Dramione The Green Girl Chap 4 Potter Rac Roi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khi cô thấy cậu cười bên ngoài thư viện, tiếng cười nhỏ ác ý, cô thở dài. "Lại làm gì nữa rồi?" Cô hỏi.

"Không có gì," cậu nói, lăn đũa phép giữa hai tay.

Cô tóm lấy cậu và bắt đầu lôi cậu về phòng sinh hoạt chung. "Bồ cần học cách nói dối tốt hơn," cô nói với cậu. "Có phải bồ đã trêu chọc Weasley hay Potter không?"

"Không," cậu nói với vẻ nghiêm trang tự mãn khiến cô muốn đá vào cẳng chân cậu. "Mình chỉ không thích vẻ mặt ngu ngốc của Longbottom nên mình đã khóa chân nó."

"Và vẻ mặt đó là gì? Sự kinh hoàng tột độ khi nhìn thấy cậu à?"

"Cứ như là trên trán nó có chữ 'hãy bắt nạt tôi' vậy," Draco cười toe toét thừa nhận. "Nhưng nó đang nói với một cô gái nào đó đừng lo lắng rằng cô ấy không thể làm tốt như bồ trong Bùa chú bởi vì -" nhưng cậu tự ngắt lời, một cảm giác tế nhị đột ngột xuất hiện giữa suy nghĩ và lời nói của cậu.

"Bởi vì mình chỉ là một Slytherin hôi hám," Hermione nói mang ý hỏi; vẻ mặt của Draco đã xác nhận điều đó. Cậu quan sát nét mặt cô run rẩy một lúc trước khi cô chuyển sang ánh mắt bướng bỉnh 'không ai có thể làm tổn thương tôi'.

"Nó không có ý đó," Draco đề nghị. "Nó chỉ muốn làm cho bất cứ con bé ấy cảm thấy tốt hơn."

"Nó có ý đó," Hermione nói. "Bọn họ đều có ý đó." Cô chớp mắt dữ dội vài lần.

"Ừ," Draco nói, "Nhưng thực lực của bồ tương đương với mười hai đứa trong số những tên ngốc đó. Thôi nào. Mình nhận được một chiếc hộp mới từ mẹ mình sáng nay. Mình cá là nó có một số loại bánh mà bồ rất thích."

Hermione hơi mỉm cười với điều đó. "Sao bây giờ bà ấy luôn gửi những thứ đó?"

"Bởi vì mình nói với bà ấy là bồ thích chúng," cậu nói.

Hermione dừng bước về phía ký túc xá của họ và, khi cậu cách cô vài bước chân, Draco cũng dừng lại và quay lại phía cô. "Chuyện gì?" cậu hỏi.

"Mẹ của bồ đang gửi bánh của bồ cho mình?!" cô hỏi và cậu có vẻ bối rối.

"Ờ, ừ. Chúng ta là bạn mà, phải không?"

"Nhưng..." Hermione ngập ngừng rồi nói, "Mình là người gốc Muggle"

"Ồ, làm như bà ấy quan tâm đến điều đó vậy," Draco nói, đảo mắt. "Bây giờ bồ không nhận ra rằng không có ai quan tâm à?" Cậu dừng lại để xem xét. "Chà, theo những gì mình nghe được từ bà ấy thì có thể là bà dì điên của mình , nhưng bà ta đang ở trong Azkaban nên không ai thực sự lo lắng về ý kiến ​​của bà ta. Cậu là Slytherin, con bé ngu ngốc. Cậu là một trong số chúng ta."

Nụ cười của cô run run nên Draco xô cô một cái. "Đừng bắt mình phải nguyền rủa cậu như thể cậu là một Gryffindor ngốc nghếch nào đó. Nào." Cậu bắt đầu lao xuống hành lang và, liếc mắt nhìn cô, Hermione đi theo sau.

***************************************************

Cảm xúc của Hermione với Quidditch vẫn như cũ, điều đó sẽ ổn thôi nếu mọi người không khăng khăng đòi cô tham gia một trò chơi khác.

"Chúng ta thậm chí còn không chơi trò này," cô rên rỉ khi Draco kéo cô lên khán đài. "Mình không hiểu tại sao mình phải điiiiii." Cô thốt ra từ cuối cùng khi họ đi ngang qua một nhóm Gryffindor, đang ở đó để cổ vũ cho người tầm thủ thối nát của họ, tầm thủ trẻ nhất kể từ lúc thành lập.

Ron Weasley nhìn cô khi họ đi ngang qua, tay cô nắm chặt lấy tay Draco như thể cậu sợ nếu buông ra, cô sẽ lao trở lại phòng sinh hoạt chung. Weasley thúc khuỷu tay vào hông cô và cô thở hổn hển vì cú sốc bất ngờ.

"Xin lỗi," cậu bé nói với một nụ cười nhếch mép. "Không thấy cô ở đó."

Malfoy nhìn cậu bé rồi nhìn Greg và Theo, những người đang đi theo Hermione. Vincent, như thường lệ, đang bị giam giữ. "Mày biết tao nghĩ họ chọn thành viên đội Gryffindor như thế nào không," cậu nói to. "Họ chọn những người mà họ cảm thấy tội nghiệp. Potter không có cha mẹ, nhà Weasley không có tiền. Thật đáng thương làm sao."

Hermione thở dài và đẩy cậu về phía chỗ ngồi của họ. "Nhìn này, là Neville Longbottom," Draco nói khi họ ngồi xuống. "Bồ nhớ Neville, phải không Hermione? Nó là người không thể tìm cách để thoát ra khỏi đống giấy hỗn độn. Mình ngạc nhiên khi nó không ở trong đội."

"Mày để cậu ấy yên," Ron quát, không rời mắt khỏi trò chơi.

"Nếu bộ não là vàng, Neville sẽ nghèo hơn mày," Draco chế nhạo khi Theo bắt đầu kéo Hermione ra khỏi cuộc đối đầu đang diễn ra. Khi Potter bắt đầu bay về phía mặt đất với một tốc độ lố bịch, Draco nói thêm, "Ồ, mày thật may mắn đấy Weasley. Có vẻ như bạn của mày có thể đã tìm thấy một số tiền trên mặt đất."

Ron quay lại và ném mình qua khán đài về phía Draco khi Theo kéo mạnh Hermione ra khỏi đó. Neville và Greg tham gia và bốn cậu bé đã bỏ lỡ khi Potter bắt được quả snitch một lần nữa vì chúng đang bận đấm nhau.

"Thành thật mà nói," Hermione thì thầm với Theo khi họ nhìn vào cuộc ẩu đả đang diễn ra. "Ít nhất trò chơi lần này không kéo dài."

**************************************************

Hermione trải những bảng học ôn thi có mã màu mà cô đã làm cho tất cả bạn bè của mình.

"Hermione," Greg nói, nhìn vào cô bạn, "các bài kiểm tra không phải là mãi mãi."

"Nhưng điều quan trọng là phải chuẩn bị sẵn sàng và chỉ còn mười tuần nữa thôi," cô nói, giọng bắt đầu cao lên. "Lẽ ra mình phải ôn từ lâu rồi mà bồ cứ bắt mình đi chơi Quidditch. Mình không biết mình sẽ ra sao - "

Theodore kéo toàn bộ đống rác ra khỏi người và bình tĩnh ném đống rác vào lửa. "Dừng lại," cậu nói. "Dừng ngay cái thứ vớ vẩn đó trước khi bồ tự khiến mình khổ sở. Và thật không thể chịu nổi."

"Theo!" cô rên rỉ khi nhìn các bảng và biểu đồ của mình bốc cháy.

Cậu ném một con ếch sô cô la vào cô. "Xin lỗi," cậu nói, nghe không có vẻ hối lỗi chút nào.

"Mình chỉ đang bảo vệ bồ khỏi chính bồ."

"Nicolas Flamel," cô nói sau khi mở gói sô cô la. "Chết tiệt. Mình đã có năm cái rồi."

***************************************************

"Bồ sẽ không tin những gì mình phát hiện ra đâu," Draco nói, rót cho mình một ít nước trái cây và nhếch mép cười.

"Ồ?" Hermione chúi đầu vào cuốn sách Bùa chú của mình và đang tự luyện tập tất cả những cách sử dụng cấp hai và cấp ba cho mọi bùa chú mà họ phải học.

"Người canh gác, người mà Potter và Weasley luôn đến thăm?"

"Ừm?"

"Hắn nuôi một con rồng."

"Bồ nói thì đúng rồi." Hermione ngước lên nhìn cậu. "Mình không tin điều đó. Người đàn ông sống trong một túp lều gỗ. Làm sao ông ta có thể ngu ngốc đến mức nuôi một con rồng? Hơn nữa," cô lại nhìn xuống, "một con sẽ không vừa."

"Là một con rồng con," Draco tự mãn nói và cô đảo mắt.

"Draco, thậm chí việc nuôi một con rồng là bất hợp pháp."

"Mình biết." Cô cất cuốn sách của mình sang một bên và hoàn toàn chú ý đến bạn mình; cậu bé trông rất vui vẻ và điều đó không bao giờ là điềm lành. Cậu có xu hướng trở nên ba hoa và không có kế hoạch và cuối cùng cậu đã bỏ bùa mê một học sinh ngu ngốc nào đó ngay trước mặt giáo viên và khiến họ mất hết điểm.

"Draco, nếu ông ta có một con rồng, chúng ta nên nói với ai đó."

"Chúng ta nên làm thế," cậu đồng ý.

"Nhưng chúng ta sẽ không, phải không?" cô hỏi với một tiếng thở dài.

"Không," cậu cười toe toét với cô. "Không cho đến khi chúng ta có thể khiến Potter và Weasley gặp nhiều rắc rối nhất có thể.

"Nỗi ám ảnh của cậu với Potter thật là kỳ lạ," cô lẩm bẩm.

***************************************************

Nỗi ám ảnh của Draco với cặp đôi nhà Gryffindor có thể hơi kỳ lạ, nhưng cô phải thừa nhận rằng, thật thú vị khi hành hạ Weasley. Thằng nhóc đó đã bị con rồng con cắn vào tay mình và, trong một diễn biến bất ngờ khiến không ai ngoại trừ chính cậu bé bị sốc, vết cắn bị nhiễm trùng và tay của nó bị sưng tấy. Rõ ràng nanh rồng có độc.

"Có một lý do mà bồ không nên nuôi rồng," Hermione nói một cách tự mãn khi cô và Draco đi đến khu bệnh thất. "Chúng rất nguy hiểm."

Cậu dừng lại ở hành lang khi cô nói điều đó, cuốn sách giáo khoa mà họ đang mang đến cho cậu bé nhà Weasley để lấy cớ đến thăm tay của cậu bé. "Rồng rất nguy hiểm," cậu đồng ý, giọng trầm xuống. "Nhưng chỉ với người ngoài. Nó sẽ quyết liệt bảo vệ đồng loại của mình."

Cô nhìn cậu và sau một lúc, nói, "Chà, rõ ràng Weasley không phải là rồng."

Draco khịt mũi trước điều đó. "Mình sẽ nói là không."

"Tay cậu thế nào?" Hermione tuôn ra với Weasley khi họ ở trong Bệnh xá. "Bọn tôi đã rất lo lắng đấy."

"Cậu nói tại sao lại xảy ra chuyện này?" Draco hỏi, dường như không quan sát bà y sĩ.

"Chó cắn," Weasley lẩm bẩm. "Cảm ơn vì đã mang cho tôi cuốn sách của tôi. Bọn bây có thể đi ngay bây giờ."

"Ồ, không," Hermione nói. "Bọn tôi không muốn bỏ mặc cậu ở đây một mình chịu đựng đau khổ mà không có ai." Cô nhặt một mảnh giấy từ chiếc bàn bên cạnh và nói, "Anh trai của cậu, người canh giữ rồng đã viết thư cho cậu? Anh ta thật quan tâm cậu. Thật tuyệt khi có một gia đình lớn chăm sóc khi cậu bị chó cắn. " Cô ném cho Malfoy một cái nhìn buồn rầu và đưa cho cậu tờ giấy trong khi Weasley đưa tay ra để cố lấy nó từ tay cô. "Tôi là con một, cậu biết đấy."

"Tôi cũng vậy," Draco nói với một nụ cười khinh khỉnh. "Mặc dù vậy, tôi luôn nghĩ rằng có nhiều con hơn mức cậu có thể nuôi là điều ngu ngốc, và ai chẳng muốn gì ngoài những món đồ lặt vặt chứ?"

"Thứ bảy lúc nửa đêm?" Hermione rướn người lại gần hơn. "Thật thú vị khi anh trai của cậu, người giữ rồng, đến vào lúc đó khi cậu vừa bị một thứ gì đó mà anh ta có thể quan tâm."

"Chúng ta nói ra," Draco nói.

"Chúng ta nên để con rồng cắn tất cả chúng," Hermione sửa lại.

"Mình thích suy nghĩ của bồ," Draco nhếch mép.

***************************************************

"Chính là đêm nay," Draco thì thầm và cô gật đầu đáp lại trong im lặng. Greg và Vincent đi theo họ khi họ lẻn đến tòa tháp cao nhất. "Chúng ta sẽ tóm lấy thằng nhóc đó bằng con rồng của nó và giao nó cho Snape và sau đó nó sẽ bị đuổi."

Họ đợi trong một góc tường cạnh cầu thang và mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu McGonagall không quyết định rằng bà ấy cần đi dạo. Bà ấy không tin họ, tất nhiên. "Sao các trò dám," bà há hốc miệng khi phát hiện ra chúng. "Đi lang thang khi đã gần nửa đêm?"

"Nhưng thưa giáo sư," Hermione nài nỉ, "Là Potter. Cậu ta có một con rồng."

"Đó chẳng phải điều nhảm nhí nhất trò có thể nói sao? Ra ngoài sau giờ giới nghiêm với ba cậu con trai và đổ cho một con rồng," McGonagall cáu kỉnh. "Vào thời của tôi... ồ! Hình phạt cho tất cả các trò và trừ hai mươi điểm nhà Slytherin. Tôi sẽ nói chuyện với Giáo sư Snape về những lời nói dối lố bịch mà trò đang nói!"

Khi bà ấy đang kéo họ đi, Hermione và Draco hoàn toàn nghe tai này ra tai kia với Greg và Vincent theo sau họ, họ có thể nghe thấy một tiếng cười yếu ớt nghe rất giống Potter. Họ trao đổi cái nhìn và Hermione mấp máy, "Nhưng nó ở đâu?" và Draco nhún vai, mắt nheo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip