Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vào tới ký túc xá, đập vào mắt tôi là một hàng cửa màu trắng, trông vô cùng thê lương.

Rõ ràng bên tai tràn ngập tiếng ồn ào của bạn học, nhưng bọn họ còn là những người bạn học cũ của tôi nữa rồi, bọn họ chỉ khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo, khủng bố, cứng ngắc.

Cũng may cánh cửa của ký túc xá chúng tôi vẫn kiên cường bất khuất.

Cửa đã được sửa rồi.

Sau khi vào phòng, ai cầm điện thoại người đấy, không có ai nói với ai câu nào.

Mãi cho đến khi kiểm tra phòng.

May là, Tiêu Trạch và Hoàng Bàng không mở cửa.

Càng về sau, tôi càng không tin tưởng Tiêu Trạch và Hoàng Bàng được nữa.

Sau khi kết thúc kiểm tra phòng, Đào Nhiên đột nhiên hô lên một câu: "Chó ở bên ngoài!"

Chúng tôi đều liếc nhìn Đào Nhiên một cách kỳ lạ.

"Đùa thui, đùa thui." Đào Nhiên cười xấu hổ.

Tôi biết, Đào Nhiên cũng không còn tin tưởng Tiêu Trạch và Hoàng Bàng.

Mấy tiếng nữa là đến giờ chạy trốn.

Có thể thành công hay không? Tôi cũng không biết.

Nếu những kẻ trong toilet gạt chúng tôi thì sao?

Tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.

Tôi bỗng nhớ tới những người chạy trốn trong lần đến thư viện trước đây.

Còn thông tin về ba anh em thì sao, thật sự giống như lời của Chu Nghị Cường, chỉ dùng để lung lay lựa chọn của chúng tôi thôi sao?

Hôm nay là ngày thứ năm.

Rạng sáng bốn giờ.

Ánh trăng sáng, rất sáng.

Tôi không xác định nổi ánh trăng này là ánh sáng hy vọng hay là ánh sáng của thiêu thân lao đầu vào lửa, chờ chúng tôi tự sát.

Không hối hận.

Tôi tự nói với bản thân.

Bọn Tôn Hoa Văn cũng tỉnh rồi.

Ngoại trừ điện thoại, chúng tôi không mang theo bất cứ thứ gì.

"Tao mở cửa đây, tụi mày tranh thủ thời gian ổn định tâm lý đi" Tôi nhỏ giọng nói.

Tôi lặng lẽ mở cửa ra.

Không có gì bên ngoài cả.

Sau khi chúng tôi bước ra hết, cửa đóng lại một lần nữa

Một khắc này, chúng tôi cùng với Tiêu Trạch và Hoàng Bàng không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Lúc chúng tôi rời khỏi ký túc xá, sân trường vô cùng yên tĩnh.

Khác với những ngày trước, đây là yên tĩnh chứ không phải tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông, yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

Đi rồi.

Sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Chúng ta hướng đến cổng trường mà đi.

Cổng trường vẫn đang rộng mở.

"Ai đi trước đây?" Chu Nghị Cường hỏi.

"Cùng nhau đi đi, cửa ký túc xá cũng đóng rồi, có về cũng không về được." Đào Nhiên nói.

Vì thế bốn đứa chúng tôi đứng song song ở trước cổng.

"Tao đếm một hai ba, cùng nhau bước chân phải nhé!" Tôi nói.

"Tao quen bước chân trái cơ." Chu Nghị Cường giơ tay.

"Quần què, mày lắm chuyện quá đấy, vậy thì bước chân trái đi"

"Ba."

"Hai."

"Một."

Chúng tôi ra ngoài rồi!

Không chỉ bước chân trái không sao, mà bước chân phải cũng không sao!

"Đi thôi, đi đến trạm xe buýt!" Tôn Hoa Văn cười nói.

Tới trạm xe bus, tâm trạng của chúng tôi bỗng trùng xuống.

Ở trạm có ba chiếc xe lận.

Xe bus số 16, 17 và 18.

"Mười bảy chắc chắn không thể lên rồi" tôi nói, "Chỉ còn lại hai chiếc thôi."

Chu Nghị Cường không chờ nổi, nói: "Vậy còn chờ cái gì nữa? Cứ chọn cái nào thuận mắt thì lên thôi"

"Từ đã" Tôn Hoa Văn ngăn Chu Nghị Cường lại, "Tao biết rồi."

"Biết cái gì?"

"16 và 18, chỉ có một chiếc là đúng thôi, chọn sai xe bus cũng sẽ chết"

【 Ngày xửa ngày xưa có ba người anh em, người anh ở giữa chết, người anh bên cạnh cười ha hả. Người anh ở giữa thấy vậy thì không vui, đâm chết người anh bên cạnh, người còn lại đã chạy mất. 】

"Xe bus số 17 là người anh ở giữa à?!" Tôi hỏi Tôn Hoa Văn.

"Chắc là vậy."

"Vậy bây giờ chúng ta chọn chiếc nào đây?"

"Thông tin không đủ, tao cũng không biết nữa."

Chu Nghị Cường hối hận nói: "Biết vậy tao vào thêm mấy cái toilet nữa."

"Vô dụng thôi, một ngày tao đi tới 18 cái toilet cũng không nghe ngóng được thêm gì nữa, chúng ta đi được đến đây đã là hay lắm rồi."

Tôn Hoa Văn gật đầu: "Cố Đường nói không sai, bây giờ chỉ xem vận mệnh của chúng ta thôi. Tao chọn số 16."

Tôn Hoa Văn và Đào Nhiên chọn xe bus số 16, tôi và Chu Nghị Cường chọn chiếc 18.

Tôi cười khổ: "Như vậy cũng tốt, ít nhất trong chúng ta có hai đứa sống sót"

"Cũng chưa chắc, lỡ mà người trong toilet gạt chúng ta thì toàn quân đều bị diệt" Đào Nhiên cười nói.

"Đm, cái mồm mày xui lắm. Đào Nhiên nếu mày may mắn sống sót thì xin hãy tôn trọng hàm răng của mình. Nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ có người đấm chít mày." Chu Nghị Cường giỡn, đạp cho Đào Nhiên một cái.

"Thôi thôi thôi, có khi cả đám tụi mình đều sống sót thì sao, dù sao mày cũng nói là thông tin về ba anh em chỉ để lung lay lựa chọn của chúng ta còn gì."

Cứ như vậy, chúng tôi chia nhau lên xe bus.

Rạng sáng 5 giờ, xe bus khởi động.

Tôn Hoa Văn nhắn một tin trong group phe trung lập: Ngủ một giấc đi, ngủ rồi, mặc kệ sống chết, thoải mái đi.

Tôi: Được, bảo trọng.

Đào Nhiên: Bảo trọng.

Chu Nghị Cường: Bảo trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip