Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khi Nghệ Hưng tỉnh lại thì trời cũng đã gần sáng.

Cậu đang nằm trọn trong một vòng tay ấm áp của Diệc Phàm. Hắn an tĩnh ngủ, hơi thở phả đều trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng, từng nhịp từng nhịp.

Bình ổn giống như từng nhịp đập trong trái tim cậu lúc này.

Hình ảnh ân ái vài canh giờ trước của hai người, lúc này tái hiện lại sống động trước mắt cậu. Cậu không cảm thấy hoảng loạn, hay tội lỗi, hay bất cứ một thứ cảm xúc hỗn tạp nào khác, tất cả những gì cậu cảm thấy, đó là sự an ổn, khi cậu nằm trong vòng tay của người này.

Nhẹ nhàng kéo cánh tay đang vòng qua người mình, cậu rời giường, bước đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời phía bên ngoài, lúc này đã xuất hiện vài vệt ửng hồng trên nền trời xám xịt.

Phía dưới vẫn hơi có chút đau đớn sau trận hoan ái kịch liệt, nhưng cậu cũng không để ý lắm đến điều đó, chỉ đơn giản là an tĩnh dựa vào cạnh cửa.

Bước chân an tĩnh nhẹ nhàng lướt trên sàn nhà, Nghệ Hưng ngay lập tức xoay người, vừa đúng lúc đối diện Diệc Phàm.

"Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa, không mệt sao?"

Hắn nửa cười nửa không nhìn cậu, ánh mắt có phần trêu trọc.

Cậu lắc đầu, nhìn chăm chú từng ngón tay thanh mảnh đang thắt lại sợi dây buộc trên tấm áo choàng hắn vừa khoác lên cho cậu.

"Không lạnh sao? Lại còn đi chân trần nữa." Hắn nhíu mày.

"Ta cũng không phải thiếu nữ yếu đuối đến vậy." Cậu đáp, giọng nói không nhanh không chậm. Cậu vươn cánh tay, nhẹ nhàng vuốt dọc khóe mắt hắn. "Ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc ánh mắt này, sâu xa đến nhường nào."

Hắn hôn lên lòng bàn tay cậu, mỉm cười dịu dàng. "Thực ra ta cũng không rõ nó sâu xa đến đâu, nhưng ta biết rằng, ở trong đó, luôn có hình ảnh của em."

Hắn cúi đầu, hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng từng chút từng chút, rồi nụ hôn cũng dần trở nên ướt át, nóng bỏng hơn. Bàn tay hắn không tự chủ bắt đầu cởi sợi dây mà hắn vừa buộc không ít lâu.

Cậu không bài xích nụ hôn của hắn, bình thản đón nhận. Cậu biết rằng, cậu đã yêu hắn, cậu đã rơi vào cái vòng luẩn quẩn của tình ái, đã bước chân vào cái bẫy mà cậu luôn tự cảnh tỉnh mình không được phép lao vào. Hắn giăng bẫy chờ cậu, dụ cậu tiến vào bằng những miếng mồi ngon hấp dẫn, còn cậu, tự giác lao đầu tới. Cậu tự nguyện dâng trái tim mình cho hắn, thậm chí là dâng cả thân thể này cho hắn, cậu trao cho hắn tất cả những thứ mà cậu có thể.

Nhưng cậu cũng hiểu được rằng, khoảnh khắc hạnh phúc lúc này, rồi cũng sẽ phải chấm dứt. Có thể cậu sẽ phải trả giá cho những gì cậu được nhận lúc này. Nhưng cậu nguyện ý đánh đổi.

Tương lai sau này, hắn đối với cậu, sẽ chỉ còn là một miền kí ức xa xôi.

Cậu ngăn bàn tay hắn đang mơn trớn trên cơ thể, nhẹ giọng. "Phía dưới, vẫn còn hơi đau."

"Mỗi lần em mặc áo đỏ, thực sự là kinh diễm động lòng người, hại nước hại dân." Hắn thở dài, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói đang bị dục vọng lấn át.

"Là ngươi khoác cho ta." Cậu xoay người, nhìn ra ngoài. Phía xa, chân trời đã nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ. "Vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm chút nữa đi."

"Đã dậy rồi, cùng nhau ngắm cảnh một chút."

Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, trao cho cậu tất cả hơi ấm và ôn nhu mà hắn có. Còn cậu, cũng tự cho phép bản thân được lạc lối trong sự ấm áp đầy tội lỗi này.

.

.

.

"Bao giờ Nghệ Hưng về?"

Hắc lão nhàn nhã nhìn mấy con chuột đang chạy loạn trong lồng. Động vật luôn có sự nhạy bén rất tốt, chúng thường cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập ở bên mình. Kể từ buổi chiều hôm qua, mấy con vật này đã không ngừng chạy loạn, kêu chít chít một cách vô vọng. Đến sáng nay, mới bắt đầu bình ổn trở lại. Kể từ lúc Hắc lão bước chân vào đây, chúng lại tiếp tục hoảng loạn kêu gào.

"Con cũng không rõ." Bạch Hiền cúi đầu, cung kính đáp lời. "Có một số chuyện phát sinh nên có thể sẽ không thể về sớm."

"Chuyện phát sinh? Trả thù thất bại rồi?"

"Thành công một nửa."

"Vậy là thất bại. Nó đang ở đâu?"

"Trong Hoàng cung ạ."

"Hoàng cung?" Hắc lão nhất thời cười vang, đám chuột càng chạy trốn hoảng loạn một cách tuyệt vọng "Hành thích thân vương thất bại, lại trở thành nam sủng của vua sao? Chuyện này quả thực thú vị."

"Huynh ấy không phải nam sủng." Bạch Hiền vội lên tiếng, cố che đi giọng nói có phần gấp gáp.

"Còn muốn bao che cho nhau sao?" Hắc lão hừ lạnh "Ở trong cung, hoặc là bị giam trong ngục, hoặc trở thành người của Hoàng thượng. Nhìn bộ dạng ngươi ung dung nhàn nhã ngồi đây, nó lúc này tất nhiên sẽ không bị tra tấn trong đại lao rồi."

"Sư phụ, huynh ấy cũng chỉ là có điểm bất đắc dĩ mới không thể trở về."

"Chuyện bất đắc dĩ?"

"Sư phụ, Hắc bang nhất định có kẻ phản bội."

Hắc lão nhướn mày nhìn Bạch Hiền. Cậu cũng không giấu diếm lấp lửng, đem hết mọi chuyện Nghệ Hưng bị đầu độc ra kể lại, tất nhiên, chuyện tình cảm của Nghệ Hưng, hay sự xuất hiện của Xán Liệt, Bạch Hiền tuyệt nhiên không đả động một chữ.

"Chúng con nhất định sẽ xử lí ổn thỏa chuyện này. Người không cần bận tâm ạ."

Hắc lão nghe xong, chỉ thong thả đi ra ngoài. Hắn biết, Bạch Hiền và Nghệ Hưng, nói được sẽ làm được. Hắn vẫn luôn thích tác phong làm việc của Bạch Hiền hơn Nghệ Hưng, quỷ dị, thâm độc, ra tay tàn nhẫn, đối phương nhất định sẽ chết trong đau đớn. Còn Nghệ Hưng, âm trầm, khó đoán, quá khó nắm bắt tâm tư của người đồ đệ này. Nhưng chính tính cách này của Nghệ Hưng, lại thích hợp với vị trí người kế thừa Hắc bang hơn cả.

Bạch Hiền cúi đầu, khi quay lại, phát hiện ra hai con chuột trong lồng đã nằm lăn ra chết, phía dưới còn vương vãi máu tươi, là quá hoảng loạn dẫn đến kinh mạch bị loạn, cuối cùng thổ huyết mà chết.

.

.

.

"Khánh Tú, để ta bôi thuốc cho huynh. Sẽ hơi đau."

Nam nhân ôn nhu, chậm rãi rắc từng chút bột phấn trắng lên miệng vết thương, sau đó cẩn thận dùng băng trắng quấn lại.

Vết thương hở tiếp xúc trực tiếp với thuốc để lại cảm giác đau xót, kích thích trực tiếp đến não bộ. Khánh Tú mím môi, để mặc người đàn ông kia chăm chút cho bản thân. Cậu không thể từ chối được tấm chân tình của hắn, cũng không thể ngăn cản tâm tư của chính bản thân mình.

Lần đầu tiên cậu gặp người đàn ông này, là tại một quán kinh kịch lớn ở trong thành. Cậu thực ra không hứng thú gì với mấy màn biểu diễn này, nhưng Thái hậu nói cậu tới xem trước, để mời đoàn kịch này về biểu diễn tại ngày đại thọ của Trình Thái phó.

Lúc cậu ra về, hắn bất chợt xuất hiện trước mặt cậu, chỉ đơn giản nói ra một câu ngắn gọn.

"Cho tôi đi theo huynh, được không?"

Vì công việc ở ngoài cung, lại cũng không muốn gây chú ý nhiều, cậu không mặc đồ nhà binh, mà chỉ mặc một bộ thường phục. Vóc người cậu lại hơi nhỏ gầy, có lẽ vì vậy mà hắn nghĩ cậu đơn giản chỉ là một công tử nào đó đến xem kịch giải khuây.

Cậu lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, lẳng lặng rời đi, coi hắn như một kẻ vô hình.

Nhưng hắn cũng nhất quyết bám theo cậu.

Hai người một nhỏ một lớn đi dọc trên đường, tuyệt nhiên chẳng ai nói với ai câu nào. Đến khi chỉ còn cách Hoàng cung một đoạn đường ngắn, cậu mới dừng lại.

"Ta không quen biết ngươi. Cũng không phải là người thích hợp để ngươi đeo bám."

Khánh Tú giơ lệnh bài của mình, binh sĩ gác cổng nhận thấy, lập tức cúi đầu, để cậu đi qua cánh cổng lớn.

Còn Kim Chung Nhân, tất nhiên là bị chặn lại, không thể vào cung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip