Tôi bóc quà xong và ngồi ăn món tráng miệng. Ngồi nhìn ra phía xa xa rừng kia, tôi mong Ben sẽ về sớm để cùng tôi và mọi người vui chơi."Tôi với con bé ấy không còn gì cả". Kí ức của tôi chợt lùa về, nó làm tôi cảm thấy thật buồn lòng. Đáng lẽ tôi nên quên chuyện này đi và vui vẻ với mọi người, nhưng có lẽ tôi không làm được.
Tôi nhẹ đặt dĩa bánh xuống và bước vào trong nhà, chợt LJ hỏi:"Này, sao không ở ngoài này chơi mà vào trong đó thế Alisa??". Tôi quay lại, cố gắng cười mỉm đáp:"Em vào trong lát sẽ ra lại ngay!". Dứt câu tôi đi thẳng một mạch tới cửa và bước vào trong. Tới chỗ cầu thang gần phòng Ben, tôi dựa lưng vào lan can và ngồi đó.
Tôi thấy mình thật ngu ngốc, tôi vào đây để chờ một thứ gì đó chăng, hay chỉ đơn giản là muốn gặp Ben,... Đầu óc tôi trống rống, khi không tự nhiên lại ngồi một mình ở đây như đứa tự kỉ.... Tôi không quan tâm, chắc mọi người ngoài kia đang chơi vui vẻ lắm.
Tôi dựa đầu vào tường và nhắm mắt, nghĩ đi nghĩ lại những gì mình đã khiến cho Ben như vậy. "Tóc...tóc", kì lạ, tôi đang nhắm mắt mà. Sao nước mắt tôi cứ tuôn rơi ra mỗi lúc một nhiều như vậy......
"Này, làm gì mà ngồi đây?? Còn khóc nữa?"
"Em không có khóc, mà sao anh Jeff lại ở đây??"
"Tôi vô nhà uống nước không được sao??"
Tôi im lặng khẽ gạt đi nước mắt đang còn vương trên mặt, chợt Jeff đi tới và ngồi xuống bên cạnh, nói:"Tôi biết tại sao cô lại khóc rồi.... Vì thằng Ben, đúng chứ??".
"Sao anh Jeff biết?"
"Không biết sao?? Tôi có đi ngang qua phòng thằng Ben và nghe được kha khá những gì nó nói lúc cô đang đứng trước cửa phòng nó đấy"
"À, em không để ý"
"Haizzzz, khóc vì cái thằng khùng đó làm gì. Nó đang trong tuổi bồng bột mà. Mặc kệ nó đi."
*Gật đầu*
"Khóc thì cứ khóc cho đã đi, rồi ra kia chơi với mọi người. Hôm nay Slender cho phá lệ, chơi đến sáng luôn cũng được"
Lúc này nước mắt tôi không thể kìm chế lại được, cứ thế mà tuôn ra không ngừng. Jeff nói đúng, tôi phải khóc để vơi hết đi những gì còn vương vấn trong lòng. Bỗng Jeff đẩy đầu tôi vào người anh ta và nói:"Khóc nhỏ tiếng thôi, coi chừng ngoài kia nghe thấy". Tôi cứ thế khóc trong lòng anh ta như vậy đến một lúc sau mới nín."Xong rồi sao, nước mắt đâu mà nhiều dữ. Thôi ra ngoài chơi". Tôi ậm ừ đứng lên lấy tay áo lau nước mắt,"Bẩn thế. Đây, khăn này, lau đi", Jeff đưa tôi cái khăn màu cam để lau. Tôi nhìn thấy khá là quen quen, tôi hỏi:"Khăn này anh lấy ở đâu?". Jeff quay lại đáp:"Trong bồn rửa bát đấy". "Anh Jeffffffffff".
Thế là Jeff ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa cười ha hả, tôi đuổi theo Jeff trong sự tức giận, thoáng một chút, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ đi, không còn buồn bã như trước nữa, chắc đêm nay tôi không cần phải trông mong Ben về nữa vì ở đây tôi đã có mọi người cùng tôi vui chơi rồi.....
Bounssss......
Nguồn:đi lượm :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip