Sawada Ieyoshi
Học sinh lớp 7 tại trường sơ trung Namimori
Giỏi thể thao (đặc biệt là bóng chày) và mạnh
Một đứa trẻ thiên tài tốt bụng
Đứa nhỏ hơn trong cặp sinh đôi.
Sawada Tsunayoshi
Còn được biết đến với biệt danh "Dame-Tsuna"
Vô dụng, đáng yêu, ngây thơ
Có lẽ cũng thông minh một chút
Nhỏ nhắn và khá giống con gái
Đứa lớn hơn trong cặp sinh đôi.
Sawada Nana
Một người vợ và người mẹ săn sóc
Ngây thơ.
Còn có ảnh đính kèm bên cạnh.
"Tôi đoán đống thông tin vô dụng này là do Baka-Mitsu cung cấp." Đứa trẻ lầm bầm.
"Anh ấy nói rằng đó là những gì mình nghe được từ vợ. Ngay cả bản thân Iemitsu cũng kinh ngạc khi biết đứa lớn hơn trong cặp sinh đôi bị gọi là "Dame' từ miệng vợ mình. Tôi đã từng gặp cậu bé đó trực tiếp và hoàn toàn chắc chắn rằng Tsunayoshi là một đứa trẻ rụt rè và im lặng. Cậu bé yêu việc đọc sách, đặc biệt là sách có liên quan đến lịch sử và các loại ngôn ngữ." Nono nói.
"Hm, tôi đã từng nghe tiếng cậu ta qua điện thoại, nhưng chưa bao giờ gặp. Trông có vẻ thú vị." Đứa trẻ nhếch mép.
Nono thở dài trước cảnh tượng đó.
"Reborn, người bạn già, tôi muốn cậu huấn luyện bọn trẻ và chọn ra một đứa phù hợp nhất với chức vị Boss của Vongola." Nono yêu cầu.
"Ông muốn tôi chọn người kế nhiệm?" Reborn cau mày hỏi.
"Cậu sẽ đáp lại sự tin tưởng của tôi chứ, Reborn?" Nono vẫn bình thản tiếp tục.
Reborn tất nhiên chấp nhận, nhưng không chắc chắn có thể đạt đến kết quả tốt nhất, dù sao hắn cũng là sát thủ, không phải giáo viên. Nói gì thì nói....hắn sẽ huấn luyện và chọn ra người nắm quyền tiếp theo của Vongola.
-------------------------------------------------------------------------------------
"Mẹ, chào buổi sáng." Ieyoshi nói với nụ cười giả tạo trên môi. Đương nhiên là dù tính cách có tệ đến đâu, cậu ta cũng không muốn mẹ mình phải thất vọng.
"Chào buổi sáng, Ieyoshi." Nana chào lại với một nụ cười nhẹ.
Ieyoshi nhăn mặt bực bội. Kể từ ngày anh trai sinh đôi của cậu ta biến mất, mẹ đã ngừng gọi cậu ta là "Ie-kun' và luôn ngẩng người nhìn vào tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh cũ kĩ kia. Trong bất kì cuốn album nào, ảnh của Ieyoshi luôn là nhiều nhất, Tsuna chỉ có một ít, nhưng chúng đều chất chứa sự ấm áp từ nụ cười tươi rói của cậu.
Từ cái ngày Tsuna bỗng nhiên biến mất và chưa một lần trở lại, nụ cười Nana đối với Ieyoshi chỉ có yêu ớt và gượng ép. Đôi mắt của Nana như muốn nói mẹ của bọn họ nhớ Tsuna rất nhiều và hối hận vì những gì mình đã làm với đứa trẻ đáng thương đó. Nhưng Nana làm vậy cũng chỉ vì con trai cô ấy đún và Tsuna sai.
Nana biết con trai mình bị gọi là 'Dame' trước đây, và đương nhiên, nếu Iemitsu có hỏi điều gì khác liên quan đến Tsuna, Nana sẽ lại nói dối. Hàng trăm lời nói dối chỉ để che đậy cho một lời nói dối khác.
Iemitsu từ lâu vẫn luôn cố gắng liên lạc với con trai Tsuna của mình, nhưng Tsuna không đáp lại bất kì cuộc gọi nào của Iemitsu cả. Đã 4 năm kể từ lúc Iemitsu cố gắng yêu cầu Verde định vị vị trí của chiếc điện thoại mà ông tặng cho con trai đó, nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể. Verde nói rằng nó có thể đã bị phá hủy hoàn toàn hoặc chìm xuống biển sâu, bởi đó là những khả năng duy nhất có thể xảy ra.
A/n: Verde là một người nó dối tốt.
"Mẹ đừng lo, chúng ta sẽ sớm tìm thấy...." Ieyoshi dừng lại vì cậu ta không muốn gọi lên cái tên khiến mình ghét cay ghét đắng, nhưng rốt cuộc vẫn phải hoàn thành "....Tsuna." Ieyoshi nói.
Nana cười nhìn Ieyoshi.
"Ieyoshi, cảm ơn vì đã ở đây. Và cảm ơn vì đã không rời bỏ mẹ."
Nana buồn bã nói.
"Đương nhiên con sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ. Con không giống Tsuna. Nhưng con chắc chắn sẽ cố gắng tìm được anh ấy. Nhưng mẹ, con nghĩ rằng....Tsuna không hề yêu thương hay quan tâm gì mẹ đâu." Ieyoshu nói với một nụ cười buồn, ừ thì, đó alf một vở kịch chỉ để hạ thấp danh tiếng của người anh trai tốt của cậu ta.
Nana cau mày và cúi gầm mặt.
"Bởi vì nếu anh ấy có yêu mẹ, anh sẽ đã trở về, không phải sao?....Nhưng đừng lo, anh ấy sẽ xuất hiện sớm thôi." Ieyoshi ôm Nana một cái để an ủi.
Nana để con trai ôm mình, hai tay cũng siết chặt lấy Ieyoshi.
"Mẹ thật sự rất mừng vì có con ở đây, Ieyoshi."
Ieyoshi cười thỏa mãn, hôn lên má Nana và tiến ra cửa.
"Con đi đây mẹ."
Nana cười.
"Nhớ cẩn thận, Ieyoshi."
Một khi cảnh cửa hoàn toàn đóng lại, nụ cười tươi trên mặt Ieyoshi đã biến thành cười khẩy.
"Mừng là mẹ vẫn yêu mình như xưa. Hah, giờ thì dù tên Dame vô dụng đó trở về, anh ta cũng chỉ càng vô dụng hơn trong mắt mẹ thôi. Nhưng mong là anh ta sẽ không bao giờ trở lại, có thế thì mẹ mới hoàn toàn là của mình, cả bố nữa." Ieyoshi thầm nghĩ.
Ieyoshi chậm rãi đi đến trường, nhưng khi nhìn vào cái đồng hồ đắt tiền trên tay mình, Ieyoshi hoảng hết cả lên."Chết tiệt! Mình sẽ bị cắn đến chết mất!"Ieyoshi hét lên trong đầu và bắt đầu chạy thụt mạng đến trường. Nhưng cậu ta không biết rằng, tất cả những hành động từ nãy đến giờ của mình đều lọt vào đôi mắt đen láy của một đứa trẻ."Trực giác của cậu ta thật yếu. Đúng không, Leon?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip