Miếng Trầu Hôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tác giả: Phương Uyên

Thể loại: Truyện ngắn, cảm hứng lịch sử, cổ trang

Tình trạng: Đã hoàn thành

Viết về nhân vật công chúa Thiên Cực thời Lý (sử không ghi chép lại là con của vua nào), người được gả cho Châu mục Lạng Sơn Hoài Trung Hầu. Sau này, vì bà mà hai vị quan lớn là Phạm Du và Tô Trung Từ phải chết. Xin đừng nhầm lẫn với công chúa Thiên Cực thời Trần, còn có tên gọi là Trần Thị Dung.

Chi tiết về các nhân vật vui lòng đọc ở trang này: http://trithucthoidai.vn/nang-cong-...het-tham-vi-hoan-lac-a73845.html#.VLrZoRjcddg

Truyện được viết dựa trên những biến cố lớn của lịch sử, nhưng phần lớn nội dung là do trí tưởng tượng của tác giả, xin đừng đánh đồng nội dung truyện và chính sử.

MIẾNG TRẦU HÔI​

Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi.
(Mời trầu - Hồ Xuân Hương)​
Đường từ Thăng Long về Lạng Châu hôm ấy, rực rỡ một màu hoa.

Tiếng trống, tiếng kèn, tiếng người người chúc tụng, công chúa hạ giá về với Hoài Trung Hầu Vương Thượng, thật là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.

Thuyền rước dâu xuôi sông Thương về châu Lạng, đón nàng con gái lá ngọc cành vàng về với vùng đất cổ đã sinh ra nhiều vị phò mã anh hùng.[1]Thiên Cực e thẹn ngồi sau bức màn thêu long phụng, thầm nghĩ trong lòng: phò mã của nàng bây giờ nhất định đã trở thành một vị tướng tài hoa xuất chúng.

Mộng mơ của một cô công chúa nhỏ mười ba tuổi, có thể có những gì?! Một tình lang khí độ hơn người, một mối nhân duyên như định từ kiếp trước, hay một gia đình hạnh phúc bên nhau cho đến bạc đầu...?!

Chỉ biết từ lúc người ấy đưa tay đỡ nàng bước xuống thuyền, mộng tưởng trong lòng nàng đã sớm tan biến hết.

Bàn tay rất dịu dàng, cử chỉ rất quan tâm, mọi lời nói đều đúng mực.

Chỉ có ánh mắt, không hề nhìn lướt qua nàng. Dù chỉ một lần.

Khi người ấy dẫn nàng vào phủ, đến bàn thờ lạy tổ tiên, thứ duy nhất nàng để mắt là đĩa trầu cánh phượng được têm rất đẹp.

Rất đẹp, nhưng cũng chỉ để người ta ngắm, họ có ăn cũng chỉ là lấy lệ mà thôi.

Cách đây rất nhiều năm, có người lúc vào hoàng cung vấn an phụ hoàng, vô tình bắt gặp nàng đang dạo chơi ở hoa viên, đã bước đến trêu:

- Công chúa nhỏ xinh đẹp, sau này ta nhất định hỏi nàng làm vợ.

Người không hỏi, nhưng phụ hoàng vẫn gả, vì vùng đất người đang canh giữ có ý nghĩa đặc biệt với hưng thịnh của quốc gia.

Chính vì không hỏi, nên không ai biết trong lòng người đã sớm vấn vương một cô gái khác, vì hôn sự với nàng mà thành kẻ phụ tình.

Người trưởng thành có mấy ai nhớ ngày còn thơ mình đã nói những gì?!

***

Những năm Trị Bình Long Ứng[2], nhà vua say mê săn bắn, tiền của trút vào xây dựng cung điện, bỏ bê chính sự. Từ khi Thái úy Tô Hiến Thành tạ thế, chính quyền trung ương càng lúc càng sa sút, nội loạn nổi lên ở nhiều nơi.

Năm Trị Bình Long Ứng thứ tư, nạn đói lan rộng, xác chết đầy đồng, oán hận của nhân dân không sao kể xiết.

Quan Thượng phẩm phụng ngự Phạm Du nhớ lại, kể từ lúc ngài tấu lên vua xin tuyển quân dẹp loạn đến giờ, bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Phạm Bỉnh Di từ trung thần thành tên tham quan giết người vô số, cuối cùng thành một cái xác không hồn, Quách Bốc từ một tôi tớ hết lòng vì chủ trở thành phản tặc, chẳng phải do một tay ngài tạo nên cả hay sao?!

Chuyến này, vua sai ngài mang quân liên lạc với họ Đoàn ở châu Hồng để đánh Thái tử Sảm ở Lưu Gia, ngang qua Lạng Châu, ngài dừng chân tại phủ Hoài Trung Hầu Vương Thượng.

Ra đón ngài là một vị phu nhân cao quý, nhan sắc mặn mà, cử chỉ đoan trang, nhìn thoáng qua giống như một cô gái chỉ độ đôi mươi. Quan Thượng phẩm mơ hồ nhớ lại, phu nhân của Hoài Trung Hầu, hình như là công chúa của Tiên vương, được gả đi cách đây đã rất lâu rồi.

- Hoài Trung Hầu đi công vụ ở xa, nếu đại nhân không chê, ta xin được thay người đón tiếp.

Giọng nói dịu dàng được thốt ra từ khuôn miệng duyên dáng kia, sao mà êm như nhung lụa.

Quan Thượng phẩm ở lại phủ mấy ngày, đợi liên lạc từ Đoàn Thượng. Mỗi bữa ăn đều có người phục vụ tận tình, đến nơi nghỉ ngơi cũng được sắp xếp vô cùng chu đáo. Chỉ có... chỉ có phu nhân vẫn thường ở trong phòng, ít khi ra ngoài để ngài được gặp.

Trời đã về khuya, sương lạnh sao mờ, dễ khiến lòng người cảm thấy cô đơn.

Thiên Cực ngồi lặng bên khung cửa sổ, dõi mắt về một hướng xa xăm, cố lấp đầy tâm trí bằng những suy nghĩ mông lung, sau cùng vẫn là trống rỗng.

Đêm lạnh thế này, có ai nhắc người choàng thêm áo...?!

Nực cười.

Dù ở cạnh bên, người cũng đâu để nàng được cận kề chăm sóc.

Nếu không như vậy, tại sao mãi đến bây giờ, gia đình nàng vẫn chỉ có hai người.

Mà, như nàng với Vương Thượng, có thể gọi là một gia đình được hay sao?!

Mơ mộng làm gì, nàng đâu còn là cô thiếu nữ mới lớn năm nào.

Tiếng gọi cửa khiến nàng chợt tỉnh, nàng khoác thêm áo, từ tốn bước ra ngoài:

- Đại nhân, đã khuya rồi, ngài có việc gì cần sao không sai kẻ hầu đến dặn dò?

Quan Thượng phẩm rụt rè đôi chút, cuối cùng đánh bạo:

- Ta đến tìm phu nhân trò chuyện.

Trong lòng nàng bỗng cảm thấy bất an.

Thời cuộc bây giờ, thế lực nào nàng cũng không dám chống lại. Chính vì thế, nàng mới bất đắc dĩ để Phạm Du - kẻ phản trắc đã hãm hại trung thần, tạo nên nội loạn - ở lại nơi này.

Phải chi... phải chi có người ấy ở đây...

Thiên Cực chợt giật mình, tự trách bản thân. Bấy nhiêu năm tháng, người chỉ dùng gương mặt tươi cười che đậy cho trái tim lạnh như băng mà đối diện với nàng, cớ gì nàng vẫn còn vọng tưởng?!

- Trong phòng ta e là không tiện lắm, mời đại nhân ra phía ngoài kia.

Tại chiếc bàn đá đặt cạnh ao nhỏ giữa sân, nàng cho người thắp thêm vài ngọn nến, sáng rực cả một khoảng trời.

Ánh nến có thể xua đi cái giá lạnh của đêm, xua nỗi sợ hãi mơ hồ trong tim nàng đôi chút.

Ngồi bên kia là quan Thượng phẩm, đang chăm chú nhìn nàng đến say mê. Trong cuộc đời ngài, không thiếu mỹ nhân kề cận, chỉ có người đẹp cao quý lại lạnh như băng đang ngồi trước mặt, luôn có vẻ như ở rất xa, không bao giờ với được. Mà thói đời, với kẻ lắm quyền thế trong tay, cái gì càng khó chiếm được lại càng khiến họ thèm thuồng.

Công chúa vẫn giữ nụ cười vô cảm, cả hai ngồi lặng yên một lúc lâu.

- Đại nhân, nếu không có việc gì cần nói, ta xin phép về phòng.

Quan Thượng phẩm như chợt tỉnh cơn mê:

- Phu nhân đừng vội, ta... Hoài Trung Hầu để phu nhân ở lại Lạng Châu có một mình, có phải là cô đơn lắm hay không?

Bàn tay to lớn chợt đưa ra định nắm lấy tay nàng, công chúa nhanh nhẹn đứng lên, lùi về sau một bước.

- Đa tạ đại nhân đã quan tâm. Ta sống đã quen rồi. Xin phép cáo lui.

Dáng người mảnh mai vừa định quay đi, thân hình cao lớn đã tiến thêm một bước, công chúa sợ hãi đến cuồng chân.

Xung quanh nàng toàn là nước, rất lạnh, rất sâu...

Tướng công... Vương Thượng... chàng ở đâu... cứu thiếp...!

Phu nhân Hoài Trung Hầu bị cảm lạnh, sốt cao đến mấy ngày, không ngừng mê sảng.

Quan Thương phẩm phụng ngự túc trực bên nàng, lo lắng không yên, đến nỗi quên luôn cuộc hẹn với người của họ Đoàn. Đến khi nàng dần khỏe lại, ngài nhớ ra công vụ, đi tìm Đoàn Thượng thì đã muộn.

Tin tức từ bên ngoài truyền lại, Phạm Du vì tư thông với công chúa Thiên Cực mà lỡ hẹn không thể hội quân, bị Thái tử Sảm cho người giết chết.

Khi người ấy trở về, nàng vẫn chưa thể bước xuống giường.

Bóng dáng quen thuộc vừa đến cửa phòng, nàng đã định chạy đến ôm lấy chàng, nói cho chàng biết mọi lời nói ngoài kia đều là bịa đặt.

Vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng muôn thuở kia, nàng biết câu giải thích nào cũng không còn cần thiết nữa.

Nàng là cái gì, mà người phải vì nàng nổi cơn ghen?!

Công chúa nở nụ cười nhạt, khẽ cúi đầu như chờ đợi một lời định tội.

Không ngờ chàng bước đến, kéo nàng vào lòng, dịu dàng ôm lấy, nói nhỏ một câu:

- Cảm ơn nàng, đã vất vả rồi.

Không lâu sau, nàng hiểu được ý nghĩa câu nói ấy. Hoài Trung Hầu vì phu nhân đã "lập công" giúp Thái tử Sảm - nay đã lên ngôi - giết chết phản tặc Phạm Du, bình định Quách Bốc, được vua trọng dụng phong chức quan Nội hầu.

Kể từ lúc ấy, nước mắt nàng không rơi thêm nữa.

Tình yêu của nàng, tình chồng vợ bao năm, không bằng một lần thăng quan tiến chức.

Nàng có phản bội hay không, chẳng làm chàng bận tâm bằng việc được vua để mắt.

***

Năm Kiến Gia [3]thứ nhất.

Quan Nội hầu có nhiệm vụ đến Gia Lâm, được lệnh dẫn công chúa Thiên Cực cùng đi để nhà vua và thái hậu được gặp lại người thân.

Một buổi sáng mùa xuân, ngự hoa viên ngập tràn hương thơm hoa cỏ.

Công chúa không hề để mắt đến cảnh vật xung quanh, sau khi vấn an nhà vua và thái hậu, lặng lẽ quay bước ra về.

Ở nơi này, cách đây rất lâu, rất lâu, từng có người nói với nàng...

- Phu nhân, người không sao chứ?

Nữ tì vội dìu nàng đứng dậy, phủi sạch đất cát trên người.

Kẻ vừa đụng phải nàng liền lên tiếng, dáng người cao lớn trở nên vụng về lúng túng:

- Phu nhân, thật xin lỗi, ta có việc gấp nên không nhìn xung quanh.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn:

- Ta không sao, đại nhân đừng bận tâm.

Nói rồi để tì nữ dìu đi, đôi chân nhỏ có phần loạng choạng.

Sau lưng nàng, một ánh mắt dõi theo cho đến khi nàng đi khuất hẳn.

- Phu nhân biết không, vị đại nhân vừa nãy là Điện tiền chỉ huy sứ Tô Trung Từ, chính là cậu ruột của hoàng hậu.

Lời nói của thị nữ khiến Thiên Cực chợt giật mình, hóa ra cũng chính là người từng trải qua biến loạn năm xưa.

Lúc nhà vua vẫn còn là Thái tử Sảm, khi Quách Bốc nổi loạn, người đến Gia Lâm, gặp được cô gái họ Trần [4]rồi say mê, phong chức cho người thân của nàng. Mấy năm nay, Điện tiền chỉ huy sứ quyền lực ngày càng lớn, đã lập mưu dẹp yên mấy cựu thần nhà Lý muốn chống lại mình.

Thái phó Đỗ Kính Tu bị dìm nước chết.

Quan nội hầu Đỗ Thế Qui bị chặt chân tay, mổ bụng giữa chợ Đông.

Con người nổi tiếng tàn nhẫn thủ đoạn này, chính là người vừa nãy vì đụng phải nàng mà rối rít xin lỗi đó hay sao?!

Lần thứ hai nàng trở lại hoàng cung, lúc ra về đã thấy có người đợi sẵn:

- Lần trước vô ý khiến chân của phu nhân bị thương, là lỗi của ta. Đây là thuốc trị thương gia truyền, từ nhỏ mỗi lần ta tập võ đều dùng nó cả.

Thiên Cực thoáng ngạc nhiên nhìn vị võ quan oai nghiêm đứng trước mặt mình rồi lại nhìn chai thuốc nhỏ trên tay ngài, mỉm cười nhẹ nhàng từ chối:

- Sức khỏe ta từ lâu đã không được tốt, không phải lỗi của đại nhân.

Nàng khẽ gật đầu chào rồi uyển chuyển bước đi, chợt nghe tiếng nói nhẹ nhàng ở sau lưng:

- Công chúa dịu dàng đoan trang như vậy, chuyện của Phạm Du năm đó chắc chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Thiên Cực nghe tim mình đập sai một nhịp.

Trên đời này, còn có người tin vào sự trong sạch của nàng hay sao?!

Công chúa cố giấu vẻ xúc động dâng lên trong mắt, cúi đầu khẽ đáp:

- Đa tạ, đại nhân.

Hôm ấy, nàng pha một bình trà ngon, mang đến phòng Vương Thượng.

Chàng đang chú tâm đọc sách, nghe bước chân nàng đến, ngẩng lên cười rất dịu dàng:

- Cảm ơn, nàng nhớ đi nghỉ sớm.

Người ta đồn rằng, quan Nội hầu yêu thương vợ đến mức bỏ qua việc nàng tư thông với Phạm Du. Người ngoài nhìn vào còn thấy, Vương Thượng đối với công chúa, từng cử chỉ đều ôn nhu nhã nhặn, tràn ngập yêu thương. Chỉ có nàng mới biết, phía sau nụ cười ấp ám ấy là trái tim băng giá đến mực nào.

Bao nhiêu lời muốn nói, đều vì nụ cười quen thuộc của chàng mà nuốt lại trong tim.

Những lần sau này, khi nàng vào cung đều tình cờ gặp Tô Trung Từ. Ngài vẫn nhẹ nhàng thăm hỏi, mỗi lần nàng đều trả lời ngắn gọn rồi tìm cách tránh đi.

Lần cuối gặp nhau là một sáng mùa hè, nàng lễ phép nói với vị võ quan:

- Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân, nếu đã hiểu chuyện trước đây chỉ là sự hiểu lầm, vậy xin ngài đừng khiến người khác hiểu lầm sâu hơn nữa.

Tô Trung Từ sững người, lúc lâu sau mới thở dài khẽ đáp:

- Công chúa dạy rất phải, lần này ta đã sai rồi.

Rất lâu sau đó, mỗi lượt nàng vào cung không còn ai đến quấy rầy.

Một hôm, trong lúc quan Nội hầu đi vắng, công chúa bỗng nghe tiếng gọi ngoài phòng. Nàng vừa mở cửa đã thấy ánh mắt lo âu của quan Điện tiền chỉ huy sứ.

- Công chúa, người không sao chứ?!

Thiên Cực ngạc nhiên hỏi lại:

- Đại nhân, sao ngài lại đến đây?

Tô Trung Từ đưa ra một mảnh giấy nhỏ đang nắm trong tay, Thiên Cực vừa định lấy xem, đã nghe tiếng binh khí vút lên.

- Bắt được gian phu, có quyền giết không cần hỏi.

Tô Trung Từ thảng thốt quay người lại, trên lưng đẫm máu do nhát chém của quan Nội hầu. Vẻ mặt ngài từ thảng thốt chuyển sang đau đớn, ngài đưa mắt nhìn công chúa, nở một nụ cười mai mỉa. Thân thể cao lớn đổ gục xuống sàn.

Thiên Cực không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Vương Thượng của nàng, tuy có lạnh lùng nhưng lúc nào cũng rất dịu dàng, chẳng phải sao?!

Nàng thẫn thờ cúi xuống nhặt mảnh giấy trên tay Tô Trung Từ. Nét chữ dịu dàng như rồng bay phượng múa:

"Quan Nội hầu nghe tin đồn không hay ở hoàng cung đã nổi cơn thịnh nộ, ngài mau đến cứu ta. Thiên Cực."

Mảnh giấy rơi xuống sàn, thấm máu Tô Trung Từ.

Thiên Cực run run đưa bàn tay nhỏ bé vuốt trên gương mặt vị Điện tiền chỉ huy sứ, đôi mắt đang mở cứng đờ, theo bàn tay của nàng mà từ từ nhắm lại.

Tô Trung Từ ơi Tô Trung Từ, ngài thông minh cả đời, sao lần này lại bốc đồng như vậy?!

Chẳng phải... chẳng phải vì nàng cả hay sao?!

Ngài tàn nhẫn với mọi người, nhưng trước mặt nàng, vẫn luôn là người rất tốt. Cả thiên hạ này, chỉ có ngài hiểu được nỗi oan nàng gánh chịu. Ngài lộng quyền coi thường tất cả, nhưng lại nghe những lời tâm sự của nàng mà cố dẹp đi tình cảm của bản thân.

Cuối cùng, vì nàng... vì sự sắp xếp của một số người, lại chết bởi tiếng gian phu.

Nước mắt lăn dài trên má, Thiên Cực từ từ đứng dậy, đối diện với Vương Thượng đang chăm chú nhìn nàng:

- Quan Nội hầu, ngài đã giết gian phu rồi, có phải nên giết luôn dâm phụ như ta?!

Ánh mắt nàng, vẻ mặt nàng đều như thách thức. Vương Thượng vẫn lặng yên không chút cảm xúc nào.

Thiên Cực bỗng cười một hồi dài, từng bước từng bước trở vào phòng đóng chặt cửa, giọng cười vẫn vang vọng khắp không trung.

Khô khốc, lãnh đạm, vô cảm đến rợn người.

***

Tháng giêng năm Kiến Gia thứ hai, phủ Nội hầu ở Lạng Châu bị cướp.

Vương Thượng vừa đi khỏi không lâu, nghe tin đã tức tốc cưỡi ngựa trở về.

Thiên Cực! Thiên Cực! Nàng nhất định phải bình an!

Tình cảnh giống hệt như năm đó, chàng nghe tin nàng tư thông với quan Thượng phẩm.

Có người, khi lớn lên sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra thời thơ ấu, nhưng cũng có người nhớ rất lâu.

Chưa một lần chàng quên rằng đã hứa sẽ hỏi cưới nàng.

Đôi mắt ngây thơ ấy, nụ cười trong veo ấy, đã khắc sâu trong tim chàng từ lần đầu gặp mặt.

Nhưng bởi vì chàng là chủ nhân của Lạng Châu, giữa thời loạn lạc, không muốn rước một nữ gián điệp của triều đình về bên cạnh. Chàng sợ sẽ yêu nàng, sợ sẽ bị gia đình nàng khống chế.

Hơn nữa, tình cảm năm xưa nếu có, cũng chỉ từ một phía chàng.

Nhiều năm chung sống, nàng vẫn dịu dàng như vậy, nhưng giữa nàng và chàng có một bức tường ngăn cách, chàng cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.

Vương Thượng không hề nhận ra, không chỉ công chúa nhỏ năm xưa, mà phu nhân Hoài Trung Hầu cũng có thể khiến chàng yêu say đắm.

Những ngày đi xa, chàng mới nhận ra mình thương nhớ nàng đến mực nào, mới biết mình không muốn để ý đến những điều lo sợ kia nữa, vì dòng họ nàng mà cống hiến cũng đã sao? Không ngờ khi quay trở lại, tin đầu tiên chàng nghe thấy là tin nàng dan díu với Phạm Du.

Lúc đến tìm nàng, chàng chỉ cầu mong một lời giải thích. Không cần biết có thật hay không, chỉ cần nàng chính miệng nói ra, chàng sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Nhưng nàng im lặng.

Lúc đó, mọi hy vọng trong tim chàng đã tắt.

Nàng không biết nụ cười lạnh lùng của nàng hôm ấy, giống như một mũi dao nhọn cắm sâu vào tình cảm của chàng.

Đến lúc hoàng cung báo lại việc Điện tiền chỉ huy sứ có tình ý với công chúa, rồi nhà vua muốn cùng chàng bày kế tiêu diệt Tô Trung Từ, chàng cũng không có tư cách gì phản đối. Bản thân chàng cũng không thể kiềm được ngọn lửa ghen tuông đang cháy rực trong lòng.

Khi Tô Trung Từ gục xuống vì mũi kiếm của chàng, những tưởng nàng sẽ gào thét khóc than nhân tình, không ngờ nàng chỉ lạnh lùng nhìn chàng rồi quay trở vào phòng.

Từ đó, dù ở Gia Lâm hay đã trở lại Lạng Châu, nàng vẫn luôn giam mình trong phòng như vậy.

Mặc kệ tiếng đời, công chúa lại tư thông với Tô Trung Từ, hại chết thêm một vị đại quan.

Mặc kệ chàng bao lần bước đến định gõ cửa lại ngập ngừng không dám, chỉ thở dài rồi lặng lẽ quay đi.

Hơn một năm qua, cả một cơ hội để chàng nói tin nàng, cũng không hề có.

Dọc đường về, có người bàn tán, phủ của công chúa bị người ta cướp hết, thật là ác giả ác báo. Chàng mặc kệ, trong lòng chỉ mong sớm nhìn thấy nụ cười của nàng, dù có lạnh nhạt cũng không sao.

Phủ Nội hầu tràn ngập trong mùi máu, xác người la liệt khắp nơi.

Vương Thượng như kẻ điên đạp lên xác chết chạy thẳng đến phòng nàng, trong lòng không ngừng cầu xin, miệng không ngừng gọi:

- Thiên Cực! Thiên Cực!

Nàng nằm giữa vũng máu, cố gắng gượng chút hơi tàn đợi chàng quay lại.

Hóa ra, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hình ảnh con người đó trong lòng nàng chưa bao giờ biến mất.

Hận đến tận cùng, vẫn là người nàng không sao từ bỏ được.

Máu trôi theo nước mắt, trôi theo từng chút sinh mạng của nàng.

Văng vẳng đâu đó tiếng ai gọi tên nàng, mơ hồ như từ cõi bên kia vọng lại.

Nàng gượng đau, lê bước ra ngoài, tay vừa chạm thì cửa đã mở toang, nàng ngã vào vòng tay ấm áp thân quen.

- Thiên Cực!

Là Vương Thượng của nàng...!

Chàng thực sự quay lại tìm nàng...!

Nàng đợi được...!

Trong lòng chàng, công chúa bật khóc như đứa trẻ, hạnh phúc lẫn xót xa. Nàng run run dụi vào ngực chàng, cảm nhận hơi ấm mà suốt đời nàng tìm kiếm.

Chàng lo lắng cho nàng, thật sự quay lại vì nàng...!

Trong tim chàng, nàng không phải vô hình...!

Vương Thượng ôm siết lấy nàng, cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhẹ nhàng trấn an:

- Thiên Cực! Ta ở đây! Nàng đừng sợ!

Ta ở đây...!

Trong cuộc đời nàng, đã bao nhiêu lần nàng thầm ước có chàng ở đó.

Cuối cùng, nàng cũng không phải nằm mơ.

Thiên Cực đưa bàn tay yếu ớt áp vào má chàng, từng ngón tay run run trên gương mặt anh tuấn đã dạn dày sương gió, nàng muốn lau đi những giọt nước mắt của chàng, nhưng không còn đủ sức...

- Tướng công... thiếp... chưa từng... phản bội... chàng...!

Vương Thượng khóc òa như đứa trẻ, ghì nàng sát vào lòng:

- Ta biết! Thiên Cực! Ta biết mà!

Bàn tay đặt trên má chàng rơi xuống.

Nàng mỉm cười, nụ cười đẹp nhất thế gian.

Nụ cười đã khiến chàng không kiềm được phải chạy đến nói với một cô bé con:

- Công chúa nhỏ xinh đẹp, sau này ta nhất định hỏi nàng làm vợ.

...

HẾT.

[1] Đọc thêm về lịch sử vùng đất Lạng Châu tại đây: http://www.vanhoabacgiang.vn/node/311

[2] Niên hiệu của vua Lý Cao Tông từ năm 1205 -1210.

[3] Kiến Gia là niên hiệu vua Lý Huệ Tông từ năm 1211 đến năm 1224.

[4] Chính là hoàng hậu Trần Thị Dung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip