Chương 453 - 456: Nàng dâu nuôi từ bé (29 - 32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương  453: Nàng dâu nuôi từ bé (29)

Bây giờ cô đã mở ra con đường thương nghiệp ở Bắc Thần quốc, một năm bôn ba, không phải uổng phí.

Chờ cùng Kỷ Ngôn Đình đến kinh thành thi hội, cô cũng sẽ bắt đầu dời trọng tâm đến đó.

Hệ thống thương nghiệp ở kinh thành có xu hướng hoàn chỉnh, hình thành mấy phe phái, có liên quan mật thiết đến triều đình, mà cô muốn nhập cư vào kinh thành, tất nhiên cũng phải chiếm một vị trí quan trọng.

Mở rộng vốn ở kinh thành...

Ngẫm lại, cô ngược lại rất mong chờ, đấu tranh như vậy, mới càng thú vị.

"Niệm An, ở bên ngoài có gặp được nam tử ái mộ trong lòng chưa?" Kỷ Dung nhận được ánh mắt của Kỷ Thư, giống như trong lúc vô tình hỏi một câu.

Theo lý thuyết hôn nhân đại sự của hài tử, để bọn họ làm chủ là được, nhưng trượng phu nói, để cho hài tử tự quyết định, nàng gả phu theo phu, lấy hắn làm chủ.

"Niệm An muội muội, có sao?" Kỷ Ngôn Đình giọng nói âm trầm, nhưng nhìn Tô Mộc, đôi mắt lại mang theo ai oán.

"Bá phụ, bá mẫu, Niệm An chưa từng có tâm tư kia."

Ái mộ?

Có thể kiếm tiền sao?

Không thể!

Thế thì cần làm gì?

Nghe Tô Mộc nói, Kỷ Ngôn Đình tự giác thay vào ý nghĩ, nàng chỉ thích mình, đối với nam tử khác không có ý tứ.

Nàng chưa bao giờ hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, điểm này hắn vô cùng vui vẻ.

Kỷ Thư nhìn bộ dáng nhi tử nhà mình mừng thầm, gãi gãi đầu, nhi tử có phải nghĩ sai trọng điểm hay không, Niệm An nói nàng không có tâm tư kia, là đem tất cả mọi người kể cả hắn đều bài trừ ra ngoài.

Hắn cười ngây ngô cái gì?

Kỷ Thư vốn định sau khi dùng xong bữa tối, cùng nhi tử nhà mình nói một phen, để cho hắn tự mình tranh thủ, nếu Niệm An thật sự đối với hắn không có tâm tư kia, hắn liền sớm ngày dứt tình.

Nhưng sau khi dùng bữa tối xong, Ảnh Nhất cả người đen thui, chỉ lộ ra một đôi mắt đã đến, Tô Mộc cùng hắn nói chuyện, đến thư phòng, Kỷ Ngôn Đình liền đi theo phía sau.

Kỷ Thư chỉ có thể nhìn bóng lưng nhi tử nhà mình lắc đầu.

Tên nhóc này...

Thôi, xem duyên phận đi.

Kỷ Ngôn Đình đi theo phía sau Tô Mộc, Ảnh Nhất đã quen với chủ tử nhà mình không tránh hắn, mà hắn liền lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói một lời, nhưng khí thế trên người lại đặc biệt kinh người.

Bàn tay ẩn giấu dưới áo bào đen vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình.

Liết mắt vụng trộm nhìn Tô Mộc, chủ tử tựa hồ một chút cũng chưa từng cảm nhận được một phen khí tức áp chế này.

Ảnh Nhất chống lại uy áp này, thẳng đến khi đem chuyện mình tìm hiểu báo cáo xong, Tô Mộc để cho hắn rời đi.

Vừa rời khỏi thư phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù hắn là sát thủ máu lạnh, cũng không ngăn cản được uy áp lạnh lẽo như vậy.

Kỷ Ngôn Đình kia...

Không phải người bình thường.

"Niệm An muội muội, ta sẽ lên kinh tham gia thi hội, muội sẽ đi cùng ta chứ?" Tính toán ngày, hắn nên khởi hành rời đi.

Khởi hành không khó, nhưng hắn muốn đưa nàng đi cùng.

Trong một năm qua, số lần gặp nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng cũng coi như có thể thấy được.

Nếu nàng muốn ở lại trấn này, mà hắn đến kinh thành, ngắn thì hai ba tháng, dài thì nửa năm.

Mà nàng chạy xung quanh, không biết khi nào sẽ trở về, một năm này mình đều ở tại chỗ chờ nàng, nàng trở về mình mới có thể nhìn thấy.

Lúc đó bọn họ đều có chuyện của nhau, khi nào có thể gặp mặt, đều rất khó nói, hắn có thể nhịn được hai ba tháng không gặp nàng, nhưng nửa năm...

"Ừm." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Kinh thành, cũng là một nơi tốt, vì sao không đi?

Ánh mắt Kỷ Ngôn Đình sáng ngời, kinh hỉ: "Niệm An muội muội, muội nói thật sao?"

Nàng nguyện ý vì mình cùng nhau đến kinh thành?

Quả nhiên nàng vẫn rất để ý đến mình.

Hiển nhiên là Kỷ Ngôn Đình suy nghĩ nhiều.

"Ừm." Tô Mộc gật đầu.

Cô chưa từng nói với hắn sẽ đến kinh thành sao?

Không có sao?

Chương 454: Nàng dâu nuôi từ bé (30)

Kỷ Ngôn Đình cao hứng, hướng về phía Tô Mộc nhào tới.

Tô Mộc nghiêng người, hắn ngã xuống đệm ở một bên.

"Niệm An muội muội, ta thật cao hứng." Giọng nói của Kỷ Ngôn Đình từ một bên truyền đến.

"Niệm An muội muội, chờ ta đỗ Trạng Nguyên là lúc..."

"Nơi nào mát mẻ ở lại nơi đó." Lời tiếp theo của hắn Tô Mộc cũng không muốn nghe, nói tới nói lui, chán đến hoảng.

"Bên người Niệm An muội muội mát mẻ." Kỷ Ngôn Đình bây giờ da mặt càng lúc càng dày.

Chỉ cần có thể dựa vào bên cạnh cô, da mặt dày hắn cũng nhận.

"Hửm?" Giọng điệu nguy hiểm của Tô Mộc.

Kỷ Ngôn Đình tê dại đứng dậy: "Niệm An muội muội, ta ở trong phòng chờ muội."

Hắn không muốn bị ném ra ngoài một lần nữa.

Niệm An muội muội dưỡng thành thói quen một lời không hợp liền ném hắn ra ngoài, như vậy rất không tốt.

Trước khi rời đi, cúi người, hung hăng hôn lên má Tô Mộc, sau đó chạy trốn cũng ra cửa, đóng cửa.

Tô Mộc ngước mắt lên, nhìn cửa phòng đóng lại, con ngươi khẽ hiện lên ý cười.

Cửu Thiên Tuế liền yên lặng nhìn, nhìn vị kia ở trước mặt Tô Mộc nhảy nhót, nhìn ký chủ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật sủng ái Kỷ Ngôn Đình, mà địa vị của Kỷ Ngôn Đình lại không cách nào vượt qua tiền tài.

Không! Thể! Vượt! Qua!

-

Tô Mộc ở thư phòng một lát, liền trở về phòng.

Một năm trước khi Kỷ Ngôn Đình bị bệnh, Tô Mộc đồng ý cho hắn ở phòng mình, Kỷ Ngôn Đình quả thật vào ở, nhưng...

Tô Mộc chuyển sang phòng bên cạnh.

Thời gian Kỷ Ngôn Đình ở cùng Tô Mộc, cũng không ít lần tác yêu tác quái, nhưng cuối cùng đều nhận lấy túng quẩn mà kết thúc.

Tô Mộc bước vào trong phòng, không ngoài ý muốn nhìn thấy trên giường của mình, Kỷ Ngôn Đình dựa vào bên giường đọc sách, hắn xem đến mê mẩn, ngay cả Tô Mộc trở về cũng không phát hiện.

Sắc mặt Kỷ Ngôn Đình càng đỏ, hô hấp cũng trở nên nặng nề một chút, nhiệt độ cơ thể tăng lên không bình thường.

【 Ký chủ, cô không tò mò Kỷ Ngôn Đình đang đọc sách gì sao? 】 Cửu Thiên Tuế cười tà ác.

Kỷ Ngôn Đình thật là trên con đường tìm chết càng đi càng xa.

Chỉ những lời này của Cửu Thiên Tuế, Tô Mộc cũng đã đoán ra.

Tô Mộc tiến lên, đoạt lấy sách.

"Niệm An muội muội!" Kỷ Ngôn Đình vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cô.

Sau một khắc phản ứng được quyển sách của mình bị cô cướp đi, có chút cuống quít muốn đoạt lấy.

Tô Mộc đang nhìn trang mới nhất của hắn mở ra, bình luận: "Tư thế không tệ, hệ số độ khó quá cao, không cẩn thận, ngươi sẽ phế đi, cái này..."

Kỷ Ngôn Đình: "..."

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Ký chủ, cô có muốn cũng đừng sắc bén như vậy!

Còn nghiêm trang sắc bén!

Đây là một quyển sách ứ ừ hứ hừ, không phải toán văn anh, toán lý hóa...

Cần thiết sao?

Muốn hỏi cô là cần thiết sao!?

Trọng điểm của Kỷ Ngôn Đình không giống với Cửu Thiên Tuế, hắn là kinh ngạc!

Kinh ngạc Niệm An muội muội của hắn mặt không đỏ, tâm không nóng nảy cùng hắn đàm luận những thứ này.

Nhưng...

Tại sao tất cả đều phủ nhận hắn!?

"Niệm An muội muội, không thử làm sao muội biết ta không được!?"

Đây quả thực là vũ nhục hắn thân là một nam tử!!!

Tô Mộc tầm mắt di chuyển xuống, ánh mắt rơi vào vị trí, vừa vặn ở giữa hai chân hắn.

Ánh mắt cô rơi xuống vị trí rõ ràng không đứng đắn như vậy, nhưng con ngươi cô lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm, lại là ánh mắt vô cùng đứng đắn.

Nhưng Kỷ Ngôn Đình lại chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt ý vọt thẳng vào bụng, thiếu chút nữa không khống chế được dưới tầm mắt của cô liền đứng sừng sững.

"Suy đoán mà thôi."

Cô chỉ là lấy tố chất thân thể của hắn phân tích các phương diện, cũng không có ngụ ý khác.

Nhưng...

Tật xấu phân tích này của cô không nên dùng vào lúc này...

Cửu Thiên Tuế: Hiếm khi ký chủ biết mình sai.

Chương 455: Nàng dâu nuôi từ bé (31)

Tô Mộc ho một tiếng, làm giảm bớt bầu không khí có chút lúng túng lúc này.

"Nếu ngươi thích xem, ngày mai ta bảo Ảnh Nhất đưa cho ngươi chút."

"Ta đi rửa mặt." Tô Mộc nói xong, ôm y phục đi vào phòng tắm.

Kỷ Ngôn Đình: "..."

Giờ phút này hắn nên cảm thấy thế nào mới là bình thường?

Nghe Tô Mộc nói những lời này, thân thể hắn không nổi giận, khó chịu đến hoảng.

Tô Mộc sau khi tắm xong trở về.

Mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình, tóc đen khoác lên người phía sau, mang theo hơi ẩm mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đỏ ửng, lông mày cong, môi không son mà đỏ, thanh nhã lại động lòng người.

Trên chân có một đôi guốc gỗ, lộ ra ngón chân giống như bạch ngọc, từng ngón thon mềm, in ở trong mắt Kỷ Ngôn Đình, quả thực chính là dụ hoặc.

Ngọn lửa vốn được đè xuống thoáng cái bốc lên.

Kỷ Ngôn Đình ủy khuất nhìn tiểu huynh đệ cao ngất của mình.

"Niệm An muội muội..." Giọng nói trầm khàn mê người.

Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn đến...

Tô Mộc: "..."

"Ta, ta cũng không biết vì sao nó lại như vậy." Kỷ Ngôn Đình ảo não ôm lấy đầu.

"Nước lạnh hoặc tự giải quyết." Tô Mộc rất thực tế đưa ra hai phương án.

Hai mắt u oán của Kỷ Ngôn Đình liền nhìn Tô Mộc, cứ như cô làm chuyện gì tội ác tày trời.

"Niệm An muội muội, trong sách nói, nghẹn sẽ hỏng..."

"Nước lạnh hoặc tự mình giải quyết." Tô Mộc lại nói.

Kỷ Ngôn Đình không nói lời nào, ôm gối đầu lăn vào bên trong giường, không nhúc nhích đưa lưng về phía Tô Mộc, hiển nhiên là đang tức giận.

Tô Mộc buồn cười nhìn hắn, ra cửa, huýt sáo vài tiếng.

Ảnh Nhất vẫn ẩn nấp trong bóng tối, tùy thời chờ lệnh vừa xuất hiện.

Chờ hắn nghe lời Tô Mộc nói xong, ngây ngẩn cả người.

"Chủ, chủ tử?"

Hắn dường như đã nghe nhầm.

Chủ tử vừa rồi hỏi hắn cái gì?

"Ngoài nữ nhân và tay, làm thế nào để giải quyết dục vọng?"

Ảnh Nhất che giấu sắc mặt chợt đỏ lên dưới hắc bào.

Chủ tử cho dù mạnh hơn nữa, cũng là một nữ hài tử, vấn đề thẳng thắn như vậy...

Ảnh Nhất hít sâu một hơi, trả lời: "Thuộc hạ không biết."

Tô Mộc gật gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc phân phó hắn ngày mai sai người đi tìm một ít sách.

Sách, sách!?

Những cuốn sách này...

Không phải là chủ tử tự mình xem chứ?

Ảnh Nhất đi theo Tô Mộc lâu như vậy, lần đầu tiên nhiều nghi hoặc như vậy.

May mà mặt hắn đều che ở dưới hắc bào, nếu không sắc mặt hắn biến hóa, chỉ sợ giống như ánh cầu vòng bảy màu... Rực rỡ...

Tô Mộc lần nữa trở lại phòng.

Kỷ Ngôn Đình vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Trong phòng Tô Mộc bày ra đàn tranh mà Kỷ Ngôn Đình mua trước đó, cô ngồi xếp bằng trước đàn tranh, mười ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve trục dây, tìm âm sắc, nhẹ nhàng đàn tấu.

Tiếng đàn nhẹ nhàng ôn hòa, giống như một dòng suối trong núi sâu, mang theo linh động vui vẻ thấm ướt quanh quẩn mà xuống...

Âm thanh trong suốt, linh hoạt kỳ ảo, tiếng đàn phảng phất mang theo lực lượng chữa bệnh, làm cho người ta bình tĩnh, đặt mình ở trong đó.

Kỷ Ngôn Đình sớm đã đem một cỗ khô ý kia áp chế xuống, chỉ là đang giận dỗi, chờ Tô Mộc đến dỗ dành, giờ phút này nghe được tiếng đàn, không khỏi nghiêm túc lắng nghe.

Không biết từ khi nào ngồi dậy, lẳng lặng nhìn cô đàn tấu.

Tay nghề Niệm An muội muội đánh đàn tranh, học từ đâu?

Hắn tặng cô đàn tranh, bất quá là ở chợ đêm nhìn đẹp, cho nên mua, coi như vật trang trí trong phòng đặt ở đó.

Như thế một năm, cũng chưa từng thấy nàng chạm qua, tối nay mới biết được, nàng còn tự mình tấu đàn.

Tô Mộc nghiêng đầu, chống lại con ngươi Kỷ Ngôn Đình, khóe môi khẽ nhếch lên, ý cười thanh lãnh, mang theo hoang vắng nơi cao không thắng lạnh lẽo.

Kỷ Ngôn Đình liền ngơ ngác nhìn cô.

Một bộ tố y, giống như trích tiên trên cung trăng không dính khói lửa phàm tục, chỉ có thể nhìn từ xa...

Chương 456: Nàng dâu nuôi từ bé (32)

Ngón tay Tô Mộc gảy dây đàn, tiếng đàn đột nhiên vang lên.

Vào tai đầu tiên là một giai điệu mãnh liệt, phảng phất như thiên quân vạn mã đang bôn ba sóng to gió lớn.

Một tiếng lại một tiếng, từ hai bên truyền đến.

Gần hơn, gần hơn...

Thì ra là hai quân nhân mã đối chiến!

Phóng mắt nhìn không thấy đầu cát vàng kèm theo một tiếng "Giết!!!" Bay đầy trời.

Tiếng đàn dần dần cao vức, mang theo sát phạt, âm thanh kích động, chấn động tai làm cho người ta trước mắt tối sầm lại...

Nó giống như rơi từ trên cao, đầu óc rơi xuống theo tiếng đàn dừng lại mà trống rỗng một lúc.

Theo tiếng đàn lại vang lên, đập vào mắt...

Là cát vàng hoang vắng vô tận, còn có không khí hỗn tạp máu tươi, thi thể hoành hành khắp nơi...

Đây là...

Tuyệt vọng, cô tịch, bóng tối sau khi sát phạt...

Tiếng đàn dứt, lại làm cho người ta thật lâu không thể hoàn hồn, đắm chìm trong đó.

Kỷ Ngôn Đình cảm giác sâu trong linh hồn có cái gì muốn phá kiệu mà ra, đem hắn cắn nuốt, một tiếng thanh thúy "Kỷ Ngôn Đình, còn khó chịu không?" Kéo hắn trở lại.

Ngước mắt lên, nhìn vào trong con ngươi hoang vắng giống như tiếng đàn cuối cùng.

Đáy lòng Kỷ Ngôn Đình dừng một chút, có chút đau đớn.

"Niệm An."

Rõ ràng nàng đang ở trước mắt, nhưng vì sao lại cảm thấy nàng cách mình xa xôi như vậy, xa đến nỗi hắn muốn hủy diệt tất cả, dùng tàn phá chồng chất mở ra một con đường dẫn đến chỗ nàng.

Cô chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới.

Khoảng cách ngắn ngủi, lại giống như vượt qua vô số thời gian không gian, đi tới trước mặt hắn.

Cảm giác khó hiểu này của Kỷ Ngôn Đình khiến hắn khẩn cấp đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Cảm nhận được sự ấm áp từ trên người cô truyền đến, cái loại xao động khát máu âm u đến muốn hủy diệt hết thảy mới ẩn xuống.

Hắn lẳng lặng ôm cô, cô mặc cho hắn ôm.

Cô có thể cảm nhận được cỗ hắc ám trên người hắn đang hòa hoãn, chỉ là ôm ôm, Tô Mộc nhiều ngày bôn ba, có chút mệt mỏi, lại an ổn tựa vào trong ngực hắn ngủ xuống.

Lúc Kỷ Ngôn Đình phục hồi tinh thần lại, lại không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được hô hấp bình thản của người trong ngực, khẽ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô.

Khuôn mặt không thể kiềm chế sung sướng giương lên, đáy mắt nhu hòa nhìn cô, giống như chiếm được toàn bộ thế giới.

Nhẹ nhàng hôn tóc cô, thỏa mãn ôm cô ngủ yên ổn.

Ngày hôm sau.

Lông mi Tô Mộc run rẩy, vừa mở mắt ra, liền chống lại hai tròng mắt của Kỷ Ngôn Đình.

"Chào buổi sáng, Niệm An muội muội." Kỷ Ngôn Đình nói xong, dùng mặt cọ cọ mặt Tô Mộc.

Tô Mộc: "..."

Hắn là sủng vật sao?

Ừm, sủng vật còn có thể nuôi lớn bán, hắn không thể...

Cửu Thiên Tuế yên lặng thổi qua ~

#Nhật ký Kỷ Ngôn Đình không bằng sủng vật #

"Chào buổi sáng." Tô Mộc lười biếng mở miệng, sau đó muốn đứng dậy.

"Niệm An muội muội, muội ngủ thêm một lát." Kỷ Ngôn Đình ôm eo cô không cho cô đứng lên.

"Buông tay."

Kỷ Ngôn Đình ngạo kiều không buông, cuối cùng bị Tô Mộc đánh một trận, vẫn là ngoan ngoãn buông tay.

Nhìn Tô Mộc rời giường, ngồi trên giường cười ngây ngô.

Tối hôm qua Niệm An muội muội không có đem hắn ném ra ngoài, hắn cùng Niệm An muội muội ngủ một đêm, buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy Niệm An muội muội ngủ, thật tốt...

Tô Mộc thay quần áo, lần nữa xuất hiện trước mặt Kỷ Ngôn Đình, nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Rời giường."

Kỷ Ngôn Đình tung ta tung tăng rời giường rửa mặt thay y phục.

Cùng Tô Mộc từ trong phòng đi ra ngoài, gặp phải Kỷ Thư.

Kỷ Thư: !?

"Các ngươi..." Môi run rẩy, không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ của mình.

Mệt ông cho rằng nhi tử nhà mình đơn phương tương tư, xem ra nhi tử so với mình giác ngộ cao hơn a, đã cùng Niệm An ở chung một phòng.

Rõ ràng suy nghĩ của Kỷ Thư rất cởi mở.

Kỷ Ngôn Đình vui vẻ Kỷ Thư nghĩ như vậy, không nói gì, coi như là chấp nhận.

Tô Mộc lười giải thích.

Quan hệ của hai người, Kỷ Thư tất nhiên cho rằng đã thành, ăn bữa sáng, trên đường trở về Kỷ gia thôn nói chuyện với Kỷ Dung một phen, hai người đều không lo lắng nữa.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip