sự là nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ không cảm thấy chán ngấy.

"Bất quá, làm như vậy, có hậu quả phản phệ."

"Hậu quả phản phệ gì?" Một bộ dáng không biết xấu hổ hỏi, Huyền Thanh chờ Tô Mộc giải đáp.

"Con nối dõi." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Huyền Thanh sáng tỏ gật đầu, lại than nhẹ một câu.

Hai người lại nói chuyện một chút những lời không quan trọng.

Trong lúc đó Huyền Thanh vẫn bóc đậu phộng cho Tô Mộc, thấy cô ăn nhiều, còn đưa nước cho cô.

Tô Mộc được hắn hầu hạ...

Cuối cùng...

Huyền Thanh nhìn cô nằm trên bàn, cái bụng phình to, bật cười.

Tô Mộc liếc hắn một cái, mang theo một chút trách cứ.

Cùng hắn tán gẫu, bất tri bất giác liền ăn nhiều, căng bụng đến có chút khó chịu.

Móng vuốt nhỏ sờ sờ bụng.

Huyền Thanh nhìn móng vuốt của cô từng chút từng chút vuốt ve bụng, bất giác đưa tay qua, chạm vào bộ lông mềm mại kia, sau đó chính là cái bụng cứng rắn.

Nhẹ nhàng xoa cho cô.

"Sợ là ăn quá nhiều."

Hắn vẫn lột, cô vẫn ăn, hắn còn tưởng rằng cô đói đến hoảng, kết quả cô lại ăn mất kiểm soát, căng cứng đến mức quá giới hạn.

Sau khi xoa một hồi, Huyền Thanh mang theo Tô Mộc đi ra ngoài một chút, nói là cho cô tiêu thực.

Trời chạng vạng, Tô Mộc cũng vẫn còn no, Huyền Thanh một mình ăn bữa tối.

Một người một yêu nghỉ ngơi một lát, nhìn sắc trời dần dần tối.

Huyền Thanh chuẩn bị xong muốn đi, lúc chuẩn bị gọi Tô Mộc, lại phát hiện cô núp nhanh ở cửa sổ, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, tựa hồ ngủ thiếp đi.

Suy tư một phen, vẫn không đánh thức cô, mà là đem cô thu vào trong kim bát.

Như thế mang theo cô cùng đi về phía Lan gia.

Trên đường Huyền Thanh nhìn kim bát trong tay mình, mơ hồ có thể thấy được trong kim bát cô đang an ổn ngủ.

Cái kim bát này, dường như sau khi nàng đến, trở thành tổ của nàng.

Bất đắc dĩ khẽ thở ra một hơi.

Nếu sư phụ biết được, mình thế nhưng đem kim bát ông tặng cho nàng ở, không biết sẽ cảm nghĩ như thế nào.

Lần sau trở về chùa, lại thỉnh thêm một tội danh nữa.

Lan gia càng ngày càng gần.

Xa xa, vào ban đêm, Huyền Thanh rõ ràng thấy được chủ trạch Lan gia phát ra bạch quang nhàn nhạt, đây là yêu lực, người bình thường nhìn không thấy.

Đây chính là do con yêu Lan gia cung phụng phát ra.

Đợi đến gần Lan gia, Huyền Thanh nhắm mắt lại, cảm ứng yêu lực xung quanh Lan gia.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip