✓Chương 121- 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: sontradooo

Chương 121: Giải trừ hôn ước

Cúp điện thoại xong, Diệp Oản Oản mở cái bài post ra nhìn một chút, quả nhiên giống như cô phỏng đoán, Tống Tử Hàng tự mình ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thẩm Mộng Kỳ ắt là được cứu rồi, nhưng Giang Yên Nhiên lại thành trò cười của tất cả mọi người, hiện tại toàn trường đều biết cô ấy thầm mến nam nhân không được, còn cùng khuê mật của mình ra tay đánh nhau tranh đoạt tình nhân.

Ha ha, vì người yêu, thật là dám nói a, thậm chí ngay quyết định hôn ước cả hai nhà cũng dám chối bỏ không còn một mống.

Tiếng gõ cửa rất nhanh vang lên.

"Tới đây!" Diệp Oản Oản đứng lên, đi tới mở cửa phòng ra.

"Đúng vậy." thấy rõ người mở cửa cho cô, Giang Yên Nhiên đột nhiên mật khẩu.

"Vào đi!"

Nghe âm thanh quen thuộc của đối phương, Giang Yên Nhiên đầy mặt không cách nào tin: "Cô,cô, cô... là Diệp Oản Oản?"

Cô nhớ Diệp Oản Oản là một mình ở gian phòng này ký túc xá, ngoại trừ cô ấy ra không có người khác.

Nhưng người trước mắt này so với hoa khôi trường Trình Tuyết còn muốn xinh đẹp hơn làm sao lại có thể sẽ là người xấu xí Diệp Oản Oản? Nghe nói Diệp Oản Oản trước khi không trang điểm vừa mập vừa xấu xí, sau đó gầy xuống cũng xấu hơn.

Tất cả mọi người bao gồm cô ở trong trường, đều cho là Diệp Oản Oản trang điểm như vậy là vì tự ti vì che dung mạo xấu xí hay là tự giận mình.

Thanh Hòa là trường học quý tộc tốt nhất Đế đô, học tập nghiêm cẩn, nhưng phong cách trường học coi như cởi mở, bắt chước nước ngoài đề cao cá tính hóa đa nguyên hóa, không hạn chế đồng phục học sinh cùng trang điểm. Mọi người đều dốc hết sức để làm nổi bật mình cùng biểu dương gia thế bối cảnh của mình, trường hợp giống như Diệp Oản Oản tự làm xấu mình vẫn là lần đầu tiên cô thấy được.

Diệp Oản Oản dẫn Giang Yên Nhiên vào cửa, rót cho cô ấy một ly nước: "Tùy tiện ngồi đi."

Đều đã là đồng minh rồi, Giang Yên Nhiên lại là con gái, cô sẽ không lãng phí thời gian làm chuyện lớn để buổi tối lại phải trang điểm một lần nữa.

"Cô thật sự là Diệp Oản Oản?" Giang Yên Nhiên vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

"Cần tôi khôi phục bản thể một chút để chứng minh thân phận không?" Diệp Oản Oản cầm lên một bộ tóc giả màu xanh lá cây.

"Không, không cần!" Giang Yên Nhiên vội vàng khoát tay, "Nhưng tại sao cô bình thường phải đem mình biến thành dáng vẻ kia?"

Diệp Oản Oản nhíu mày: "Tôi bình thường thế nào? Khó coi sao?"

"....." Đối với khiếu thẩm mỹ của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên không còn lời nào để nói.

Nghĩ ăn mặc cái dạng gì đều là tự do của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên chẳng qua là khiếp sợ Diệp Oản Oản vốn có dung mạo đẹp mắt như vậy, nhưng cũng không có lập trường gì để nói thêm, không nhịn được nhìn thêm Diệp Oản Oản chừng mấy lần nữa sau đó mới mở miệng hỏi chính sự: " Cô thật có biện pháp sao?"

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở miệng nói: "Nếu như cô tin tưởng lời của tôi, như vậy cô bây giờ phải làm bước đầu tiên là để cho cha mẹ cô lập tức giải trừ hôn ước với Tống gia!"

Hơn nữa, phải thật sớm!

Cô nhớ kiếp trước Giang gia chính là tại thời điểm này gần như móc rỗng của cải toàn lực ủng hộ Tống gia, để cho Tống gia thành công lấy được đại công trình của chính phủ, khiến cho Tống gia cá chép vượt Long Môn, thoáng cái từ một cái công ty nhỏ thăng lớn đủ để cùng Giang gia sánh vai, sau đó công ty của Tống gia quy mô từng năm càng vượt qua Giang gia.

Giang Yên Nhiên nghe vậy sắc mặt nhất thời trắng nhợt: "Cái gì? Giải trừ hôn ước?"

Diệp Oản Oản nhíu mày: "Không cần nói cho tôi biết là cho tới bây giờ cô vẫn chưa từ bỏ ý định, còn nghĩ muốn gả cho hắn chứ?"

"Làm sao có thể! Tôi hiện tại chỉ muốn hắn hối hận!" Giang Yên Nhiên biểu tình có chút hỗn loạn.

"Nhưng Diệp Oản Oản sự việc này không có đơn giản như cô nghĩ đâu, công ty hai nhà chúng ta có quá nhiều nghiệp vụ lui tới cùng hạng mục, nếu đột nhiên tôi cùng cha mẹ tôi nói giải trừ hôn ước, ảnh hưởng này thật sự là quá lớn! Chuyện này phải thảo luận kỹ hơn!"


Chương 122: Khoái đao trảm loạn ma

Diệp Oản Oản khẽ cười, mở miệng nói: "Thảo luận kỹ hơn? Tôi gần đây xem tin tức, nghe nói Tống gia đang muốn cạnh tranh một công trình của chính phủ, cần đầu tư 100 triệu đấy. Thoáng cái đầu tư nhiều tiền như vậy, sợ là mạo hiểm ảnh hưởng đến vòng quay vốn vốn lưu động của công ty tất cả đều móc rỗng chứ? Ba mẹ cô là vì để cho cô ngày sau trải qua tốt hơn một chút, mới giúp Tống gia như vậy, cô bây giờ đều đã thấy rõ bộ mặt thật người đàn ông kia, còn không khoái đao trảm loạn ma*, chẳng lẽ còn muốn cho hắn chỗ tốt, sau đó sẽ nắm những thứ này từ trên người cô như hút máu đi đút nuôi Thẩm Mộng Kỳ?"

*Khoái đao trảm loạn ma: có sức mạnh, ý chí xử lý, dẹp bỏ rối ren

Kiếp trước, coi như Thẩm Mộng Kỳ sau lưng có nam nhân, Tống Tử Hàng mượn cha vợ mẹ vợ trợ giúp không ngừng phát triển công ty lớn mạnh, lại bí mật khắp nơi cầm khoản tiền lớn vì Thẩm Mộng Kỳ lót đường, còn lấy tên đẹp để đầu tư nghề giải trí. Lần này nếu như chờ Tống gia lấy được cái đại công trình cực kỳ trọng yếu này rồi muốn giải trừ hôn ước, chỉ sợ cũng đã muộn!

Giang Yên Nhiên nghe vậy gắt gao cắn môi, rốt cuộc không do dự nữa: "Tôi... Tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho ba mẹ tôi... Chẳng qua là ba mẹ tôi rất yêu thích Tống Tử Hàng, giải trừ hôn ước chuyện lớn như vậy, cho dù tôi đi nói, bọn họ cũng chỉ sẽ cho là chúng ta như tiểu hài tử cãi nhau, sẽ không coi là thật, huống chi hai nhà bây giờ còn có cái hợp tác lớn như vậy..."

Diệp Oản Oản đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi, cú điện thoại này tôi gọi giúp cô!"

Diệp Oản Oản hồi tưởng kiếp trước mình xem TV thấy tin tức Giang Yên Nhiên tự sát, cha mẹ Giang trực tiếp khóc ngất ở linh đường, Giang mẹ không bao lâu cũng bởi vì thương tâm quá độ mà qua đời, có thể thấy hai người đối với đứa con gái duy nhất này cho dù nghiêm khắc, cũng thật tâm thương yêu.

Mặc dù có thể phải hao tâm một chút, nhưng cô cảm thấy, cha mẹ cuối cùng khẳng định vẫn sẽ đứng bên con gái.

"Cô giúp tôi gọi sao?" Giang Yên Nhiên chần chờ nhìn đối phương.

Thật ra thì cho tới bây giờ, Giang Yên Nhiên cảm thấy mình gần như đã mất tất cả, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nhưng cô còn chưa có hoàn toàn tin tưởng Diệp Oản Oản, nhưng giờ phút này nhìn ánh mắt của Oản Oản, lại không tự chủ được muốn đi tin tưởng cô ấy.

Cuối cùng, Giang Yên Nhiên vẫn đồng ý.

Diệp Oản Oản dùng điện thoại di động của Giang Yên Nhiên gọi đến số điện thoại của mẹ Giang Yên Nhiên.

"Yên Nhiên hả? Trễ như vậy sao còn gọi điện cho mẹ? Có phải không đủ tiền dùng?"

Nghe được âm thanh của mẹ trong điện thoại, nhất thời Giang Yên Nhiên mũi đau xót.

Giọng Diệp Oản Oản lập tức tràn đầy kinh hoàng, vô cùng lo lắng mở miệng nói: "Chào cô! Cháu không phải Yên Nhiên, mà là bạn học của cậu ấy, cô mau tới trường học một chuyến đi! Yên Nhiên cậu ấy ban nãy nhảy sông tự sát..."

Giang Yên Nhiên nghe được lời nói của Diệp Oản Oản nhất thời sửng sờ, gấp đến độ muốn nói lại bị Diệp Oản Oản lấy ánh mắt ngăn cản.

Đầu bên kia điện thoại âm điệu nói chuyện mẹ Giang đều thay đổi: "Cháu nói cái gì! Cháu nói Yên Nhiên nhà cô nhảy sông tự sát?!! Cháu đang nói bậy bạ gì đó! Yên Nhiên đang êm đẹp làm sao lại tự sát? Cháu có phải là tên lường gạt hay không..."

"Cô à, Cháu không phải tên lường gạt, cháu thật sự là bạn học của Yên Nhiên, bất quá cô đừng quá lo lắng. Cũng may cháu phát hiện, Yên Nhiên đã không đáng ngại, cậu ấy đang ở phòng của cháu nghỉ ngơi, chẳng qua là trạng thái tinh thần rất không ổn định. Cô nếu không tin, trực tiếp tới trường học một chuyến liền biết, Yên Nhiên bây giờ đang ở trong phòng của cháu... " Diệp Oản Oản nói ra số phòng của mình.

Mẹ Giang nghe đối phương không có ý lường gạt tiền bạc gì thì biết rõ có khả năng không phải là tên lường gạt, vì vậy gấp gáp vội mở miệng nói: "Được được, cô lập tức tới ngay!"

Ngắt điện thoại, Giang Yên Nhiên chân mày nhíu chặt: "Oản Oản, cậu như vậy... không phải là tại..."

"Cái gì? Gạt người sao? Cậu dám nói mới vừa rồi không phải cậu chuẩn bị tự sát sao?" Diệp Oản Oản đương nhiên nói.

Giang Yên Nhiên nhất thời không nói nên lời.

Nếu không phải Diệp Oản Oản đột nhiên xuất hiện, cô lúc ấy sợ rằng sẽ nhảy xuống thật, vào lúc này nếu không may thì có thể ngay cả mạng sống cũng không còn.

"Cậu cũng biết giải trừ hôn ước không phải là trò đùa, nếu không xuống tay ác độc thì ba mẹ cậu sẽ không lập tức hành động. Cũng là phòng ngừa ba mẹ cậu lỗ tai mềm mại, bị người của Tống gia tùy tiện nói lời xin lỗi vừa quay đầu lại thay đổi chủ ý!" Diệp Oản Oản giải thích.

Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút đạo lý này cũng đúng nên gật đầu một cái.


Chương 123: Chiêu mộ binh mã

"Nhìn tôi làm gì?" Diệp Oản Oản nháy mắt một cái.

Giang Yên Nhiên ho nhẹ một tiếng nói: "Cảm thấy cô biến hóa thật lớn..."

Diệp Oản Oản cười một tiếng: "Biến hóa? Cô từng hiểu được tôi sao?"

Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, trước đây mình chưa từng cùng người bạn cùng phòng này nói chuyện qua lại, sau đó càng một mực hiểu lầm cậu ấy cũng quả thật không biết chân chính cậu ấy là hình dáng gì.

"Chuyện lúc trước xin lỗi... đã hiểu lầm cô... " Giang Yên Nhiên có chút không được tự nhiên mà mở miệng nói: "Tại sao tôi đối với cô như vậy, cô còn giúp tôi?"

"Tôi đã nói là hợp tác, tôi đương nhiên cũng sẽ yêu cầu cậu hỗ trợ."

Đối với thái độ trực tiếp thẳng thắng của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên ngược lại thêm mấy phần hảo cảm, lập tức nói: "Cô cần tôi giúp cái gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ làm."

"Tạm thời còn không có, bất quá lâu dài thì... Ngược lại có một cái." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Giang Yên Nhiên, ánh mắt kia thật là giống như hồ ly thấy thịt.

Giang Yên Nhiên bị Diệp Oản Oản nhìn đến có chút không được tự nhiên: "Lâu dài? Là cái gì?"

Diệp Oản Oản ánh mắt sáng như đèn pha nhìn cô: "Nếu cậu sau này vào vòng giải trí, ưu tiên để cho tôi làm người quản lý của cậu."

Đời này cô nếu muốn đánh bại Diệp Y Y, chính mình vào vòng giải trí là không thể nào, dù sao thì cũng có Tư Dạ Hàn— bình dấm chua ở nơi đó.

Công việc phía sau màn người đại diện là thích hợp nhất. Gần với diễn viên, người đại diện đối với cô thì việc khuếch trương mạng lưới giao thiệp lớn cùng công ty của mình ngày sau sáng lập cũng đều càng có lợi.

Hiện tại điều quan trọng nhất của cô chính là thi vào chuyên ngành truyền thông giao tiếp ở Đế đô để tăng cường trình độ chuyên nghiệp của mình, mặc dù tạm thời còn không có biện pháp phất cờ giống trống chiêu mộ binh mã, nhưng nếu có thể thu được mấy nghệ sĩ tiềm ẩn cũng là chuyện tốt. Mà Giang Yên Nhiên chính là một tên mãnh tướng có sẵn.

Không chỉ có cha mẹ đều là lão tiền bối trong nghề, mạng lưới giao thiệp quan hệ cũng rất rộng. Bản thân Giang Yên Nhiên thiên phú điều kiện cũng tốt vô cùng, chỉ cần không đi sai đường, ngày sau phát triển tốt thì hoàn toàn có thể đào tạo thành một nghệ sĩ toàn năng.

Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên có chút kinh ngạc: "Bởi vì ảnh hưởng của ba mẹ, tôi quả thật dự định tương lai vào vòng giải trí, vốn lấy điều kiện ngoại hình của mình, vẫn là càng thích hợp làm công việc phía sau màn? Ngược lại là cậu, thật ra thì dung nhan của cậu thật... quá đẹp, thế nào không trực tiếp xuất đạo mà phải làm người đại diện?"

Diệp Oản Oản tỉ mỉ hướng Giang Yên Nhiên quan sát một phen, chặt chặt chắt lưỡi nói: "Tôi nói nè thân ái, cậu không khỏi cũng quá coi nhẹ mình! Tin tưởng tôi, giá trị của cậu trong nháy mắt đều có thể giết Thẩm Mộng Kỳ trăm lần! Chẳng qua là cô không có cơ hội phát huy hoàn toàn ưu thế của mình rồi, bất quá đừng nóng, tôi sẽ giúp cậu sửa đổi một chút!"

Giang Yên Nhiên đoán chừng là vì tận lực lấy lòng sở thích của Tống Tử Hàng, ngày ngày mặc váy thục nữ, tóc đen dài thẳng. Trang phục như vậy ăn mặc cũng đẹp, sẽ cùng Thẩm Mộng Kỳ thành một dạng, trở thành nữ thần trong lòng đông đảo nam sinh, nhưng Giang Yên Nhiên rõ ràng liền không thích hợp phong cách như vậy, không chỉ có không mang lại chút mỹ cảm nào, ngược lại nhìn giống như một nữ tu sĩ.

Cô nhớ kiếp trước một lần nào đó tại lễ trao giải, Giang Yên Nhiên một thân váy dạ hội màu đỏ sậm gợi cảm lên đài nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất, trong nháy mắt đêm đó giết toàn bộ nữ nghệ sĩ. Nhưng Giang Yên Nhiên cũng chỉ có một lần, sau đó cô trong tin tức giải trí lại cũng không thấy cậu ấy mặc qua cái loại phong cách này.

"Ây... " Giang Yên Nhiên nhớ lại Diệp Oản Oản trong ngày thường bộ dạng người quỷ không ra hồn, cái thẩm mỹ này, rõ ràng đối với cô một chữ không thể tin.

Diệp Oản Oản biết cô hiện tại không tin, ngược lại cũng không thèm để ý, từ trong tủ quần áo của mình lấy ra một bộ quần áo đưa cho cô: "Cô đi đổi quần áo ngủ của tôi, sau đó nằm trên giường đi, ba mẹ Thẩm cũng sắp đến rồi."

"Được." Giang Yên Nhiên gật đầu một cái.


Chương 124: Tố cáo

Cha mẹ của Giang Yên Nhiên đi tới cực kỳ nhanh.

Nghe được tiếng gõ cửa, Diệp Oản Oản điều chỉnh tâm trạng mình một chút, sau đó lập tức đi qua mở cửa.

"Yên Nhiên! Yên Nhiên của chúng ta đâu?"

"Con gái của mẹ đâu rồi?"

Giang ba cùng Giang mẹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Cô chú, hai người cuối cùng cũng đến rồi, Yên Nhiên nằm ở trên giường đấy, hai người nhanh đi thăm cậu ấy một chút đi!" Diệp Oản Oản vội mở miệng nói.

Hai vợ chồng lập tức vọt tới trước giường, thấy con gái mình nằm trên giường nhất thời tâm đều hoàn toàn vỡ vụn.

Sắc mặt Giang Yên Nhiên vào lúc này vô cùng tiều tụy, gò má tái nhợt không có một tia huyết sắc, cặp mắt cũng đều là sưng đỏ, Giang ba cùng Giang mẹ căn bản không hề có bất kỳ hoài nghi gì.

"Yên Nhiên sao con lại ngu ngốc như vậy a! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Yên Nhiên, nhanh nói cho ba, có phải trong trường học có người khi dễ con?"

Giang Yên Nhiên kinh ngạc nhìn cha mẹ mình vội vã chạy tới, sau khi thấy người thân của mình những ủy khuất bị đè nén bấy lâu cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong ngực của mẹ liền nghẹn ngào khóc rống lên: " Ba... mẹ... Con thật khó chịu... thật khó chịu..."

Giang mẹ thấy con gái mình khóc tim như bị đao cắt: "Ngoan nào! Bảo bối ngoan! Con là muốn gấp chết ba mẹ sao? Con rốt cuộc là bị làm sao?"

Diệp Oản Oản đứng ở một bên, nước mắt cũng rơi lộp bộp xuống: "Cô chú nhất định phải giúp Yên Nhiên xả giận, Yên Nhiên ở trường học sắp bị khi dễ đến chết!"

Giang ba nhất thời vẻ mặt đầy giận dữ: "Người nào lại dám khi dễ con gái của ba!"

Diệp Oản Oản trả lời: "Là Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ!"

Giang ba sắc mặt hơi biến: "Tử Hàng, còn có Thẩm Mộng Kỳ? Điều này sao có thể? Tử Hàng tuyệt đối không thể nào khi dễ Yên Nhiên, còn có Mộng Kỳ không phải là bạn tốt nhất của Yên Nhiên sao?"

Diệp Oản Oản gấp vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, Tống Tử Hàng căn bản không thích Yên Nhiên, còn âm thầm cùng bạn tốt của Yên Nhiên là Thẩm Mộng Kỳ ở cùng một chỗ. Thẩm Mộng Kỳ cũng coi như là bạn tốt nhất của Yên Nhiên, không chỉ không nói cho Yên Nhiên chuyện này, còn biết rõ Yên Nhiên cùng Tống Tử Hàng có hôn ước nhưng lại len lén cùng Tống Tử Hàng chơi trò mập mờ..."

Giang ba sắc mặt nghiêm túc nói: "Đây tuyệt đối không thể nào! Nhân phẩm của đứa bé Tử Hàng kia chú hiểu rõ, hắn đối với Yên Nhiên của nhà chú cũng là một tấm chân tình."

Giang mẹ cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, trong ngày thường chúng ta tất cả đều là nhìn thấy trong mắt."

Diệp Oản Oản trong lòng cười lạnh, Tống Tử Hàng này thật đúng là biết làm mặt ngoài công phu, khó trách trước đây Giang Yên Nhiên lo lắng cha mẹ không tin.

Diệp Oản Oản tiếp tục cáo trạng: "Hai người đều bị lừa rồi! Tống Tử Hàng từ đầu tới cuối cũng chỉ khi ở bên cạnh các người mới làm bộ làm tịch mà thôi, chỉ cần hai nhà trưởng bối không có ở đây, liền đối với Yên Nhiên lạnh như băng, còn nói với Yên Nhiên hắn đã có người mình thích. Nhưng Yên Nhiên quá ngốc, cũng quá thích hắn, căn bản không quan tâm những thứ này, thậm chí chỉ cần thỉnh thoảng Tống Tử Hàng cho một chút sắc mặt tốt liền cao hứng vô cùng, đần độn cho là sẽ có ngày mình có thể làm hắn rung động. Yên Nhiên cậu ấy là một cô gái, vì làm hắn vui, trời mùa đông mới sáng sớm liền dậy đi đến cửa tiệm hơn mười cây số mua đồ ăn sáng hắn thích nhất. Trời mùa hè nóng như vậy, ngày ngày chạy đi sân bóng rổ vì hắn cổ vũ! Cậu ấy là một thiên kim đại tiểu thư, ở nhà tay không dính nước, lại vì làm hắn vui vẻ mà lại ở đội bóng rổ làm hậu cần, lặng lẽ mua nước mua quà vặt cho tất cả đội viên thậm chí giặt rửa những thứ quần áo bẩn đầy mồ hôi kia!"


Chương 125: Giỏi một câu chỉ là nói đùa!

Bởi vì cô cùng Giang Yên Nhiên có một đoạn thời gian làm bạn cùng phòng, hơn nữa đoạn thời gian đó quan hệ với Giang Yên Nhiên cũng còn không có làm căng cho nên đối với sự tình của Giang Yên Nhiên vẫn biết một chút.

Chỉ là nghe đến đó, Giang ba đã giận tím mặt nói: "Hồ đồ! Yên Nhiên, con là người con gái ba mẹ thương yêu nhất! Con tại sao có thể vì một người nam nhân như vậy mà lãng phí chính mình! Tống gia nếu là không có ba, đã sớm phá sản! Hắn nên đem con gái của ba trở thành công chúa mà cưng chiều! Kết quả tên khốn kia lại giày xéo con như vậy, đem con trở thành thành người giúp việc mà sai bảo!"

Giang mẹ cũng đầy mặt không cách nào tin: "Đứa nhỏ ngốc! Con thế nào lại ngốc như vậy! Tại sao cho tới bây giờ không nói cho ba mẹ biết?"

"Yên Nhiên dĩ nhiên là lo lắng nếu tố cáo với cô chú, Tống Tử Hàng sẽ càng ghét cậu ấy hơn..."

Diệp Oản Oản thút thít, mặt đầy bực tức tiếp tục nói: "Nhưng dù Yên Nhiên bỏ ra nhiều như vậy, quay đầu lại đổi lại cái gì, là hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ toàn bộ thứ Yên Nhiên bỏ ra, hưởng thụ tài trợ của cô chú, lại cùng bạn tốt Yên Nhiên cấu kết với nhau. Bởi vì cháu nhìn không được nữa, liền đăng một bài viết cảnh cáo hai cái tiện nhân kia, kết quả Tống Tử Hàng cho bài là Yên Nhiên đăng, chạy tới nói đủ loại lời khó nghe còn mắng cậu ấy ác độc, mắng cậu ấy là tiện nhân, buộc cậu ấy phải xóa bài đăng! Bởi vì bài đăng không xóa, Tống Tử Hàng lại trực tiếp trên diễn đàn toàn trường đăng một tin thanh minh, nói hắn cùng Yên Nhiên không có bất cứ quan hệ nào, nói việc đính hôn vốn cũng không tồn tại, còn nói người mà hắn thích từ đầu tới cuối chỉ có Thẩm Mộng Kỳ mà thôi!"

Giang ba sắc mặt đã âm trầm đến cực hạn: "Cháu nói những lời này toàn bộ đều là thật?"

"Chính xác trăm phần trăm! Cô chú bài đăng vẫn còn đây, hai người nhìn một chút, sẽ biết tất cả chuyện đã xảy ra!" Diệp Oản Oản dùng điện thoại di động mở ra bài đăng ra, đưa cho hai người xem.

Thẩm Mộng Kỳ không phải là thích nhất tố cáo sao? Như vậy lần này cô liền gậy ông đập lưng ông.

Hai vợ chồng vội vàng bắt đầu đi xem cái bài đăng kia.

Trong nhà trọ an tĩnh chỉ có âm thanh đối thoại tranh chấp trong video.

Nghe con gái mặt đầy tuyệt vọng từng chữ nước mắt và đẫm máu chất vấn, Giang ba Giang mẹ lòng đau như cắt, mà lời Tống Tử Hàng thanh minh phía sau hoàn toàn làm lửa giận của Giang ba và Giang mẹ nổi lên.

Giang ba giận đến mức thanh âm trên miệng đều đang phát run: " Yên Nhiên cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào! Hôn ước chẳng qua chỉ là các trưởng bối nói đùa— Tốt! Được lắm!! Giỏi cho câu chỉ là nói đùa!! Tống Khiếu Uy, ngươi dạy đứa con trai thật tốt!"

Giang mẹ nhìn bạn trên mạng đối với con gái mình giễu cợt trực tiếp tức đến khóc lên: "Trời ạ! Những người này tại sao có thể nói Yên Nhiên như vậy! Yên Nhiên, là mẹ không tốt, mẹ có lỗi với con! Mẹ lại không phát hiện sớm một chút... Để cho con chịu nhiều ủy khuất như vậy..."

Yên Nhiên thấy những lời này nên có bao nhiêu khổ sở! Khó trách con gái lại muốn tự sát!

Những người này quả thực là thật quá đáng!

Giang Yên Nhiên nhìn cha mẹ đau lòng không thôi, vội vàng trấn an nói: "Mẹ, lần này nhờ có Oản Oản đã cứu con, bởi vì một chút hiểu lầm nên trước đó có một đoạn thời gian quan hệ của con với Oản Oản một mực không tốt lắm, nhưng trải qua lần này, con mới biết được, ai mới là bạn bè thật sự!"

Giang mẹ cảm kích không thôi kéo lại tay của Diệp Oản Oản: "Thật tốt quá, cám ơn cháu rất nhiều!"

"Cô à, chuyện này nên làm mà."

Giang ba thở dài một tiếng: "Yên Nhiên, con có thể thừa cơ hội lần này thấy rõ nhiều chuyện như vậy cũng là chuyện tốt. Chúng ta có thể lần nữa bắt đầu lại, con bị ủy khuất, ba mẹ tuyệt đối sẽ giúp con đòi lại, nhưng con ngàn vạn lần chớ lại nghĩ quẫn trong lòng rồi làm chuyện điên rồ nữa!"


Chương 126: Lòng lang dạ sói

"Ba của cậu nói đúng đó, Yên Nhiên, cậu nếu có chuyện gì bất trắc, ba mẹ cậu sống thế nào!"

"Thật xin lỗi, xin lỗi... Ba, mẹ... là con quá ích kỷ——Con sẽ không bao giờ làm thế nữa..."

Giang Yên Nhiên ở trước mặt cha mẹ mình khóc lớn một hồi, đem tất cả ủy khuất đều phát tiết ra.

Chờ ba người tĩnh táo một chút sau, Diệp Oản Oản mở miệng nói hỏi: "Cô chú muốn chuẩn bị như thế nào để Yên Nhiên hả giận?"

Giang ba hừ lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên là để Tống gia cái đồ tiểu tử thúi lòng lang dạ sói kia được như nguyện, với nhà Tống gia của hắn giải trừ hôn ước!"

Giang Yên Nhiên lộ ra thần sắc lo lắng: "Nhưng mà hai nhà chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, đủ các loại nghiệp vụ cùng hạng mục liên quan đến nhau..."

Giang ba cho con gái một cái ánh mắt an tâm nói: " Yên Nhiên, những thứ này không cần con bận tâm, mọi việc giao cho ba là được. Cũng may chúng ta biết sớm, nếu không chậm một ngày, 100 triệu phải đưa đến Tống gia! Hiện tại ta coi như là cầm cho chó ăn cũng sẽ không để bọn họ được tiện nghi!"

Nhìn phản ứng của Giang ba, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: " Chú Giang, thật quá tốt! Yên Nhiên hiện tại cậu cuối cùng an tâm đi! Cho dù vì cô chú cậu cũng nhất định phải tỉnh lại!"

"Oản Oản nói không sai, con gái của ba tại sao có thể không có tiền đồ như vậy, ba tuyệt đối không thể để bất kì người nào xem thường con!"

Giang mẹ nhìn con gái đang nằm trên giường, mặt đầy sự không yên tâm: "Làm sao bây giờ, trường học này chúng ta cũng không thể ở lâu, Yên Nhiên, con có muốn cùng ba mẹ trở về ở nhà hai ngày hay không?"

Giang Yên Nhiên nghe vậy lắc đầu một cái, sắc mặt kiên định nói: "Ba mẹ, con không sao, con hiện tại đã nghĩ thông suốt, con không muốn làm trễ nãi việc học tập."

Nghe được con gái nói như vậy, hẳn là đã suy nghĩ thật thông suốt rồi, hai vợ chồng mặt đầy vẻ vui mừng yên tâm.

"Oản Oản, vậy thì Yên Nhiên liền làm phiền cháu hỗ trợ chiếu cố một chút, thật là không biết phải cảm ơn cháu thế nào!"

"Đúng a! Lần này may mà có cháu!"

Hai vợ chồng cảm tạ Diệp Oản Oản một lần lại một lần, cuối cùng lại không yên tâm nói chuyện với Giang Yên Nhiên thật lâu, lúc này mới lưu luyến không rời rời đi.

Mặc dù không nỡ bỏ con gái lại nhưng bọn họ còn muốn lập tức trở về lấy lại công đạo cho con gái mình!

Sau khi hai người rời đi, Giang Yên Nhiên đột nhiên cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Diệp Oản Oản nói: "Diệp Oản Oản..."

Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn sang: "Thế nào?"

Giang Yên Nhiên hốc mắt ửng đỏ: "Cảm ơn! Thật sự cám ơn cậu!"

Nếu như không phải là Diệp Oản Oản, lấy tính cách của cô, tám chín phần sẽ không đem chuyện này nói cho cha mẹ mình biết, cho dù có nói khi đó chỉ sợ cũng trễ rồi.

Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "Chỉ nói miệng một chút không thể được nha, nếu thật muốn cảm ơn tớ, vậy thì lấy thân báo đáp đi~"

Giang Yên Nhiên bị cô chọc cười: "Biết rồi, sau này nếu như tớ có vào vòng giải trí, khẳng định đi nhờ cậy cậu, chỉ là hôm nay tớ đã nhìn ra, kỹ thuật diễn của cậu có thể so với diễn viên, năng lực giao tiếp cũng là hạng nhất!"

"Không sai, cậu thật là tinh mắt!"

Diệp Oản Oản tán đồng gật đầu liên tục, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, chuyện ba mẹ cậu bên kia đã giải quyết xong, hiện tại cậu cái gì cũng đừng suy nghĩ nhiều, đắp mặt nạ dưỡng da rồi đi ngủ để lấy lại nhan sắc của mình đi. Ngày mai xin nghỉ học đi, nghỉ ngơi một chút điều chỉnh trạng thái lại, đợi ngày mai tan học chúng ta liền bắt đầu bước thứ hai!"

"Bước thứ hai?" Giang Yên Nhiên sắc mặt cứng đờ.

"Dẫn cậu đi thay đổi hình tượng a!" Diệp Oản Oản gật đầu nói chuyện như đó là việc đương nhiên.

Haizz, cô nhớ ngày mai sau khi tan học, bên cạnh trường Thanh Hòa có trận đấu bóng rổ cùng với trung học hạng hai cách vách, có rất nhiều người đến tham dự để tranh tài! Cơ hội tốt để tạo scandal đây rồi!


Chương 127: Bạn trai tôi thật lợi hại

"Ây... Nhất định phải làm sao? " Giang Yên Nhiên giãy giụa nói.

Mặc dù cô đối với Diệp Oản Oản đã hoàn toàn tín nhiệm, nhưng cái này cô lại thật sự cho là không ổn lắm...

Diệp Oản Oản liếc cô một cái, cầm một cái gương đi qua: "Chẳng lẽ cậu muốn lấy bộ dạng như một người bị chồng ruồng bỏ xuất hiện ở trước mặt bạn học toàn trường, làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện cười của cậu sao?"

"Tớ đương nhiên không muốn, nhưng cậu thật sự muốn dẫn tớ đi đâu?"

Diệp Oản Oản sờ cằm một cái nói: "Nếu như cậu không thích tạo hình tớ chỉ, thì cùng lắm là tớ cạo trọc cùng cậu, suy nghĩ qua một chút tớ còn chưa từng thử qua đầu trọc đâu!"

Nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản tựa hồ như còn rất mong đợi muốn thử một chút.

Giang Yên Nhiên không phản đối nữa kéo ra khóe miệng nói: "Không cần vậy đâu, dù gì thì tớ cũng phải cảm ơn cậu mà——"

Diệp Oản Oản lắc bả vai của đối phương, lại bắt đầu một bộ dạng như côn thần nói: "Cậu đừng có làm bộ dạng như tráng sĩ Lang nha sơn chuẩn bị hy sinh oanh liệt có được không! Nói cho cậu biết ánh mắt của tớ khá tốt đấy! Tớ nghĩ, cậu căn bản không thích hợp với phong cách tiểu bạch hoa tinh khiết, chính cậu nhìn ngực của cậu một chút đi, như vậy mà làm kiểu tiểu bạch hoa được sao? Còn học Thẩm Mộng Kỳ đi làm tiểu bạch hoa, có chút tự biết mình có được không?"

Giang Yên Nhiên trong nháy mắt bưng kín ngực, hai gò má đỏ bừng: "Diệp Oản Oản! Cậu... Lưu manh~"

"Tớ đang nói sự thật được không!" Diệp Oản Oản rất là thèm thuồng mà xem thêm mấy lần nữa.

"Tin tưởng tớ, cậu rất thích hợp với vẻ đẹp nữ vương quyến rũ hào quang bốn phía! Đầu tiên cậu phải thay đổi mai tóc đen dài thẳng này, tóc cậu quá ít, làm loại kiểu tóc này giống như rong biển dán trên đầu, cậu biết có bao nhiêu khó nhìn? Tóm lại ngày mai nghe lời tớ cậu phải đến tiệm làm tóc!"

Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, nếu bị làm cho xấu đến mức không thể cho người khác biết cùng lắm thì mang cái mũ được rồi, vì vậy mở miệng nói: "Tóm lại cậu đừng để cho tớ tóc nhuộm xanh là được, cái khác tùy cậu nghĩ thế nào thì làm đi!"

"Cậu chắc chắn chứa? Tớ muốn cắt tóc ngắn cho cậu cũng đồng ý?" Diệp Oản Oản hỏi.

Giang Yên Nhiên cười một tiếng: "Tớ ngay cả người khác cũng không cần, còn thương tiếc đầu tóc này vì hắn mà lưu lại sao?"

Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu: "Không tệ không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!"

------

Một đêm trôi qua.

Tối hôm qua Giang Yên Nhiên không trở về ký túc xá, trực tiếp ở chỗ cô ngủ lại.

Buổi sáng, Diệp Oản Oản cũng không đánh thức cô dậy, rón rén rửa mặt xong liền đi học.

Bởi vì tối hôm qua ngủ rất trễ, Diệp Oản Oản một mực mệt mỏi rã rời, đến phòng học liền nằm ở trên bàn bắt đầu ngủ bù.

Ngược lại Tư Hạ bình thường ngủ từ đầu buổi đến cuối buổi, hôm nay một bộ tinh thần sáng lạng chói mắt, hơn nữa hôm nay lại so với cô còn tới sớm hơn nhiều.

Thấy Diệp Oản Oản tới, đáy mắt thiếu niên nhất thời càng sáng ngời thêm vài phần, đem một khối bánh ngọt nhỏ tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật đưa tới trước mặt cô: "Oản Oản, ăn sáng chưa sao? Cái này là bánh ngọt hạnh nhân ăn rất ngon, có muốn nếm thử một chút không?"

Nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm ôn nhu mà tất cả các thiếu nữ tha thiết ước mơ, Diệp Oản Oản lại chỉ cảm thấy như là một loại ma âm đoạt mệnh: "Tôi không thích ăn hạnh nhân!"

Nghe được Diệp Oản Oản nói không thích ăn hạnh nhân, sắc mặt Tư Hạ hơi hơi cứng lên một chút, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"

Diệp Oản Oản cơ hồ muốn tan vỡ, thuận miệng qua loa lấy lệ nói: "Nhiều lắm, nói cũng không hết."

Kính nhờ a đại ca! Đừng nữa nói chuyện với cô a! Mi có biết hiện tại có bao nhiêu người nhìn tôi chằm chằm không?

Thấy Diệp Oản Oản tinh thần không dao động, Tư Hạ hơi nhíu mày: "Oản Oản, cậu tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, tiếp tục như vậy không được, xem ra phải thả đại chiêu.

Vì vậy, Diệp Oản Oản cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục duy trì nằm ở tư thế ngủ đó, bật thốt lên mà trả lời một câu: "Ừ, ngủ không ngon, bởi vì bạn trai tôi thật lợi hại~"

Người bên cạnh——

Một mảnh gió lạnh tĩnh mịch, không còn âm thanh nữa~


Chương 128: Hiệu quả rõ rệt

Cũng không để ý bạn cùng bàn có loại vẻ mặt nào, Diệp Oản Oản an tâm mà tiếp tục ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô mơ một giấc mơ——Tiếng súng, tiếng nổ, âm thanh rống khóc...

Trong tầm mắt tất cả mọi nơi đều là máu tươi cùng lửa. Cô đã sớm sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn phải không ngừng mà chạy, không ngừng chạy. Cũng không biết rốt cuộc cô chạy bao lâu nhưng con đường kia hoàn toàn không có điểm cuối. Rốt cuộc, phía trước đã không có đường chạy nữa, chỉ có một vực sâu, mà phía dưới là sóng lớn đập vô bờ.

Vô số bóng người màu đen, mang theo khí tức tử vong từng chút một ép tới gần cô, sau đó điên cuồng nhào tới. Cô một thân một mình, đơn độc mà đứng ở nơi đầy khí xơ xác tiêu điều, từng đao từng đao chém đứt cổ những người đó ra, máu đỏ tươi tung tóe cả vùng...

"Reng reng reng—— " tiếng chuông giờ học vang lên.

Diệp Oản Oản chợt thức tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Đáng chết! Tại sao lại làm cái ác mộng này...

Bình thường nếu như cô quá mệt mỏi hoặc là áp lực quá lớn, liền có thể sẽ gặp giấc mơ tương tự này bị người khác đuổi giết.

Mà bắt đầu từ bốn năm trước, đây là loại ác mộng cô thường nằm mơ, thấy rất nhiều hình ảnh đáng sợ khốc liệt.

Đại khái không phải do lần đó ở nước ngoài khủng bố tập kích tạo thành di chứng về sau chứ.

Chẳng qua là cô cảm thấy có chút kỳ quái, trong mộng mình không khỏi quá hung tàn chứ? Hơn nữa, nhìn qua vô cùng xa lạ, giống như người kia căn bản không phải là cô, cho cô một loại cảm giác rất quỷ dị.

Cô không có bị hù bởi những người đuổi giết kia, ngược lại mỗi lần bị đuổi giết, lại bị ánh mắt làm người ta không khỏi rét của chính mình mà dọa cho run rẩy tỉnh lại...

Một bên, Tư Hạ thấy Diệp Oản Oản thật giống như gặp ác mộng, chân mày hơi hơi cau lại một chút, tựa hồ muốn mở miệng, giây kế tiếp trong đầu bất ngờ vang vọng một câu —— Bạn trai tôi thật lợi hại~, trong nháy mắt kinh thiên động địa, giống như một loại thần chú cấm ngôn, khiến cho hắn ngậm miệng lại.

...

"Đại chiêu" có hiệu quả rõ rệt, Diệp Oản Oản cả ngày đều vô cùng thanh tịnh, học xong liền trở về ký túc xá tìm Giang Yên Nhiên.

Bởi vì hôm nay đội bóng rổ của trường tranh tài, rất nhiều người cũng muốn đi xem, cho nên lớp trưởng cho bọn họ thả lỏng nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không cần tập luyện.

Sau khi trở về, Diệp Oản Oản thấy phòng cô vốn trống trải rộng rãi giờ phút này đã bị chất nhiều thứ tràn đầy.

Đang thu xếp đồ đạc Giang Yên Nhiên thấy cô trở về, có chút thấp thỏm mở miệng nói: "Tớ đã nói với cô giáo xin đổi phòng, thừa dịp hôm nay xin nghỉ liền đem đồ vật mang tới. Cậu nếu như để ý đến việc ở chung với tớ, tớ sẽ đến xin cô giáo an bài lần nữa..."

Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ không để ý, chỉ là có chút lo lắng.

Vạn nhất Tư Dạ Hàn lại đột nhiên xuất hiện phải làm sao bây giờ? Sẽ không đem Giang Yên Nhiên dọa cho xỉu a!

Nếu vậy thì cô nên gọi nói với Tư Dạ Hàn một tiếng đi!

"Để ý cái gì, cậu không nói tớ cũng sẽ để cho cậu qua đây ở." Tình huống của Yên Nhiên như vậy, nhất định là không có cách nào tiếp tục cùng Thẩm Mộng Kỳ ở cùng nhau.

Diệp Oản Oản nói xong, nhìn về phía Giang Yên Nhiên hỏi: "Đúng rồi, trung học hạng hai Cẩm Tú cách vách trong đội bóng rổ có Sở Phong có phải thích cậu?"

"Làm sao cậu biết... " Giang Yên Nhiên có chút ngoài ý muốn hỏi lại.

"Trong giỏ rác tớ thấy thư tình hắn viết cho cậu."

Giang Yên Nhiên cũng không chối: "Hắn quả thật viết thư tỏ tình cho tớ, lúc ấy tớ một lòng đều đặt trên người Tống Tử Hàng, liền không có tí phản ứng quan tâm nào đến hắn. Cậu thế nào đột nhiên lại hỏi cái này?"

Diệp Oản Oản sờ cằm một cái nói: "Gởi cái tin nhắn, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"À? Nhưng tớ đối với hắn hoàn toàn không có cảm giác..."

Diệp Oản Oản kéo lại tay cô, lời nói thành khẩn mà mở miệng: "Bảo bối à, không thử một chút làm sao biết? Phương thức tốt nhất để quên một đoạn cảm tình chính là bắt đầu một đoạn cảm tình mới! Quan trọng nhất là, tớ bảo đảm đến lúc đó tuyệt đối có thể đem Tống Tử Hàng tức đến thổ huyết!"


Chương 129: Tại sao không đi dạo chơi một lần

"Tớ đã nói với cậu rồi, cậu đã từng cho rằng là mình không phải là hắn không thể, tưởng rằng hắn chính là tất cả thế giới của mình, sự thật sẽ chứng minh, cậu chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng! Thế giới lớn như vậy, tại sao không đi dạo chơi một lần, thế nào lại phải treo cổ trên một cái thân cây như Tống Tử Hàng?"

Sở Phong gia thế tốt, học giỏi, vận động tốt, dáng dấp lại soái, có thể quăng Tống Tử Hàng qua hơn mười mấy con phố, so với Tống Tử Hàng tuyệt đối đầy đủ hơn nhiều.

Bất quá cô một mặt là vì muốn ngược Tống Tử Hàng, mặt khác cũng là lo lắng cho Giang Yên Nhiên.

Lấy tính cách của Giang Yên Nhiên, cho dù cô ấy không đi tự sát nữa, nhưng chuyện lần này khẳng định cũng sẽ đối với cô ấy tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng, lấy tính tình cố chấp của mình, sau này loại tình huống không bao giờ tin tưởng nam nhân thật ra vẫn rất có thể phát sinh.

Nếu Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong có thể thành đôi là tốt nhất, không thể thành đôi thì dời đi một chút sự chú ý cũng là chuyện tốt.

Thật ra thì người theo đuổi Giang Yên Nhiên cũng không ít, cô duy nhất chỉ nhớ rõ Sở Phong là bởi vì kiếp trước khi Giang Yên Nhiên tự sát chết đi, Tống Tử Hàng lập tức chế tạo chụp một bộ ảnh lớn, chỉ định Thẩm Mộng Kỳ là nữ chính, ở hiện trường buổi họp báo bộ phim đó, Sở Phong đột nhiên xuất hiện nổi điên xông lên đài đem Tống Tử Hàng đánh một trận tơi bời, lúc ấy sự tình huyên náo thật lớn, khắp nơi đều có thể thấy có người bàn tán.

Nghe nói sau đó Tống Tử Hàng kiện hắn ra tòa, vì Sở Phong gia thế quá cứng rắn, cuối cùng giải hòa chấm dứt.

Cô đến nay vẫn còn nhớ đến lúc ấy biểu tình nam nhân trong video giận dữ đau thương...

Lúc đó cách lúc Giang Yên Nhiên kết hôn đã đến mấy năm, nhưng đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn như cũ nhớ đến cô ấy.

Cho nên cô mới cảm giác thấy người này không tệ, thật lòng có thể thử một lần.

Nghe lời nói của Diệp Oản Oản, Giang Yên Nhiên có chút tự giễu cười khổ nói: "Tống Tử Hàng làm sao có thể tức giận..."

Mặc dù nói như vậy, cuối cùng Giang Yên Nhiên vẫn là dựa theo lời nói Diệp Oản Oản mà làm theo.

Có lẽ Oản Oản nói không sai, cô nên nhảy ra khỏi thế giới chật hẹp kia.

Nhìn tận mắt Giang Yên Nhiên gửi xong tin nhắn, Diệp Oản Oản yên tâm, sau đó trên dưới quan sát cô một cái, lại nhăn mặt nói: "Không cần nói cho tớ biết cậu hôm nay sẽ mặc cái này đi sao?"

"Thế nào? Đây là bộ quần áo đẹp mắt nhất của tớ đấy! Tớ ngày hôm nay cố ý lựa ra đó!" Giang Yên Nhiên mở miệng.

Diệp Oản Oản thở dài một hơi, thẩm mỹ có vấn đề là cậu ấy mới đúng chứ? Có thể đối với mình có chút thanh tỉnh nhận biết không?

"Trắng hếu mềm oặt, cùng vải rách một dạng, nơi nào đẹp mắt chứ?"

"Đây là kiểu lưu hành gần đây a..."

"Văn nghệ cổ điển đúng không?" Diệp Oản Oản liếc mắt, từ trong rương quần áo của Giang Yên Nhiên tìm tìm một lúc, sau đó lựa ra một áo đầm in hoa nói: "Đổi cái này đi!"

Trang phục cổ hoa văn ghép lại, xinh đẹp nhưng cũng không khoa trương, rực rỡ chói mắt lại không mất thanh xuân hoạt bát, rất thích hợp với phong cách và tuổi tác của cô.

Đổi người khác mặc lên có thể sẽ rất quê mùa, nhưng nếu như là Giang Yên Nhiên, tuyệt đối hold được!

Giang Yên Nhiên có chút ngoài ý muốn nhìn bộ quần áo kia một cái: "Cậu thật là biết chọn, đây là bộ quần áo đắt tiền nhất của tớ. Vào sinh nhật mẹ tớ đưa cho tớ đó, là bản limited mới nhất ra của nhà C nhưng cảm thấy được màu sắc quá lòe loẹt diễm lệ, nên một lần cũng không mặc qua..."

"Đi thử một chút đi! Tớ muốn nhìn!" Diệp Oản Oản cặp mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm cô, mặt đầy mong đợi.

Giang Yên Nhiên bất đắc dĩ bật cười: "Được rồi!"

Lúc đó mẹ khuyên cô như thế nào, cô cũng không thử, cô không muốn thử bất kỳ món đồ mà Tống Tử Hàng không thích, nhưng là đối với Diệp Oản Oản, biết rất rõ ràng cậu ấy phương diện này không đáng tin cậy, nhưng vẫn là đối với Oản Oản có loại tín nhiệm vô hình.


Chương 130: Biến hóa

"Xong chưa? Có cần giúp một tay không?"

Giang Yên Nhiên đã đi vào rồi trong hơn mười phút còn chưa có ra, Diệp Oản Oản không nhịn được thúc giục hỏi.

Trong phòng vệ sinh truyền tới âm thanh lúng túng của Giang Yên Nhiên: "Oản Oản, tớ muốn đổi bộ khác, bộ này làm tớ thấy là lạ sao á!"

Diệp Oản Oản quả thực không kịp đợi, trực tiếp đẩy cửa ra liền tiến vào.

Thấy thay quần áo xong Giang Yên Nhiên, Diệp Oản Oản nhất thời sững sốt.

Mặc dù biết Giang Yên Nhiên khẳng định mặc sẽ thích hợp, nhưng vẫn bị cái vẻ tươi đẹp này muốn nhìn đến thật lâu nói: "Thảo a! Biết dáng người cậu rất được, không nghĩ tới tốt như vậy!"

Bình thường Giang Yên Nhiên rất thích mặc cái loại quần áo rộng rãi thoải mái mang hơi hướng văn nghệ, cho nên căn bản là không nhìn ra vóc người, mà cái bộ quần áo cắt xén này lại đem tất cả ưu điểm của Giang Yên Nhiên nổi bật lên.

Diệp Oản Oản nghĩ tới đây là bộ đồ Giang mẹ đưa cho con gái mình nhân dịp lễ trưởng thành mười tám tuổi, nhất thời cảm thấy đúng là thật thích hợp.

Nhìn Giang Yên Nhiên trong gương, Diệp Oản Oản có loại cảm giác của thiếu nữ phá kén thành bướm.

"Cậu lại trêu tớ rồi!" Giang Yên Nhiên giận đến giậm chân.

Nhìn Giang Yên Nhiên cái bộ dáng xấu hổ này, Diệp Oản Oản bật cười: "Tớ nói là lời thật lòng không được à?"

Mặc dù bây giờ Giang Yên Nhiên tuổi tác còn nhỏ, tính tình ngang ngược nên khí tràng nữ vương còn chưa có được ngay, nhưng như bây giờ giống như nụ hoa chớm nở, đồng thời mang theo ý vị của người phị nữ kiều mỵ cùng thanh thuần, càng động lòng người.

"Yên tâm đi, tin tưởng tớ không có chút nào kỳ quái, chẳng qua là chính cậu không có quen mà thôi! Phải nói kỳ quái là kiểu tóc cùng phong cách khí chất của cậu quả thực không xứng, hiện tại thu thập đồ vật, tớ cùng cậu đến tiệm làm tóc!"

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Một trăm phần trăm chắc chắn, muốn tớ ở đây phát biểu cảm nghĩ với cậu mười ngàn chữ sao?"

"Được rồi..."

"Đi thôi đi thôi!"

Nhanh chóng thu thập một chút, Diệp Oản Oản không kịp đợi đem Giang Yên Nhiên kéo ra khỏi cánh cửa.

Bởi vì vào lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều tụ tập ở sân bóng rổ của trường học chuẩn bị xem trận đấu, cho nên những địa phương khác cơ hồ cũng không có người.

-------

Đến tiệm làm tóc.

Diệp Oản Oản để cho thợ hớt tóc nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của mình giúp Giang Yên Nhiên làm một kiểu tóc.

Thợ hớt tóc vốn đang thật không nhịn được Diệp Oản Oản ra vẻ hiểu biết quơ tay múa chân, chờ sau cùng khi thấy kết quả, nhất thời không nói nên lời.

Trong gương cô gái thay đổi mái tóc đen dài thẳng thành một mái tóc hơi xoăn màu trà mật ong dài tới xương quai xanh, làm cho cả người cô trở nên tươi đẹp thời thượng.

Màu trà mật ong

Vốn là hắn còn cảm thấy chiều dài này làm người ta lúng túng, cũng không hiểu Diệp Oản Oản trong miệng nói "Ngủ không muốn tỉnh" là ý gì, không nghĩ tới lấy ra hiệu quả tốt như vậy.

Chẳng qua là đổi một kiểu tóc, lại để cho cô bé trước mắt giống như biến thành một người khác, để cho người ta hoàn toàn không dời mắt nổi.

"Tiểu cô nương, cô được a! Ở đâu thấy cái này kiểu tóc? Quả thật đẹp mắt!" Thợ làm tóc không tiếc lời nói khen ngợi, bất quá để cho hắn không nghĩ ra là cô bé này thẩm mỹ rất khá, thế nào đem chính mình cho phối thành như vậy?

Giờ phút này, Giang Yên Nhiên nhìn chính mình trong gương, thật lâu cũng đều chưa tỉnh hồn lại.

Cô đối với chính mình vẫn rất không có tự tin, biết việc của Tống Tử Hàng cùng Thẩm Mộng Kỳ càng lâm vào đầm lầy tự ti, cuối cùng Diệp Oản Oản là đang an ủi mình, cô cho tới bây giờ không biết, mình nguyên lai cũng có thể đẹp như thế...

"Như thế nào? Có phải bị sắc đẹp của mình dọa sợ không ?" Diệp Oản Oản cười.

"Rất đẹp!" Giang Yên Nhiên thành thực gật đầu, dù sao cũng là con gái, thấy mình biến hóa được người khác coi trọng, tâm tình đều biến hóa khá hơn.

Mọi người đọc xong cho mình xin một vote ủng hộ, iu iu cả nhà~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip