26. Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tâm tình Nguyễn Vụ theo Hạ Chi Ngu nói mà lên xuống phập phồng, nghe xong cuối cùng một câu, nguyên bản thần sắc tức giận bỗng nhiên trở nên có chút không được tự nhiên, bất quá nàng cũng không có phản bác Hạ Chi Ngu.

Kỳ nghỉ luôn là qua thật sự mau, buổi chiều 5 giờ, mọi người tập hợp ở bãi đỗ xe sơn trang, thời điểm Nguyễn Vụ cùng Hạ Chi Ngu đến, mọi người đều đã ngồi trên xe bus.

Viên chức xuyên thấu qua cửa sổ xe, xa xa thấy bóng dáng Hạ Chi Ngu, người ngồi kế cửa sổ lập tức kéo ra cửa kính, ló đầu cùng Hạ Chi Ngu chào hỏi, "Hạ bí thư ——"

"Hạ bí thư ngươi rốt cuộc tới ——"

"Hạ bí thư trên xe chúng ta có chỗ trống!"

Hạ Chi Ngu cười đối với mọi người xua xua tay, lại là một trận thét chói tai.

Nhưng ngay sau đó, thân ảnh Nguyễn Vụ từ phía sau Hạ Chi Ngu đi vào tầm mắt mọi người, mọi tiếng ồn ào vừa rồi cứ như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên im bặt.

Hạ Chi Ngu quay đầu lại nói với Nguyễn Vụ, "Vẫn là Nguyễn tổng có uy nghiêm, bọn họ ở trước mặt ngươi ngoan vô cùng, không hổ là thần tượng toàn dân."

Nguyễn Vụ lạnh mặt, cũng không vì Hạ Chi Ngu thổi cầu vồng mà cao hứng.

Hôm nay sáng sớm dậy nàng lướt xem lịch sử trò chuyện trong group, phát hiện thẳng đến rạng sáng hơn 1 giờ còn có người @Hạ Chi Ngu tìm nàng nói chuyện phiếm.

Nàng vốn tưởng rằng mọi người chỉ là ở trên mạng nhiệt tình, trong hiện thực không nhất định sẽ như thế, lại không nghĩ rằng trong hiện thực biểu hiện so trên mạng không khác chút nào.

Cố tình Hạ Chi Ngu còn không biết thu liễm, nếu nàng không xuất hiện, ai biết có thể hay không thật sự có người lao xuống kéo Hạ Chi Ngu lên xe bọn họ.

Sắc mặt Nguyễn Vụ càng ngày càng lạnh, Hạ Chi Ngu chỉ cho rằng nàng chờ xe không kiên nhẫn, lại gọi điện thoại thúc giục, tài xế rốt cuộc lái xe đến trước mặt Nguyễn Vụ.

Nguyễn Vụ lên xe, Hạ Chi Ngu lại không có lập tức đi theo lên.

Ánh mắt nàng ở bãi đỗ xe sưu tầm, thực mau tìm được chiếc xe bus có hành lý của mình.

Hạ Chi Ngu chạy nhanh qua đi muốn lấy về hành lý, bởi vì sốt ruột, đã quên cùng Nguyễn Vụ nói một tiếng.

Nguyễn Vụ thấy nàng đột nhiên đi xa, ánh mắt trầm xuống.

Tay nàng không chịu khống chế mà nắm chặt.

Nàng biết Hạ Chi Ngu khẳng định có việc, nhưng vẫn là khống chế không được mà tưởng tượng cảnh Hạ Chi Ngu lên xe bus khác cùng người khác ở trên xe cười nói một đường.

Nguyễn Vụ cũng tự bị kinh hãi bởi sự chiếm hữu của mình đối Hạ Chi Ngu, rõ ràng chỉ mới chú ý Hạ Chi Ngu hơn nửa tháng không phải sao.

Hạ Chi Ngu đi xa rồi mới nhớ ra chưa có nói một tiếng với Nguyễn Vụ, không biết có làm Nguyễn Vụ quạu lên hay không.

Tài xế đang ở trước xe, hướng nàng vẫy tay, Hạ Chi Ngu đi qua, tài xế rõ ràng nghẹn một bụng muốn nói cùng Hạ Chi Ngu, "Hạ bí thư ngươi không biết ta hai ngày này......"

Hạ Chi Ngu vội ngăn lại hắn: "Nguyễn tổng đang chờ ta, ta về trước xe Nguyễn tổng, chúng ta có việc thì nói trên WeChat."

Tài xế vừa nghe hai chữ "Nguyễn tổng", lập tức im miệng, giao rương hành lý cho Hạ Chi Ngu: "Mau đi đi Hạ bí thư, đừng làm cho Nguyễn tổng sốt ruột chờ."

Hạ Chi Ngu cầm rương hành lý lôi kéo trở về, chạy đến nơi phát hiện tài xế đã trước tiên mở ra cốp xe, nàng đem rương hành lý bỏ vào, đóng lại cốp xe, đi qua ngồi mé bên kia của Nguyễn Vụ.

Hạ Chi Ngu trên mặt mang theo nhẹ nhàng tươi cười, rõ ràng tâm tình thực tốt, đóng cửa xe rồi nói với Nguyễn Vụ, "Nguyễn tổng, chúng ta thật là tâm linh tương thông, ta quên nói với ngươi là ta đi lấy hành lý, không nghĩ tới ngươi đã kêu bác tài thay ta mở ra cốp xe."

Nguyễn Vụ nhìn Hạ Chi Ngu một cái: "Sao trở về nhanh vậy, không cùng người trên chiếc xe bus kia nói nhiều mấy câu?"

Hạ Chi Ngu nói: "Không muốn để Nguyễn tổng ngươi chờ lâu a, tài xế xe kia vốn muốn tám chuyện với ta, nhưng ta đã thoái thác. Nguyễn tổng, trong lòng ta ngươi là quan trọng nhất, ta sao có thể vì nhiều chuyện mà để ngươi chờ ta."

Nguyễn Vụ mặt ngoài không để bụng, trong lòng về điểm này không vui lại nháy mắt bị trừ khử vô hình.

Trên đường trở về Nguyễn Vụ như cũ bận làm việc, Hạ Chi Ngu thì bận tám chuyện.

Nàng trước hết nghe tài xế xe bus oán giận hai ngày này ở khách sạn bên ngoài, không thể cùng mọi người ở sơn trang du ngoạn, đem người trấn an xong, lại bị Lý bộ trưởng trò chuyện riêng.

Lý bộ trưởng có vẻ rất tò mò về nick phụ của nàng, cho dù Chu tỷ đã ở trong group thế Hạ Chi Ngu giải thích đó là nick cá nhân của Hạ Chi Ngu, Lý bộ trưởng cũng không quá tin tưởng.

Lý bộ trưởng: Hạ bí thư, ta tạm thời đoán một cái, mặc kệ đúng hay không ngươi đều xem như ta đang nói giỡn ha.

Hạ Chi Ngu: Lý bộ trưởng ngươi cứ nói thử suy đoán của ngươi.

Nàng không tin trừ bỏ nàng cùng Nguyễn Vụ còn có người thứ ba có thể biết được thân phận chủ nhân thật sự của cái nick kia.

Lý bộ trưởng: Ta đoán...... Cái nick đấy là Nguyễn tổng ha ha ha ha ha, ta có phải suy nghĩ kỳ cục quá rồi không?

Hạ Chi Ngu:......

Hạ Chi Ngu đáp lại bằng mấy dấu chấm ".....", vẻ mặt kinh ngạc mà nói với Nguyễn Vụ, "Nguyễn tổng, Lý bộ trưởng như thế nào sẽ biết nick phụ kia là của ngươi?"

"Lý bộ trưởng? Beta đã kết hôn, thường xuyên cùng ngươi nói chuyện phiếm?"

"Chính là hắn. Ta chưa từng cùng bất kỳ ai nhắc tới chuyện này, tuy rằng hắn cực lực nói mình chỉ là tùy tiện đoán, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn cơ bản đã khẳng định nick kia là ngươi, nên mới tìm ta thử thăm dò."

Nguyễn Vụ nhướng mày, "Hắn muốn làm cái gì?"

Hạ Chi Ngu hỏi: "Nguyễn tổng, ngươi đã cất kỹ hợp đồng của hai ta rồi đúng không?"

Nguyễn Vụ nói: "Hợp đồng vẫn luôn đặt ở két sắt nhà ta, những người khác không có cơ hội nhìn đến."

"Còn phần hợp đồng của ngươi?"

Hạ Chi Ngu kỳ quái nói: "Phần của ta cũng cất ở nhà Lý bộ trưởng rốt cuộc là như thế nào đoán được?"

Nguyễn Vụ buông laptop, đối Hạ Chi Ngu vươn tay: "Đưa di động ngươi cho ta, để ta cùng hắn tâm sự."

Nguyễn Vụ quyết định thử một chút Lý bộ trưởng.

Hạ Chi Ngu đưa điện thoại cho Nguyễn Vụ, Nguyễn Vụ nhanh chóng đảo qua đoạn đối thoại vừa rồi, Hạ Chi Ngu suy đoán là đúng, Lý bộ trưởng đang thử.

Hạ Chi Ngu sau khi trả lời bằng mấy dấu chấm, Lý bộ trưởng cũng không nhắn thêm gì.

Hạ Chi Ngu: Vì cái gì đột nhiên đoán là Nguyễn tổng?

Lý bộ trưởng giống như đang tự hỏi nên đáp thế nào, một hồi sau mới nhắn tin qua.

Lý bộ trưởng: Ta chỉ là tùy tiện đoán, nhưng ta cảm thấy ta không có đoán đúng, Hạ bí thư ngươi không cần để ý chuyện này.

Lý bộ trưởng cùng Hạ Chi Ngu nói chuyện phiếm ngữ khí rõ ràng khác với vừa rồi.

Nguyễn Vụ vô pháp xem nhẹ loại khác thường này, tiếp tục đánh chữ.

Hạ Chi Ngu: Phải không.

Lý bộ trưởng lập tức trả lời: Đúng vậy đúng vậy Nguyễn tổng.

Hắn đại khái là nhanh tay không chú ý chính mình xưng hô, trực tiếp gửi qua, phát hiện sai lầm vội vàng rút về tin nhắn.

Lý bộ trưởng: Ngượng ngùng Hạ bí thư, ta vừa rồi không phải kêu ngươi Nguyễn tổng, mà là một câu không có đánh xong, ý của ta là Nguyễn tổng bận trăm công ngàn việc, sao có thể có thời gian gia nhập group chat công ty.

Hạ Chi Ngu: Ừ.

Nguyễn Vụ trả điện thoại cho Hạ Chi Ngu, Hạ Chi Ngu xem xong hai người đối thoại, kinh ngạc nói: "Lý bộ trưởng lập tức liền nhận ra ngươi."

"Ngươi cùng hắn hẹn thời gian, ta muốn cùng hắn tâm sự." Lý bộ trưởng quá mức hiểu biết nàng, cái này làm cho Nguyễn Vụ không thể không khả nghi.

Hạ Chi Ngu đi theo bên người nàng mấy năm, chưa chắc trăm phần trăm có thể bằng vào một câu nhanh chóng nhận ra nàng, nàng cùng Lý bộ trưởng tiếp xúc cũng không nhiều, Lý bộ trưởng là như thế nào làm được?

"Tốt Nguyễn tổng."

Hạ Chi Ngu ở trong đầu tìm tòi lịch trình ngày mai của Nguyễn Vụ, vào buổi chiều tìm ra một đoạn thời gian rảnh, nàng gửi tin cho Lý bộ trưởng.

Hạ Chi Ngu: Lý bộ trưởng, ngày mai buổi chiều 3 giờ có thời gian không?

Lý bộ trưởng: Ta có thể nói ta không có sao? ( thật cẩn thận )

Hạ Chi Ngu: ( mỉm cười )

Lý bộ trưởng: Tốt, thỉnh chuyển cáo Nguyễn tổng, ta đã biết. ( ủ rũ cụp đuôi )

Lý bộ trưởng nguyên bản chỉ nghĩ trêu chọc Hạ Chi Ngu, không nghĩ tới trực tiếp lật xe.

Ai hiểu a? Hắn thật sự chỉ muốn làm một fan trung thành không có tiếng tăm gì của Nguyễn tổng.

Trừ bỏ Lý bộ trưởng cái này tiểu nhạc đệm, trung gian không xuất hiện thêm chuyện gì khác.

Buổi tối trở lại thành phố A, tài xế hỏi Hạ Chi Ngu, "Hạ bí thư, ngươi đang ở nơi nào? Ta trước đưa ngươi trở về."

Hạ Chi Ngu vừa muốn nói ra vị trí thuê phòng, Nguyễn Vụ đột nhiên nói: "Trực tiếp đi nhà ta."

Tài xế kinh ngạc mà từ kính chiếu hậu nhìn Hạ Chi Ngu, khi thu hồi tầm mắt lại đối diện đôi mắt Nguyễn Vụ, hắn vội vàng đoan chính nói: "Vâng Nguyễn tổng."

Hạ Chi Ngu nói: "Nguyễn tổng, tuy rằng đã nói sẽ cùng ngươi như hình với bóng, nhưng bắt đầu ngay hôm nay có phải hay không quá mức vội vàng, ta còn chưa thu dọn hành lý gì đâu."

Nguyễn Vụ nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải mới vừa lấy về rương hành lý sao? Bên trong đồ vật ngươi còn chưa có dùng tới, đêm nay vậy là đủ rồi. Nếu còn cần đồ gì khác, ngày mai tan tầm ta mang ngươi đi lấy."

Hạ Chi Ngu cảm thấy Nguyễn Vụ nói có lý, "Vậy cũng được Nguyễn tổng."

Một giờ sau, Hạ Chi Ngu kéo hành lý đi theo sau Nguyễn Vụ vào nhà nàng.

Hạ Chi Ngu buông rương hành lý, hỏi Nguyễn Vụ: "Nguyễn tổng, ta có thể tham quan một chút không?"

Được đến Nguyễn Vụ cho phép, Hạ Chi Ngu chính mình tùy tiện tham quan.

Nguyễn Vụ trong nhà trang hoàng phong cách cùng Nguyễn Vụ người này giống nhau, nơi chốn có thể thấy được mũi nhọn, duy nhất bất đồng chính là phòng bếp.

Hạ Chi Ngu từ phòng bếp ra tới, tò mò hỏi: "Nguyễn tổng, nhà ngươi đồ làm bếp thật đầy đủ, ngươi sẽ tự mình xuống bếp sao?"

Nguyễn Vụ đang xử lý một cái email khẩn cấp đến từ công ty chi nhánh, nghe vậy không có ngẩng đầu, nói: "Thỉnh thoảng."

Hạ Chi Ngu khen nói: "Trách không được mọi người đều yêu ngươi, Nguyễn tổng ngươi quả thực là mười hạng toàn năng."

Nguyễn Vụ thầm nghĩ Hạ Chi Ngu lại ở trong tối ám chỉ thổ lộ với nàng.

Nguyễn Vụ làm bộ không có nghe được hàm nghĩa sâu bên trong câu nói của Hạ Chi Ngu —— mọi người đều yêu ngươi, ta cũng yêu ngươi, nói: "Phòng ngủ ở bên tay phải của ngươi, tủ quần áo tùy tiện dùng, đi trước sửa sang lại hành lý đi."

Hạ Chi Ngu nói: "Tốt."

Không biết phòng ngủ mà Nguyễn Vụ tính cho nàng ở là bộ dáng gì, bất quá mặc kệ cái dạng gì đều khẳng định tốt hơn phòng thuê hiện tại của nàng.

Hạ Chi Ngu kéo rương hành lý đi vào phòng ngủ mà Nguyễn Vụ nói, đi vào tới trước mắt sáng ngời, gian phòng ngủ này to không thể tưởng tượng, quả thực không giống như là phòng cho khách. Rồi sau đó Hạ Chi Ngu thực mau phát hiện gian phòng ngủ này rõ ràng có dấu vết người sinh sống, xác thật không phải phòng cho khách, mà là phòng ngủ chính của Nguyễn Vụ.

Hạ Chi Ngu cho rằng Nguyễn Vụ bận việc nên chỉ sai, vội vàng kéo rương hành lý đi ra, ở nghiêng đối diện tìm một gian phòng rõ ràng không ai ở, đi vào để hành lý.

Nguyễn Vụ xử lý xong email công việc, thấy Hạ Chi Ngu còn không có ra tới, liền tính toán đi xem tình huống.

Sửa sang lại hành lý yêu cầu thời gian dài như vậy?

Nguyễn Vụ trở lại phòng ngủ, phát hiện Hạ Chi Ngu không ở, chẳng những người không ở, rương hành lý cũng không thấy bóng dáng.

Nàng hơi hơi nhíu mày, đi ra phòng ngủ chính, kêu Hạ Chi Ngu một tiếng.

"Ta ở đây Nguyễn tổng." Hạ Chi Ngu nghe được thanh âm, từ phòng nghiêng đối diện bên kia đi ra.

Nguyễn Vụ nhíu mày hỏi: "Ta nhớ rõ ta chỉ cho ngươi chính là gian phòng phía sau ta."

Hạ Chi Ngu kinh ngạc: "Đúng rồi, ta đi vào vừa thấy là phòng ngủ chính, cho rằng Nguyễn tổng ngươi chỉ sai...... Vậy là ta sẽ ở tại phòng ngủ chính?"

Không có khả năng đi? Nguyễn Vụ thậm chí không muốn cùng nàng lên giường lần thứ ba, như thế nào sẽ muốn ngủ cùng một phòng với nàng.

Hạ Chi Ngu thậm chí cũng chưa dám tưởng Nguyễn Vụ sẽ cùng nàng ngủ một cái giường, nàng cho rằng sẽ giống ở sơn trang như vậy, cho nàng một cái giường đơn ở bên cạnh.

Nguyễn Vụ nâng nâng cằm: "Ta cho rằng Hạ bí thư biết như hình với bóng là có ý tứ gì, xem ra ta đánh giá cao ngươi. Lấy rương hành lý của ngươi về lại phòng ngủ chính đi."

"Tốt Nguyễn tổng." Đối mặt ngữ khí mệnh lệnh của Nguyễn Vụ, Hạ Chi Ngu theo bản năng đáp.

Đồng ý xong cho dù có hối hận cũng đã muộn, Hạ Chi Ngu chỉ có thể đi phòng cho khách, lấy hành lý đã thu thập một nửa đưa trở về phòng ngủ chính.

"Ta đi tắm, ngươi mau chóng thu thập." Nguyễn Vụ nói xong, cầm áo tắm vào phòng tắm.

Phòng ngủ chính to như vậy, chỉ có Hạ Chi Ngu một người.

Nguyễn Vụ nói tủ quần áo tùy tiện nàng dùng, Hạ Chi Ngu mở ra cửa tủ, phát hiện bên trong đại bộ phận đều trống, chỉ treo ba cái áo ngủ lụa mỏng còn chưa mở bao, Hạ Chi Ngu sợ chính mình thấy thêm quần áo tư mật gì khác thì không tốt lắm, cho nên không có lại mở ra một bên cửa khác, trực tiếp đem số lượng quần áo không nhiều lắm của mình tất cả đều nhét vào phần tủ trước mặt.

Đến nỗi các vật phẩm vụn vặt khác, Hạ Chi Ngu tạm thời không động tới, như cũ đặt trong rương hành lý.

Giữa phòng ngủ bắt mắt nhất chính là một cái giường lớn, cơ hồ chiếm cứ một phần hai gian phòng.

Trừ cái này ra, Hạ Chi Ngu cũng không thấy có chỗ nào dư thừa để người có thể ngủ.

Tầm mắt nàng chuyển dời đến cái thảm lông xù xù dưới giường: "......"

Nguyễn Vụ không phải là muốn nàng trực tiếp ngủ trên mặt đất đó chứ?

Đương lúc Hạ Chi Ngu miên man suy nghĩ, Nguyễn Vụ tắm xong ra tới, trên người bọc áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt dầm dề đáp ở hai bên sườn mặt, màu da trong trắng lộ hồng, mắt đen thủy nhuận, môi đỏ bừng, giống búp bê tinh xảo xinh đẹp. Quanh thân mang theo hơi nước ướt dầm dề, trong không khí hương sữa tắm nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng ngủ.

Thời điểm Nguyễn Vụ nhìn qua nàng, Hạ Chi Ngu xem ngây người một cái chớp mắt.

Nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nói với Nguyễn Vụ, "Nguyễn tổng, ta đem quần áo bỏ vào nơi này."

"Quần áo ngươi quá ít." Nguyễn Vụ nhìn quần áo chiếm không gian không lớn, chỉ một phần tư tủ.

"Ngày thường đi làm có vài món thay đổi là đủ rồi, ta cũng không thích đi ra ngoài chơi."

"Đúng rồi Nguyễn tổng, buổi tối ta ngủ ở đâu?" Hạ Chi Ngu hỏi.

Nguyễn Vụ làm như rất kỳ quái Hạ Chi Ngu sẽ hỏi loại vấn đề này, "Ngủ ở đâu? Đương nhiên là ngủ ở trên giường."

"Nhưng ta không nhìn thấy có giường nào khác, hay là giường đặt ở chỗ khác? Ta hiện tại đi lấy?"

Nguyễn Vụ nói: "Chỉ có một chiếc giường."

Hạ Chi Ngu theo ánh mắt nàng nhìn về cái giường lớn bắt mắt nhất ở giữa phòng, khiếp sợ nói: "Nguyễn tổng, nhưng ta chính là Alpha. Alpha và Omega cùng nhau ngủ có phải hay không không tốt lắm?"

Nàng nên nói Nguyễn Vụ quá mức đánh giá cao định lực của nàng rồi không?

Nguyễn Vụ nhìn gương mặt thoáng xẹt qua ửng đỏ của Hạ Chi Ngu, nói: "Đừng để ta lại nhắc nhở ngươi lần thứ ba cái gì là như hình với bóng."

"Về chuyện ngươi lo lắng, rất đơn giản, nếu ngươi vi ước chạm vào ta, trực tiếp trả tiền vi phạm hợp đồng."

Hạ Chi Ngu đại não lập tức cảnh giác: "Ngươi yên tâm Nguyễn tổng, cái giường này lớn như vậy, liền tính ngủ thì ta cũng khẳng định quy quy củ củ, tuyệt không mảy may động tới ngươi."

Giường của Nguyễn Vụ xác thật rất to, Hạ Chi Ngu tắm rửa thay xong đồ ngủ, nằm lên giường rồi mới phát hiện trước đó nàng lo lắng đều là dư thừa, nàng cùng Nguyễn Vụ một trái một phải, cho dù lăn hai vòng cũng không chạm tới nhau.

"Nguyễn tổng, ta ngủ thực an tĩnh, sẽ không lộn xộn, ngươi đừng sợ."

"Ừ."

Chỉ để lại một cái đèn vàng ấm đầu giường, Hạ Chi Ngu nằm trên giường lớn vô cùng thoải mái mềm mại, thực mau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nguyễn Vụ nhắm mắt lại, cảm giác được một tiếng hít thở khác trong phòng đã đều đều bằng phẳng, trái tim đập bùm bùm rốt cuộc an tĩnh một ít.

Trên thực tế nàng căn bản không có bình tĩnh như biểu hiện ra bên ngoài trước mặt Hạ Chi Ngu. Rõ ràng là Hạ Chi Ngu yêu thầm nàng, kết quả lại là nàng chính mình ngủ không được.

Nguyễn Vụ giương mắt nhìn trần nhà một lát, vẫn còn không buồn ngủ. Nàng xoay người đưa lưng về phía Hạ Chi Ngu, lấy di động trên tủ đầu giường, nhấn vào bằng hữu vòng tùy tiện lướt xem, phát hiện Tống Hữu Nhuỵ mới vừa đăng một tấm ảnh tự chụp, Nguyễn Vụ ánh mắt sáng lên, nhấn like cho nàng, mở ra giao diện trò chuyện riêng hai người.

Tống Hữu Nhuỵ nói qua, xuất hiện bất luận vấn đề tình cảm gì đều có thể tìm nàng.

Không nghĩ tới trước khi Nguyễn Vụ gửi tin qua, Tống Hữu Nhuỵ đã gửi trước.

Tống Hữu Nhuỵ: Như thế nào còn chưa ngủ?

Nguyễn Vụ: Ta hiện tại đang cùng Hạ Chi Ngu ở trên một cái giường.

Nguyễn Vụ không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp thiết nhập chủ đề.

Tống Hữu Nhuỵ:???

Tống Hữu Nhuỵ: Vậy là ngươi đang ở trước mặt nàng, cùng ta nói chuyện phiếm?

Nguyễn Vụ: Nàng ngủ rồi, ta mất ngủ.

Tống Hữu Nhuỵ: Cùng mỹ nhân như ngươi ở trên một cái giường, nàng thế nhưng có thể ngủ?

Nguyễn Vụ quay đầu lại liếc nhìn Hạ Chi Ngu một cái: Không chỉ có ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ thật sự ngon.

Tống Hữu Nhuỵ: Từ từ, để ta load não chút, ta hơi bị hoang mang. Các ngươi hiện tại ở đâu? Còn ở sơn trang không?

Nguyễn Vụ: Đã về nhà hơn tiếng trước.

Tống Hữu Nhuỵ: Vậy Hạ Chi Ngu vì cái gì lại ở nhà ngươi?

Nguyễn Vụ: Có một ít chuyện khác, an toàn của nàng không có bảo đảm, cho nên muốn thời khắc đi theo bên cạnh ta để bảo đảm an toàn của nàng.

Tống Hữu Nhuỵ: Cho dù có nguy hiểm muốn thời khắc đi theo bên cạnh ngươi, cũng không cần ngủ ở trên một cái giường a, chẳng lẽ là nàng đề nghị?

Nguyễn Vụ: Ta đề nghị, nàng thực khiếp sợ.

Tống Hữu Nhuỵ:...... Ta cũng thực khiếp sợ, Nhuyễn Nhuyễn, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?

Nguyễn Vụ:?

Tống Hữu Nhuỵ: Ngươi sẽ không thích nàng đó chứ?

Nguyễn Vụ: Sẽ không, nàng khá tốt, nhưng ta xem nàng như là bạn bè, giống các ngươi vậy.

Tống Hữu Nhuỵ: Ta nhớ nửa tháng trước, nàng ở trong lòng ngươi chỉ là công cụ thôi. Là cái gì thay đổi ngươi?

Nguyễn Vụ: Có rất nhiều chi tiết, tựa như ngươi, Tỉnh Nghiên, Bàng Tĩnh Dịch, các ngươi đã từng đả động ta những chi tiết nhỏ nhặt. Ta cẩn thận tự hỏi qua, có lẽ chờ hợp đồng kết thúc, ta có thể cùng Hạ Chi Ngu trở thành bằng hữu.

Tống Hữu Nhuỵ: Nhuyễn Nhuyễn, nếu là người mà ngươi nhận đồng, có thời gian có thể mang đến mọi người cùng nhau tụ một chút, có lẽ chúng ta đều có thể cùng nàng trở thành bằng hữu.

Từ cuộc nói chuyện với Nguyễn Vụ, Tống Hữu Nhuỵ nhận thấy được ý tứ khác thường, nhưng nàng vô pháp xác định, chỉ có tự mình gặp qua hình thức hai người kia ở chung, mới có thể ra kết luận được.

Nguyễn Vụ: Có thể.

Tống Hữu Nhuỵ: Vậy thứ bảy đi, vẫn là ở nhà ngươi, để ta thông báo Tỉnh Nghiên cùng Tĩnh Dịch.

Định ra thời gian địa điểm tụ hội rồi, Nguyễn Vụ cùng Tống Hữu Nhuỵ nói ngủ ngon, buông di động, đột nhiên cảm giác buồn ngủ đánh úp lại.

Trước khi ngủ, Nguyễn Vụ nghĩ: Ý tưởng của nàng là đúng, nàng đối Hạ Chi Ngu để ý chiếm hữu giống như nàng đã từng ở trường Omega, đối Tống Hữu Nhuỵ ba người sinh ra tính chiếm hữu bạn bè vậy.

Ngày hôm sau thời điểm mở mắt, Nguyễn Vụ phát hiện trong phòng một mảnh tối tăm, nàng có thể nghe thấy ngoài cửa sổ tí tách tí tách tiếng mưa rơi, mưa xuân lạnh lẽo, Nguyễn Vụ đang nghi hoặc vì cái gì chính mình không cảm thấy lạnh ngược lại thực ấm, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua nàng cùng Hạ Chi Ngu là ngủ chung một giường.

Nàng giật mình lui ra sau một ít, tầm mắt phút chốc sáng ngời.

Hoá ra nàng vừa rồi vẫn luôn dựa vào lưng Hạ Chi Ngu.

Nguyễn Vụ tức khắc có chút xấu hổ buồn bực, Hạ Chi Ngu không phải nói nàng ngủ thực an tĩnh sẽ không lộn xộn sao? Hiện tại như thế nào lại dựa gần mình?

Nguyễn Vụ ngồi dậy duỗi tay đẩy một chút Hạ Chi Ngu đang ngủ ngon lành, Hạ Chi Ngu lông mi run rẩy, mở to mắt, xoay người nhìn đến Nguyễn Vụ ngồi ở một bên, mơ hồ mà cười chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành Nguyễn tổng, ta dậy muộn sao? Cảm ơn ngươi kêu ta."

Hạ Chi Ngu ngồi dậy, Nguyễn Vụ thấy mép giường phía sau nàng, lời đến bên miệng đột nhiên nuốt đi xuống, mặt bắt đầu nóng lên.

Hạ Chi Ngu xác thật nằm yên ở mé bên kia không có động, người động ngược lại là chính mình.

Cũng may trong phòng ánh sáng không đủ, Nguyễn Vụ giả vờ trấn định nói: "Còn chưa tới thời gian đi làm, ngươi có thể ngủ nhiều một lát. Lát nữa ta làm bữa sáng, ngươi ăn mì trứng hay là sandwich?"

Hạ Chi Ngu dụi dụi mắt, rõ ràng không có hoàn toàn thanh tỉnh: "Ăn mì đi, cảm ơn Nguyễn tổng."

Thấy Hạ Chi Ngu không có hoài nghi, Nguyễn Vụ âm thầm thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Làm một tô mì cho Hạ Chi Ngu, coi như là chính mình hiểu lầm nàng nhận lỗi đi.

Nguyễn Vụ nói: "Ngươi nằm xuống tiếp tục ngủ, còn có thể ngủ một giờ, ta làm xong đồ ăn sẽ đến kêu ngươi."

Hạ Chi Ngu nhắm mắt lại nằm xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tốt Nguyễn tổng, cảm ơn Nguyễn tổng." Nói xong hai câu đã khắc vào xương cốt này, nàng lại lần nữa díp mắt ngủ tiếp.

8 giờ, trước bàn ăn.

Hạ Chi Ngu rửa mặt xong đi vào nhà ăn, thấy bữa sáng Nguyễn Vụ làm mà sợ ngây người, nàng còn nhớ rõ giữa chừng bị Nguyễn Vụ đánh thức cùng nói chuyện, vốn tưởng rằng Nguyễn Vụ chỉ làm một tô mì trứng bình thường, nào biết thành phẩm sắc hương vị đều đầy đủ, Hạ Chi Ngu ngồi xuống nếm một ngụm, lại lần nữa nhìn Nguyễn Vụ, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, quả thực không khác gì các fanboy fangirl khác của Nguyễn Vụ trong công ty.

"Nguyễn tổng, nếu ta có thể sớm một chút nhận thức ngươi thì tốt rồi." Hạ Chi Ngu không có yêu thích gì khác, chính là thích ăn, mà đồ ăn Nguyễn Vụ làm quả là mỹ vị nhất mà nàng được nếm qua từ trước tới nay.

Nguyễn Vụ không được tự nhiên dời mắt đi: "Đã nhận thức hơn ba năm."

"Trước kia không tính, từ ta lần thứ hai phân hoá ngày đó bắt đầu mới tính. Nguyễn tổng, nếu ngươi cần người đánh giá đồ ăn, làm ơn tìm ta, ta tuyệt đối sẽ dùng lời nói chân thành nhất trên thế giới này, đem tài nghệ nấu ăn của ngươi khen lên tận trời cao. Thật sự thật sự, thì ra ta gặp được ngươi đều là vì để trải chăn cho hiện tại."

Nàng rốt cuộc biết chính mình vì cái gì sẽ xuyên thư, nhất định là bởi vì nàng đối mỹ thực chấp niệm cảm động trời xanh, cho nên mới sẽ được đưa đến bên người Nguyễn Vụ.

"Câm miệng ăn cơm." Nguyễn Vụ bị nàng khen đến quả thực không biết nên lộ ra biểu tình gì.

"Tốt Nguyễn tổng ~ nhưng ta chỉ có thể ngậm cái miệng nói chuyện, chứ không thể ngậm cái miệng nhấm nháp mỹ thực a ~"

Nguyễn Vụ: "......"

Bởi vì Hạ Chi Ngu biểu tình quá mức nghiêm túc, Nguyễn Vụ vô luận như thế nào đều không thể đem nàng cùng "Miệng lưỡi trơn tru" liên hệ với nhau.

Ăn sáng xong, Hạ Chi Ngu chủ động tiếp nhận công việc rửa chén, nói là rửa chén, kỳ thật chính là Hạ Chi Ngu đảo rớt cặn trong chén và nồi, sau đó bỏ vào máy rửa chén, máy có chức năng tự động rửa sạch khử trùng.

Chờ hai người hết thảy thu thập thỏa đáng, vừa lúc 8 giờ rưỡi, đi xuống lầu, hai bảo tiêu đã chờ ở bên xe.

"Nguyễn tổng, buổi sáng tốt lành."

Nguyễn Vụ đối hai người gật gật đầu: "Buổi sáng tốt lành, các ngươi ai tới lái xe?"

Triệu Trạch chủ động tiếp nhận chìa khóa xe, "Nguyễn tổng, ta và Trương Dục thay phiên tới lái."

Bốn người lên xe, Triệu Trạch cùng Trương Dục ngồi ở hàng phía trước, Nguyễn Vụ cùng Hạ Chi Ngu ngồi ở hàng phía sau.

Nguyễn Vụ nói: "Hạ bí thư, tới công ty ngươi kêu bộ pháp vụ làm ra hai bản hợp đồng, một bản hợp đồng thuê bảo tiêu, một bản là hợp đồng bảo mật."

Hạ Chi Ngu nói: "Tốt Nguyễn tổng."

Vừa rồi khi nhìn thấy nàng, Triệu Trạch cùng Trương Dục rõ ràng thực kinh ngạc nàng vì cái gì sẽ cùng Nguyễn Vụ cùng nhau ra tới, nhưng ngại với Nguyễn Vụ còn ở, hai người không mặt mũi hỏi nhiều.

Một ngày hai ngày không có việc gì, thời gian dài hai người khẳng định sẽ hoài nghi. Mặc kệ là suy đoán hay là hiểu lầm, truyền ra ngoài đều đối Nguyễn Vụ cùng hình tượng công ty có tổn hại, cho nên Nguyễn Vụ làm bộ pháp vụ ra hợp đồng bảo mật, tiền vi phạm hợp đồng nhất định sẽ rất cao, vượt quá tưởng tượng cao, cao đến mức Triệu Trạch cùng Trương Dục không dám nói bậy ra bên ngoài dù chỉ một chữ.

Bãi đỗ xe tư nhân của Nguyễn Vụ ở tầng hầm thứ ba, chỉ có quét thẻ mới có thể tiến vào, đây là vì phòng ngừa có người ở bãi đỗ xe dây dưa Nguyễn Vụ.

Từ trên xe đi xuống, đến trước thang máy, Hạ Chi Ngu mới phát giác không ổn, những người khác là không thể đi thang máy dành riêng cho Nguyễn Vụ, nhưng lại có thể thấy số tầng mà thang máy dừng lại, nếu có người để tâm chú ý, khẳng định sẽ phát hiện nàng từ bãi đỗ xe đến tầng lầu văn phòng tổng tài, vẫn luôn cùng Nguyễn Vụ ở bên nhau.

"Nguyễn tổng, lần sau ta vẫn là nên xuống xe trước, ở vị trí xa một chút bên ngoài đi."

"Ngươi cảm thấy chính mình xuống xe trước còn tính là như hình với bóng?"

Triệu Trạch cùng Trương Dục ở bên cạnh nghe hai người thảo luận cái gì "như hình với bóng", hận bản thân không thể là kẻ điếc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip