Hồi 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tiêu Chiến khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Vương Nhất Bác. Mới hơn một năm không gặp, hắn đã gầy thành cái dạng này rồi.

Hắn bị ngất mãi chưa tỉnh khiến Tiêu Chiến lo lắng. Nhìn hắn thổ huyết rồi bất tỉnh, anhcũng không lỡ mặc hắn ở ngoài ngõ nên mới đưa về đây. Anh thở dài, đứng lên ra ngoài thì bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của anh. Anh sững sờ, quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh:
- Ngươi... ngươi tỉnh từ... bao giờ?

Vương Nhất Bác khàn khàn trả lời:
- Ta... vừa tỉnh.

Tiêu Chiến cậy bàn tay Vương Nhất Bác đang nắm chặt tay anh ra, nhàn nhạt nói:
- Ngươi tỉnh rồi thì đi đi!

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười:
- Nếu tỉnh dậy mà phải đi, thì ta tình nguyện bất tỉnh mãi.

Tiêu Chiến bó tay với lời nói đó, anh tránh ánh mắt của hắn, nhìn qua chỗ khác. Vương Nhất Bác dịu dàng khuyên nhủ:
- Tiêu Tiêu! Trở về với ta đi.

Tiêu Chiến giằng tay ra khỏi tay hắn, lạnh nhạt đáp:
- Không còn tình cảm... vậy ràng buộc nhau làm gì? Hạng người đê tiện nhất trên thiên hạ không phải là người vô tình. Mà là người lợi dụng tình cảm của người khác.

Nói xong, anh quay người hướng cửa phòng bước đi.

Thấy Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi, hắn cuống cuồng nhảy xuống giường, đi chân đất đuổi theo y. Ôm chặt lấy Tiêu Chiến từ phía sau, hắn thấp giọng:
- Ta xin ngươi về với ta đi. Ta không thể sống cuộc sống thiếu ngươi. Có trời đất làm chứng, lần đó là ta nói dối để lừa Lưu Vân.

Tiêu Chiến cười thê lương:
- Ngươi nhìn thấy chiếc đĩa trên bàn không?

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, quay lại nhìn chiếc bàn đằng sau, quả nhiên bên trên có một chiếc đĩa nên gật đầu trả lời:
- Ta thấy!

Tiêu Chiến nhắm mắt tránh để nước mắt rơi:
- Được! Vậy ngươi cầm lấy chiếc đĩa đó ném xuống đất đi. Rồi xem nó bị làm sao?

Lãnh Thiên tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn làm theo lời nàng nói. Hắn từ từ buông y ra, tiến về phía bàn, cầm lấy chiếc đĩa ném xuống đất

" Choang!"

Chiếc đĩa rơi xuống, những mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn những mảnh vỡ, nói:
- Nó vỡ đúng không? Giờ ngươi xin lỗi nó đi!

-...- Vương Nhất Bác đầy một bồ nghi hoặc. Bảo hắn xin lỗi một vật vô tri vô giác sao?

Nhưng mà dù gì cũng là lời y nói, hắn khó khăn bảo:
- Đĩa! Ta xin lỗi!

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, vừa khóc vừa cười thê lương:
- Đó! Ngươi xin lỗi, chiếc đĩa cũng đâu thể liền lại? Tim ta cũng như chiếc đĩa, vỡ thành ngàn mảnh rồi. Đâu thể một lời xin lỗi là liền?

Thấy Tiêu Chiến khóc, Vương Nhất Bác định bước lên ôm lấy anh nhưng anh lại gạt tay:
- Đừng lại đây! Đừng có chạm vào ta.

Vương Nhất Bác vội vàng ngồi xổm xuống, cuống quít nhặt những mảnh sứ vỡ, nói:
- Ta... Ta sẽ gắn chiếc đĩa này lại. Chỉ cần gắn xong, tim ngươi cũng sẽ liền đúng không?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cuống quýt nhặt mảnh vỡ như tên ngốc, tay còn bị những miếng nhọn cứa chảy máu khiến anh đau lòng.

Có một mảnh vỡ ở ngay trước mũi giày anh, thấy Vương Nhất Bác định nhặt, anh liền tuyệt tình đạp nát miếng sứ thành bột vụn. Vương Nhất Bác tuyệt vọng, đang định nói gì thì lại phun ra ngụm máu.

Tiêu Chiến sợ hãi, lau nước mắt chạy ra ngoài. Anh nhìn xung quanh một lượt, nói to:
- Hắc Long! Ta biết ngươi ở đây. Ngươi mau ra đưa Vương gia về đi.

Một hắc y nhân bay từ chỗ khuất nào đó ra trước mặt Tiêu Chiến, cung kính chắp tay:
- Thuộc hạ tham kiến Vương phi. Thuộc hạ đưa Vương gia về khách điếm.

Nói xong Hắc Long lo lắng đi vào phòng dìu Vương Nhất Bác đi.

Tiêu Chiến trở lại phòng, ngồi ôm gối khóc. Hôm đó anh nghe rõ ràng như vậy, làm sao có thể là giả? Vương Nhất Bác là lừa để anh quay về thôi. Chẳng phải Lưu Vân vẫn có thai đấy sao? Nếu lời tối hôm đó là giả, nếu Vương Nhất Bác chỉ yêu anh vậy thì sao Lưu Vân có thể có thai chứ? Làm sao anh có thể tiếp nhận được sự thật này chứ?

----------------

Tiêu Chiến bế con trai đi dạo trong sân. Ba ngày, ba ngày đã qua kể từ ngày anh gặp lại hắn. Hắn... về kinh thành rồi sao? Hôm đó hắn ho ra máu... không biết có sao không? Mà thôi... Hắn về hay chưa cũng đã không còn liên quan đến anh nữa rồi. Vương Nhất Bác có sao hay không cũng đã có Lưu Vân lo cho rồi. Hắn đã có thê tử, lại chuẩn bị có con, làm gì còn cần cha con anh nữa.

Anh có ngày hôm nay cũng là tự mình vơ lấy. Rõ ràng anh biết hắn yêu Lưu Vân, lại còn để tâm bị động.

Quay sang nhìn tiểu nam hài đang mân mê nghịch đồ chơi bằng gỗ trên tay, khẽ mỉm cười. Đây là nguồn an ủi duy nhất của anh. Anh chỉ mong nếu bất chợt anh trở lại hiện đại, mong đứa bé cũng xuyên theo.

----------------

Năm hôm sau

Đang ru hài nhi ngủ thì Tiểu Lê chạy vào bẩm báo:
- Công tử! Ngoài kia có một khách lạ đến tìm công tử.

Tiêu Chiến nhíu mày:
- Là nam hay nữ?

Tiểu Lê nhanh nhẹn đáp:
- Là nam nhân. Hắn mặc y phục màu đen, cao to a!

Tiêu Chiến đứng dậy, căn dặn Tiểu Lê:
- Tiểu Hạo đang ngủ, em trông chừng thằng bé nhé!

Thấy Tiểu Lê vâng dạ, anh bước ra ngoài chính sảnh. Nhìn thấy nam nhân đó là Hắc Long, Tiêu Chiến nhíu mày:
- Có chuyện gì sao?

Hắc Long cung kính trình bày:
- Thuộc hạ đến cũng chỉ là muốn nói với Vương phi vài lời, sẽ không làm mất thời gian của người đâu. Kể từ khi Vương phi bỏ đi, Vương gia đã ngày đêm tìm kiếm. Ngài ấy gần như quên ăn quên ngủ, lắm lúc chỉ uống rượu. Khi ngài hồi phủ, phần lớn ngài chỉ ở Tiêu Uyển viện nhung nhớ người. Như vậy cũng đủ biết tình cảm Vương gia giành cho người nhiều đến như nào. Chuyện hôm Vương phi nghe được chỉ là Vương gia bịa đặt lừa Trắc phi. Vì Lưu Thái phó tạo bằng chứng giả vu khống Tiêu gia. Vương gia nói dối như vậy cũng là để bảo vệ Tiêu gia. Còn việc Trắc phi có thai... Là nàng ta hạ mê ảo dược với Vương gia... nên nàng ta mới có thai.

Tiêu Chiến sững sờ. Anh đã trách nhầm Vương Nhất Bác rồi.

Hắc Long vẻ mặt ngừng đọng, đau khổ nói:
- Có một điều... ngài ấy không cho thuộc hạ nói với người nhưng thuộc hạ vẫn phải nói. Vương gia đang mắc một căn bệnh không cách chữa nên ngài ấy mới thổ huyết nhiều như vậy. Thái y nói... ngài ấy chắc chẳng sống qua nổi ba tháng. Nhưng vừa rồi vì nghe được tin tức của Vương phi, Vương gia đã cưỡi ngựa ròng rã bất kể đêm ngày nên chỉ sau nửa tháng đã tới đây. Do không tĩnh dưỡng cẩn thận khiến bệnh trở nặng. Ngài ấy... chắc không thể sống hết tháng này. Kính xin Vương phi nể tình phu thê và quen biết nhiều năm, người hãy đến thăm Vương gia đi.

*còn tiếp*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip