"Em nấu ngon lắm, mai mốt nấu như vậy nữa nhé", tuy nó không phải một món ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, nó đơn giản chỉ là một đĩa cơm chiên với vài cái trứng vịt, nhưng nó ngon, nó rất ngon.
***
Ngọc An đang đưa tay lao dọn lại bộ bàn ghế, nghe tiếng chiếc Citroen đang lao vun vút ngoài đường, và đặc biệt là nó dừng trước cửa nhà của nàng, không nhìn cũng biết là ai đến, còn ai khác ngoài Trần Anh Vân - cô ba yêu quý của nàng.
"Ngọc An, mở cửa", tay cô vịn vào cái cổng sắt nhà nàng, không thô thiển mà lắc nó, chỉ chạm tay nhẹ vào và chờ người ra mở cổng.
"Lâu thế", tầm hai ba phút gì nàng mới từ trong nhà, lặng lẽ bước ra, cô nhíu đôi chân mày bị nắng chiếu vào mà nhìn nàng, thầm trách.
"Em ra trễ tí nữa, tôi bị nắng thiêu luôn đó", làu bàu từ bên ngoài đi hẳn vào tới trong nhà mà vẫn còn làu bàu.
"Lỗi em được chưa?"
"Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tôi có việc quan trọng hơn đây", cô vờ vịt nhíu mày lại tưởng như có việc quan trọng và gấp gáp lắm, nàng cũng vì chính đôi chân mày này mà thôi giỡn.
"Chuyện gì hả cô ba?"
"Chuyện này là..."
"Chuyện gì?"
"Chuyện là hôm nay cha má và cả anh Tuân không có nhà, tôi qua đón em đến nhà tôi", đôi chân mày giãn ra, thành công dụ được vẻ mặt gay gắt chả đối phương.
"Chỉ vậy thôi sao?", Ngọc An dùng ánh mắt phán xét mà nhìn cô, còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, làm cô nghiêm túc quá chừng mà ai ngờ lại là bị chọc ghẹo như vậy.
"Không đi", nàng thẳng thừng trả lời cô, nét mặt không quá căng thẳng nhưng thái độ thì đôi chút ương ngạnh.
"Đi đi, hôm nay có dịp mời em mà, em đi cho tôi vui", cô nắm bàn tay em lắc qua lắc lại mà nũng nịu như trẻ con.
"Còn Văn Đông?, bỏ thằng nhỏ ở nhà hay sao?"
"Còn ngoại nó chi"
"Ngoại nó bận thì sao?"
"Còn bà cố nó"
Nàng thở dài, sao mà hay nhây quá "Thế tóm lại kiểu nào cũng nhất định phải đi đúng chưa?"
"Đúng, không có sự lựa chọn nào khác đâu", cô kéo em xuống rồi nhanh chóng đặt lên má nàng một nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật.
Nàng hoảng hồn trước hành động này của cô, không ngờ cô ấy lại bạo gan như vậy, lỡ mà cha, má hay bà nội nàng nhìn thấy chắc là chết.
Khẽ đánh lên vai Anh Vân mấy cái thật nhẹ, cô chẳng ngờ đâu người cô đánh lại kêu đau, "Em đâu dùng sức chứ?"
Người kia thấy em lo lắng thì lại cười khanh khách lên mà không đau đớn gì, "Em tin hả"
"Đáng ghét thật", nàng không giỡn với cô nữa, giận rồi.
"Nào, đi thay đồ nhanh đi, cùng tôi về nhà", không chọc nàng nữa, trưởng thành lên, nàng nghe cô nói thì cũng gật đầu mà đi vào trong.
***
"Mở cổng lẹ cho cô coi", Anh Vân hối thúc mà vỗ tay vào cổng sắt nhà mình không ngừng, đứng chờ hồi lâu mà không thấy đứa nào ra mở cửa, cô hơi bực mình, nhíu chân mày.
Đợi một lúc thì mới thấy thằng Tí ba chân bốn cẳng chạy ra mà mở cửa, không biết nó làm cái gì ở nhà dưới mà lâu lắc ghê, cả em Hoa nữa cũng không thấy đâu.
Tí mở toạc hai cánh cổng ra, chiếc Citroen từ từ đạp ga tiến vào đậu ngay ngắn trong sân, Anh Vân rời ghế lái, mở cửa xe ra bên ngoài, trước khi ra, cô còn nhìn nàng, "Ngồi im, để tôi mở cửa cho"
"Em đâu có liệt"
"Đi với tôi, em nghĩ mình bị liệt đi, mộ chuyện để tôi làm là được"
Nàng nhìn cô bằng ánh trìu mến, ánh mắt mà lòng trắng nhiều hơn lòng đen, cô thoạt nhìn cũng hơi lạnh xương sống.
"Rồi, xuống xe thôi", mở cánh cửa xe bên nàng ra, cô đặt tay lên xe để tránh cho Ngọc An bị đụng đầu vào đó.
Cả hai bước vào trong, trong nhà hôm nay chẳng có ai, thành thử vắng vẻ và im lặng hơn mọi ngày, cô để nàng ngồi cạnh bên, "Ngọc Hoa, châm cô miếng trà nóng"
"Dạ", không thấy mặt người chỉ nghe có tiếng dạ lanh lảnh từ dưới nhà vọng lên.
"Nhà cô ba rộng quá", Ngọc An đảo mắt nhìn một vòng rồi khẽ cảm thán.
"Phòng tôi cũng rộng, giường tôi cũng rộng đủ chỗ cho em với tôi nằm đó".
"..."
"Thưa cô, trà của cô", Ngọc Hoa mang bình trà mới châm còn ấm nóng lên, khẽ lật hai cái chum trà lên mà rót vào, sơ xuất, rót trúng vào tay minh, Ngọc Hoa khẽ la lên một tiếng rồi ôm lấy vết phỏng.
"Thôi chết rồi", Anh Vân cầm tay Hoa mà đi ra sau mà đặt ngay vào nước lạnh.
"Cô ba, cổ không sao chứ?", Ngọc An đứng cạnh bên cũng thấy lo lắng mà hỏi.
Ngọc An theo lời Anh Vân dặn mà vào trong lấy ngay hộp thuốc ra sau nhà cho cô để cô xử lí vết thương cho Ngọc Hoa.
"Không sao, không nặng, chỉ là phỏng ngoài da", cô đặt tay em lên người vừa băng bó vừa trả lời nàng.
Ngọc An nhìn cô băng bó vết thương lại cho Ngọc Hoa trong đầu thầm nghĩ về cảnh tượng khi nảy "Lạ thật, khi nảy cô ta rót xong hai chum trà, cô ta còn cầm bình trà để rót thêm cho nước chảy ra thì cô ta đưa tay vào, không lẽ đây chỉ là sự vô tình thôi sao?"
"Ngọc An... Ngọc An", thấy nàng cứ ngớ người ra, Anh Vân gọi hai lần mà vẫn không thấy nàng trả lời trả vốn gì cả, cô đứng dậy cạnh nàng.
"Sao thế"
"Mất hồn rồi à"
"Không có", thái độ của nàng bỗng thay đổi.
"Đi thôi"
"Đi đâu?"
"Vào phòng, hôm nay nóng"
Ngọc An đang ngớ người ra thì có một bàn tay khác nắm chặt lấy tay nàng rồi dắt đi, dắt đi vào một căn phòng lớn thơm mùi "Anh Vân".
Một nụ cười loé lên trên khuôn mặt người thiếu nữ đang nhìn đôi tình nhân vui vẻ dắt tay nhau, "Sớm muộn gì, chỗ đó cũng về tay tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip