C6: Thân quen?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người đều vào tư thế chuẩn bị, ngay cả Chúc Diệp vừa bị thương xong cũng thế. Cô vô thức suy nghĩ rằng, nếu không ngăn chặn việc này cô sẽ mất tất cả, mà cô thì không muốn quay lại gặp mặt tên kia một lần nữa.
"Đến nơi rồi ạ, lão đại"- Hai người "tài xế trực thăng" nói to, dõng dạc
Chúc Diệp mải suy nghĩ, không ngờ nhanh vậy đã về đến trận địa rồi. Có một khó khăn mà cả chục năm qua cô mãi không hiểu: vì sao Phong gia, Chúc gia và Tấn gia lại dính dáng với nhau nhiều như vậy, ắt hẳn có khúc mắc gì đó.
Lúc này Phong Yến mới vỗ nhẹ sau lưng cô, dùng giọng nói ngọt lịm:
"Đến nơi rồi này, xuống đi thôi ạ!"
Chúc Diệp gật đầu, đi nhanh xuống. Chiếc trực thăng đáp xuống sân thượng Phong gia, thảo nào cô thấy là lạ. Cô cũng đi xuống theo mọi người, một "tai nạn nhỏ" không ngờ đến đã xảy ra.
Chúc Diệp nhìn quanh, cô bỗng thấy đau đầu lạ. Chỗ này, hình như cô đã đến trước kia, nhưng lại không nhớ mình đến khi nào.
"Cô không sao chứ?!"- Phong Sở nhìn thấy cô mặt nhăn mày nhó vậy, hỏi han.
Chúc Diệp gật đầu, nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Phong Sở mà không thấy ấn tượng chỗ nào. Đang miên man suy luận thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh bay những suy nghĩ trong lòng cô.
"Tiểu Diệp à, đừng có chuyện nha. Phải đầy đủ tứ chi nha. Hu..hu...cậu...hức...cậu..."- Chắc Trần Nhiên chứng kiến cảnh tòa nhà bị phá rồi nên hoảng loạn gọi cho cô đây mà.
"Này! Nghe đây! Cậu về Trung Quốc đi, đừng ở nơi nguy hiểm đó một mình. Không ai bảo vệ được cậu đâu, đừng cứng đầu cứng cổ." - Chúc Diệp biết chắc cô bạn của mình không chịu, đành giở giọng đanh thép.
"Tút...tút..." Tiếng ngắt máy làm cô thở dài. Chúc Diệp đã tắt máy trước, đề phòng cô bạn của mình ương ngạnh. Cô nhìn chằm chằm vào máy điện thoại, song không biết nói gì nữa.
"Chỗ này, là chỗ con đã mất trí nhớ. Đừng lo quá, không nhớ cũng chẳng sao, không quan trọng!" - Lâm Tình lên tiếng yêu thương con gái, chưa bao giờ bà yêu thương nó như bây giờ, mặc cho Phong Sở trên đầu đã nổi đầy hắc tuyến.
"Ôi, Tiểu Tình, cậu đưa mấy đứa đến đó à. Nào nào, vào đây, vào đây. Đừng khách sáo, người một nhà cả!" - Phu nhân Phong gia - Lý Lan hiếu khách, niềm nở tiếp đón. Chúc Diệp không quan tâm mấy đến cách cư xử "người một nhà" thế này, duỗi đôi chân thẳng dài đi xuống phòng khách, song quan sát sơ qua kiến trúc ngôi nhà này. Ngôi nhà này là một ngôi biệt thự thiết kế theo phong cách Trung Hoa, nhìn cổ điển nhưng rõ là an toàn và ấm cúng. Vừa đi vừa quan sát, cô đến phòng khách từ lúc nào. Do quá mệt mỏi, Chúc Diệp ngồi ngay lên một chiếc sô pha có tay vịn bằng tre hay nứa gì đấy. Cô cảm thấy đâ là giây phút yên bình nhất kể từ năm năm trước. Cô cảm thấy ngôi nhà này thân quen đến lạ. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái trầm mặc, khoảng 1 phút.
"Con đi làm gì đó ăn nha!" - Phong Yến cất tiếng phá vỡ bầu không gian ngột ngạt vô hình này.
"Tôi cũng giúp"- Chúc Diệp nghe tới ý kiến của Phong Yến thì muốn vào bếp, song không kịp để mọi người hoàn hồn đã đi vào nhà bếp chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip