Chương 503 - 504: Săn giết huyết tộc (13 - 14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 503: Săn giết huyết tộc (13)

Trình Di hấp tấp đi tới.

Không nói hai lời mà công kích Tô Mộc.

Theo quan điểm của cô ta, những người cô ta không thích sẽ được loại bỏ.

Mà lúc cô ta tới đây, Tô Mộc thấy được cơ hội mình rời đi.

Trình Di công kích Tô Mộc, huyết tộc ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái.

Vị kia luôn luôn nhìn ai thấy khó chịu liền động thủ, hơn nữa đây là một nhân loại, bọn họ ngược lại xem náo nhiệt.

Công kích của Trình Di bị né tránh, cô ta tiếp tục, lại bị Hạ Thiên ngăn lại.

"Trình Di tiểu thư." Hiển nhiên là không cho cô ta chạm vào Tô Mộc.

Trình Di khó chịu, cũng không để ý Hạ Thiên ngăn cản, nhìn Tô Mộc: "Thời Nhiễm, lần trước cô đả thương tôi, đừng tưởng rằng nhất thời mê hoặc cậu, tôi sẽ buông tha cho cô."

"Cô không phải là huyết săn sao? Thế nào? Cũng muốn dính vào cậu tôi?"

"Có bản lĩnh cô đi ra chúng ta solo."

Nơi này là địa bàn của các trưởng lão, cô ta coi như có lý trí, sẽ không hủy đồ nơi này khiến cho các trưởng lão bất mãn.

Mà là dùng ngôn ngữ kích Tô Mộc đi ra ngoài đánh, chỉ cần cô dám cùng mình đánh, hôm nay sẽ giết chết cô, xong hết mọi chuyện!

"Tới." Tô Mộc nhàn nhạt nhìn cô ta, mang theo một tia khiêu khích.

Cơ hội tốt như vậy, cô làm sao có thể không lợi dụng?

"Hừ, coi như cô có chút cốt khí!" Trình Di hừ lạnh, đi ở phía trước dẫn đường ra ngoài.

Tô Mộc mang giày cao gót, ném điện thoại di động trả lại cho Tư Ngộ, đi theo ra ngoài.

Một đám huyết tộc xem náo nhiệt nhao nhao vây xem.

Hạ Thiên và Tư Ngộ đều đuổi kịp, Hạ Thiên kịp thời báo cáo Lê Cẩn.

Lúc đó Lê Cẩn đang đối mặt với các trưởng lão.

Tuy rằng nói các trưởng lão địa vị ở huyết tộc là chí cao vô thượng, nhưng khi đối mặt với Lê Cẩn, bọn họ có vẻ có chút không giống, thậm chí có thể nói là thật cẩn thận.

"Lê Tiêu, tháng sau Trình Di sẽ cử hành lễ trưởng thành ở huyết tộc, cũng coi như trưởng thành, Lê Cẩn mấy năm nay chờ rất vất vả, Trình Di sau khi trưởng thành, có thể định ngày." Ba trưởng lão ngồi ở vị trí nhiều màu sắc loang lổ, mặc hắc bào, ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy ba đôi mắt đỏ tươi kia.

"Vâng, trưởng lão." Mẹ Trình Di cũng chính là phu nhân, Lê Tiêu cung kính trả lời, sau đó nhìn Lê Cẩn, nói "Lê Cẩn, lễ trưởng thành của Tiểu Di tháng sau tổ chức ở chỗ em, thuận tiện cũng có thể tuyên bố hôn sự của hai người các em."

"Ngươi cưới." Lê Cẩn ngồi ở chỗ đó, tầm mắt dời về phía Lê Tiêu, chậm rãi mở miệng.

Lê Tiêu nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cười nói: "Lê Cẩn em không thích Tiểu Di sao?"

Từ khi Lê Tiêu hiểu chuyện, cũng rất ít khi nhìn thấy đứa em trai này, cũng chỉ là nghe người Lê gia nói bà ta còn có một đứa em trai, từ nhỏ đã dọn ra ngoài, ở một mình.

Mà Lê Cẩn cùng Lê gia bất luận kẻ nào cũng không thân, nhìn tất cả mọi người đều là người xa lạ, phảng phất trong thế giới của hắn không có tình cảm, không có màu sắc, không có tri giác.

Nhưng mà sau khi Lê Tiêu sinh Trình Di, trong tiệc đầy tháng Lê Cẩn nhìn thấy Trình Di, lần đầu tiên chủ động đi ôm con bé, điều này làm cho tất cả mọi người kinh ngạc thêm mừng rỡ.

Trình Di bởi vậy được Trình gia cùng Lê gia coi trọng, thỉnh thoảng sẽ bị đưa đến chỗ ở của Lê Cẩn một khoảng thời gian, cô ta ở chỗ Lê Cẩn, muốn cái gì Lê Cẩn đều sẽ cho cô ta, tất cả mọi người đều cho rằng Lê Cẩn rất yêu thích Trình Di, cho nên mới sủng cô ta như vậy.

Ngay cả các trưởng lão huyết tộc cũng đang chờ Trình Di trưởng thành, gả cho Lê Cẩn.

Cuối cùng cô ta sẽ đến tuổi trưởng thành vào tháng tới, sau khi cử hành lễ trưởng thành có thể gả chồng.

Nhưng hiện tại ý tứ Lê Cẩn biểu đạt ra lại là...

Không cưới!?

"Lê Cẩn, có phải Tiểu Di gần đây chọc em tức giận không? Em cũng biết tính tình của Tiểu Di chính là như vậy, nếu em có chỗ nào muốn con bé sửa, em liền nói con bé, lời em nói nó vẫn nghe theo." Lê Tiêu cười nói, chỉ cho là hai người giận dỗi lẫn nhau.

Chương 504: Săn giết huyết tộc (14)

Các trưởng lão mở miệng: "Lê Tiêu, trong khoảng thời gian này, cô bảo Trình Di kiềm chế tâm tính."

"Vâng, trưởng lão." Lê Tiêu trả lời.

"Tôi nói, không cưới." Lê Cẩn chậm rãi mở miệng, sau đó nhìn thấy tin nhắn Hạ Thiên gửi tới trên điện thoại di động.

Không đợi các trưởng lão nói chuyện, liền biến mất.

Thuấn di về phía sân đấu của Trình Di và Tô Mộc.

Các trưởng lão nhìn vị trí Lê Cẩn vừa ngồi đã không thấy, khẽ thở ra một hơi, sau đó hướng về phía Lê Tiêu nói: "Nếu như cô còn quý trọng thân phận địa vị hiện giờ, nên biết bắt được Lê Cẩn mới là mấu chốt."

Lê Tiêu cung kính gật đầu: "Vâng, các trưởng lão."

Tuy rằng bà ta rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là như thế, Lê Cẩn sủng ái Trình Di, mới làm cho bà ta có thân phận cùng địa vị như bây giờ.

Thật không biết, em trai bà đến tột cùng có mị lực gì, làm cho các trưởng lão đều coi trọng như thế!

-

Trình Di cùng Tô Mộc sau khi đi ra ngoài, không nói hai lời liền đánh, Trình Di cho rằng mình sẽ rất thoải mái liền đem Tô Mộc không có vũ khí giết chết.

Nhưng hiển nhiên là cô ta xem thường Tô Mộc.

Tô Mộc tuy rằng không có vũ khí, nhưng lực lượng và tốc độ của thân thể này đều cực kỳ mạnh mẽ, cô đến nhiều thế giới như vậy tới nay, sử dụng thân thể này hoàn mỹ nhất, hoặc có thể nói, lực lượng và tốc độ này là gần nhất so với thân thể nguyên bản của cô.

Cho nên khi sử dụng đặc biệt thuận tay.

Trình Di nếu như không phải huyết tộc trời sinh mang theo tốc độ lực lượng, rất khó địch lại Tô Mộc.

Cùng Trình Di đánh nhau hơn mười chiêu, Tô Mộc còn liên tục quan sát một phen con đường chạy trốn tốt nhất.

Đầu tiên, cô phải làm bộ bị Trình Di bức lui, từng chút một lui về phía sau về phía bên cạnh lâu đài cổ.

Sau đó lúc Trình Di công kích, mượn lực trèo tường, ngay sau đó chính là chạy!

Liều mạng chạy!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là Lê Cẩn không xuất hiện!

Người đàn ông kia quả thực chính là khắc tinh của Tô Mộc!

Tô Mộc đang mượn lực trèo tường chạy trốn, bị người đàn ông thuấn di xuất hiện sau lưng vây lại.

Cô theo bản năng trực tiếp xoay tay lấy dao găm ra, hướng ngực hắn đâm tới.

Tô Mộc đối diện với lồng ngực hắn, máu phun lên mặt cô, chóp mũi tràn đầy mùi máu tươi.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn một màn này, Trình Di cũng sững sờ đứng.

Mùi máu tươi tràn ngập ra, còn mang theo áp chế của huyết mạch, làm cho bọn họ có loại xúc động muốn sùng bái.

Lê Cẩn cúi đầu nhìn Tô Mộc, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vết máu.

"Bẩn." Giọng nói rất chậm chạp, mang theo bất mãn.

"Ông chủ, có thể trở về bất cứ lúc nào." Hạ Thiên nhãn lực độc đáo nhanh chóng lái xe tới.

Lê Cẩn ôm Tô Mộc lên xe.

Tư Ngộ trên mặt vẫn luôn lộ ra ý cười nhẹ nhàng dừng một chút, cùng lên xe ngồi ở vị trí lái phụ.

Một thanh dao găm của Tô Mộc còn cắm vào ngực Lê Cẩn, nhưng hắn dường như không cảm nhận được đau đớn, ngón tay thon dài rút khăn giấy, thô lỗ chà lên mặt Tô Mộc, muốn lau sạch vết máu.

Tô Mộc: "..."

"Lê Cẩn, dao trên ngực cậu lấy ra trước, nếu không mất máu quá nhiều." Tư Ngộ gặp phải nhắc nhở.

"Rút." Lê Cẩn nhìn Tô Mộc, ý bảo cô rút ra.

Tô Mộc cầm dao găm, không làm ra vẻ, nhanh chóng rút ra, khi rút ra, tuy rằng cô nghiêng mặt ra, nhưng máu vẫn phun lên người cô.

Trên quần áo còn không quá rõ ràng, nhưng nửa người từ ngực lên mặt, đều là vết máu loang lổ.

Áo sơ mi trắng ở ngực Lê Cẩn nhuộm máu.

Không biết còn tưởng rằng hai người này đã làm gì.

Sau khi rút dao găm ra, miệng vết thương của Lê Cẩn chậm rãi khôi phục.

Tay hắn lại rút khăn giấy ra, lau mặt cho Tô Mộc.

Tô Mộc muốn tự mình làm, hắn lại không chịu, biểu đạt ý tứ là Tô Mộc tự mình lau không sạch sẽ.

Tô Mộc: "..."

Cô có bao nhiêu phế vật, khuôn mặt của mình cũng lau không sạch sẽ!?

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip