Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 9.

Nàng nhận ra, ảo ảnh này là thật... Thật đến không tưởng, thật đến không ngờ, thật đến rơi nước mắt, thật đến đau lòng...

---

- Tuỳ ý cháu, nếu nó mang lại lợi ích thì ta nghĩ là cổ đông sẽ đồng ý. Bành trướng JYK luôn là một ý kiến được lòng tất cả. - Ngài Kwon nâng tách trà nóng lên, nhấp một ngụm đầy hài lòng nhìn người đối diện.

- Vâng. Hôm nay đến đây thôi vì cháu có việc, xin phép ông. - Yuri đoạn định đứng dậy, tay đã ra hiệu cho Krystal đi theo mình.

- Khoan đã, hai đứa ngồi xuống. Đến lượt ta có vài việc cần nói.

Cả hai người khẽ đưa nhau một ánh nhìn. Yuri thở dài não nề, không cần nói cô cũng đoán mẩm được ngài Kwon sẽ nói gì với họ. Đó là lý do Yuri ít khi về đây ngoại trừ khi có công việc liên quan đến JYK. Mỗi lần đến đây chưa bao giờ là một cảm giác thoải mái.

Krystal ngồi bên cạnh Yuri, nắm lấy tay Yuri thoáng lo lắng.

- Hai đứa lấy nhau đã lâu rồi nhỉ? - Ngài Kwon hỏi nhưng họ biết ông không cần câu trả lời. Ngài Kwon gật gù như ngẫm nghĩ một lát rồi lại tiếp tục. - Mà dường như là cả hai đã làm việc quá nhiều rồi thì phải. Krystal, cháu nói xem.

Vì bị gọi bất ngờ, nàng vội vàng ngẩng mặt nhìn ngài Kwon. Nàng thầm nghĩ đúng là người nhà họ Kwon trông ai cũng đáng sợ thế này nhưng dẫu sao thì Kwon Yuri vẫn là cái kiểu đáng sợ nhưng cho nàng sự yên tâm.

- Vâng ạ nhưng mà chúng cháu vì muốn dốc sức cho JYK nên không thành vấn đề gì đâu, thưa ông.

- Thảo nào...

- Sao ạ?

Yuri ngồi trên ghế, cuối đầu nhìn đôi bàn chân mình mong cuộc nói chuyện này nhanh chóng qua đi. Kim đồng hồ cũ trên tay mệt nhoài xoay vòng đều đặn. Đột nhiên Yuri tự hỏi mình, một câu hỏi không hề liên quan gì đến cục diện lúc bấy giờ. Kim đồng hồ này bao giờ mệt mỏi dừng lại? Kim đồng hồ này là linh hồn của Jessica... Là thứ duy nhất thuộc về Jessica vẫn hoạt động mỗi ngày và là điều gì đó còn sót lại giúp Yuri không còn sức lực này có động lực để sống, sống để mang nàng trong tâm trí, để thấy được rằng ở đâu đó nàng vẫn tồn tại dù là ảo ảnh của mỗi mình Yuri. Nếu lỡ một lúc nó dừng lại, biết làm sao đây?

- Yuri, tôn trọng ta một chút. - Ngài Kwon bất chợt nhìn lấy Yuri, âm giọng nhàn nhạt.

- Vâng.

Yuri ngẩng đầu, tựa vào ghế như đang thư giãn nhưng thật chất lòng lại rối ren.

Ngài Kwon hắng giọng, tiếp tục nhìn Krystal, nói.

- Thảo nào bận việc đến độ mà lão già này vẫn chưa có được một đứa cháu. - Ngài Kwon nở nụ cười mà Yuri biết nó thật chẳng vui vẻ gì đâu. - Hai đứa định thế nào?

- Cháu... - Krystal ngập ngừng không biết trả lời thế nào cho phải phép.

- Có người bảo lão già này hẳn là sống thất đức đến một mụn cháu cố cũng không có. Đám cưới thì rình rang, đứa cháu nội thì đạo mạo, cháu dâu thì học cao vậy mà mấy năm qua vẫn là một lão già để người khác bàn ra nói vào. Hai đứa nghĩ đâu chừng ấy là đủ rồi nên không lo gì phải không?

Cây gậy to của lão Kwon khẽ va chạm nền đá hoa cương, tạo nên một âm thanh nghe rin rít.

Yuri kéo lại chiếc áo cho chỉnh tề rồi nắm tay Krystal đứng dậy. Đôi mắt mỏi mệt nhìn ngài Kwon.

- Cháu đã nói với ông nhiều lần rồi. Khi thấy thích hợp, tự động sẽ đến.

Nói rồi Yuri nắm tay nàng đi, đi được vài bước thì tiếng đổ vỡ vang lên. Ngài Kwon ném bộ tách trà xuống đất, thân người già nua khò khè thở mạnh.

- Thích hợp! Mày đợi đến lúc lão già này chết đi ấy hả?! - Ngài Kwon đột ngột nóng giận. Ông đứng dậy ném cây gậy về phía Kwon Yuri nhưng nó trượt đi và đánh mạnh vào lưng Krystal.

Nàng nhắm chặt mắt khi cảm nhận được cái đau tê dại lan khắp lưng mình. Ngài Kwon mím môi nhìn cô cháu dâu, cơn tức giận vẫn chẳng thể nguôi đi. Yuri nhìn ngài Kwon, là thảng thốt, là thất vọng cùng một lúc hiện diện trong đôi mắt màu khói.

- Đi về! - Yuri gầm lên, kéo Krystal xồng xộc rời khỏi nơi đó.

Yuri quên mất đi Krystal còn đang phải đấu tranh với cơn đau của mình. Yuri một cơn tức giận bước đi, ngang qua phòng khách thấy bà Kwon tắt vội điện thoại khi nhìn thấy Yuri càng khiến cô thêm phần không kìm được cảm xúc.

Đó là lý do! Là lý do Yuri không muốn bước về đây, là lý do Yuri không muốn có một đứa trẻ nào. Một người ông luôn gây sức ép, để cái sĩ diện của mình còn quan trọng hơn là con là cháu cùng thứ tình yêu vội vã không thành của bố mẹ mà một tay ngài Kwon gia đã dựng lên năm xưa chính là tất cả nguyên nhân của hôm nay. Cô biết, hoàn toàn biết và thậm chí còn biết rõ, trước mặt là vậy nhưng sau lưng cô thì gia đình đã là một đống tàn tro rồi. Họ, hai người đều nuôi nhân tình và cô là người đã chịu toàn bộ hậu quả của mối tình chẳng hồi kết ấy. Vì thế mà Yuri không muốn đứa trẻ nào sinh ra đời!

Sinh ra hạnh phúc đã không nói nhưng nếu sinh ra để rồi nhận ra chính cái gia đình đem mình đến với cuộc sống vốn chỉ là cái ký kết giấy tờ và một hôn lễ không bắt nguồn từ tình yêu thì liệu sinh ra làm gì? Với ngần ấy nghĩ suy là nguyên nhân cho suốt bao năm qua, giữa Yuri và Krystal sự đụng chạm vốn chỉ đếm trên đầu ngón tay và Yuri luôn tỏ ra rất hời hợt. Thà là như thế... Yuri có tàn nhẫn cũng không tàn nhẫn với giọt máu của mình đến vậy. Cuộc hôn nhân này là vì sự ích kỷ, là sự lừa dối mình, Kwon Yuri chưa bao giờ muốn đứa trẻ nào sẽ phải chịu hậu quả cho tất cả những điều mà Yuri đã gây nên. Vết trượt dài này không được dài hơn vết trượt của ông bà Kwon... Ở một giới hạn nào đó, chỉ cần mình dừng lại, chấp nhận dậm chân có khi sẽ hạnh phúc.

Yuri thở khó nhọc khi đã yên vị trong xe. Chỉ một chút nữa, hơi thở đã dừng lại. Cô tựa đầu vào vô lăng, cố tìm lại nhịp thở đều đặn cho trái tim của mình.

- Aw.

Nghe tiếng rên khẽ Yuri mới nhận ra có người đang phải chịu cơn đau. Yuri giãn đôi mày, thở dài điều chỉnh lại tâm trạng.

- Không sao chứ?

- Không... Không sao.

Miệng nói một đằng nhưng biểu hiện gương mặt lại khác xa với những gì mình nói. Yuri nhìn cái gương mặt sắp bị cơn đau làm mềm nhũn ra cũng phải lắc đầu chịu thua.

- Đến bệnh viện nhé!

- Ơ thôi, em không sao thật mà.

- Chân mày sắp dính lại với nhau rồi kìa. - Yuri dùng hai ngón tay đẩy đôi mày thanh tú kia giãn ra. - Sau này em không cần phải đến đó nữa.

- Em không sao.

Krystal nắm lấy tay Yuri, mỉm cười đầy dịu dàng. Chỉ thấy Yuri đôi tay chủ động đặt vào lưng nàng xoa thật nhẹ khiến nàng như có điện chạy dọc sống lưng, chép miệng phun ra hai chữ như chứa cả tấn thuốc súng.

- Thánh Nữ!

Và Yuri bẻ lái, chạy thẳng đến bệnh viện.

***

- Tôi đã hỏi ý kiến rồi, phần còn lại cậu cùng Sooyoung thay tôi trình bày cho mọi người đi. Cả Tổng giám Choo nữa. Tôi sẽ họp sau.

- Vậy Jeimp? Tớ sẽ liên lạc bên đó luôn nhé?

- Ừ, cậu làm đi. Tôi có vài việc bận, nếu có khó khăn cứ gọi cho tôi. - Yuri tựa vào lan can, chuyển giao quyền hành cho Giám đốc Kim. Chốc chốc lại quay về phòng bệnh phía sau lưng mình.

- Ok! - Taeyeon nhanh chóng theo lệnh mà làm.

Ở bên kia, Yuri đứng thẳng dậy khi vị bác sĩ tiến ra khỏi phòng. Lão bác sĩ nở nụ cười xiểm nịnh nhận ra vị sếp lớn. Yuri nhìn thấy vẻ mặt của lão liền vội vàng chán ghét lướt mắt đi nơi khác, giọng nói trầm đều vẫn tiếp tục với Taeyeon.

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau. - Yuri trượt tắt điện thoại. Lúc này mới nhìn về phía lão bác sĩ đứng với điệu bộ trang trọng cùng trợ lý ở phía sau cuối đầu cung kính.

- Chào Chủ tịch...

- Không, không cần. - Có chút phiền toái, Yuri phẩy tay, giọng điệu cơ hồ gấp rút. - Cái tôi cần là tình hình của người kia. - Yuri nhìn xuyên qua lớp kính mờ mờ, thấy Krystal ngồi trên giường đung đưa hai chân. Cái dáng vẻ nhàm chán chờ đợi ấy một lần nữa rất giống một người. Cái nỗi xúc động quen thuộc lại tìm đến Yuri, cảm giác như đôi vai lại trĩu nặng.

- Chủ tịch Kwon!

- À... Ừ, sao? - Yuri nuốt khan. Đôi tay vuốt gương mặt mình để như điều chỉnh lại cơ mặt, điều chỉnh lại tâm tình khi ấy.

- Thưa Chủ tịch Kwon, lưng cô ấy không sao cả, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng ngoài việc bị sưng bầm nên sẽ có chút khó khăn khi nằm. Thoa thuốc đều đặn sẽ nhanh hết thôi. - Lão đọc những gì mình thu thập được trong giấy rồi đọc vanh vách, rõ ràng. - Thuốc này, gửi Chủ tịch.

Yuri gật đầu qua loa, nhận lấy mấy hộp thuốc nhỏ nhỏ cho vào túi áo. Đôi chân rảo bước đi nhanh chóng về phía phòng bệnh. Đẩy cửa bước vào, Yuri dừng lại một lúc để nhìn thấy dáng vẻ của người kia. Krystal chậm rãi ngước lên nhìn, nụ cười bắt đầu lan rộng khắp gương mặt khi phát hiện ra Yuri, đôi mắt màu khói luôn nhìn nàng bằng một vẻ cơ hồ là tiếc nuối mà nàng không rõ.

- Yuri... - Nàng khẽ gọi khi thấy Yuri đã một lúc lâu rồi vẫn đứng ngay ngưỡng cửa.

Đồng tử co lại, Yuri thoát khỏi cơn mộng mị của riêng mình. Cô bước đến giường của Krystal và ngồi ngay bên cạnh, dáng vẻ cứng cõi của Yuri dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn luôn phát toả.

Nàng nhìn Yuri rồi lại đăm đăm đôi bàn tay mình, Yuri thì đặt ánh mắt mông lung của bản thân vào một nơi vô định trước mặt. Họ ngồi bên cạnh nhau, im lặng và cứ như thế, thời gian lặng lẽ trôi qua. Cả hai đều có cùng một suy nghĩ và sự khó xử cho chính bản thân mình khi ấy, họ sợ rằng lời nói của mình lúc này sẽ phá hỏng tất cả những gì yên bình hiếm có. Và rồi Yuri nắm lấy bàn tay nàng, nâng niu, đây cũng là một hành động hiếm hoi trong suốt khoảng thời gian hôn nhân dài ấy. Yuri chủ động nắm tay nàng, thật nhẹ nhàng và chứa đựng thật nhiều cảm xúc đong đầy.

- Em có muốn biết lý do không?

Nàng nghe hỏi, nhìn Yuri, ngập ngừng đoạn định nói rồi lại lắc đầu thôi.

- Sao vậy? - Yuri hỏi. Mọi hôm nàng sẽ hỏi rất nhiều, mặc kệ cho những câu hỏi của mình có dẫn đến một kết cục không mấy tốt đẹp nên hôm nay thấy nàng như vậy, Yuri liền thấy kỳ lạ.

- Không phải Yuri bảo nếu Yuri muốn nói thì đã nói lâu rồi, một khi đã không muốn thì hỏi cỡ nào cũng sẽ không trả lời sao?

- Đã thông minh hơn nhiều rồi nhỉ? - Yuri phì cười nhìn cái bĩu môi của Krystal. - Thì đúng là vậy, tôi không nói vì có những điều em không nghe thấy sẽ tốt hơn.

- Em biết.

- Ừ, tốt. - Nói rồi Yuri lấy tuýp thuốc nhỏ ra, giọng như ra lệnh. - Quay lưng lại đây.

- Em ổn mà.

- Mau lên, tôi ít khi kiên nhẫn thế này.

Krystal quay lưng về phía Yuri, cảm giác hồi hộp vẫn cứ vẹn nguyên trong nàng như lần đầu tiên ấy. Bỗng nàng thấy chiếc áo sơ mi của nàng được vén lên cao và cảm giác lành lạnh của thuốc lan ra dần nhưng vẫn chẳng át chế được nhiệt độ từ tay Yuri. Tay Yuri di chuyển đều đặn ở một đường dài vết thương, vài chỗ rướm máu mà tay Yuri lướt qua, cái rát khẽ khàng chạm đến.

- Xin lỗi em.

- Yuri này, em không sao thật mà.

Nàng khẽ quay đầu lại phía sau, thấy Yuri vẫn tập trung thoa thuốc, đôi lần nàng thấy Yuri thở dài.

- Sau này không được đến đó.

- Sao lại thế được chứ? Nếu ông gọi em vẫn phải đến, nghĩa vụ của em là phải thế mà.

- Không, nghĩa vụ của em là nghe theo lời tôi. - Yuri dừng tay, đóng nắp thuốc lại và kéo áo nàng trở lại vị trí của nó và vuốt cho thật phẳng phiu. Bao lâu rồi, cái hành động ân cần chăm sóc cho một người nào đó, Yuri đã không làm rồi nhỉ?

- Được rồi, em lúc nào cũng nghe lời Yul. Đừng cau có nữa, chân mày sắp dính lại rồi kìa. - Nàng quay lại bắt chước Yuri, lấy hai ngón tay đặt lên đôi chân mày và đẩy nó ra. - Bây giờ chúng ta về nhé?

Yuri nhìn đôi chân nàng, chẳng hiểu sao lại rời khỏi giường và làm một việc mà nàng chẳng bao giờ nghĩ đến. Yuri nâng đôi cao gót đặt vào chân cho nàng giống như là một giấc mơ... một giấc mơ có Kwon Yuri đầy nhẹ nhàng, nâng niu nàng.

- Sica, em đâu rồi? Nhanh thôi, chúng ta sẽ trễ chuyến bay đấy. Sica.

Yuri đi khắp ngôi nhà rộng lớn, tìm mãi vẫn không thể thấy cái đầu vàng bé nhỏ ấy đâu. Yuri liếc nhanh đồng hồ, chỉ còn vỏn vẹn mười phút nữa là đến giờ bay vậy mà bây giờ có kẻ còn đang chơi cái trò trốn tìm với Yuri mà Yuri thì không muốn cái kế hoạch đi chơi này vỡ nát thời điểm bận rộn, hiếm hoi mới tìm được chút ít thời gian rãnh rỗi này.

- Sica! - Yuri gầm lên gay gắt. Sự vội vã làm Yuri mất kiên nhẫn. Jessica là người luôn thích đùa giỡn vào những giờ phút rất không nên này. - Không đùa nữa! Si...

- Em ở đây.

Yuri dừng chân, mở hẳn cánh cửa của phòng đọc sách và bước vào. Jessica ngồi trên ghế ngay ngắn nhìn Yuri cười tươi như thể chẳng có gì là xảy ra lúc này. Đôi cao gót nằm xổng xoài dưới nền, trên bàn, mấy quyển sách cổ tích mà nàng đã đem về bày la liệt trên bàn.

Yuri nén một tiếng thở dài, một lần nữa nhẫn nại đưa tay ra trước mặt nàng để nàng nắm lấy.

- Đi mau thôi, chúng ta trễ giờ rồi.

Không chút động đậy. Nụ cười nàng vội vàng thu lại.

- Lại sao nữa đây?

- ...

- Trễ thì mặc em. - Yuri nói rồi quay đầu lại thì chợt bàn tay bị nàng nắm chặt.

- Yul...

- Nào, thôi được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện một chút. Em làm sao? - Yuri mềm mỏng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Jessica đang ôm hai chân mình, thu gọn cả thân hình bé nhỏ trên sofa.

- Yul. Có thể hơi ngốc nghếch nhưng nếu em nói ra, Yul không mắng em nhé?! - Nàng nắm lấy tay Yuri, điệu bộ lúc này khiến Yuri dù muốn tức giận cũng không thể.

- Ừ, được.

- Hứa đi.

- Bây giờ chúng ta còn chưa đầy mười phút nữa. - Yuri dùng ngón tay nhịp nhịp vào mặt đồng hồ.

Nàng bĩu môi.

- Em đọc truyện cổ tích... Tự nhiên nghĩ lại, mình quen nhau lâu thế này, em lại còn được Yul yêu đến vậy, không phải là Yul không có làm điều gì đó lãng mạn cho em... Chỉ là có một việc đơn giản mà cũng lãng mạn, hình như Yul chưa có làm. - Nàng cau mày.

- Rồi, điều gì chưa làm?

- Mang cái này cho em! - Jessica cuối người cầm đôi cao gót đưa lên trước mắt, nàng nở nụ cười hào hứng như đứa con nít. - Chẳng phải trong truyện thường hay có cái màn này? Yul, em cũng muốn.

Thấy Yuri lặng thinh nhìn mình, nàng nghĩ là điều nàng nói lại làm Yuri khó chịu nữa rồi nên từ từ hạ đôi cao gót xuống, vẻ ảo não không tránh khỏi hiện lên gương mặt.

Yuri lúc này nhìn nàng, có chút đau lòng. Thì ra là chỉ những điều đơn giản thế này là nàng hạnh phúc rồi, vậy mà Yuri không biết. Một hành động thật gần gũi và dễ dàng thực hiện bất kỳ lúc nào mà Yuri lại chưa từng làm để cho con người này đã phải suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng nhiều đến vậy chỉ để nói ra mong muốn được Yuri thực hiện. Ngay khi Jessica định đặt chân mình vào thì Yuri ngay lập tức nắm lấy cổ chân nàng lại, giữa không trung, nàng nhìn Yuri.

- Ngốc nghếch! Chẳng giống Kwon Yuri chút nào. - Yuri lèm bèm.

Đôi tay nâng đôi cao gót đỏ lồng vào hai bàn chân nàng, rất từ tốn, gài lại móc khoá. Yuri nhìn chúng một lúc thật lâu rồi mới nhìn lên gương mặt nàng vẫn còn mãi ngẩn ngơ với cái hành động dịu dàng ấy. Thì ra đúng là không điêu ngoa, cảm giác này khó mà diễn tả.

- Em gái với đôi hài đỏ, nghe tôi nói này. - Yuri dừng lại để chắc chắn Jessica vẫn đang tập trung nghe mình nói rồi mới tiếp tục. - Những điều như vậy có thể phụ huynh Kwon vì tính khô khan nên không nghĩ mình có đủ khả năng để có thể nghĩ đến những việc này cho em nên em hãy nói với tôi thay vì cứ ngồi đắn đo để trễ chuyến bay. Được không?

- Em biết mà nên Yul không cần nghĩ đâu, một mình em nghĩ là được rồi nhưng còn cái này... Yul chịu khó nhớ một tí nhé! Em sẽ vui lắm. Không ai thích nói hoài một việc hết mà em cũng không ngoại lệ. - Nàng cười rạng rỡ nhìn Yuri.

Yuri nhìn đôi mắt ấy, nặng lòng trút một hơi thở dài. Đứng dậy, dùng vòng tay mình kéo gọn nàng vào lòng mình bằng tất cả yêu thương đong đầy lòng mình. Dường như mọi thứ vẫn chẳng đủ để nàng hạnh phúc, dường như cái tình yêu của chính Yuri ấy vẫn chưa đủ để so sánh với tình yêu của nàng dành cho Yuri.

- Ừ, sẽ nhớ!

- Bây giờ mình đi thôi. Em gái mang hài đỏ rồi, có thể bỏ cả thế giới nhỏ mà bay đi cùng phụ huynh Kwon.

- Ừ, đi.

Yuri cài lại móc khoá trên guốc, đứng dậy và bước đi trước, miệng thì thầm.

- Về thôi.

***

- Mọi thứ tiến triển tốt thật, chúc mừng cô. - Jae Rim vui vẻ đặt hai tay lên bàn nhìn người con gái trước mặt. - Junsu quả là phúc đức mới gặp được một người như cô Sooyeon đây và tôi cũng may mắn lắm mới được làm bác sĩ của cô.

Nàng cười nhẹ.

- Phải là tôi may mắn chứ.

- À mà Sooyeon này, hình như là tôi chưa nói cho cô biết rằng cô rất giống một người tôi từng gặp ấy nhỉ? Theo tôi nhớ thì đó là một người rất xinh đẹp.

- Thật vậy à? Thế thì vinh dự cho tôi.

- Không, không. Cô Sooyeon có khi còn xinh hơn ấy chứ.

Cả hai bật cười vui vẻ. Những lần chữa trị này đôi lúc giúp nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều và bác sĩ Jae Rim vốn là một bác sũ rất vui tính và tài giỏi, điều này lại khiến nàng bớt đi phần nào những căng thẳng luôn tràn ngập tâm trí.

- Vậy hôm nào phải mời tôi một bữa đấy.

- Hay là... tôi sẽ làm bánh cho anh nhé?!

- A được đấy, đứa cháu nhà tôi thích bánh lắm nhưng mẹ con bé ít khi làm vì mẹ con bé làm toàn làm những món không thể nuốt vào. - Jae Rim ca thán khi nhớ đến món bánh kem được xem là huyền thoại của cô em dâu xinh đẹp trong lần sinh nhật của anh.

- Ừm, chắc chắn tôi sẽ làm mà. - Nàng mỉm cười đinh ninh. - Bác sĩ Kim. - Nàng khẽ gọi.

- Tôi đây. Cô Sooyeon có gì khó khăn sao?

Nàng ngập ngừng một lát, cuối cùng đánh liều lên tiếng.

- Tôi có thể không đến đây trong vài ngày tới, được không?

- Cô Sooyeon sẽ không đến khám à? Vì sao vậy?

- Tôi muốn đi đến một nơi... Nó cách xa thành phố này...

Bác sĩ Kim nhún vai, nụ cười nở rộng, không chần chừ gật đầu: - Tôi chỉ hỏi thế thôi chứ đương nhiên là được rồi, dù sao thì mọi thứ đang tốt hơn nhiều nên vắng vài bữa không có vấn đề gì nhưng cô Sooyeon nhớ uống thuốc đầy đủ nhé! Mà Junsu có biết việc này không?

- Ừm... Có chứ. Cậu ấy biết, cậu ấy sẽ đưa tôi đi mà.

- Woa! Honeymoon chăng? Tôi mong hai người sẽ có một khoảng thời gian đáng nhớ.

- Không, bác sĩ Kim đừng hiểu lầm...

- Không phải ngại. Chuyện này như cơm bữa thôi, thời gian này thích hợp cho một chuyến đi chơi mà. Tôi cũng phải tranh thủ chút thời gian mà vun đắp tình cảm với cô vợ nhà tôi. - Jae Rim say mê nói, không hay biểu tình trên gương mặt nàng có chút gượng gạo.

- Ừ thôi tôi về trước. Tôi phải chuẩn bị vài thứ. Bác sĩ Kim, ngày tốt lành.

- Ngày tốt lành!

Sooyeon trở về căn hộ của mình, nàng vẫn không đến Green Day, nàng có quá nhiều việc cần phải lo nên vắng vài ngày sẽ chẳng sao đâu nhỉ? Nàng tự nhủ.

Hôm nay nàng không đi bộ, cũng không gọi một chiếc taxi lại càng không có ai đón đưa mà nàng sử dụng một chiếc xe đạp - chiếc xe màu trắng nhẹ nhàng với cái giỏ mây phía trước mà nàng đã mua nó từ một cửa hàng gần nhà nhiều tháng trước bằng số tiền của mình. Nàng muốn có một thứ để di chuyển nhanh hơn mà nàng suy đi nghĩ lại thì xe đạp vẫn là thứ tốt nhất lúc này... À không, phải là tốt nhất từ trước đến nay. Từ thời xửa xưa, nàng vẫn di chuyển bằng xe đạp đấy thôi. Những vòng xe quay đều, quay đều trải khắp Thành phố rồi.

Nàng đạp xe chầm chậm trên con đường nhỏ vắng bóng người, nó nhỏ đến độ chẳng có nổi một chiếc xe hơi nào có đủ kích cỡ lọt vào đây. Nàng nghe thấy tiếng cót két khẽ khàng của dây sên và tiếng vỡ vụn của những chiếc lá rơi khô cằn theo từng vòng quay bánh xe chậm chạp, chứng tỏ nơi này quá yên tĩnh. Nó yên đến độ nghe được cả âm thanh của sự cô đơn cơ mà. Thành phố này bao giờ cũng gợi cho nàng cái cảm giác trống trải, dù là trước đây hay sau này, dù là khi đang yêu hay từng yêu, vẫn vẹn nguyên một nỗi niềm. Nàng vẫn là người chơi vơi, vẫn là người của cô đơn, vẫn là người không thể tìm cho mình một hạnh phúc để thôi đi cảm giác này. Lắm lúc nàng tưởng chừng như cả thành phố, bao nhiêu là buồn đau cô tịch của tất cả mọi người đều đã đặt vào chiếc giỏ mây phía trước để nàng mang đi suốt cả hành trình.

Chiếc giỏ mây chở đầy những tổn thương.

Chiếc xe chậm chạp lên dốc rồi lại nhanh chóng lao nhanh xuống dốc. Cuối cùng nó dừng lại trước khu chung cư nhỏ hiện đại nhưng lại mang cho mình cái vẻ ngoài rất đỗi lãng mạn... Nàng tiện tay ngắt một nhành hoa hồng tím bỏ vào giỏ xe, cười trừ với người bảo vệ để gã xí xoá cho qua cái hành động của nàng vừa rồi. Nàng hiên ngang dắt xe vào garage, đậu nó vào góc và trở về căn hộ. Nàng phải chuẩn bị nhanh chóng thôi.

***

- Krystal không đến cùng cậu sao? - Taeyeon đẩy cửa, nhìn dọc ngang văn phòng vẫn chỉ thấy mỗi Kwon Yuri trầm mặc lặng thinh và Sooyoung vẫn đang chăm chỉ với cái mô hình.

- Đại lão gia phóng gậy một cái vèo, nhắm thẳng mục tiêu nhưng mục tiêu phản xạ quá nhanh nên gậy nhầm người, tiểu cô nương của họ Kwon một cước bị hạ gục. - Vừa nói, Sooyoung vừa múa may diễn tả. Chốt hạ một câu. - Giờ thì nằm ở nhà!

- Lạy Chúa! - Taeyeon mở to đôi mắt sau khi nghe những gì Sooyoung nói. Một chút sững sờ và rồi lại nửa ngờ nửa tin. Cô đánh mắt về phía Yuri.

Yuri nhún vai. Không phủ nhận tức nghĩa là có.

- Thế Krystal sao rồi? - Taeyeon ngồi xuống bên cạnh Yuri.

- Chỉ bị bầm tím chút thôi, sẽ nhanh khỏi.

- Làm sao mà cậu biết? Đã đi khám chưa?

- Bác sĩ bảo thế.

- Phew, mừng cho em ấy. Nhưng mà thật sự đã xảy ra chuyện gì dẫn đến nông nổi này?

Taeyeon nghe Yuri lại trút tiếng thở dài, thái độ như chẳng hề muốn nói ra vì đã quá đỗi ngán ngẩm. Và Taeyeon gật gù, cô hiểu tất cả mọi thứ, cô hiểu những gì mà Yuri đã trải qua suốt thời gian qua trong những cơn say rượu... Những cơn say, thứ chất cồn làm người ta yếu đuối và dễ dàng bộc lộ được mọi nghĩ suy. Taeyeon đã ở cạnh những lúc Yuri như thế và cô luôn nghe được cái tên Jessica phát ra từ miệng của kẻ này đến là nhàm tai. Taeyeon cũng không hiểu, Yuri cố gắng và vờ như mọi thứ vẫn ổn để làm gì khi cuộc sống đang mỗi ngày một thêm rắc rối với hàng tá toan tính, hối hận, lỗi lầm.

- Lại là chuyện đó... Tớ không phản đối và cũng không có cái quyền đó nhưng mong là cậu đừng làm Krystal tổn thương.

- Nhưng mà tớ thật không hiểu vì sao cậu lại từ chối. Tớ thấy cái chuyện đó thì khi nào chẳng thích hợp, không phải là càng sớm càng tốt sao? - Rắc, cây gậy nhỏ trong mô hình nứt một đường. Sooyoung nghiến hàm. - Ôi chết tiệt.

- Đó là với cuộc sống của cậu, còn với tôi thì khác.

- Khác gì nhau đâu. Chỉ khác cậu là sếp còn tớ là nhân viên của cậu.

- Nếu lại có thêm một Kwon Yuri với cuộc đời như sao chép thì thà không tồn tại chẳng phải tốt hơn sao?

Sooyoung nghe đến đó, khựng người. Cô nhìn Yuri rồi lại nhìn Taeyeon. Taeyeon lắc đầu ra hiệu không nên tiếp tục mở lời thì Sooyoung mới thôi.

Yuri nhấp ngụm cà phê đắng, cái làn hơi nóng bốc khí lên khiến tầm nhìn mờ ảo. Đã từng một thời, khi nhìn qua lớp khói này sẽ là một nụ cười của ai đó... Đẹp tựa giấc mơ.

- Mọi chuyện đến đâu rồi? - Yuri đặt tách cà phê xuống bàn. Phong thái quyền uy trong tích tắc đã được khôi phục.

- Đã triển khai rồi và Tổng giám Choo cũng đã cho họp trình bày chi tiết. Jeimp cũng đã bắt đầu kế hoạch. - Taeyeon với cái giọng như là ngân nga mỗi khi báo cáo công việc khiến Sooyoung thầm cười khúc khích. - Tất cả đều diễn ra tốt đẹp. Xem ra lần này Chủ tịch Kwon đã dành quá nhiều tâm trí cho dự án nhỉ?

- Vì nó đâu chỉ quan trọng với tôi.

- Vậy là còn ai khác nữa sao?

Yuri cười trừ lắc đầu.

- Tiện thể thì... Yuri! Cậu giải thích tớ nghe xem Jeimp là gì? Sao cậu lại đặt tên là Jeimp? - Sooyoung quay sang nhìn Yuri tìm một câu trả lời cho thắc mắc của mình.

Jeimp là hãng nước hoa mới thành lập trực thuộc tập đoàn JYK do đích thân Kwon Yuri đứng đầu tổ chức. Vào khoảng thời gian tới, các showroom của Jeimp sẽ được đặt không chỉ trong nước mà còn ở ngoài nước. Jeimp là một cái tên lạ, cái lạ này đều bắt nguồn từ nụ cười sau làn khói năm xưa. Thứ sản phẩm đắt giá đầy kiêu hãnh mang tên gọi Jeimp chính là món quà bí mật dành cho nàng, mặc kệ rằng việc nàng có còn tồn tại để biết đến món quà này không.

Đó là tất cả những gì Yuri có thể làm được vào lúc này, tất cả chỉ dành cho nàng...

Lặng thinh ngẫm nghĩ, cuối cùng câu trả lời của Yuri cũng chỉ vỏn vẹn ba chữ.

- Không vì gì.

- Ew, cậu đúng là keo kiệt.

- Chuyến công tác vừa rồi có vẻ hơi ít.

- A, chợt nhận ra tớ có việc bận rồi. Yuri, Taeyeon, tớ đi trước nhé! - Nói rồi chưa đầy năm giây, Sooyoung đã biến mất hẳn.

Taeyeon phì cười, vỗ vai Yuri: - Cậu ta sợ thật đấy, sau chuyến công tác dài hạn vừa rồi là đủ với con thỏ nhát cấy đó. Thôi tớ phải quay lại với công việc đây. Cậu ráng mà giữ sức khoẻ cho thời gian tới, chúng tớ không lo mà người lo nhất là Krystal. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là em ấy mới là người có tên trong giấy tờ hôn nhân hợp pháp với cậu chứ không phải ai khác.

- Lo làm việc đi. - Yuri phẩy tay muốn nhanh chóng xua đuổi.

Taeyeon cũng nhanh chóng rời khỏi, trả lại thứ không gian yên ắng cho Yuri.

Yuri nhếch nhác với nụ cười trên gương mặt.

"Có tên trong giấy tờ hôn nhân hợp pháp không quan trọng như người ta vẫn tưởng. Quan trọng vẫn là bản thân mình có tên trong trái tim đối phương hay không..."

Rầm!

- Lại chuyện gì?

- Tớ để quên cái mô hình.

***

Sooyeon ngồi ở bến xe chờ chiếc xe buýt màu xanh quen thuộc - chiếc xe duy nhất có tuyến đường chạy đến Vịnh Biển Xanh. Là chiếc xe đã nhiều lần đưa nàng đến đó, đôi khi là chở nàng với niềm vui, đôi khi là chở nàng với nỗi buồn. Hôm nay nàng đi chẳng với gì cả, cảm thấy như rất trống rỗng, mơ hồ không rõ lúc này bản thân đang mang cảm giác gì.

Chiếc xe dừng lại ở trạm như là chỉ dừng lại vì mỗi mình nàng. Anh chàng lư xe nhảy vội xuống đỡ lấy cái vali bé bé của nàng rồi đặt ở phía sau xe.

- Vịnh Biển Xanh, let's go! - Anh rung rinh cái chuông, nói như đang hát một bản nhạc du dương vui vẻ khi nhắc đến Vịnh Biển Xanh.

Nàng khẽ cười.

Xe không đông lắm, nàng ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ. Nàng ôm chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng một cái bánh kem do chính tay nàng làm đêm qua. Chiếc bánh mừng sinh nhật cho chàng trai mạnh mẽ của nàng. Chỉ ngày mai đến, lúc đó nàng sẽ mừng bữa tiệc trên bãi cát rì rào sóng vỗ trong một bài hát sinh nhật, trong tiếng vỗ tay, trong ngọn nến. Nàng còn nhớ ngày hôm ấy, là ngày vui nhưng lại thật buồn... Một sự kết hợp trong tiếng hò reo nơi lễ đường cao quý, một sự ra đời trong thinh lặng nơi căn phòng trắng. Ngày của đối nghịch. Nàng thì thu vào mảng tối còn người thì rạng ngời nơi mảng sáng. Ranh giới giữa niềm đau và hạnh phúc vốn chẳng bao giờ cách xa nhau quá một nhịp tim.

***

Chiều tan tầm, Junsu lái xe đến căn hộ của người con gái anh yêu nhất. Tiếng chuông dồn dập vang lên nhưng không có tiếng trả lời.

Anh lo sợ.

Nàng đi đâu được? Nàng không đến cửa hàng và cũng không có ở nhà nhưng chẳng một thông báo cho anh biết.

- Jae Rim. Sáng nay Sooyeon có đến anh khám không? - Junsu áp điện thoại vào tai, giọng điệu không thể dấu nổi sự hồi hộp thấp thỏm trong lòng.

- Ừ có chứ! Sooyeon đã tốt hơn nhiều rồi, nay lại còn cùng cậu làm một quả "Honeymoon" thì chắc sẽ hồi phục hẳn đấy. - Bên kia cười thật to càng làm anh khó hiểu.

- Sao? Anh nói gì vậy?

- Cậu này bị làm sao thế? Vừa sáng Sooyeon đến khám đã nói như vậy mà.

- Jae Rim, đừng đùa. Sooyeon đâu rồi?!

- Cô ấy nói cậu chở cô ấy đến nơi nào đó cách xa Thành phố và còn xin vài hôm nữa sẽ không đến khám?

Junsu như vừa bị ai đánh vào gáy khiến bất tỉnh tức thời. Anh tắt điện thoại và lao lên xe chạy như điên dại tìm kím cô gái đó. Anh sợ nàng sẽ bốc hơi khỏi cuộc đời anh như thế này, anh sợ mình không gặp lại được Sooyeon. Nàng như là bong bóng xà phòng, đẹp đẽ, nhẹ nhàng nhưng chỉ khẽ chạm vào là lập tức biến tan.

"Sooyeon, em đang ở đâu?"

***

- Vâng, con đây.

- Ta nghe nói con đã đến gặp ông cùng Krystal? - Đầu dây bên kia. Ông Kwon nói với giọng điệu nhẫn nại, không hề giấu đi sự quan tâm chân thật từ lòng mình dành cho đứa con của mình. Đứa trẻ nhận thật nhiều thiệt thòi và bất công.

- Vâng.

- Krystal không sao chứ? Và con có ổn không?

- Krystal và con đều ổn.

Rồi Yuri nghe thấy âm thanh thở dài đều đặn bên đó. Đối với cô mà nói, người đàn ông này thật kỳ lạ. Lẽ ra ông ấy nên đóng một vai ác cho đến cùng để cô bớt đi một phần rối rắm. Ông ta ngoại tình, thậm chí Yuri biết ông ta có cả con riêng. Vậy thì đáng lý thì ông nên ghét bỏ Kwon Yuri này, sống cho thật bê tha và Yuri sẽ có cớ để hận ông. Ấy thế mà người vẫn luôn hỏi han để Yuri thấy lòng mình yếu mềm.

Hoá ra vì ai cũng là đứa trẻ... nên thấy mình hoá nhỏ bé vì những chuyện này cũng là một chuyện rất đời thường.

- Yuri này... Bởi ta không đủ khả năng để làm một Kwon Yuri quyết đoán cũng không thể vĩ đại mà nuôi cho mình một tình yêu cả đời cả kiếp như Kwon Yuri nên mọi thứ không thể nào như giấc mơ của con đã dành trọn cho ta. Kwon Yuri của ta giỏi hơn ta thật nhiều... - Giọng ông run run.

- Vậy bố biết giấc mơ của con là gì không?

Yuri cắt ngang, giọng điệu lạnh nhạt nhưng cũng chẳng đợi ông nói. Cô tiếp lời:

- Đó là hai người đừng gặp nhau!

Tít... Tít... Tít...

Chuông điện thoại reo dài, Yuri vứt điện thoại một bên.

Lúc nào cũng là lý do. Đơn giản là không muốn mới viện lý do chứ nếu muốn ông đã tìm cách. Cái gì mà không đủ vĩ đại, cái gì mà không đủ quyết đoán, cái gì mà chẳng bằng Kwon Yuri? Càng nói chỉ khiến cô thêm thấy như đang thương hại bản thân mình.

Tiếng đàn vang vọng khắp nhà, ngón tay nàng lả lướt trên từng phím đen từng phím trắng, nốt trầm nốt bổng tạo thành một bản nhạc không thể tuyệt vời hơn. Yuri khẽ nhìn nàng, có chút cảm xúc rất muốn nói nhưng lại phớt lờ đi và bước thẳng vào bếp, tuôn một ngụm nước cho cổ họng khô rát cả ngày hôm nay.

- Yuri! Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.

Phím nhạc dừng lại, ngay tắp lự cả không gian lại trở về sự yên tĩnh vốn có.

Yuri nhìn nàng, tay đặt cốc xuống bàn, ánh mắt hững hờ như thể rằng chuyện đó thật sự chả ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến hoà bình thế giới. Tuy không có ảnh hưởng to nhưng vẫn có ảnh hưởng nhỏ, đó là điều không thể tránh khỏi. Ảnh hưởng đến trái tim nàng.

Cả buổi chiều hôm nay, nàng đã suy nghĩ thật nhiều, về việc Yuri từ chối tất cả và đặc biệt là từ chối một đứa trẻ để xem như là kết quả cho cuộc hôn nhân. Yuri luôn nói về nó như một hậu quả nặng nề với những lý do đầy thuyết phục. Nhưng mà nàng hiểu, đó vốn chỉ là cái cớ... Nàng cảm thấy như Yuri đang cố muốn tránh xa nàng, không muốn một sự ràng buộc nào khác giữa họ ngoài giấy tờ hôn nhân hợp pháp. Yuri cho nàng thứ cảm giác rằng nàng không tồn tại trong cuộc đời Yuri. Nàng giống một bức bình phong, chỉ ở phía sau làm một cái nền cho thật đẹp, thật hoàn hảo và chỉ có như vậy.

Nàng nói không sao, từ lúc ở cùng người này, lời nói dối bỗng thành câu cửa miệng đáng thương của nàng. Nhuần nhuyễn đến đáng sợ.

- Chúng ta phải có kế hoạch ăn mừng. Đúng không? - Krystal cười gượng gạo.

Yuri nghĩ rất lâu, lát sau chỉ kịp nhún nhẹ đôi vai, buông lơi hai chữ.

- Tuỳ em.

Krystal nhìn theo bóng dáng của Yuri khuất dần sau cánh cửa phòng làm việc, chẳng buông nổi một cái thở dài. Nàng thấy tuổi thân. Nàng đã chọn cho mình một cách yêu thương quá đỗi khờ khạo đó là nuôi hy vọng và chờ đợi. Chờ đợi nhưng không biết rõ là chờ đến khi nào; hy vọng nhưng không biết hy vọng cho điều gì.

Ngay từ lúc bắt đầu, cuộc hôn nhân này đối với nàng đã là một cuộc đánh cược được - mất lớn nhất trong đời nàng. Thắng thì ta có vị trí, thua thì suốt đời chẳng chạm vào tim.

- Yuri, chúng ta đi bây giờ nhé?! - Nàng nói như van cầu khi đứng trước cửa phòng.

"Chỉ cần một lần quay đầu nhìn lại, một lần xem trọng cuộc hôn nhân của chúng ta."

Yuri nhắm chặt đôi mắt, nàng biết con người đó đang tức giận.

- Chúng ta đều rất bận.

- Nhưng Yuri đã nói tuỳ em.

- Đó là chuyện của sau này khi mà khoảng thời gian bận rộn này qua đi.

- Và sau này lại chờ tiếp sau này, sau này rồi sau này. Yuri lúc nào cũng có cớ. Em cũng không hiểu bản thân mình đã phạm lỗi lầm gì để mà đêm ngày cứ chịu cái cảnh gắng gượng gắng gượng và gắng gượng.

- Krystal...

- Em làm gì sai khi mà tất cả những gì em làm là yêu Yuri đến hơn cả bản thân mình?!!

Xoạt.

Đống giấy tờ trên bàn văng lên tứ tung tạo nên một khung cảnh đầy lộn xộn. Kwon Yuri mạnh bạo bước tới nắm chặt lấy vai nàng, đôi bàn tay siết bằng tất cả sức lực. Nàng cảm nhận cái đau rõ ràng lan dần, nàng cắn chặt môi để nén thốt lên một tiếng đau đớn và ngăn cho dòng nước mắt uất ức lăn dài. Nhưng nước mắt vẫn rơi và Yuri vẫn không hề dừng tay.

Yuri cứ mỗi tiếng thốt ra là mỗi lần lay mạnh đôi vai nàng.

- Vì em là Krystal Jung! Nên đó là sai lầm lớn nhất trong cả đời này của em và thêm một sai lầm nối tiếp đó là em cần sự đáp trả! Mọi thứ đã đủ rối tung rồi và tôi sắp chết vì phát điên rồi, em đừng có khiến nó phức tạp hoá và làm tôi mất sự kiên nhẫn cuối cùng dành cho em. Rõ chưa?!

Và nàng bật khóc khi nghe những lời nói ấy trôi tuột vào đôi tai, đôi mắt Yuri nhìn nàng không đọng lại một chút tình yêu thương nào. Nàng khóc không ngừng được, âm thanh nức nở lấn át cả không gian, nàng cuối gầm mặt chẳng còn dám nhìn đôi mắt màu khói ấy. Hoá ra sai lầm lớn nhất chính là vì nàng là Krystal Jung, Krystal Jung không đủ mạnh mẽ và không đủ sáng suốt để rồi dấn mình vào cuộc đánh cược này.

Yuri thở đều nhìn nàng, nhận ra mình đã bị cơn nóng giận điều khiển. Yuri thả dần đôi tay, đôi vai nàng như vừa trút bỏ điều gì mà rũ xuống tựa như một thiên thần mệt nhoài sau chiến trận...

Yuri đoạn định bước đi thì vòng tay nàng đã ôm chặt giữ lại những bước chân.

- Em sai rồi.

Vẫn là nàng nhún nhường. Nàng còn biết làm gì khác ngoài chấp nhận tất cả để giữ lại thứ tình yêu chơi vơi này? Nàng không có đường lui cũng không có đường tiến tới, nàng chỉ còn đứng tại chỗ và giữ chặt những gì nàng muốn nó ở bên. Cũng không cần tình yêu sẽ phát triển, chỉ cần nó đừng mất đi.

Nàng khóc nấc, cái đau đớn chạm đến rõ ràng. Dù không hình không dạng không âm thanh nhưng một khi cơn đau xuất hiện, nàng đều nhận thấy nó còn rõ hơn bất cứ điều gì trên đời này.

- Yuri... Không hiểu tại sao nhưng em lại cảm thấy sợ hãi. Như cơn ác mộng luôn chực chờ trở thành sự thật. Em rất sợ nên Yuri đừng bỏ mặc em, được không?

- Chúng ta đều sống trong cơn ác mộng của chính bản thân mình. Nó vẫn luôn là sự thật hiện diện...

Lời nói không rõ ràng của Yuri khiến nàng bất giác siết chặt tay để cái ôm thêm gắt gao. Cơn ác mộng vẫn đang tồn tại, nghĩa là đến một lúc nào đó, nàng chẳng còn có thể ôm người này như bây giờ sao? Nhưng làm sao lại có chuyện đó xảy ra, Yuri không bỏ mặc nàng, Yuri sẽ không quay lưng bước đi vì chẳng có lý do nào chính đáng cho việc đó. Nàng tự nhủ.

Yuri đẩy nàng ra khỏi cái ôm. Ôn tồn lên tiếng:

- Chúng ta sẽ đi bây giờ.

Xe mui trần lại lao đi trong màn đêm tiến về Vịnh Biển Xanh như bốn năm về trước. Chỉ có điều hôm nay không còn váy cưới trắng tung bay trong gió, không nụ cười rộn rã của Krystal ngày đó. Còn mỗi mình Yuri vẹn nguyên những trăn trở lòng mình và vẫn chẳng thể lắp đầy tâm hồn khuyết nửa. Lặng thinh hoà vào làn gió, đèn đường vây giăng là vì sao dẫn lối, một điều hiện hữu mơ hồ phía trước là đích đến và sẽ là lý do cho chuyến đi bất ngờ này giữa ngày dài bộn bề.

Rất kỳ lạ, Yuri yêu những lần bẻ lái, mỗi một lần lại đến gần hơn với Vịnh Biển Xanh, trái tim nhảy múa trong lồng ngực như thuở thiếu thời. Cái thời mà bản thân còn tin ác mộng chỉ xuất hiện khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.

***

Hai giờ sáng, Yuri giật mình thức tỉnh, tim đập nhanh vì một nụ cười đã rất lâu rồi lại trở về trong giấc ngủ. Nàng vẫn tuyệt vời như độ ấy, vẫn dịu dàng và vẫn là ảo ảnh.

Yuri nhìn Krystal, đôi mắt hoe đỏ, cô biết Krystal đã khóc cả đêm nhưng bản thân Yuri đã phớt lờ và vờ như không biết điều ấy một cách tốt nhất có thể. Yuri không khiến nàng có thêm những suy nghĩ và cảm nhận sai lầm hơn, mọi thứ hãy chỉ nên dừng lại tại đây. Chậm rãi gỡ đôi vòng tay đã ôm siết lấy mình rồi Yuri đứng dậy, vươn mình. Cô nhìn ra ban công, bãi biển chìm vào màn đêm trông sầu thảm không còn lối thoát. Hương vị của biển cuốn lấy người mình khiến Yuri chợt nhớ về người em gái nhỏ ấy.

Một lúc sau đó, Yuri thay một bộ đồ khác và bước ra ngoài kia. Yuri sẽ đón bình minh của hôm sau chỉ với mình và cô gái không còn là thật ấy.

Yuri chẳng hề biết, điều không thật sắp thành thật rồi và bình minh của sáng hôm sau không đẹp hơn mọi ngày nhưng sẽ đặc biệt hơn mọi ngày.

***

- Happy Birthday to you. Happy Birthday to you. Happy Birthday, Happy Birthday. Happy Birthday to you.

Ánh nến vụt tắt sau lời hát, tiếng vỗ tay vang lên và nụ cười nở rộng hiền hoà trong không gian của màn đêm loe loét ngọn đèn đường hắt vào.

- Umma xin lỗi vì sinh nhật lại buồn thế này, chẳng có không khí phải không? - Nàng quay sang chiếc bánh kem nhỏ đặt ở cạnh mình mỉm cười. Sóng biển rì rào bên tai hệt như là lời vỗ về cho nàng trong đêm nay. - Con đừng buồn nhé! Mỗi người luôn có một hoàn cảnh khác nhau mà. Umma cũng vậy, mình chỉ chấp nhận thôi, chấp nhận nỗi đau, chấp nhận mất mát, chấp nhận sự rời xa... không chỉ của con mà còn của rất nhiều người. Xin lỗi con vì đã không thể bảo vệ được con nhưng mà con biết là umma không có quên con... Đều đặn bốn năm luôn có những bữa tiệc như thế này, bốn năm umma thay đổi, nhiều người thay đổi, mọi vật thay đổi nhưng mà Minhyuk thì không.

Nàng nhỏ giọng rồi im lặng hẳn, để miền nghĩ suy trôi tận ra ngoài khơi xa.

Bốn năm và thêm bốn năm nữa, nàng vẫn sẽ mãi sống trong sự hoang mang thế này sao? Sống là một người khác, sống rồi gắng gượng mọi điều, sống để nhìn mọi thứ biến đổi không ngừng. Chỉ có vậy cho đến lúc nàng chết đi sao? Làm thế nào mà nàng lại có thể sống với tất những điều ấy? Sống chỉ để tồn tại mà chẳng còn mục đích, ấy vậy mà đến giờ nàng vẫn ngồi đây, nàng cũng không thể hiểu năng lượng ở đâu mà cung cấp cho nàng qua ngần ấy thời gian?

Có một nụ cười lâu rồi chẳng gặp, không biết bây giờ như thế nào rồi. Lâu quá, nàng cũng quên mất nó đã đẹp ra sao.

Và...

Nụ cười ấy đã và đang ngắm nhìn nàng giữa màn đêm cô tịch với trái tim tưởng chừng đã chết, nay dòng máu cuộn trào lại vực tỉnh trái tim.

Kwon Yuri cao quý, đạo mạo, tưởng như tất cả chỉ dành cho mình quật ngã chứ chẳng ai quật ngã được mình. Thế mà hôm nay mọi thứ đã đảo lộn 180 độ. Kẻ tưởng chừng mạnh mẽ nhất thế giới lại thấy mình là kẻ yếu đuối nhất thế gian.

- Jessica...

Chỉ ba tiếng, ba tiếng thoát ra mà run run đắng chát... Ba tiếng thân thuộc đánh vào tâm trí khiến cả hai người như choáng ngợp với những điều đã quá xa ấy. Không gian ngừng lại, sóng biển cuộn trào, đánh vào bờ đá, bọt nước trắng tung lên, mọi thứ dồn dập như vũ bão đánh ầm nơi đây. Vịnh Biển Xanh một ngày gặp lại, sao đau lòng và nghẹn ngào đến thế? Mình đã từng một thời hẹn yêu trong một ngày nắng thật ngọt ngào, với nụ cười là thứ luôn thường trực trên môi. Vậy mà hôm nay lại thế này...

Người đó quay mặt lại, đứng dậy, tư thế run rẩy như thể không còn kiểm soát được tay chân, khắp người run bần bật và tâm trí cũng đang như nổ tung. Yuri nhìn dáng người nhỏ bé như là chỉ cần một ngọn gió đã cuốn nàng mất đi... Jessica mất tích trong tai nạn ấy, nay giữa đêm lại xuất hiện một người giống hệt Jessica, có phải là nàng không?

Ảo ảnh một thân bước đến, dáng vẻ ngang tàn như là chiến thần thắng trận trở về vẫn như ngày đó. Như là trong suy nghĩ của nàng, như là trong cơn ác mộng dài nhất của nàng. Ảo ảnh đưa tay lên chạm vào gương mặt nàng, lau đi giọt nước mắt khiến nàng trong một khoảnh khắc bị cuốn vào đôi mắt ấy, vẫn ngày xưa chẳng thể dứt. Nàng bắt đầu run sợ, bao năm rồi ảo ảnh cứ hiện diện rồi mất, có bao giờ ảo ảnh ở mãi đây. Và... tay ảo ảnh chạm vào mái tóc mây. Nàng nhận ra, ảo ảnh này là thật... Thật đến không tưởng, thật đến không ngờ, thật đến rơi nước mắt, thật đến đau lòng...

- Jessica... Mái tóc này... Jessica... - Yuri không thể nói trọn câu, có cái gì đó chặn ngang làm nghẽn đặc giọng nói mà chẳng thể khóc. Làm sao tin là sự thật về một người từ cõi chết trở về nhưng mái tóc vàng ấy không còn nữa khiến Yuri chợt lung lay cái niềm tin này. Cô sợ đây là giấc mơ, một giấc mơ của ác mộng kéo dài. - Em đây rồi phải không? Jessica, đừng khóc.

Jessica, đừng khóc..

Bao lâu rồi nàng chẳng còn nghe? Một câu nói tuy rằng giống nhau nhưng khi nó xuất phát từ ảo ảnh này lại mang ý nghĩa đặc biệt kỳ lạ.

- UNNIE!!!

Krystal đưa tay che miệng, nước mắt chực trào. Nàng đã đi theo Yuri một đoạn rất lâu để rồi cùng Yuri chứng kiến một giấc mơ kỳ lạ.

- Unnie, Jessica unnie..... - Krystal chôn chân, ngã quỵ, nàng không đủ sức lực để đến nơi đó vì người chị gái bất chợt trở về trong một đêm lặng thinh. Và cũng vì nàng nhìn thấy Yuri với ánh mắt là yêu thương nồng cháy chỉ dành cho người đứng trước mặt. Cái ánh mắt chẳng thể dứt ra, cả cuộc đời nàng chưa từng cảm nhận.

Nàng nhìn Krystal, cái thương ruột thịt có khi nào là hết. Vì ruột thịt là một phần máu chảy nhưng mà sao lại cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt thẩn thờ nàng nhìn Krystal Jung. Một tiếng em gái mà lòng đau như cắt. Chính hai người đã cam tâm giết một sinh mạng, đã cam tâm mà vui vẻ khi nàng ở bờ vực chết - sống.

Nàng không phải loại người sẽ hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc bên người khác. Không! Cả đời nàng có yêu thì có hận. Nàng yêu người bằng cả lý trí thì hạnh phúc sao khi người đó cùng người khác tiến vào lễ đường?

- SOOYEON!

Bừng tỉnh. Sooyeon... Soooyeon... Phải rồi nàng là Sooyeon... Suốt đời này có chết cũng không được để Yuri biết... Bí mật này phải đem cùng xuống mồ.

- Jessica...

- KHÔNG! BUÔNG RA! Làm ơn, làm ơn... Sooyeon. Là Sooyeon.

Junsu nắm tay nàng kéo về phía mình, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn Yuri.

- Jessica...

- KHÔNG!!

- JESSICA! - Yuri gằn lên từng chữ nhưng đáp lại chỉ là vẻ sợ sệt núp sau tên bác sĩ họ Park kia. Hắn có mặt tại đây để làm gì và hắn quen với nàng sao?

- Junsu, mau về thôi... Tôi không quen người này. Junsu... Về thôi Junsu... - Nàng oà khóc như một đứa trẻ khi đỉnh điểm của nỗi sợ ngập đầy tâm trí.

- Đi về thôi.

- JESSICA! EM LỪA GẠT AI VẬY?!!

- Không... Junsu, về thôi. Tôi không quen người này, tôi không biết Jessica.

Và nàng bỏ chạy, Junsu hoảng hốt chạy theo.

Yuri lặng mình nhìn theo vì chứng kiến một Jessica yếu đuối hơn là bản thân tưởng. Một sự ám ảnh vô hình như luôn chực chờ giết chết nàng khiến nàng sợ hãi... Kiểu sợ hãi vô cùng xa lạ đối với Yuri.

Kẻ lừa gạt! Ngần ấy năm vẫn là kẻ lừa gạt! Mặt dây chuyền đó là chính tay Yuri lồng vào, vết bớt nhỏ màu đỏ như máu vẫn bám trên đôi vai ấy nàng tưởng sẽ mất đi?! Kẻ lừa gạt!

Krystal nức nở nhìn theo, và nàng đứng dậy tiến gần đến Yuri trao một cái nhìn đau lòng không tận. Và nàng cũng vụt chạy để lại Kwon Yuri trên bờ biển.

Kwon Yuri nắm trong tay cả thế giới nhưng lúc này lại bất lực để nàng chạy đi, kể cả Krystal - người tưởng sẽ không bao giờ chạy trước nay cũng đã vụt chạy đi.

Yuri chỉ có thể đuổi theo một người và cũng chỉ có một con đường để chạy mà Yuri suốt đời này lại sẽ luôn vì nàng mà phụ tất cả, mọi thứ là vô nghĩa nếu không có nàng. Yuri không biết lần gặp lại này sẽ là hạnh phúc hay nhuốm đầy khổ đau nhưng Yuri vẫn chọn tương phùng. Vì nàng, Yuri từ bỏ cả thế giới bởi nàng đã là cả thế giới của Yuri rồi.

---

Xin lỗi vì có vài bạn mình không rep cmt. T_T Bận quá các cậu ơi. Thông cảm cho mình. T_T

Và... Háp pi bớt đay Kim Taeng. <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip