Chương 4 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 4

Sơ Đỉnh Văn không lộ cảm xúc, cầm thuốc đi tới chỗ Mục Thu.

Mặc dù tình huống hiện tại không thích hợp, nhưng Mục Thu vẫn giang rộng đôi cánh tưởng tượng của mình. Bình yên trước cơn bão, liệu cô có bị giận cá chém thớt chăng? Hay là...

"Ừng ực. . ." Tiếng nuốt nước miếng.

Sơ Đỉnh Văn vẫn đi tới gần Mục Thu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Mục Thu.

". . . " Mục Thu cứng cả người, mở to hai mắt nhìn Sơ Đỉnh Văn ngồi xuống cởi giày cho mình. Cô hoảng hốt, khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi, mặc dù lúc này, tư thế của bọn họ thật giống như một khung cảnh trong truyện cổ tích mà hầu hết các bé gái đều mơ ước.

"Cô không cần lo lắng." Anh ta cúi đầu, cẩn thận xoa thuốc cho Mục Thu, mắt cá chân truyền đến một cảm giác mát lạnh, Mục Thu nghe anh ta nói như vậy.

Tiểu mỹ nhân tên Sơ Đông, năm nay mới mười một tuổi, bởi vì từ nhỏ đã mất mẹ nên Sơ Đỉnh Văn vô cùng thương yêu, chiều chuộng cô nàng. Cũng nghe anh ta nói Sơ Đông là một tiểu thiên tài, rất thông minh, bất luận học cái gì, đều là người đứng nhất toàn trường. Khi nói điều này, giọng điệu của Sơ Đỉnh Văn có sự cưng chiều và tự hào, như thể anh ta không phải là một doanh nhân thống trị giới kinh doanh, mà chỉ là một người cha bình thường hết mực thương yêu con gái mình.

Chỉ nói chuyện trong chốc lát, trên mặt anh ta lại hiện lên vẻ cô đơn buồn bã.

"Nhưng con bé không thể chấp nhận Tiểu Yên. Chẳng lẽ vì vậy mà Tiểu Yên rời đi sao?" Thậm chí anh ta còn có chút run rẩy, trong giọng nói hình như có một ít sợ hãi.

Anh muốn bảo vệ hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình nhưng thực tế luôn buộc anh phải lựa chọn.

"Cá và tay gấu không thể đều chiếm được."

Mục Thu nghĩ, cũng bất giác thốt ra. Cảm thấy bàn tay đang bôi thuốc cho mình dừng lại, cô mới ý thức được mình đã nói gì, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi."

"Không sao, cô nói đúng, tôi quá tham lam, có lẽ Tiểu Yên không lấy tôi thì sẽ tốt hơn cho cô ấy." Anh ta buông tay đứng dậy.

"Được rồi, hôm nay cô có thể nghỉ ngơi ở đây. Chân của cô cũng bị thương rồi, nên không cần phải tham dự bữa tiệc tối."

"Sơ tiên sinh..."

Mục Thu có phần áy náy, cô nhìn người đàn ông vốn đứng thẳng lưng, lúc này lại hơi khom người xuống. Cô muốn nói gì đó, bất kể thế nào, miễn là có thể an ủi người đàn ông, nhưng cô không nghĩ ra lời nào, cô chỉ ngồi đó trong vô vọng, nhìn người đàn ông chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Cô có thể nói gì đây? Nói rằng Tiểu Yên chắc chắn sẽ quay lại, bởi vì em ấy vẫn còn nợ anh ta năm triệu? Hay Tiểu Yên chỉ bỏ lỡ đám cưới vì một người rất quan trọng đã biến mất? Ngay cả bản thân cô cũng không biết Tiểu Yên nguyện ý lấy Sơ Đỉnh Văn là vì tình yêu hay vì năm triệu, làm sao cô có thể an ủi người đàn ông đó bây giờ?

Trong những lúc cấp bách cần bày tỏ cảm xúc, người ta mới chợt nhận ra rằng vốn từ của họ thật nghèo nàn.

Mục Thu không tham dự bữa tiệc tối tiếp theo, một phần vì cô không quen đi giày cao gót, đôi chân bị giẫm đạp cả ngày không thể đi vững nữa rồi. Mặt khác, dù sao cô cũng không phải Mục Yên. Ban ngày có thể qua mặt được đã là may mắn, chứ còn tiếp xúc với thế giới bên ngoài dù chỉ thêm một giây, thì sẽ càng nguy hiểm.

Nhưng ở đây cô cũng rất căng thẳng, cô đã rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng chiếc váy cưới trên người quả thực là một gánh nặng lớn, cả mái tóc của cũng vậy. Cái này khiến cô không thể nằm xuống nghỉ ngơi, cô muốn đi tắm, nhưng ở một nơi mà mọi thứ đều xa lạ, cô quá xấu hổ để có thể thoại mái tự tại.

Hơn nữa, cô không có quần áo để thay. Mục Thu mặc dù không phải là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng cô tuân thủ rất nhiều quy tắc. Nơi này có thể có quần áo được thiết kế cho Mục Yên, nhưng Mục Thu chưa bao giờ có thói quen chạm vào đồ của người khác mà không có sự đồng ý của họ.

Cô ngồi đó không biết phải làm sao, lại còn lo lắng cho tình huống của Mục Yên. Do dự một lúc, cô quyết định gọi điện thoại về nhà trước.

Điện thoại chỉ đổ chuông một lần thì đã được kết nối.

"Tiểu Yên?!"

Giọng nói lo lắng của mẹ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, Mục Thu vừa nghe liền biết Mục Yên còn chưa về.

"Mẹ ơi, là con."

"Tiểu Thu?! Ai nha Tiểu Thu con sao rồi? Có bị lộ chưa? Con nói con bé Tiểu Yên chết tiệt kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy! Làm sao đến bây giờ cũng không gửi có cả nhà một tin tức gì chứ!"

"Con bên đây vẫn ổn, còn chưa có bị lộ." Mục Thu nói rất bình tĩnh, nhưng nội tâm đã đánh trong từa lưa. Là tạm thời chưa lộ, không có nghĩa là sẽ không lộ. Nếu như Mục Yên lại không xuất hiện, cô thực sự không biết phải làm gì nữa.

Sơ gia rất tốt, nhưng nơi này khiến Mục Thu thở không nổi, cô không hề muốn ở lại đây chút nào.

"Tiểu Thu à, Tiểu Yên đến hiện tại vẫn chưa về, con nói chúng ta phải làm sao đây?"

"Mẹ, Tiểu Yên nhất định sẽ trở lại. Mẹ yên tâm, trước khi con bé về... con sẽ ở lại Sơ gia."

"Được rồi... Tiểu Thu con gắng chịu đựng một chút. Mẹ đi chạy tiền đây, mẹ sẽ đi chạy tiền, nhất định sẽ mau chóng trả được cho Sơ tiên sinh năm triệu. Nếu như Sơ tiên sinh làm loạn, con nhớ bỏ chạy lấy người."

"Tiểu Yến nhất định sẽ trở về, mẹ yên tâm đi, em ấy nhất định sẽ trở về." Cô nói lời này, không biết là đang thuyết phục mẹ hay là thuyết phục chính mình nữa.

Cuối cùng, Mục Thu không kìm được mà ngủ thiếp đi. Sơ Đỉnh Văn trở về phòng đã là đêm khuya, Vừa bước vào phòng đã thấy Mục Thu nằm trên giường, trên người vẫn mặc bộ váy cưới ban ngày, bộ váy đáng lẽ nên mặc trên người Mục Yên.

Anh ta ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt giống Mục Yên tới tám phần này, khuôn mặt vốn luôn tràn đầy ánh nắng, luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến anh cảm thấy yên tâm và bình thản mỗi khi buồn, cho anh can đảm mỗi khi do dự. Lúc này, anh hơi bối rối, không phân rõ đây rốt cuộc là cô em Mục Yên hay cô chị Mục Thu.

Anh hơi xuất thần, đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt ấy.

Ngón tay vừa chạm vào má, Mục Thu liền bật dậy, mở to đôi mắt to nhìn thẳng vào anh.

"Sơ tiên sinh?" Trong đôi mắt lộ ra cảnh giác.

"..." Là Mục Thu, không phải Mục Yên. Mục Yên tuyệt đối sẽ không nhìn anh như vậy.

"Mệt thì đi ngủ đi, yên tâm, đêm nay tôi ngủ ở thư phòng." Anh rút tay về, liếc nhìn quần áo trên người Mục Thu, nói: "Đồ thay tôi sẽ gọi giúp việc mang lên cho cô."

"Sơ tiên sinh... Tiểu Yên..."

"Tôi đã phái người đi tìm."

"Tiểu Yên không cố ý đâu, nhất định là có chuyện gấp đi ra ngoài..." Mục Thu rất lo lắng, cô muốn mau chóng giải thích mọi chuyện, lại sợ Sơ Đỉnh Văn không muốn nghe cô giải thích.

Nhưng Sơ Đỉnh Văn lại nghe.

"Tôi hiểu." Anh ta cười nói: "Người tôi thích, tôi có thể hiểu em ấy."

"..." Mục Thu lại kinh hoảng, nhưng cô không dám để lộ vẻ kinh hoảng ấy ra.

Hiểu? Anh ta hiểu cái gì?

Là hiểu nguyên nhân Mục Yên bỏ đi? Hay là hiểu nguyên nhân Mục Yên gả cho anh ta?

Mục Thu nhìn Sơ Đỉnh Văn chậm rãi rời khỏi phòng, móng tay siết chặt tay mình, cơ hồ muốn bóp ra máu.

Sơ Đỉnh Văn dịu dàng và là một quý ông thực thụ, ít nhất theo như Mục Thu thấy đến bây giờ, Sơ Đỉnh Văn luôn như vậy. Kiểu người như vậy nên là người yêu lý tưởng nhất đối với phụ nữ, nhưng Mục Thu cảm thấy rằng yêu người như vậy sẽ rất ngột ngạt.

Bởi vì anh ta quá hoàn hảo, phải không? Cho nên anh ta sẽ vô thức muốn thể hiện bộ mặt tốt nhất, và vì đó, sẽ khiến mình rất ngột ngạt.

Tuy nhiên, cảm giác ngột ngạt mà Sơ Đỉnh Văn mang đến cho Mục Thu nhanh chóng bị thay thế bằng một vấn đề khác. Bởi vì, chỉ cần đem so với một rắc rối khác trong cái nhà này, cảm giác ngột ngạt Sơ Đỉnh Văn mang lại sẽ nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua.

Và rắc rối đó, ngày hôm sau Mục Thu đã được trải nghiệm uy lực của nó một cách chân thực nhất.

Mặc dù không ai gọi, đồng hồ sinh học của Mục Thu vẫn cực kỳ chính xác nhờ kiếp đèn sách hơn mười năm qua. Mỗi sáng lúc 6 giờ 45 phút, đều đặn mỗi ngày dù hôm trước có mệt mỏi cỡ nào, Mục Thu đều sẽ đúng giờ tỉnh dậy.

Vì vậy, hôm ấy không có gì khác biệt.

Cô gái vội vàng rời giường, vốn tưởng rằng sáng sớm mình còn phải lên lớp, nhưng sau khi đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ xong, cô mới phát hiện bây giờ mình không có ở nhà, thân phận hiện tại cũng không phải là Mục Thu không có tiếng tăm gì. Nghiêm túc mà nói, muốn rời khỏi Sơ gia, hình như cũng không hề dễ dàng. Vậy làm sao đi học được đây?

Nhưng nghiêm trọng hơn là do sự việc xảy ra đột ngột nên cô chưa kịp xin nghỉ học, cũng không kịp thông báo với bạn bè. Liên tục vắng học không lý do là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng ở Học viện Anh Đào. Không biết liệu Tô Thiến có lo lắng hay không, mặc dù theo tính cách vô tâm của nhỏ đó thì khả năng này cũng không quá lớn...

Cuộc sống của cô... cuộc sống bình thường, đều đặn của cô dường như đã dần đi chệch khỏi đường ray...

~~~~(>_<)~~~~

Nếu có thể, Mục Thu thật sự không muốn xuống lầu, nhưng cô muốn ăn sáng, cho nên nhất định phải đi xuống lầu, vừa xuống lầu nhìn thấy chính là... một đống hỗn độn.

". . . " Xấu hổ vô cùng.

Mặc dù ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy phòng ăn này, có rất nhiều người và rất nhiều đồ đạc, nhưng ít nhất cô biết rằng phòng ăn này rất ngăn nắp, mọi thứ đều được sắp xếp có trật tự, các đầu bếp ở Sơ gia cũng rất biết nấu ăn.

Nhìn cái bàn đầy những thứ trông giống như thức ăn cho lợn này, nhìn bàn ghế lộn xộn và bát đĩa vỡ trên sàn, Mục Thu cuối cùng vô cùng ngưỡng mộ người đã tạo ra tất cả những thứ này. Rốt cuộc là phải giày vò đến cỡ nào, mới có thể dựng nên chiến tích huy hoàng thế này?

Mấy cô giúp việc đáng thương đang dọn dẹp, dường như họ đã quen với việc này từ lâu. Một người trong đó đang nhặt bát vỡ vô tình ngước lên và tình cờ nhìn thấy Mục Thu đang đứng ở cầu thang.

"Xoảng." Bát đĩa vỡ trong tay cô ấy rơi xuống đất, suýt chút nữa làm ngón tay bị thương, cô vội vàng kêu lên: " Phu nhân, cô dậy rồi."

Phu nhân?

Mục Thu hoa hoa lệ lệ vạch một đầu hắc tuyến. Có cảm giác như nằm mơ ngàn năm, giống như chỉ qua một đêm mà mình đã già đi rất nhiều.

Sự đả kích này rất lớn, khiến Mu Qiu không để ý đến đống hỗn độn trước mặt mà hóa đá tại chỗ, phải đến khi giọng nói lạnh lùng và tức giận vang lên từ phía sau, Mục Thu mới tỉnh táo lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tiên sinh." Mấy cô giúp việc lại vội vàng cung kính chào hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì? Nơi này làm sao lại biến thành như vậy?" Sơ Đỉnh Văn cau mày. Giọng nói khô cằn.

"Tiểu thư..." Mấy cô giúp việc ấp a ấp úng nói.

Sơ Đỉnh Văn lập tức hiểu, cau mày hỏi: "Tiểu thư đâu?"

"Tiên sinh... Tiểu thư đã đi học."

". . ."

Sơ Đỉnh Văn vốn đã cau mày lại càng nhíu chặt hơn. Mục Thu đứng ở một bên chứng kiến. Nói đến chuyện này, hẳn là mình không thoát khỏi liên quan. Phòng ăn sẽ biến thành thế này chắc ít nhiều cũng bởi vì Sơ Đông bất mãn với mình. Cô bất chợt tưởng tượng ra biểu cảm và động tác của tiểu quỷ đó khi đập phá những thứ này.

Đúng kiểu trò đùa trẻ con, Mục Thu sẽ không không quá so đo. Dù sao cô cũng không định ở lại đây, nếu có thể tránh chọc giận đại tiểu thư này, Mục Thu nhất định sẽ không trêu chọc nhóc đó.

Nghĩ nếu bây giờ đổi lại là Mục Yên, không biết còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tính cách của Mục Yên cũng không hẳn hiền lành. Sẽ làm ầm lên sao? Chắc là còn đánh nhau ấy. Nhưng nếu có Sơ tiên sinh ở đây thì khó có khả năng xảy ra.

Sơ Đỉnh Văn cau mày hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Trong nhà còn có bữa sáng sao?"

Một bên đầu bếp nữ lập tức trả lời: "Còn còn, phòng bếp còn giữ một ít đồ ăn."

"Vậy thì mang lên đi." Vừa nói, anh ta vừa thu dọn một khoảng trống trên bàn ăn, dọn hai chiếc ghế lên, sau đó kéo một chiếc ghế ra, nói với Mục Thu: "Thật xin lỗi, bữa sáng hôm nay chỉ đành để cô tạm chấp nhận một chút."

"Không, tôi không ngại." Mục Thu lễ phép cười cười, đi đến cái ghế kia ngồi xuống.

Chương 5

Sơ Đỉnh Văn sau đó cũng ngồi xuống, yên lặng ăn bữa sáng, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như cơn giận vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Quả nhiên là yêu chiều con gái cưng mà. Cỡ này mà vẫn không nổi giận.

Mục Thu rất muốn nói với Sơ Đỉnh Văn rằng cô muốn quay lại trường học, nhưng cô không biết phải nói như thế nào. Cô cúi đầu vừa ăn vừa cân nhắc tìm từ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nên nói gì, ngược lại là Sơ Đỉnh Văn bên cạnh mở miệng trước.

"Chờ một chút, có thể đến thư phòng của tôi một lát được không. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô." Anh nói với giọng nho nhã lễ độ.

"Hở? À, được."

Mục Thu đang đắm chìm trong suy nghĩ rối rắm của mình, hiển nhiên còn chưa có phản ứng hoàn toàn, do đó tạm dừng một chút mới trả lời.

Sau lần đối đáp này, không còn âm thanh nào nữa. Thực sự là một bữa sáng im lặng chết người. Sau khi ăn sáng xong, Mục Thu ngoan ngoãn đi theo Sơ Đỉnh Văn vào thư phòng.

Vấn đề cần thương lượng là về việc học của Mục Thu. Vì không tìm thấy Mục Yên, cho nên Mục Thu vẫn phải sống ở Sơ gia với tư cách là Mục Yên. Về việc Mục Thu không phải là Mục Yên, vì để nhiều người biết không tốt nên Sơ Đỉnh Văn không công khai, cũng không định công khai, cho nên không có nhiều người biết chuyện.

Sơ Đỉnh Văn cũng đã tuyên bố với công chúng rằng Mục Yên sẽ tạm thời rút lui khỏi giới thời trang và ở lại Sơ gia. Nhưng vì mới đám cưới nên bên ngoài còn chưa yên ổn. Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ dễ dàng bị các tay săn ảnh theo dõi, vì vậy Sơ Đỉnh Văn hy vọng rằng Mục Thucó thể ở lại Sơ gia thêm vài ngày.

"Trường học bên kia, tôi sẽ phái người tìm biện pháp, chờ mấy ngày yên tĩnh lại, mặc kệ có tìm được Tiểu Yên hay không, tôi cũng sẽ để cô đi học tiếp." Anh ta nói rất chân thành, chân thành đến mức Mục Thu khó có thể từ chối.

". . . " Mình còn phải ở lại nơi âm u đầy tử khí này bao lâu nữa? Thực sự rất đau khổ. Cô muốn đi, nhưng cô không thể nói rằng cô muốn đi.

"Được, tôi hiểu rồi. Xin lỗi, chúng tôi đã gây phiền phức cho anh rồi." Tuy rằng rất không vui, nhưng cô không biết nên từ chối như thế nào... Cô thực sự khinh bỉ tính cách của chính mình.

Sau khi Sơ Đỉnh Văn rời đi, Mục Thu ở trong phòng một mình, cô gọi điện cho mẹ mình, hỏi thăm tình hình của Mục Yên, sau đó nói với mẹ rằng cô ở đây vẫn ổn, bảo bà đừng sốt ruột.

Mẹ Mục vẫn đang càm ràm về chuyện tiền bạc ở đầu dây bên kia, nói rằng bà sẽ tìm cách vay mượn, tệ nhất là bán nhà đi. Mục Thu vội vàng an ủi bà.

"Mẹ à, mẹ bán nhà rồi, chúng ta ăn cạp đất mà ăn quá. Mẹ yên tâm đi, chuyện này Sơ tiên sinh còn chưa nhắc tới, đợi tới khi anh ấy nhắc thẳng rồi chúng ta hẳn suy tính. Mà Tiểu Yên sẽ không bỏ đi luôn đâu, mẹ đừng lo lắng."

Mặc dù mẹ Mục liên tục nói được, nhưng những tiếng thở dài thực sự không giảm đi chút nào.

Tiền, tiền tiền tiền...

Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể. Câu nói này Mục Thu đã từng nghe qua, nhưng lúc đó cô lại không để trong lòng, cũng không hiểu hết được. Bây giờ mới thật sự trải nghiệm nó. Mấy kẻ nói tiền như cỏ rác chắc chắn chưa bao giờ nếm trải cảm giác tuyệt vọng khi không có tiền.

Buổi trưa xuống lầu ăn cơm, vì Sơ Đông chưa đi học về nên Mục Thu ăn trưa rất yên bình. Đầu bếp thể hiện hết tay nghề điêu luyện của mình, khiến Mục Thu rất thỏa mãn.

"Phu nhân, cô có ý kiến ​​​​gì về bữa ăn không?"

"Không, tôi rất hài lòng." Mục Thu cười cười, hoàn toàn không để ý đến từ "phu nhân" khiến mình rối bời.

Mấy cô giúp việc rất nhiệt tình, khi Mục Thu nói muốn đi một vòng nhưng không biết hoàn cảnh xung quanh, lập tức có người đề nghị đưa cô đi thăm quan.

Sơ gia rộng lớn không ngờ, chỉ riêng sân trước đã rất lớn, còn có vườn sau, sau vườn có một cái hồ khá lớn, trong hồ có cả cá chép. Bên kia bờ hồ có một dãy nhà lớn hơn, phong cách cổ điển, rất nhiều phòng, không đếm nổi.

Cô hầu nói, bên kia là gia tộc lớn nhất ở khu vực này, là sản nghiệp Bổn gia. Mấy nhà bên đó đều là của Bổn gia. Sơ gia và Bổn gia luôn có làm ăn qua lại, cho nên quan hệ không tồi.

Sau đó Mục Thu mới biết rằng mẹ của Sơ Đông vốn là người của Bổn gia, sau này cưới Sơ Đỉnh Văn. Đương nhiên đây là chuyện sau này nên tạm thời không đề cập đến.

Tản bộ thực sự tốn rất nhiều thời gian, khi Mục Thu trở lại Sơ gia đã hơn 4 giờ chiều. Vừa bước vào nhà, cô hầu bên cạnh đã nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tiểu thư đã về rồi. "

"Đã trở về rồi sao? Về rất sớm." Học sinh tiểu học bây giờ làm sao tan học sớm vậy?

"Dạ, tiểu thư mỗi ngày đều trở về rất sớm." Mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt thống khổ đã nói ra hết tâm tư của cô gái.

Tiểu tổ tông này, xem ra, quả thực có chút quá đáng.

Mục Thu liếc nhìn cô hầu, sau đó cũng mang vẻ mặt đau khổ bước vào nhà.

"Các người biến đi! Tôi không muốn gặp các người!"

Vừa mới bước vào sảnh, còn chưa có đi vào, giọng quát to lớn tràn đầy khí thế cũng đủ để Mục Thu rối rắm một hồi lâu.

Mấy cô giúp việc khúm núm đi theo Sơ Đông, nhóc con có vẻ vô cùng không kiên nhẫn, không ngừng mắng họ. Mấy cô gái thực sự sợ hãi nhưng vẫn cẩn thận đi theo Sơ Đông, không dám bỏ đi.

"Mấy người đi ra a a a a a! ! !"

Một loạt chữ "a" này suýt chút nữa đã đánh bay Mục Thu ra ngoài. Cô bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, đây là ai lại chọc giận tiểu tổ tông kia?

"Nhưng thưa tiểu thư, tiên sinh để chúng tôi đi theo tiểu thư." Thật là một người liều mạng, lúc này còn dám nói chuyện.

"Tôi ghét ba tôi nhất! Ông ấy càng bắt mấy người đi theo tôi, tôi càng không muốn cho mấy người theo cùng! Tất cả là lỗi của ông ấy! Đi ra đi ra đi ra đi!! Các cô không được theo sau tôi như thế!"

"Nhưng mà..."

"Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe! Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi! Biến đi! Dám không nghe lời, tôi kêu ba sa thải hết mấy người đó!"

Đúng là đại tiểu thư ương ngạnh. Cố tình gây sự, không biết tôn trọng người khác, nói năng thiếu kiềm chế. Người giàu có thật là có nhiều mặt khác biệt, nhưng cái điểm khiến người ta chán ghét thì lại rất giống nhau!

"Đã như vậy, để con bé ở một mình đi." Mục Thu đứng ở cửa, cau mày nói.

"Phu nhân..." Cô giúp việc có chút bối rối.

"Cô dựa vào đâu mà đứng đây nói chuyện!" Sơ Đông đã rất tức giận, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Mục Thu mắng: "Tại sao cô lại ở nhà của tôi? Tại sao xen vào chuyện của tôi?!"

Mục Thu giận dữ: "Tôi đã gả cho Sơ tiên sinh, tôi đương nhiên có tư cách sống ở đây."

"Tôi không quen biết cô!"

"Sau này em sẽ quen thôi." Tranh cãi với một tiểu quỷ ngây thơ chẳng ích gì, chỉ lặp đi lặp lại vài câu đó.

"Tôi không muốn cô sống ở đây, cút ra khỏi nhà của chúng tôi ngay." Rõ ràng cô bé chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, nhưng bộ dáng hiện tại của nhóc lại khiến người ta cảm thấy nhóc đang muốn nuốt sống Mục Thu.

Mục Thu khó chịu mấp máy miệng, quả nhiên không thích đại tiểu thư bốc đồng này. Nhưng ở địa bàn của người ta, đành phải nuốt giận... Làm người thật sự rất khó.

Nếu con nhóc này nằm trong tay cô. . . @#¥%. . . (đoạn phim đẫm máu)

Nhắm mắt làm ngơ, Mục Thu xoay người đi về phía chiếc ghế gần mình nhất, không nói lời nào ngồi xuống, tuyệt đối không chịu thừa nhận là do mình không có năng lực cãi lộn.

"Cô không được ngồi lên ghế của mẹ tôi!"

Vừa ngồi xuống, ghế còn chưa kịp làm nóng, đại tiểu thư bên cạnh đã lập tức đi tới quát.

". . ."

Khi con bé còn rất nhỏ đã mất mẹ, là tôi chiều nó đến hư.

Lúc này, Mục Thu đột nhiên nhớ tới những gì Sơ Đỉnh Văn đã nói với chính mình tối qua.

Anh ta thực sự làm chiều hư con bé này.

Mục Thu đứng dậy, đem ghế trả lại cho Sơ Đông, đi tìm một cái ghế khác ngồi xuống.

"Tôi không cho phép cô ngồi lên ghế của tôi!" Lần này, đại tiểu thư lại kêu lên.

". . ." Mục Thu cảm giác được dây thần kinh trên trán mình giật giật, dị thường sinh động.

Một lần nữa đứng lên.

"Tôi không cho phép cô ngồi lên ghế của ba tôi!"

Lần này, ngay cả mấy cô hầu đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt đều lo lắng sợ hãi, sợ Mục Thu lại cãi nhau với vị tiểu tổ tông không thể đắc tội này.

". . ." Còn không chỉ là làm hư một chút xíu! Tiểu quỷ chết tiệt này!

Mục Thu từ trên ghế đứng lên với tốc độ cực kỳ chậm rãi, chậm đến mức dường như xương cốt có thể phát ra tiếng "rộp rộp", sau đó chậm rãi quay đầu lại, giống như quay đầu nhanh hơn thì nó sẽ rớt xuống vậy.

Cô nhìn đứa trẻ bá đạo trước mặt, nở một nụ cười hung ác, hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể ngồi trên chiếc ghế nào đây?"

"Không có chiếc ghế nào ở đây dành cho một người phụ nữ như cô! Tốt hơn hết cô nên đi ra ngoài! Đừng bao giờ quay lại."

". . ." Thật muốn vỗ bàn đứng dậy.

Rốt cuộc là cưng chiều đến độ nào, mới có thể biến tiểu ma đầu thành dạng này? Dù sao cô cũng là mẹ kế của con bé này, sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy! (Có vẻ con bé nói chuyện với cô như vậy vì cô là mẹ kế của nó? Mặc dù người mẹ kế này vẫn là hàng giả...)

Nhưng đương nhiên, Mục Thu không có vỗ bàn đứng dậy, ngược lại cô vẫn ngồi xuống, ngồi trên chiếc ghế mà Sơ Đông nói là của Sơ Đỉnh Văn.

Mặt không cảm xúc.

Nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ. . . (vô hạn lặp lại)

"Ta không cho phép cô ngồi mà a a a!!" Sơ Đông lớn tiếng kêu lên, vọt tới trước mặt Mục Thu , dáng vẻ như muốn nhào lên cắn xé cô vậy.

Tưng!

Một dây thần kinh nào đó trong não hoa hoa lệ lệ đứt mất.

"Nếu tôi đã là vợ của ba em, tôi nghĩ anh ấy sẽ không phiền khi tôi ngồi trên ghế của anh ấy đâu." Mục Thu lẳng lặng ngồi xuống, cầm ấm nước trên bàn, rót cho mình một tách trà. Trà đã nguội, lá trà vốn sợ lạnh, mùa này uống trà thảo mộc thật sự không tốt lắm.

"Tôi không muốn! Cô đứng lên ngay! Đứng lên ngay!"

Mục Thu bưng tách trà, nhìn cô bé cười nhẹ: "Em có thể kéo tôi lên, nếu không ngại chạm vào tôi. Tôi cũng có thể miễn cưỡng để cho em chạm vào mình."

Mỗi khi Mục Thu rất rất tức giận đều thích cười, càng tức giận lại càng thích cười, cho nên nụ cười trên mặt cô ấy bây giờ rất đẹp.

"Cô! ! Oa a a! Tôi mới không muốn chạm vào cô đâu! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"

Đại tiểu thư thốt ra "lời lẽ hùng hồn" xong, đập tách trà trong tay Mục Thu, xoay người lao lên lầu, tuy nói không muốn động vào cô nhưng cũng không nói sẽ không động vào tách trà kia.

Mục Thu nhìn tách trà rơi trên mặt đất, cười rất đẹp, lần này, cô thật muốn cười.

Mặc dù không có khả năng cãi lộn, nhưng sau khi ở cùng với Tô Thiến và nhóm rắn độc kia trong một thời gian dài, đối phó với một tiểu quỷ vẫn là dư sức có thừa!

Oh ha ha ha... Nếu có thể, cô thực sự muốn cười to ngay bây giờ. Nhưng... Hình như chỉ khi cực kỳ tức giận thì mới cười, còn mỗi khi muốn cười lại không thể cười, cho nên hiện tại cô cũng không cười nổi. o(╯□╰)o

"Phu nhân..." Cô hầu đi theo Mục Thu khi nãy cẩn thận nhặt tách trà lên, thận trọng nhìn Mục Thu đang ngồi trên ghế với vẻ mặt kỳ quái.

"Hửm?" Mục Thu giương mắt, nhìn cô hầu gái trước mặt, thấy sắc mặt cô nàng như chim sợ cành cong, liền cười nhẹ trấn an: "Không có việc gì, ó thể đổi cho tôi một tách trà ấm hơn được không?"

"A! Được, tôi lập tức đi ngay."

Chương 6

Có chút nhàm chán.

Mấy cô hầu bên cạnh còn đứng ở một bên không biết vì sao. Sau khi cười ra hiệu bọn họ không cần gần mình (tức là cứ làm việc nên làm), Mục Thu tìm một cái ghế bên cửa sổ, nhìn hòn non bộ và cây phong ở sân ngoài, ngẩn người.

Sắc trời dần tối, cô hầu vừa đi đổi trà bưng trà tới, đặt một chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh Mục Thu, rồi để trà lên.

"Phu nhân, trà của cô đây."

"Ừm, cám ơn." Mục Thu cầm tách trà, nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi uống.

Trà ngọt, là Thiết Quan Âm.

Trà Ô Long, vị rất dịu, cô hầu gái này xem ra rất tinh tế và chu đáo.

"Lại một ngày nữa trôi qua." Cô đột nhiên nói, nhìn sắc trời dần tối, tâm tình tốt đẹp vì đấu thắng Sơ Đông lại trở nên ảm đạm.

Lại một ngày trôi qua, không có tin tức gì của Mục Yên, mình cũng chưa thể trở lại trường học. Thật không biết còn ở chỗ này bao lâu mới có thể trở về.

Bởi vì tân hôn nên tất cả nhân viên trong công ty đều rất quan tâm đến Sơ Đỉnh Văn. Mới năm giờ chiều, thư ký của anh đã cười nhắc nhở anh có thể về cùng "bà xã xinh đẹp" của mình.

Không còn cách nào khác, Sơ Đỉnh Văn đành phải về nhà trước sự hộ tống của mấy vệ sĩ riêng, mặc dù anh không muốn về nhà chút nào.

Về đến nhà thì sẽ nhớ đến chuyện người vợ chân chính của mình đã mất tích, về đến nhà thì phải chịu đựng không khí ngột ngạt trong nhà lúc này.

Cô vợ thực sự chưa tìm được, anh còn phải giả vờ rằng vợ mình đang ở nhà.

Sơ Đỉnh Văn không hiểu Mục Yên mà anh quen thuộc, Mục Yên mà anh cho rằng yêu mình sâu đậm có phải là thật sự yêu mình hay không. Nếu yêu anh, tại sao vào ngày cưới lại bỏ đi không lời từ biệt? Nếu không yêu sao lại đồng ý lấy mình, hay là thật sự chỉ vì năm triệu? Nhưng anh không để tâm đến năm triệu đó, thực sự không để tâm.

Dọc đường, Sơ Đỉnh Văn rất phiền muộn, trong đầu đều nghĩ đến Mục Yên, từng cái cau mày, nụ cười của cô ấy, những điều cô ấy nói với mình...

Sau đó, anh ra khỏi xe, liếc nhìn về phía nhà mình thì thấy người đang ngồi bên cửa sổ.

Khẽ giật mình, trong chớp mắt Sơ Đỉnh Văn còn tưởng rằng Mục Yên đã trở về.

Anh lo lắng đi về phía trước vài bước, mới nhận ra người đó chính là Mục Thu, chị gái của Mục Yên.

Cô đang bưng một tách trà, nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, cô nhìn thấy chính mình, sau đó đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cổng. Cô chào mình với bằng giọng lịch sự và một chút xa cách. "Anh đã trở lại à, tiên sinh."

Cô không gọi Sơ tiên sinh, bởi vì xưng hô này có chút không phù hợp với thân phận hiện tại của cô, dường như quá lạnh nhạt.

Nhưng cô cũng không gọi "Đỉnh Văn" bởi vì người này đối với cô đúng là còn xa lạ, càng đừng nhắc tới hai chữ "ông xã". Có lẽ ngay cả khi Mục Thu hoàn toàn loạn trí, cô cũng sẽ không gọi như vậy.

Cho nên cô gọi "tiên sinh", xưng hô trung hòa nhất, phổ thông nhất, đối với bọn họ mà nói, là thích hợp nhất.

Sơ Đỉnh Văn gật đầu với Mục Thu, sau đó nhìn cô gái trước mặt. Một khuôn mặt giống Mục Yên, cùng tuổi với Mục Yên, thậm chí sinh cùng ngày, cùng Mục Yên lớn lên trong cùng một gia đình, nhưng bọn họ quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.

Mục Yên hoạt bát hơn, nhiệt tình hơn, luôn tràn đầy tự tin và chưa bao giờ sợ hãi trước bất cứ điều gì. Cô ấy có ước mơ cao xa, bất cứ lúc nào cũng không thể ngăn cản cô ấy hướng tới ước mơ của mình, và cô ấy sẵn sàng biểu hiện ước mơ của mình ra ngoài để mình không thể quên chúng. Mục Yên rất cứng đầu, quyết liệt hơn, đôi khi cố chấp và tính tình chưa chắc là tốt.

Mà Mục Thu, Sơ Đỉnh Văn không ở chung với cô ấy được bao nhiêu, nên không cách nào nói ra tính cách của Mục Thu, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt rõ ràng giữa hai người. Cô ấy sẽ để nỗi sợ hãi ở mắt, nhưng nỗi sợ hãi sẽ nhanh chóng biến mất, và sự sợ hãi của cô ấy sẽ sớm được thay thế bằng phép lịch sự. Nụ cười của cô ấy lịch sự, sự quan tâm của cô ấy là lịch sự, hành động của cô ấy lịch sự và cách xưng hô của cô ấy cũng lịch sự nhất có thể.

Mà thường thường, những người lịch sự, mặc dù dễ mến hơn những người thực tế, nhưng sẽ không khiến mọi người muốn tiếp xúc với họ nhiều hơn, và những người lịch sự sẽ khiến mọi người cảm thấy khó gần.

Thấy Sơ Đỉnh Văn nhìn mình như vậy, khiến Mục Thu có chút không thoải mái, cô nghiêng người để Sơ Đỉnh Văn đi vào.

Sơ Đỉnh Văn nhìn thoáng qua phòng khách, sau đó quay sang hỏi Mục Thu : "Có phải Đông Đông chưa về không?"

"Đã về rồi, đang ở trong phòng của em ấy."

Họ nói chuyện một cách bình tĩnh, cố gắng cư xử như một cặp vợ chồng.

Đã hơn năm giờ, đã đến giờ ăn tối, các đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối và đang đợi Sơ Đỉnh Văn trở về.

"Sơ tiên sinh, muốn ăn cơm bây giờ sao?"

"Ừm, gọi tiểu thư xuống đi."

"Dạ."

Sau khi Sơ Đỉnh Văn ngồi xuống, Mục Thu cũng ngồi xuống theo, cùng đợi Sơ Đông đi xuống.

Sau khi vào bàn, Sơ Đỉnh Văn đặc biệt dặn dò đầu bếp: "Sau này nếu tôi về muộn, chuyện như vậy chỉ cần nói cho phu nhân là được."

"Dạ, thưa Sơ tiên sinh."

"Tôi không muốn ăn cơm với người phụ nữ kia! Mấy người đều đi ra ngoài cho tôi!"

Rất nhanh, trên lầu vọng xuống tiếng quát của Sơ Đông.

Mặt Sơ Đỉnh Văn trầm xuống.

Mục Thu ngồi ở một bên, bẹp miệng, không nói gì, sau khi nhìn thấy Sơ Đỉnh Văn liếc mắt nhìn mình, liền lễ phép cười lại.

"Con bé đã không muốn ăn, chúng ta cũng không cần đợi nó. Ăn cơm đi." Anh ngồi thẳng, nói.

Đầu bếp lần lượt mở nắp các món ăn, trên chiếc bàn lớn chỉ có Mục Thu và Sơ Đỉnh Văn dùng bữa, trông vô cùng tịch mịch và trống trải.

Bữa tối cũng ngột ngạt như bữa sáng vậy.

"Đã quen sống ở đây sao?" Sau khi ăn xong, hai người ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi. Sơ Đỉnh Văn hỏi Mục Thu.

Không quen, nhưng không thể nói được.

"Còn ổn."

"Hôm nay Đông Đông có làm phiền cô không?"

"Em ấy vẫn luôn ở trường học, chúng tôi cũng không có chạm mặt nhiều." Mục Thu quay đầu lại đáp, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi cực lớn trước mặt.

"Xin lỗi."

"..." Mục Thu không có trả lời.

"Chân của cô, đỡ hơn chút nào không?"

Bởi vì câu nói này, mặt Mục Thu lại đỏ lên, xấu hổ quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Đỡ hơn nhiều..." Nói xong liền không nói nữa.

Im lặng một lát, Sơ Đỉnh Văn ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Sơ Đông.

"... Tiên sinh." Mục Thu nhìn Sơ Đỉnh Văn giây lát, rốt cuộc cẩn thận nói: "Trong phòng bếp, còn giữ một phần thức ăn."

"Thật xin lỗi."

"Là tôi gây rắc rối cho anh." Cô không hiểu, anh là người xuất chúng như thế nào, tại sao luôn làm ra vẻ bất đắc dĩ như vậy?

Sơ Đỉnh Văn hướng Mục Thu gật đầu xin lỗi, nhấc chân tới phòng bếp.

"Hô..." Cuối cùng đã đi.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Mục Thu đứng dậy. Vẫn là trở lại phòng của mình thôi.

... ...

Nhóc con thối tha này!

". . . " Mặt mày co quắp nhìn quần áo tán loạn trong phòng, chăn bông đều ném xuống sàn, cô thật muốn hét lên trời.

Không cần phải động não cũng biết mấy thứ này là kiệt tác của ai.

Sao cô không thể có được một phút yên tĩnh vậy? Ngồi xổm xuống nhặt đống quần áo lộn xộn bị giẫm dưới đất ném vào phòng tắm, dọn giường, tự tát mình trăm cái vì khoảnh khắc cảm thông vừa rồi.

Chẳng lẽ nhóc con này biết ba ẻm ngủ trong phòng làm việc, cho nên mới dám ở trong phòng này lộng hành sao? Hay là vì nó chắc chắn rằng mình sẽ thu dọn sạch sẽ trước khi Sơ Đỉnh Văn trở về? Hay đơn giản là nó không có đầu óc, ỷ vào tình thương của cha dành cho mình, cho rằng dù có gây ra bao nhiêu rắc rối, cũng sẽ không bị trách phạt?

Hôm sau là một ngày mưa, còn là cuối tuần, thật là một ngày khốn khổ. Mình có thể phải mất cả ngày với tiểu quỷ đó.

Sáng dậy xuống lầu ăn cơm, nhưng không giống lần trước chén đĩa nằm chung chỗ. Sơ Đông vừa vặn ngồi ở dưới. Hai người không may chạm mặt nhau.

"Hừ!" Tiểu quỷ nhìn Mục Thu, ngẩng đầu, bày ra vẻ khiêu khích.

"..." Mục Thu không nhìn. Gật đầu với cô giúp việc bên cạnh.

"Chào buổi sáng, thưa phu nhân. Cô muốn dùng gì cho bữa sáng?"

"Sao cũng được." Mục Thu ngồi xuống, chọn một chỗ cách Sơ Đông xa nhất.

Không biết tại sao hôm nay tâm trạng của tiểu quỷ có vẻ rất tốt, không hét lên "Đây là ghế của XXX và cô không được phép ngồi trên nó" hay đại loại như vậy.

Cũng đúng, sau khi làm bẩn hết quần áo của cô, nhìn cô mặc lại bộ quần áo hôm qua, cô đoán con bé này đang âm thầm đắc ý đây.

"Hừ! Hôm nay thời tiết thật là tốt." Ngày mưa, chứng tỏ quần áo không giặt được, nói cách khác, Mục Thu sẽ tiếp tục mặc quần áo như vậy.

Không biết mình phải mặc bộ quần áo này bao nhiêu ngày, vào lúc này cảm thấy vô cùng thê lương.

Mục Thu tiếp tục lựa chọn phớt lờ, cô giúp việc mang bữa sáng tới, Mục Thu nếm thử một miếng: "Thật ngon."

"Má Lý nghe vậy nhất định sẽ rất vui." Cô nàng cười nói.

"Hừ! Thật là khó ăn, chẳng ngon chút nào!" Nhận ra mình và Mục Thu ăn sáng giống nhau, Sơ Đông đột nhiên hét lên, đẩy toàn bộ bữa sáng trước mặt đi, "Tôi muốn đổi một phần khác!"

"Tiểu thư, cô muốn đổi cái gì?"

"Tôi muốn bánh mousse!"

"Sáng sớm ăn loại đồ ăn này, không tốt cho sức khỏe." Mục Thu không khỏi nói.

"Ai quan tâm! Tôi cứ thích ăn bánh moose vào buổi sáng đấy." Trả lời một cách phách lối.

". . . " Này thì lắm chuyện.

Bánh được bưng lên, Sở Đông cắn vài miếng đã không ăn nổi, Mục Thu nhìn con bé rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Xem đi, đã nói sáng sớm ăn thế này không tốt đâu.

"Trà buổi sáng cũng rất ngon."

"Không cho phép vừa ăn vừa nói chuyện!" Sơ Đông bực bội hét lên.

"..." Không phải nhóc cũng đang nói à? ----_ ----|||

Sau đó không có tiếng động.

Chỉ cần ăn ở đây là không thể rời đi ngột ngạt. Bữa ăn này thật là mắc nghẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip