CHƯƠNG 80 - Sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 80 - Sư phụ

Buổi sáng hôm sau, Thanh Liễu ôm hai hài tử đi thỉnh an Lệ Đông Quân, nàng vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mặt sư phụ, bằng không trong lòng nàng liền sẽ nhớ tới một ngăn tủ quần áo không giặt kia sư phụ, nhớ đến tên tuổi Đại tướng quân của ông là vì ông lười đến rút thăm mà có được, nhớ đến ông đến nay vẫn còn độc thân là bởi vì lười thành thân, thậm chí còn nghĩ lúc trước ông lưu loát chém đầu quân địch như vậy, có phải căn bản cũng là vì lười đánh nhau hay không?

Nàng quả thực sắp nhịn không được, trong lòng lại trách Lâm Trạm, đều do hắn tối hôm qua nói những lời đó, làm hại nàng hiện tại thấy sư phụ, trong đầu đều là những suy nghĩ miên man không chút tôn trọng ông.

Lệ Đông Quân lại hoàn toàn không biết mình đã bị đại đồ đệ hoàn toàn bán đứng, cùng chơi đùa với An An Ninh Ninh một lát thì nói với các đồ đệ: "Tiểu Hắc ngày hôm qua gửi thư tới nói, công chúa cũng đã có thai."

Tiểu Hắc trong miệng ông chính là Mặt đen mà Lâm Trạm hay nhắc tới, đại danh Diêm Mặc, hiện giờ là thần võ Đại tướng quân, phò mã gia đương triều, cưới vị công chúa duy nhất của Đại Diễn triều.

Lâm Trạm vừa nghe liền cười, "Hắn không phải là cưới sớm hơn ta sao? Nhi tử của ta hiện tại đã sắp một tuổi, con của hắn giờ vẫn còn trong bụng mẹ!"

Cho nên nói, hắn cần lao cày cấy như vậy, hiệu quả vẫn là thực rõ ràng.

Lệ Đông Quân liếc hắn một cái, lại nói: "Chờ tức phụ của Tiểu Hổ thân thể khỏe hơn thì dọn về trên núi ở đi, như vậy trên núi liền càng náo nhiệt."

Lâm Trạm cười hắc hắc nói: "Sư phụ, kỳ thật trên núi có thể càng náo nhiệt hơn, ngài nhanh đem sư nương cưới về, lại để sư nương thu xếp cho các sư đệ, bảo đảm qua mấy năm trên núi nơi nơi đều là củ cải nhỏ."

Đậu Tầm nhanh chóng nhảy ra, nói: "Đúng đúng, sư phụ, vì chuyện chung thân đại sự của các đồ đệ, ngài cũng phải nỗ lực hơn a."

Sư phụ mà không nhanh, hắn thật lo lắng nếu không có ai làm chủ thay hắn, người hắn nhìn trúng sẽ chạy mất. Nghĩ đến này, hắn lại trộm ngắm Ngọc nhi đang đứng phía sau Thanh Liễu.

Mấy người còn lại cũng sôi nổi phụ họa.

Lệ Đông Quân khóe mắt giật giật, xua xua tay bảo đồ đám đệ sốt ruột này mau cút đi.

Là đao kiếm chơi không vui hay là luyện võ không thú vị? Làm gì mà cứ một hai phải cưới vợ?

Tuy rằng cưới vợ có lẽ cũng sẽ rất thú vị, nhưng khi tưởng tượng đến những lễ nghi phiền phức kia, ông liền cảm thấy vẫn là thôi đi.

Ừ, như bây giờ cũng rất không tồi.

Ông tính toán trong lòng, hôm nay hình như lại là ngày thứ năm, liền đứng lên chuẩn bị đi bộ xuống núi.

Lúc sắp bước ra khỏi đại điện, nhìn thấy một chiếc giày dưới chân dính bùn, ông liền đứng tại chỗ tự hỏi một lúc, đi đổi giày hay cứ như vậy mà xuống núi hoặc là dứt khoát không xuống núi, do dự hồi lâu giữa ba lựa chọn này, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm trở về phòng đổi một đôi khác, thuận tiện đem đôi giày dưới chân này ném cho Tiểu Phan, đến phiên hắn đi giặt sạch rồi.

Mấy người rời khỏi nhà chính, Lâm Trạm trước đưa vợ con về tiểu viện, lại quay đầu chạy như bay đi tìm sư huynh đệ.

Ngọc nhi thấy hắn đường cũng không đi, dưới chân nhẹ điểm vài cái cả người đã không thấy tăm hơi bóng dáng, nhịn không được nói: "Thiếu nãi nãi, ta thấy thiếu gia ở chỗ này và lúc ở nhà hoàn toàn không giống nhau."

Thanh Liễu cười cười, ở trong nhà, nếu là ở trước mặt người ngoài, hắn tốt xấu gì cũng giữ kẻ một chút, ở chỗ này liền hoàn hoàn toàn toàn bại lộ bản tính.

Ngọc nhi lại nói: "Thiếu gia cùng các sư huynh đệ cảm tình cũng thật tốt."

Ngày đầu tiên tới đây, liền thấy bọn họ một đám đánh nhau đến mặt mũi bầm dập, nàng còn bị dọa nhảy dựng, trong lòng còn lo lắng, không nghĩ tới chỉ chớp mắt một cái lại đều kề vai sát cánh với nhau.

Thanh Liễu thấy nàng nói như vậy, nhớ tới biểu hiện của Đậu Tầm mấy ngày nay, thử hỏi: "Ngọc nhi , nhà muội có mấy huynh đệ tỷ muội?"

Ngọc nhi nói: "Chỉ có ta và tỷ tỷ, trong nhà không có huynh đệ, tỷ tỷ đã gả chồng, cho nên...... " Nàng nói có chút ngượng ngùng, "Cha nương muốn để ta ở nhà kén rể."

Thanh Liễu nói: "Như vậy cũng tốt, thành thân rồi vẫn được sống cùng cha nương, không cần lo lắng cha mẹ chồng chị em dâu ở chung không hòa thuận."

Ngọc nhi nhẹ nhàng gật đầu, "Cha nương ta cũng nói như vậy, bọn họ luyến tiếc ta, ta cũng luyến tiếc rời xa bọn họ."

Cha nương nàng tình cảm rất tốt, nhiều năm như vậy cho dù không có con trai, cha cũng chưa bao giờ có ý khác.

Từ nhỏ nàng liền hâm mộ cha mẹ ân ái, trong lòng cũng muốn gả cho một người thật lòng thích mình.

Thanh Liễu nghe nàng nói như vậy, liền tạm thời không đem tâm tư của Đậu Tầm tiết lộ cho nàng.

Trừ phi Đậu Tầm nguyện ý ở rể, bằng không hai người bọn họ liền không có khả năng, vậy không bằng không nói gì trước, miễn làm cho nàng tăng thêm phiền não.

Một nơi khác, Lệ Đông Quân đổi giày, chân cũng không chạm đất mà bay đến quán mì nhỏ dưới chân núi, ngồi vào cái bàn mình thường ngồi.

Lúc này đang là chợ sáng, trong quán cũng có mấy khách nhân, Liễu Phiêu Nhứ thấy ông cũng không tiến tới đón tiếp, chỉ đứng tại chỗ hỏi: "Vẫn như cũ phải không?"

Lệ Đông Quân gật gật đầu.

Liễu Phiêu Nhứ liền cầm một vắt mì sợi cho vào nồi, đồng thời cầm lấy cái chén bắt đầu phối nguyên liệu.

Nguyên liệu của Lệ Đông Quân không giống người khác, những người khác tới nơi này ăn mì, đều sẽ bảo bà cho một chút mỡ lợn, dù sao mỡ lợn quý, ngày thường ít được ăn.

Chỉ có Lệ Đông Quân là ăn dầu chay, không chỉ có như thế, ông vừa không thêm trứng, cũng không thêm thịt, chỉ ăn mấy cây rau xanh không có mùi vị, người khác không biết còn tưởng rằng đây là sư phụ trong miếu ăn đấy.

Chờ vội xong một đợt, khách nhân cũng vãn, Liễu Phiêu Nhứ mới nhàn rỗi, bà rửa tay sạch sẽ, lại ngồi đối diện Lệ Đông Quân.

"Ngày hôm qua ta thấy hai vị đồ tôn của tướng quân, lớn lên thật là thông minh lanh lợi, chúc mừng tướng quân đã có người kế nghiệp."

Lệ Đông Quân gật gật đầu, kẹp lên một sợi mì rồi quấn thành vòng trên chiếc đũa sau đó mới cho vào trong miệng.

Liễu Phiêu Nhứ nhìn thấy buồn cười, đây cũng là điểm mà người ngoài không thể nghỉ đến được, ai có thể nghĩ đến Đại tướng quân uy phong lừng lẫy lúc ăn mì lại giống như hài tử vậy chứ.

Ông cứ gấp từng sợi một rồi chậm rì rì mà cuốn, một chén mì có thể ăn đến một canh giờ, chờ ông ăn xong liền trở về.

Lệ Đông Quân nói: "Mấy ngày nay thế nào?"

Liễu Phiêu Nhứ cười nói: "Rất tốt, có ngài tọa trấn, có tên hồ đồ nào còn dám tới chứ?"

Trong lòng bà thập phần cảm động, năm đó bất quá cũng chỉ có vài lấn tiếp xúc, thuận tay giúp ông một phen, ông thế nhưng lại có thể nhớ lâu như vậy, Lần trước chẳng những giúp bà giải vây, lúc sau còn không ngại vất vả, cứ cách mấy ngày liền tới quán của bà ngồi, làm những tên hỗn đản kia sợ tới mức không dám tới nơi này gây chuyện nữa.

Trấn trên bởi vì vậy mà có chút tin đồn nhảm nhí, nói bà không có quy củ, thông đồng với đại nhân vật của Thượng Thanh Tông, thậm chí đến cả đồ đệ của Lệ Đông Quân cũng vì vậy mà hiểu lầm.

Liễu Phiêu Nhứ sau khi nghe nói cũng chỉ cười thầm.

Năm đó ở kinh đô, ánh mắt của thần võ Đại tướng quân có tiếng là cao, toàn bộ nữ tử trong kinh thành ít nhất cũng có một nửa ngưỡng mộ ông, lại không thấy ông bị truyền ra tin tức với ai.

Nhìn dáng vẻ cùng tuổi tác hiện giờ của bà, còn có thể hấp dẫn được ông sao?

Những người đó cũng quá coi thường ông rồi.

Huống hồ trên đời này trừ bỏ bà, chỉ sợ cũng không có người khác biết, thần võ Đại tướng quân sở dĩ không thành thân, đơn giản là vì sớm đã có người trong lòng, đáng tiếc ông trời trêu cợt, người trong lòng kia lại đã gả làm vợ người khác.

Mà bà có thể biết được cũng bởi vì năm đó chính bà đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Khách nhân bàn bên cạnh ăn xong rời đi, Liễu Phiêu Nhứ đứng dậy thu dọn chén đũa.

Khi quay lại, trên tay bà có nhiều thêm một túi giấy dầu.

"Ngày hôm qua hai đồ tôn của ngài ăn chút bánh sữa dê ở nơi này của ta, ta thấy bọn chúng rất thích, tối hôm qua lại một ít sữa đặc cuốn này, nghĩ chắc là tiểu oa nhi cũng thích ăn, liền làm nhiều hơn chút, ngài giúp ta chuyển cho Thanh Liễu với."

Lệ Đông Quân tiếp nhận nhét vào ống tay áo, vừa lúc ông cũng ăn xong rồi, móc ra mười đồng tiền đặt lên bàn, lại nhìn Liễu Phiêu Nhứ gật đầu cáo từ.

Liễu Phiêu Nhứ nhìn bóng dáng đĩnh bạt như một gốc cây Thanh Tùng của ông, nhịn không được khen: "Phong thái của Đại tướng quân vẫn không kém năm đó chút nào."

Còn người được bà khen đi đến giữa sườn núi, sau khi xác định chung quanh không có ai liền đem bao giấy dầu trong tay lấy ra, không chút do dự mở ra, nhìn mười khối sữa đặc cuốn màu vàng nhạt bên trong, vuôn tay lấy một khối ném vào trong miệng.

Vì làm cho hài tử ăn nên vị sữa nồng đậm, nhưng không quá ngọt, một khối thơm tho mềm mại, vào miệng là tan, răng miệng cũng lưu lại hương thơm.

Lệ Đông Quân gật gật đầu, lại ăn một khối, vừa đi vừa ăn, chờ đến khi lên núi, bánh trong tay chỉ còn lại một nửa.

Ông khụ một tiếng, làm như không có việc gì mà gói kĩ bao giấy lần nữa, đưa cho tiểu đồ đệ, bảo hắn đưa đến cho Thanh Liễu.

Đậu Tầm đang lo có không cơ hội chạy đến viện kia, lúc này lại hưng phấn cầm bao giấy chạy đi.

Hai đứa nhỏ đang ngủ, do Ngọc nhi nói muốn tự làm mấy đóa trâm hoa cho nương cùng tỷ tỷ, lúc này Thanh Liễu liền ngồi bên cửa sổ dạy nàng.

Đậu Tầm một đường chạy nhanh như bay, tới nơi này rồi liền thả chậm bước chân, đứng ở cạnh cửa lén lút nhìn vào trong.

Ngọc nhi toàn tâm toàn ý cúi đầu, không phát hiện, Thanh Liễu trong lúc vô tình nhìn thấy liền giơ tay bảo hắn đi vào.

Đậu Tầm cũng không vào cửa, chỉ đi đến hành lang bên cạnh nhìn qua cửa sổ, "Tẩu tử, hai người đang làm gì vậy?"

Thanh Liễu nói: "Làm trâm hoa mà nữ tử cài trên đầu. Tiểu sư đệ nha, tẩu tử nói cho đệ biết, sau này nếu đệ muốn làm các cô nương vui vẻ thì cứ mua hoa lụa hoặc trâm hoa cho các nàng, nhất định có hiệu quả."

Đậu Tầm đỏ mặt, lặng lẽ nhìn Ngọc nhi, thấy nàng căn bản không mình, lại có chút nhụt chí.

Thanh Liễu xem ở trong mắt, lại không giúp đỡ vạch trần, chỉ nói: "Đệ hôm nay tới có việc sao? A Trạm ở bên ngoài đấy."

Đậu Tầm giờ mới nhớ ra, vội đưa bao giấy dầu tới, nói: "Sư phụ hôm nay xuống núi, đây là bánh sư nương nhờ ông mang về cho các sư điệt."

Thanh Liễu nghe hắn không nhớ tới mấy lần bị đánh, lại kêu sư nương, trong lòng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Nàng tò mò mà tiếp nhận, "Bên trong là cái gì?...... A, Liễu a di thật là có tâm!"

Đậu Tầm thăm dò nhìn qua, hít hít cái mũi, nói: "Tẩu tử, thơm quá."

Thanh Liễu nói: "Cái này được làm từ sữa bò hoặc sữa dê nên đương nhiên là thơm, đệ có muốn nếm thử một cái hay không?"

Đậu Tầm lắc đầu, "Vẫn là cho các sư điệt ăn đi, chỉ có tiểu hài tử mới ăn cái này."

Tuy nói như thế, nhưng nhìn biểu tình của hắn rõ ràng là thèm.

Thanh Liễu cười cười, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị nhét một khối vào trong miệng hắn.

Đậu Tầm theo bản năng ngậm miệng, cảm giác khối bánh lạnh lạnh kia vừa vào miệng là tan, chỉ để lại trong miệng toàn là mùi sữa, hắn trừng lớn mắt, chép chép miệng, "Ăn ngon!"

Thanh Liễu cười nói: "Liễu a di tay nghề thật tốt, nếu đệ còn muốn ăn, nhớ đến trước mặt bà nói lời hay, một khi cao hứng, nói không chừng bà cũng làm cho đệ một phần."

Đậu Tầm gật gật đầu, vuốt cằm như suy tư gì, nói: "Tẩu tử, đệ muốn mua hoa trâm tặng cho sư nương, để bà ấy vui vẻ có được không?"

Thanh Liễu thiếu chút nữa bị hắn làm cho kinh ngạc, vội nghẹn cười nói: "Không cần, đệ chỉ cần đứng đắn gọi bà ấy là Liễu a di, không gọi sư nương nữa là được rồi."

Nếu sư phụ thật sự có ý với Liễu a di, tiểu sư đệ lại mua trâm hoa đi dỗ Liễu a di vui, chỉ sợ người đầu tiên thu thập hắn chính là sư phụ đấy.

Đậu Tầm có chút khó xử gật gật đầu, hắn kêu sư nương đã thành thói quen, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể sửa đổi, bất quá vì những món điểm tâm thơm ngon đó, hắn quyết tâm nhất định phải sửa.

Hắn lại nhìn nhìn Ngọc nhi , quyết định buổi chiều liền xuống núi, vừa lấy lòng sư nương vừa mua quà lấy lòng vợ tương lai.

Nghĩ đến việc này, hắn ý chí chiến đấu tràn đầy mà rời đi.

Thanh Liễu cầm điểm tâm nhìn nhìn, lại phát hiện có chút không đúng, a một tiếng, mở túi giấy ra, đem mấy khối điểm tâm kia bày ra một lần nữa, vẫn thấy không hợp lý.

Ngọc nhi thấy nàng nghi hoặc, hỏi: "Thiếu nãi nãi, ngài nói cái gì không thích hợp?"

Thanh Liễu nói: "Ngươi xem trên điểm tâm này có chút hoa văn, để chung một chỗ sẽ phải ra dáng hoa mai, nhưng ta xếp đi xếp lại cũng chỉ có nửa đóa, vừa rồi cũng chỉ cho tiểu sư đệ ăn một khối, làm sao sẽ thiếu nhiều như vậy?"

Ngọc nhi nói: "Có thể là vốn dĩ cũng chỉ có một nửa hay không?"

Thanh Liễu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, không nói đến đạo lý tặng người không nên đưa một nửa, mà chỉ xem dấu vết trên giấy dầu này cũng nhìn ra được từ đầu hẳn là đầy đủ.

Túi giấy này cũng chỉ qua tay sư phụ cùng tiểu sư đệ, xem biểu hiện vừa rồi của tiểu sư đệ, trước đó hẳn là không biết, lại nói tiếp, cũng chỉ còn lại......

Thanh Liễu bỗng nhiên che miệng phụt cười rộ lên.

Ngọc nhi ngạc nhiên nói: "Ngài cười cái gì vậy? Tìm được nguyên nhân rồi sao?"

Thanh Liễu xua xua tay, vẫn cười không ngừng, cũng không nói nguyên nhân.

Loại sự tình này, nàng phải liền vì sư phụ mà bảo vệ bí mật này đi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip