Chap 5: Kết thúc năm Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Dù Harry Potter ở đâu, rõ ràng là McGonagall cũng đã bắt được cậu ta, và cả Weasley nữa. Việc Slytherin mất hai mươi điểm trong một đêm đã bị lu mờ bởi trận thua to lớn hơn nhiều là Gryffindor bị trừ một trăm năm mươi điểm. Hermione và Draco lặng lẽ nhếch mép cười với nhau trước sự hỗn loạn - cực kỳ ghê tởm - đã theo Potter cả ngày khi những người bạn cùng nhà của cậu ta phát hiện ra cậu ta là người chịu trách nhiệm cho việc họ bị mất điểm.

"Thật xứng đáng vì bị phạt vì thằng nhóc đó, phải không?" Draco hỏi và Hermione cười toe toét.

"Đúng vậy," cô đồng ý.

Vincent và Greg được giao phụ trách nhà bếp; cả hai đều đã bắt cặp và giúp đỡ các yêu tinh cọ rửa chảo vì rõ ràng McGonagall nghĩ rằng họ là những người hùa theo. Bà ấy đã gán cho Draco và Hermione là những kẻ gây rối và cả hai được thông báo rằng họ sẽ bị giam giữ cùng với Hagrid và Filch sẽ đưa họ đến đó.

"Mình không hiểu tại sao chúng ta không thể chép phạt," Draco càu nhàu và Hermione đẩy cậu một cái thật mạnh.

"Không quan trọng nó là gì," cô nói. "Đáng giá mà, phải không?"

"Mình cho là thế," cậu nói, trông như thể cậu không hề cho là vậy.

Cô bắt đầu đồng ý với cậu khi cô phát hiện ra người canh gác ngu ngốc đang đưa họ vào cái gọi là Rừng Cấm để giúp ông ta tìm kiếm một con kỳ lân bị thương. Trong thế giới bình thường nào mà một nhân viên trường học lại đưa bọn trẻ vào rừng - khu rừng mà chúng đã được thông báo rõ ràng vào ngày đầu tiên của năm rằng chúng không bao giờ được vào - để truy tìm một con thú hoang bị thương?

"Tôi không nghĩ đây là một ý hay," cô lẩm bẩm và Draco ném cho cô một cái nhìn biết ơn ngay cả khi Weasley chế nhạo họ.

"Hai bọn bây sợ à?"

"Đó là điều hợp lý," cô gắt lại.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu thứ bắt được kỳ lân tìm thấy chúng ta trước khi chúng ta tìm thấy nó?" Draco hỏi, giọng hơi run và người canh gác cười phá lên.

"Trò sẽ ổn thôi," ông ta hứa, một lời hứa mà Hermione khó tin vì đây là một người đàn ông nghĩ rằng nuôi một con rồng trong túp lều gỗ là một ý kiến ​​hay.

"Tôi sẽ không làm điều này," cô nói.

Người canh gác nheo mắt nhìn cô và nói, "Trò dính vào rắc rối và trò sẽ làm theo những gì được bảo."

"Tôi không nghĩ vậy," cô lắc đầu. "Thôi nào Draco. Chúng ta sẽ quay lại lâu đài và viết một bức thư ngắn cho cha cậu. Chẳng phải cậu đã nói với mình rằng ông ấy ở trong Hội đồng Thống đốc sao?"

"Đúng vậy," cậu nói, giọng vẫn còn hơi run.

"Điều này," cô nói, trừng mắt nhìn người trông coi, "là ý tưởng điên rồ nhất mà tôi từng nghe nói đến. Gửi một nhóm trẻ mười một tuổi vào rừng vào ban đêm. Và tôi khá chắc chắn rằng ông bà Malfoy sẽ đồng ý với tôi."

Draco dường như bình tĩnh trở lại sau lời nói của Hermione và từ chối chuyến đi vào rừng này. "Họ sẽ," cậu nói. "Họ sẽ tức giận khi biết trường học khiến tôi gặp nguy hiểm."

"Họ có thể sẽ tức giận," Hermione dài giọng, "thậm chí yêu cầu những người chịu trách nhiệm từ chức. Đó có thể là," cô dừng lại và nhìn quanh, "Ồ, vâng. Đó có thể là ông." Cô nhìn bác Hagrid và nhếch mép cười.

Người đàn ông trừng mắt nhìn cô, nhưng cô chỉ mỉm cười với ông ta và nói, "Chà, Draco, bây giờ chúng ta quay trở lại lâu đài chứ?"

"Được thôi," người canh gác nói, nghiến răng. "Hai đứa nhóc có thể đợi trong ngôi nhà nhỏ của ta cho đến khi bọn ta trở lại."

"Chúng tôi có nên viết thư trong khi chờ đợi không?" Hermione hỏi, giọng ngọt ngào. "Về hình phạt của chúng tôi?"

Người đàn ông dậm chân mà không trả lời, Potter và Weasley theo sau ông ta.

"Thông minh," Draco thở ra, nhìn cô. "Bồ thật sự vô cùng thông minh."

Cô cười toe toét với cậu và họ ngồi đợi cho đến khi nhóm săn kỳ lân quay trở lại.

********************************************************

"Mình yêu các bài kiểm tra," Hermione nói với nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt khi cô nằm trên bãi cỏ với Theo và Pansy. "Và chúng dễ hơn nhiều so với mình nghĩ."

"Tại sao cậu lại thích kiểm tra?" Pansy hỏi, cố gắng đưa mắt tìm Draco.

"Hầu như ngày nào lớp học cũng chán ," Hermione nói. "Ít nhất là vào những ngày kiểm tra, mình luôn có việc để làm."

"Bồ cần phải cúp học nhiều hơn nữa," Theo nói.

"Trốn học?" Hermione nói, giọng kinh hoàng.

"Ừ," Theo cười toe toét. "Năm tới mình sẽ bắt bồ phải làm điều đó."

*********************************************

"Thật lộng lẫy," Hermione thở ra, nhìn quanh Đại Sảnh Đường. Đồ trang trí màu xanh lá cây và bạc treo khắp nơi và có một biểu ngữ lớn với biểu tượng con rắn phía sau bàn đầu.

"Nhìn đẹp, phải không?" Draco nắm lấy cánh tay cô. "Năm thứ bảy liên tiếp. Dù sao thì chúng ta cũng là ngôi nhà tốt nhất. Chúng ta có những học sinh giỏi nhất, những người giỏi giang và vận động viên, và chúng ta giành chiến thắng."

"Chúng ta đã thắng một cách công bằng," cô đồng ý khi họ chen chúc vào những chiếc ghế dài ở bàn của họ.

Hiệu trưởng đang đưa ra một trong những thông báo ngớ ngẩn của ông ta và cô đã phớt lờ cho đến khi ông ta đọc sai tổng điểm của họ - bốn trăm bảy mươi hai, nhiều hơn các đối thủ Gryffindor đáng ghét một trăm sáu mươi điểm - và tất cả bọn họ bắt đầu đập cốc xuống bàn và reo hò. Cô nhìn qua Potter và Weasley và nhếch mép cười với họ. Hãy xem điều gì sẽ xảy ra khi bạn chơi đúng luật, cô nghĩ. Bạn thắng.

Cho đến khi điều không tưởng xảy ra.

Cụ Dumbledore đã thông báo rằng cụ có một số thay đổi về điểm vào phút chót. Với Weasley, cho một ván cờ, năm mươi điểm.

"Có chuyện gì vậy?" cô rít lên với Draco. "Không ai được năm mươi điểm khi thắng một ván cờ. Mình chỉ được mười điểm khi mình-" nhưng cậu ngắt lời cô.

"Mình không biết. Im nào."

Và đến Parvati Patil, sử dụng logic. Năm mươi điểm.

Hermione quay sang Theo và nhìn cậu và cậu ấy lắc đầu, bất lực.

Đến Harry Potter. Vì sự dũng cảm. Sáu mươi điểm.

Hermione bắt đầu khóc. Cô đã dành cả năm để làm việc và kiếm được điểm, chỗ này năm điểm, điểm mười chỗ kia. Cả một năm xuất sắc và bất kỳ sự công nhận nào về điều đó - sự công nhận công bằng mà cô đã giành được - vừa tình cờ bị xóa sổ bởi một nhân vật có thẩm quyền một cách bất công.

"Chúng ta vẫn bị kìm kẹp," Draco nói, vòng tay qua người cô. "Hòa thôi, Hermione. Đừng khóc."

Và cho tới Neville Longbottom, vì đã đứng lên bảo vệ bạn bè của mình. Mười điểm.

"Không, chúng ta không phải," cô nói, "chúng ta không bị kìm kẹp," và cô cùng các bạn của mình nhìn chằm chằm vào nỗi kinh hoàng khi đồ trang trí trong phòng bị thay đổi, khi cả trường reo hò vì nhà Slytherin đã đánh mất chiếc cúp nhà.

"Thật không công bằng," cô nói, giọng nghẹn lại.

"Bồ nghĩ cuộc sống là công bằng?" Theo hỏi cô và cô mím môi lại.

"Không còn thế nữa," là tất cả những gì cô nói.

************************************************

Hết năm nhất, trời ơi nó dài :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip