Chương 437 - 440: Nàng dâu nuôi từ bé (13 - 16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 437: Nàng dâu nuôi từ bé (13)

Tô Mộc đang được Kỷ Thư khen ngợi nghiêm túc "học tập", nhìn gần, mới biết cô đang viết viết vẽ vẽ gì đó...

Đó là kế hoạch kiếm tiền sắp tới của cô.

Những ngày tiếp theo.

Qua ngày hôm đó, đám người Nguyên Mập nhìn thấy Tô Mộc đều đi đường vòng, nhìn thấy Kỷ Ngôn Đình liền trừng hắn một cái, cũng không dám làm gì hơn.

Lúc đầu Kỷ Ngôn Đình luôn vui vẻ dắt Tô Mộc kêu "Niệm An muội muội, Niệm An muội muội", mang theo cô cùng đi học đường.

Nhưng qua mấy ngày sau, Niệm An muội muội không phải buổi sáng không đi học đường, thì là buổi chiều không đi học đường, quá đáng nhất chính là, một ngày kia cô cũng không đi học đường!

Kỷ Thư và Kỷ Dung đều mặc kệ chuyện này, điều này làm cho Kỷ Ngôn Đình rất bất mãn, sau khi hắn đi hỏi Kỷ Thư, mới biết được, thì ra là muội muội đến cửa hàng Từ đại phu trên trấn, nói là một lần kia Từ đại phu lên núi hái thuốc gặp Niệm An muội muội, thấy Niệm An muội muội đối với y thuật rất có thiên phú, cho nên muốn thu cô ở cửa hàng học tập.

Hai người Kỷ Thư Kỷ Dung cao hứng còn không kịp, Niệm An có thể có một kỹ năng, về sau cũng không cần vất vả làm nông như bọn họ, cho nên rất vui vẻ đáp ứng Từ đại phu, cũng dặn Tô Mộc lúc không đi cửa hàng thuốc, cũng vẫn nên đi đến chỗ phu tử trong thôn học thêm chút chữ, về sau cũng có thể xem phương thuốc kê đơn thuốc gì đó.

Kỷ Ngôn Đình nghe xong, đầu tiên là đau lòng, hắn dĩ nhiên là người cuối cùng biết...

Sau đó là nghi hoặc.

Niệm An muội muội đều ở cùng một chỗ với hắn, một mình lên núi khi nào!?

Còn nữa, Từ đại phu kia nói cái gì nhìn Niệm An muội muội đối với y thuật rất có thiên phú, lão có một đôi mắt dự đoán tương lai sao? Nếu như thế, làm sao lão có thể chỉ là một đại phu?

Từ đại phu kia, nhất định không có ý tốt!

Cha nương cũng thật là, Niệm An muội muội còn nhỏ như vậy, làm sao có thể để cho nàng mỗi ngày chạy lên trấn, lỡ như trên đường đi đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Còn có Từ đại phu kia! Không biết có khi dễ Niệm An muội muội hay không, không được, buổi tối hắn nhất định phải khuyên bảo Niệm An muội muội, để cho nàng không đi học y thuật gì đó, nên mỗi ngày cùng hắn đi học đường mới tương đối tốt.

Mà Tô Mộc lúc này, đúng là ở trong cửa hàng của Từ đại phu, chỉ là...

Không phải Từ đại phu dạy cô, mà là cô đang dạy Từ đại phu!

Lúc trước Tô Mộc đến trấn, liền phát hiện cửa hàng thuốc trên trấn cũng chỉ có hai ba cái, hơn nữa đại phu trong cửa hàng y thuật không tinh, chỉ có thể giải quyết một ít bệnh nhỏ, hơi nghiêm trọng một chút, bọn họ liền đề nghị đi vào thành.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Tô Mộc liền hạ quyết tâm, lợi dụng y thuật học được lúc trước ở chỗ Thanh Thời, nhìn thấy phương thuốc, lấy ra hành y tế thế (kiếm chút tiền nhỏ).

Tô Mộc ở Kỷ gia không có điều kiện, chỉ có thể tìm kiếm cửa hàng thuốc thích hợp hợp tác.

Mới đầu người ta coi cô là một đứa nhỏ đến quấy rối, nhưng sau khi cô xuất ra đủ thực lực chứng minh mình, Từ đại phu bái phục, dĩ nhiên muốn bái cô làm sư phụ.

Tô Mộc thu tiền mới bắt đầu dạy Từ đại phu, nhưng cũng không tiếp nhận bái sư của lão, Từ đại phu cũng cảm thấy không ổn, ngày thường liền gọi "Tiểu dược sư".

"Tiểu dược sư, hôm qua Hoắc lão gia ở phía đông trấn lại qua mua thuốc chúng ta điều chế, còn nói, dược hiệu tốt ngoài dự liệu của lão ta, cho cửa hàng mấy lượng bạc vụn tiền thưởng."

Từ đại phu đã gần 50 tuổi, đội trên đầu một cái mũ đại phu, tóc lộ ra ngoài mũ, có chút hoa râm, trên mặt hiện lên vẻ tang thương, lúc đối mặt với Tô Mộc lại đặc biệt tôn trọng.

"Còn nữa, phụ thân Nhị Nha ở bên cạnh, đêm qua nói chân vô cùng đau đớn, ta suốt đêm đi nhìn một chút, là hắn uống rượu nên sinh bệnh cũ, ta dựa theo phương thuốc mà tiểu dược sư ngươi dạy, cho hắn uống thuốc, hôm nay tốt hơn rất nhiều, bản thân hắn cũng biết sau này phải khống chế một chút, không thể tham chén..."

Chương 438: Nàng dâu nuôi từ bé (14)

Tô Mộc mấy ngày nay, mượn cửa hàng dược liệu và thiết bị của Từ đại phu, điều chế không ít thuốc, chủ yếu là nhằm vào những gia đình giàu có trong trấn muốn bồi bổ thân thể.

Ví dụ...

"Tiểu dược sư, đan dược Trọng Chấn Hùng Phong kia đã không còn nhiều lắm, hôm qua lại bị Hoắc lão gia mua về một ít, ta tính toán, còn lại mấy viên."

Từ đại phu nói xong, nhìn ghi chép mình ghi lại.

"Tiểu dược sư, ngươi nhìn xem ta ghi chép có sai không."

Tô Mộc nhàn nhạt liếc mắt một cái: "Không sai. "

"Vậy đan dược này..."

"Ngài ghi chép chính là phương thuốc đan dược, cứ nghiên cứu phương pháp ta đã dạy ngài."

"?!" Từ đại phu ngơ ngác.

"Tiểu dược sư, ngươi đây là?" Dạy tất cả các phương thuốc cho lão?

"Có phương thuốc, Từ đại phu không cần chờ ta điều chế, khoảng thời gian này, ta sẽ đem phương thuốc và phương pháp điều chế dạy cho Từ đại phu, về phần lợi ích chia ra, vẫn dựa theo lúc trước là được."

Đại khái khoảng thời gian này ở chung, Tô Mộc đối với nhân phẩm hiện tại của Từ đại phu vẫn có tín nhiệm, hơn nữa cô cũng chưa từng ngây ngốc đem tất cả mình học được đều giao ra.

Mấy ngày nay cô dạy Từ đại phu, đều là ở hiện đại rất phổ biến, nhưng ở cổ đại lại là bệnh khó có thể chữa trị, đem điểm mấu chốt nói cho Từ đại phu biết.

Dù sao thu học phí, cũng nên dạy chút gì đó.

"Tiểu dược sư tín nhiệm như thế, ta tất nhiên không phó thác, sẽ chia đúng một phân cũng không thiếu giao cho tiểu dược sư."

Từ đại phu đã trải qua quá nhiều, khó có được cảm giác được tín nhiệm như vậy, cũng không tệ.

Một đứa nhỏ mười tuổi, sau này đường còn rất dài, có thể đem bản lĩnh kiếm cơm của nàng đều nói cho mình biết, lão quả thực cảm kích.

Chỉ có thể nói Từ đại phu suy nghĩ nhiều, bản lĩnh kiếm cơm của Tô Mộc...

Chỉ có không thể tưởng tượng được, không có làm không được.

Không làm được cô cũng có thể đập ra con đường ấy.

Lúc Tô Mộc từ chỗ Từ đại phu đi ra, đã là chạng vạng tối, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, cô đi về phía một hướng khác của trấn.

【 Ký chủ, cô cứ như vậy tín nhiệm Từ đại phu sao? Cũng không sợ lão giống như lão Vương thiết khí kia, học được bản lĩnh của cô, liền đạp cô đi? 】

Lão Vương thiết khí, là Tô Mộc tìm tới cùng một ngày với Từ đại phu.

Tô Mộc khảo sát một phen khí cụ dùng để cày nông thời đại này, phát hiện có rất nhiều thứ có thể cải tiến bằng cách kết hợp với khí cụ hiện đại, lại do cô căn cứ vào kỹ thuật của thợ rèn trong trấn, kết hợp các phương diện khác nhau, vẽ sơ đồ phác thảo ra.

Ngày đó cầm bản vẽ cô đã vẽ xong, bảo lão Vương rèn ra, sau đó cầm về cho phu thê Kỷ Thư sử dụng khi làm nông.

Người trong thôn thấy bọn họ dùng nông cụ làm việc cũng nhanh hơn không ít, mọi người trong thôn đều đi thử, phát hiện rất dễ sử dụng, đều nhao nhao hỏi, phu thê Kỷ Thư liền dựa theo lời Tô Mộc, nói là mua từ trấn.

Từ phu thê Kỷ Thư, đến thôn Kỷ gia, lại lan rộng đến toàn bộ trấn, chậm rãi lan rộng ra, bộ khí cụ này làm cho thiết khí lão Vương kiếm được không ít lời.

Lão Vương bành trướng, cảm thấy mình nắm giữ phương pháp chế tác, trở mặt không chia lợi ích với Tô Mộc nữa, cũng đem giá cả Tô Mộc định tăng lên, có một số người từ nơi khác tới đây, còn phải mua với giá cao.

Lão Vương hung hăng kiếm được một khoản lời.

Lúc này, Tô Mộc đã tìm một cửa hàng thiết khí khác hợp tác.

Cửa hàng thiết khí này của một đôi phụ tử kinh doanh, dựa vào nguyên tắc tỉ mỉ mới tạo ra tác phẩm tinh tế, mỗi tháng kiếm được vừa vặn đủ no bụng.

Tô Mộc lúc trước không tìm bọn họ hợp tác, chính là không muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, sau sự kiện lão Vương thiết khí, Tô Mộc đi thăm dò một phen, ngược lại phát hiện hai người này có thể làm ra đồ vật từ tinh tế đến rất tinh vi.

Chương 439: Nàng dâu nuôi từ bé (15)

Sau khi cô giải thích ý định đến đây, hai phụ tử rất hứng thú.

Tô Mộc dựa trên kỹ thuật của hai người, thiết kế khí cụ càng thuận tiện hơn.

Sau khi hai phụ tử chế tác, Tô Mộc dựa theo giá cả trước đó định ra buôn bán.

Lão Vương định giá quá cao, hơn nữa cũng không có hai phụ tử này cải tiến qua dùng tốt hơn, mọi người sôi nổi dời ánh mắt về phía bên này.

Cửu Thiên Tuế cho rằng Tô Mộc bị lão Vương phản bội qua, sẽ không tín nhiệm Từ đại phu nữa, hiện tại xem ra, là nó suy nghĩ nhiều, tâm ký chủ thật sự lớn.

【 Ký chủ, cô nói thử khi nào thì Từ đại phu sẽ đạp cô? 】

Cửu Thiên Tuế chờ mong hỏi.

"Tạm thời sẽ không." Tô Mộc khẳng định nói.

【 Ký chủ, cô có chắc không? 】

"Ừm."

【 Ký chủ, lúc trước cô đã nhìn lầm người rồi, hiện tại vẫn không nên quá mù quáng tự tin. 】

"Đều là nhân tính." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Cô không bao giờ mù quáng tin tưởng, cô cho người khác thấy, chỉ là cô muốn cho.

Hành động của lão Vương không nằm ngoài dự liệu của cô, đây bất quá chỉ là nhân tính mà thôi.

【 Ký chủ, sao cô lại triết lý sâu sắc như vậy? 】

Ký chủ là người có chuyện xưa...

"Cho nên, mi chỉ là một hệ thống, khá tốt."

Hệ thống sẽ không trải qua những thăng trầm và biến hóa của thế gian, khá tốt...

Cửu Thiên Tuế:【 ... 】

【 Cứ cảm thấy lời này nhói lòng thế nào? 】

Ký chủ là khen nó, là khen nó sao?

Đúng, là khen nó.

Lúc Tô Mộc đi tới chỗ ở của hai phụ tử, hai người đang cúi đầu nghiên cứu cái gì đó.

Tô Mộc đến gần bọn họ đều không phát hiện ra.

Lẳng lặng đứng một bên nghe một hồi, Tô Mộc mở miệng: "Nếu là thiết kế một cái ám khấu, thủ sẵn như thế, có thể ở khi cần sử dụng, thì nối liền với nhau, lúc không cần thì tháo xuống."

"Ám khấu?" Hai mắt phụ tử sáng ngời, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Tô Mộc đứng ở bên cạnh, chào hỏi, liền hỏi chi tiết.

Cầm giấy bút, Tô Mộc đem nguyên lý vẽ ra đại khái.

"Quả thực xảo diệu, quả thực xảo diệu!" Hai phụ tử nhìn bản vẽ, đã nóng lòng muốn thử.

Sau khi Tô Mộc cùng hai người thảo luận về sản lượng khí cụ kế tiếp, hai phụ tử đều vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, nói bọn họ còn có người.

Tô Mộc lúc này mới biết được, gia tộc hai phụ tử đều là thợ rèn, chỉ là phân bố ở các trấn, hắn bên này có chỗ tiền kiếm, mấy ngày trước liền đưa tin, để cho tất cả mọi người tới đây.

Hứng thú của hai người rõ ràng không phải là sản lượng, mà là ở cái thứ mới này.

Trên bản vẽ là ám tiễn (phi tiêu) bản vẽ tay của Tô Mộc, hiện giờ cô còn quá nhỏ, đụng phải nhân vật lợi hại một chút, không nói thân thủ, chỉ cần chút khí lực cùng tốc độ này của cô, chỉ phút chốc sẽ bị giết..

Cho nên, cô cần càng nhiều đồ vật bảo mệnh hơn.

Đối với điểm này, Cửu Thiên Tuế muốn nói một câu.

Chọc ai cũng không nên chọc ký chủ, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

Lúc Tô Mộc rời khỏi chỗ hai phụ tử bên kia, sắc trời đã tối đen.

Cô bắt đầu trở về thôn.

Lúc đó.

Cửa thôn Kỷ gia.

Một thân ảnh nho nhỏ đứng trong lều tranh nghỉ ngơi ở cửa thôn, hai mắt nhìn chằm chằm con đường nhỏ quanh co trước cửa thôn.

Trong lòng lo lắng còn có chút u oán.

Nửa canh giờ sau.

Cửa thôn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Kỷ Ngôn Đình nhíu mày đã giãn ra, áp suất thấp quanh người nhao nhao tản ra bốn phía...

"Niệm An muội muội ~" Tiếng của Kỷ Ngôn Đình truyền đến, âm cuối khẽ giương lên, có thể thấy được sự vui sướng.

Tô Mộc nhìn bóng người nhào tới, nếu không phải nhận ra là hắn, giờ phút này hắn chính là một cỗ thi thể.

Tô Mộc nghiêng người né tránh thân thể hắn nhào tới.

"Niệm An muội muội, muội, muội chán ghét ta sao?" Kỷ Ngôn Đình một ngày không nhìn thấy bóng dáng của cô, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia không kiềm chế được muốn nắm tay cô, sờ sờ đầu cô, kết quả đều bị né tránh.

Chương 440: Nàng dâu nuôi từ bé (16)

Giọng nói Kỷ Ngôn Đình cực kỳ ủy khuất, ánh mắt nhìn Tô Mộc chợt lóe, có ánh sáng đang lưu động.

"Về nhà." Tô Mộc nói xong, đi vào trong thôn.

Nhìn bóng lưng Tô Mộc, Kỷ Ngôn Đình bĩu môi, đi theo phía sau Tô Mộc.

Ủy khuất...

Quá ủy khuất...

Niệm An muội muội không thích hắn.

Niệm An muội muội vì sao không thích hắn?

...

Kỷ Ngôn Đình liền suy nghĩ lung tung một đường, cả người bất giác phát ra áp suất thấp, Tô Mộc phía trước cảm nhận được, nhưng cũng không có quay đầu lại, chỉ là đang tính toán thời gian xuất ra lô hàng hóa kia, cùng với danh sách đặt hàng trước đó...

【 Ký chủ, cô thật sự mặc kệ Kỷ Ngôn Đình phía sau cô sao? 】

Cửu Thiên Tuế cảm thấy mình cần phải đi ra nói chuyện giúp vị kia, vị phía sau phát ra áp suất thấp mang theo khí tức âm u, sợ tới mức hệ thống cảnh báo đều vang lên.

Nghe Cửu Thiên Tuế nói, Tô Mộc nhìn lại, ánh mắt dừng trên người Kỷ Ngôn Đình.

Kỷ Ngôn Đình vốn cúi đầu lập tức phấn chấn tinh thần lên.

Cực kỳ giống động vật nào đó ban đầu cụp lỗ tai xuống u rũ sau đó hứng khởi dựng tai lên.

"Niệm An muội muội, làm sao vậy?" Kỷ Ngôn Đình hỏi.

"Không có, nhìn huynh." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Kỷ Ngôn Đình: !?

Niệm An muội muội nói nhìn hắn?

Niệm An muội muội trong lòng còn có hắn, thật cao hứng.

Kỷ Ngôn Đình tức khắc bên người tràn ngập không khí vui sướng, chỉ thiếu nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Có thể nói là một kỳ tích thay đổi sắc mặt trong lịch sử.

"Hai đứa đã trở về? Đứng đó làm gì? Mau lại ăn tối đi." Lúc Kỷ Thư từ phòng bếp bưng thức ăn ra vừa lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Kỷ Ngôn Đình cười ngây ngốc, Kỷ Thư nghi hoặc.

"Kỷ Ngôn Đình ngươi cười ngây ngốc cái gì? Đừng làm Niệm An sợ."

Kỷ Ngôn Đình: "Ta mới không phải cười ngây ngốc, ta là nhìn thấy Niệm An muội muội cao hứng cười."

"Vậy sau này ngươi cách Niệm An xa một chút, mỗi ngày ngươi đều cười ngây ngốc với Niệm An như vậy, Niệm An còn nhỏ, chịu không nổi bị ngươi dọa."

Kỷ Ngôn Đình: "..."

"Niệm An muội muội, ta cười rất ngốc sao?"

Niệm An muội muội nói mới là thật.

Tô Mộc nhìn hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, vị trí răng trống rất bắt mắt người ta.

Ừm...

"Cũng được." Giống tên ngốc.

"Cha, cha có nghe thấy không? Niệm An muội muội thích ta cười như vậy." Kỷ Ngôn Đình đắc ý hô.

Kỷ Thư chân trước bước vào phía bên kia cửa, quay đầu lại: "Được rồi, cũng chỉ Niệm An quen ngươi như vậy, mau đến ăn cơm."

Kỷ Thư lắc đầu, hiện tại cảm thấy nhi tử nhà mình có chỗ nào là bộ dáng ca ca đâu, ngoại trừ tuổi tác cùng chiều cao so với Niệm An cao hơn, những thứ khác xem ra, đều là Niệm An càng thành thục ổn trọng hơn.

Kỷ Ngôn Đình cao hứng nắm tay Tô Mộc đi vào nhà.

"Niệm An muội muội, ăn cái này."

"Niệm An muội muội, cái này cũng ngon."

"Niệm An muội muội..."

Kỷ Thư cùng Kỷ Dung bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Càng cảm thấy nhi tử của mình ngày càng dính Niệm An...

Thời gian trôi qua.

Kỷ Ngôn Đình mười tám tuổi, Tô Mộc mười lăm tuổi.

Kỷ Ngôn Đình tham gia khảo thí khoa cử, vừa nhận được thông báo thông qua kỳ thi hương, hắn gấp gáp muốn nói cho Tô Mộc biết.

Kỳ thi hương được tổ chức ở trên trấn, vì chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi hương, Kỷ Thư và Kỷ Dung lấy tiền tiết kiệm nhiều năm ra, muốn thuê nhà trên trấn cho Kỷ Ngôn Đình ở.

Tô Mộc tìm được một căn nhà tốt, trực tiếp mua, vì không muốn dọa Kỷ Thư và Kỷ Dung, nói là nhà không ai ở của Từ đại phu, cho bọn họ mượn.

Phu thê Kỷ Thư nhất định phải đưa Từ đại phu tiền thuê nhà, Tô Mộc nói với bọn họ đã đưa tiền công của mình cho Từ đại phu làm tiền phòng.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip