Chapter 19.
[Everytime]
by Kao Rei
~**~
Everytime I try to fly
I fall without my wings
I feel so small
I guess I need you baby...
..
..
.
.
.
"Ba đâu hả mẹ?"Draco cất tiếng khi cả hai đã ngồi xuống bên nhau trên chiếc ghế sô pha trắng phau đặt trong phòng. Mẹ cậu mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô trên gò má đứa con trai, một lần nữa kéo cậu vào và ôm thật dịu dàng. Những lọn tóc nhạt màu của mẹ chảy xuống và cọ vào trán Draco. Cậu run nhẹ và hít hà mùi hương trên mái tóc bà, nhắm mắt lại và cảm nhận cái cảm giác an toàn yên bình mà rất, rất lâu rồi mình chưa được tận hưởng.Cảm giác mà không một ai trên thế giới này ngoài mẹ có thể đem lại cho cậu. Không ai, kể cả Harry."Ông ấy hay xấu hổ, con biết mà." Người phụ nữ nhún vai và đảo mắt. "Cứ trốn tránh như trẻ con vậy."Tóc vàng nhún vai. Không sao cả, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Nói rằng cậu ngạc nhiên khi thấy Nacrissa thì cũng không phải – chỉ là quá xúc động mà thôi. Cậu luôn hi vọng rằng khi bước sang thế giới bên kia, mình có thể gặp lại ba và mẹ. Cậu đã mong mỏi biết bao nhiêu, và bây giờ mong ước đó đã thành hiện thực. Draco đã được ở bên mẹ lần nữa, và sẽ phải hỏi ba thật nhiều điều..."Chắc ba thất vọng về con lắm." Tóc vàng khẽ cúi đầu, môi mím chặt. "Bốn năm trước lẫn bây giờ... con đều làm ba mẹ thất vọng. Con cũng không hoàn thành được di nguyện của ba mẹ, con xin l—""Này cậu bé ngốc." Nacrissa bỗng nhiên nghiêm giọng, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Ba mẹ đã để lại di nguyện nào cho con vậy?""Ơ...Chẳng phải mọi người đều muốn con phục hưng và duy trì gia tộc sao?" Draco chớp mắt, "Con đã cố gắng phát triển việc làm ăn của gia đình, nhưng —"Draco lại bị cắt lời lần nữa bằng một cái cốc đầu, "Mẹ có nói với con thế à? Trước khi chúng ta chia tay, là ba hay mẹ nói với con thế?"Tóc vàng xoa xoa trán đầy bối rối. "Ba mẹ không có nói... Nhưng con nghĩ đó là việc đương nhiên mà? Con sinh ra là để gánh vác gia tộc, không phải vậy sao?"Mẹ cậu chăm chăm nhìn con trai như thể đứa nhỏ của bà là sinh vật ngốc nhất hành tinh. Sau đó, bà bật cười, nửa xót thương nửa trách móc. "Con không sinh ra để gánh vác gia tộc, Draco." Bà vuốt tóc con lần nữa, "Con sinh ra là để được ba mẹ yêu thương. Được người con yêu yêu thương.""Con...""Còn trách nhiệm với 'Malfoy' ư, gia tộc ư, tiếng tăm ư, ừ, trước đây đối với chúng ta, chúng rất đỗi quan trọng, cũng vì nó mà mẹ và Lucius mới kết hôn với nhau. Nhưng thứ lớn nhất chúng ta có được từ cuộc hôn nhân ấy không phải là những danh tiếng, địa vị hay mối quan hệ đồng minh kia.""Đó là con, Draco Malfoy. Con mới là điều quý giá nhất. Cái ngày ba mẹ chạy bạt mạng trên chiến trường và tìm thấy con vẫn còn sống, chúng ta đã hiểu rõ điều ấy – đặc biệt là Lucius. Ông ấy nhận ra Chúa Tể Hắc Ám, quyền lực và vị thế đều sẽ có thể mất đi hoặc chết đi. Nhưng mối liên kết giữa ông ấy, ta và con sẽ không bao giờ mai một ngay cả sau khi chúng ta rời bỏ cõi đời. Như thế này này, con không thấy sao?Con được dạy dỗ để gánh lấy nó, nhưng như thế không có nghĩa nó là mục đích sống của con." Bà áp tay lên má Draco. "Di nguyện của ba mẹ, đó là con phải nắm chắc hạnh phúc của mình bằng bất cứ giá nào."Draco bối rối nhìn mẹ mình. Cậu không thể không nghĩ bà đang mất trí rồi, hoặc người mất trí chính là cậu cũng nên. Cậu được dạy phải sống vì "Malfoy" từ ngày đầu tiên biết nói và hiểu tiếng người. Chưa bao giờ trong đời mình dù chỉ một lần, Draco nghĩ rằng còn con đường khác cho mình đi, còn sự lựa chọn nào khác ngoài những trách nhiệm ấy. Nó đã gắn liền với cậu rồi.Vậy mà mẹ lại nói rằng bản thân Draco quan trọng hơn. Mẹ lại nói rằng, phải nắm chắc hạnh phúc của mình..."Con không hiểu..." Draco nhíu mày, "Sao ba mẹ chưa từng nói với con trước đây? Con nghĩ rằng hàng trăm năm nay, chưa có người thừa kế nào của Malfoy lại có con đường khác..."Cậu cảm thấy giọng mình đắng nghẹn "... Tất cả đều sinh ra và chết đi ở dinh thự Malfoy, học cách quản lý tài sản, giữ gìn danh tiếng, kết hôn với một đối tác máu trong phù hợp, sinh con nối dõi và dạy dỗ chúng trở thành người thừa kế, công bố di chúc, tổ chức tang lễ như một buổi chuyển giao quyền lực chính thức, mộ đặt trong nghĩa trang gia tộc... " Cậu cất giọng đều đều, cuộc sống mấy mươi năm ngắn ngủi của bao nhiêu cha, ông, tổ tiên trước đây đều trôi qua trước mắt như một sơ đồ được lập trình trước, chưa một ai là khác biệt. "Chưa một ai là khác biệt cả.""Chẳng phải đã có ba con rồi sao?" Nacrissa mỉm cười, giọng đượm buồn."Mẹ, con đâu có đùa...""Mẹ cũng vậy, Draco." Ánh mắt người mẹ nhìn con mình thương xót. "Hai cuộc chiến tranh đã tác động đến quá nhiều điều. Nó đã thay đổi nhận thức của chúng ta rất nhiều." Bà thở dài."Khởi điểm của cuộc chiến tranh này là gì? Đó là thanh lọc thế giới phù thủy, bảo vệ dòng máu thuần chủng. Thực ra, người đang lo sợ không phải phù thủy máu lai và Muggle, mà chính là chúng ta, không phải sao? Chúng ta lo sợ bị lai tạp, lo sợ bị cô lập và tuyệt chủng khi dần dà trở thành số ít. Nhưng kết quả, tất cả những ý đồ ấy đã bị bóp méo và trở thành một cuộc thảm sát vô nghĩa, điên rồ."Bà nhìn vào đôi mắt xám bạc của Draco. "Từ giây phút Chúa Tể Hắc Ám biến cuộc chiến này trở thành trò chơi quyền lực của riêng mình thì những người đi theo hắn chẳng còn trông mong được gì vào lợi ích của bản thân nữa rồi. Họ chỉ bị hắn đe dọa mà thôi. Và vào cái lúc hắn ra lệnh tấn công Hogwarts khi con vẫn ở trong đó, ba mẹ đã nhận ra đứa con của chúng ta, không phải người thừa kế của chúng ta – con quan trọng và đáng để bảo vệ đến mức nào. Không thuần huyết thì sao, không sinh được người thừa kế thì sao, gia tộc thì thế nào? Với ba mẹ, chỉ còn gia đình mới là đáng giá lúc ấy. Mẹ nghĩ rằng con hiểu điều đó chứ?""Con hiểu rồi." Draco nhìn xuống bàn tay mẹ. "Con hiểu cảm giác khi sợ hãi mất đi một người. Con đã mất ba mẹ... Con đã mất..."Con đã mất Harry.~**~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip