Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chung Trì Tân tiến vào giới giải trí đã mười năm, nhãn hiệu đại ngôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa toàn bộ đều là hàng xa xỉ.

Nhận mấy đại ngôn kia cũng chỉ vì thực hiện hiệp ước với công ty, nếu không Chung Trì Tân cũng sẽ không ký. Hắn không thiếu tiền, tiến vào giới giải trí thuần tuý để ca hát, rất nhiều việc khác đều không muốn tham dự.

"Ừm... Tôi thiếu tiền, cần phải nhận đại ngôn." Chung Trì Tân nửa ngày mới nhảy ra một câu.

"Anh thiếu tiền?" Khương Diệp quay đầu lại nhìn hắn, người vừa rồi làm cho con gà một cái phòng riêng là ai?

Chung Trì Tân bị Khương Diệp đánh giá có chút sốt ruột, nhưng nửa ngày cũng không tìm được cái cớ nào thể hiện ra sự thiếu tiền của mình.

Khương Diệp nhíu mày có lòng tốt tìm cho hắn một lý do: "Tôi nghe nói tiền thuê biệt thự ở tiểu khu Khê Địa rất cao, có phải vì việc này khiến cho anh phải tìm cách xoay sở hay không?"

Hai mắt Chung Trì Tân sáng lên, vẻ mặt buông lỏng xuống: "Đúng vậy, là tôi không trả nổi tiền thuê nhà."

Khương Diệp: "..."

Tốt xấu gì cũng là một tiền bối trong giới, thậm chí chỉ có việc nói dối cũng không tròn vai, Khương Diệp coi như lại tiếp thu thêm được kiến thức mới.

"Vậy thời điểm đó để cho người đại diện của anh đàm phán với Tiễn Quý, tăng phí đại ngôn lên một chút." Khương Diệp tiếp lời Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lại cự tuyệt: "Là bạn bè, phí đại ngôn có thể thấp một chút."

"Không phải anh muốn trả tiền thuê nhà sao?"

Chung Trì Tân nâng tay nhéo nhéo môi, chột dạ nói: "Có thể vừa vặn trả tiền thuê nhà là được."

Ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên người hắn, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Sự tình của Chung Trì Tân có một chút kỳ quái, có điều Khương Diệp nhớ đến cá tính làm người của hắn vốn là như vậy, muốn làm chút chuyện vì bạn bè, suy đi tính lại không phải không có khả năng, chủ yếu là kỹ thuật quanh co quá kém.

Chung Trì Tân coi cô là bạn bè, Khương Diệp đối diện ánh mắt của hắn liền buông lỏng một ít.

"Tôi gửi phương thức liên lạc của Tiễn Quý cho anh, tới lúc đó anh để người đại diện liên hệ với cậu ấy." Khương Diệp cúi đầu tìm số điện thoại gửi qua.

Chung Trì Tân cũng lấy điện thoại ra lưu dãy số kia xuống, sau đó lại tìm đề tài: "Vì sao cô không để avatar wechat?"

Avatar wechat của hắn là đàn dương cầm trong vườn hoa nhà kính, mấy tháng trước vừa mới đổi thành ảnh chụp Khương Tiểu Đậu vùi đầu mổ hạt kê.

Khương Diệp đã thoát ra, nghe thấy lời hắn, lại mở khung đối thoại ra lần nữa, nhìn vào avatar mặc định của mình.

"Tôi quên."

Đây là một nguyên nhân, chủ yếu vẫn là do cô vẫn lười làm mấy hành động loè loẹt này, trước kia Tiễn Quý cũng từng nói cô không có tình thú sinh hoạt, người ta trung niên tốt xấu gì cũng có avatar hoa hoa cỏ cỏ, hay bầu trời chim bay gì đấy.

Khương Diệp tiện tay đảo vào album ảnh ném một tấm ảnh lên, là ảnh chụp bản diễn văn ngày trước, toàn bộ mấy hàng chữ đều là tiếng anh.

"Thay xong rồi." Qua loa đến cực điểm.

Chung Trì Tân nhìn avatar Khương Diệp trên di động của mình, trầm mặc một hồi: "Avatar này nhìn hơi bình thường."

Khương Diệp đọc hiểu ý tứ trong đáy mắt hắn, ghét bỏ avatar của cô xấu.

Đổi lại là lúc bình thường, Khương Diệp tuyệt đối sẽ không để ý tới, thậm chí ngay từ đầu sẽ không thèm để avatar.

Có lẽ do mùi vị trứng gà của Tiểu Đậu hôm nay không tệ, cô xoá avatar vừa rồi đi, chuẩn bị thay cái khác, trong lúc nhất thời lại không biết đổi thành cái gì.

Ảnh chụp trong album của cô gần như không có gì để thay, hầu hết đều là ảnh chụp tư liệu.

Khương Diệp tiếp tục lật xuống dưới, lật đến mấy tháng trước, rốt cuộc tìm được mấy tấm ảnh.

Ngẩng đầu nhìn Chung Trì Tân ngồi phía đối diện một chút, Khương Diệp chậm rãi chọn một tấm ảnh trong số đó.

Chung Trì Tân vẫn ngồi đợi nhìn avatar mới của Khương Diệp, ngón tay lặng lẽ không ngừng vuốt lên, cuối cùng cũng đợi được avatar của cô có sự thay đổi, mở ra nhìn thấy, khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ đột nhiên đỏ lên.

Hình ảnh avatar kia... là hắn.

Vẻn vẹn mấy tấm hình không phải tư liệu trong album của Khương Diệp chính là lưu về khi Khương Diệp còn ở trong đoàn phim <Hạc>, nghe người bên cạnh thảo luận việc đoạt tạp chí gì đó mới lên weibo lượn một vòng, sau đó lưu xuống, vẫn chưa xoá đi.

"Sao cô lại chọn... tấm hình này?" Tim của Chung Trì Tân đập cực nhanh, ngón tay thậm chí có chút không cầm vững di động, hắn chờ mong nghe được câu trả lời trong lòng mình, nhưng lý trí nói cho hắn biết là không phải.

Khương Diệp giơ màn hình di động của mình ra trước mặt Chung Trì Tân: "Trong điện thoại chỉ có ảnh chụp của anh, không có gì khác."

Chung Trì Tân nghiêng mắt không nhìn Khương Diệp, lời này nghe vào tai quá mập mờ, hắn theo bản năng sẽ suy nghĩ nhiều.

"Anh không thích sao?" Khương Diệp nhìn avatar trên di động mình lần nữa: "Để tôi tìm ảnh khác xem."

Khương Diệp một là thuận tiện đổi, thứ hai là cảm thấy bản thân thích nghe bài hát của Chung Trì Tân, trái phải cũng coi như fan của hắn, fan dùng hình chụp của idol làm avatar cũng không hiếm thấy, ít nhất bạn bè của cô từ hồi đại học đến giờ vẫn còn có người truy tinh, avatar cũng là hình minh tinh.

"Không cần đâu." Chung Trì Tân kêu Khương Diệp một tiếng: "Có thể dùng được."

Khương Diệp lại một lần nữa thoát ra, cô quả thật không muốn tìm nữa, cũng không biết đổi ảnh gì. Cô buông di động cười nhẹ: "Fan dùng ảnh của thần tượng là vừa vặn."

Chung Trì Tân ngẩn người: "Fan?"

"Tôi thích bài hát của anh, như vậy chính là fan của anh." Khương Diệp một tay chống lên cằm, không chút để ý nói: "Hẳn là tính như vậy."

Hai người trò chuyện một hồi, Chung Trì Tân lại đưa Khương Diệp quẹo vào phòng ghi âm, cùng cô ngồi xem phim điện ảnh.

Căn hộ của Khương Diệp hiện tại là phòng ở của công ty, phòng ốc rộng rãi, an ninh cũng không tệ, khuyết điểm duy nhất là bên trong không có phòng xem phim, giống như phòng của Chung Trì Tân thiết bị cao cấp, ngay cả vách tường cũng cách âm, muốn dựng lên phải tiêu tốn không ít thời gian.

Khương Diệp lười phí tâm tư, cô vẫn lấy một cái máy chiếu góp nhặt để dùng, nhưng xem phim điện ảnh ở một nơi có thiết bị cao cấp như thế này, không thể không nói có sức dụ hoặc rất lớn đối với Khương Diệp.

"Nếu cô muốn xem phim điện ảnh, lần sau có thể tới chỗ tôi." Chung Trì Tân nhìn gò má Khương Diệp nhẹ giọng nói.

"Uhm." Hai mắt Khương Diệp đều nhìn chằm chằm vào màn ảnh, cũng không biết đã nghe được hay chưa.

Chung Trì Tân thất lạc một hồi, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn về phía màn hình giống như Khương Diệp.

Dù ánh mắt của cô ở đâu, hắn đều muốn cùng nhau nhìn về hướng đó.

...

Trong khoảng thời gian này, bầu không khí của đoàn phim <Tượng Y> không tệ lắm, diễn viên chính không có vấn đề gì lớn, Bao Điển Hiền tâm tình tốt, toàn bộ trường quay đều thoải mái.

Khương Diệp cũng bắt đầu chậm rãi dung hợp cùng nhân vật Đỗ Nhược, lúc quay phim không mấy khi xuất hiện vấn đề. Một khi cô đã ổn định lại, kỹ xảo biểu diễn thường xuyên bùng nổ, nhân viên công tác cùng các diễn viên vây quanh quan sát thường xuyên nhận tới kinh diễm.

Cái vòng tròn này kỳ thực nói phức tạp cũng lại không phức tạp, thực lực mạnh mẽ sẽ nhận được bội phục của tất cả mọi người, ai cũng không dám nói nửa lời thừa.

Khương Diệp bây giờ đang ở trong giai đoạn này, toàn bộ nhân viên của đoàn phim <Tượng Y> đều đối xử với cô rất tôn trọng, đương nhiên cũng không xác định có phải một phần là do Hạ Ly lửa cháy thêm dầu, miệng của cô ấy thật sự quá lớn, lại thích khuyếch đại sự thật.

Ba phần kỹ xảo biểu diễn cô ấy có thể phụ thêm ba phần, tám phần kỹ xảo biểu diễn có thể khiến cho cô ấy khen đến lên trời.

"Đỗ Nhược trị liệu khiến bệnh nhân chết, có phải tâm tình của cô cần lộ ra ngoài thêm một chút hay không?"

Sau khi màn diễn buổi sáng kết thúc, Bao Điển Hiền gọi Khương Diệp tới, trao đổi vấn đề về cảnh diễn vừa rồi.

Khương Diệp lắc đầu: "Tôi cho rằng không cần, trung y và tây y khác nhau, nhất là thời đại thịnh hành ngoại khoa, bọn họ mỗi lần phẫu thuật đều ở cạnh bàn mổ, đối diện thân thể của bệnh nhân, kích thích sự đồng cảm càng lớn, trung y có khuynh hướng chữa bệnh từ bên trong, Đỗ Nhược có lẽ sẽ nghi ngờ y thuật của mình, nhưng cảm xúc của cô ấy sẽ không quá mức lộ ra bên ngoài."

Bao Điển Hiền sờ sờ cằm, ông ta thừa nhận chính mình bị ảnh hưởng từ phim truyền hình, theo bản năng đem những bộ phim bác sĩ của hiện đại đối chiếu với biểu hiện của Khương Diệp.

"Đúng đúng, tôi vừa mới nghĩ lầm." Bao Điển Hiền nói xong lại hỏi Khương Diệp: "Muốn hỏi thăm cô một việc, nghe nói cô đưa cho mấy người Hồ lão rất nhiều cải muối, có phải là cải muối Tiễn Quý kia không?"

Bao Điển Hiền trước kia đã nhìn thấy mấy đạo diễn kết bè kết đảng đăng ảnh chụp trên wechat, tất cả đều là cải muối, lúc ấy ông ta hỏi Lưu Ích Dương, kết quả người kia không thèm nói cho ông ta.

Ông ta đã thòm thèm rất lâu.

Con người đến một tuổi tác nhất định, vị giác sẽ không còn quá mẫn cảm, thích ăn một chút đồ vật có khẩu vị nặng.

Mấy ngày hôm trước Bao Điển Hiền mới nhìn thấy Hot search Trở Về Điền Viên, cảm thấy cải muối Tiễn Quý không khác cải muối của Lưu Ích Dương là mấy, hôm qua mới moi được tin tức từ lão già Lưu, là do Khương Diệp đưa.

"Đúng vậy."

Bao Điển Hiền tính toán buổi tối kết thúc công việc liền tới siêu thị mua, ông ta nhìn thoáng qua Khương Diệp: "Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ tổ chức một hoạt động tuyên truyền, cô cũng chuẩn bị một chút."

Nghi thức khởi động máy lúc trước đoàn phim không làm tuyên truyền, không biết vì sao hiện tại đột nhiên lại muốn làm chuyện này, nhưng Khương Diệp cũng không hỏi vì điều gì.

Bao Điển Hiền nhìn cô bỗng nở một nụ cười: "Cô đại khái là diễn viên đầu tiên đưa cải muối cho đám đạo diễn đi, bọn họ ăn sơn hào hải vị đều đã chán ghét."

...

Đồ Liêu đến thủ đô tham gia một hội triển lãm, thời điểm hắn tới thủ đô được Tiễn Quý đón rước, buổi tối hai người muốn đến thẳng đoàn phim đón Khương Diệp.

Mang tiếng tới để đón Khương Diệp, thực tế là muốn ngầm xem một chút náo nhiệt.

"Em còn chưa xem Khương Diệp đóng phim bao giờ, những lời thoại của mấy bộ phim trước kia đều đau cả sọ não." Tiễn Quý chỉnh lại đầu tóc, một thân từ trên xuống dưới tây trang màu đen, dưới chân giày da bóng loáng, toàn thân phát ra hương vị của một ông chủ thành đạt.

Chỉ còn thiếu một cái bụng bự.

"Mấy bộ phim điện ảnh của cô ấy cậu đều chưa xem?" Đồ Liêu lại ăn mặc đơn giản, rơi vào trong đám người có thể lập tức biến mất.

"Có xem, còn khá thú vị." Tiễn Quý đụng đụng Đồ Liêu: "Em nói là tới nhìn cô ấy quay phim, anh đã xem qua chưa?"

Đồ Liêu liếc Tiễn Quý một cái: "Chưa có, trước đó chỉ đón Khương Diệp ở bên ngoài thành cổ."

"Nói như vậy chúng ta vẫn là bạn bè đầu tiên đến thăm ban." Tiễn Quý nhìn kính chiếu hậu sờ soạng mái tóc của mình, cảm thấy đã đẹp trai đến bức người, lúc này mới đuổi theo Đồ Liêu.

Hai người đến bên ngoài đoàn phim lập tức bị ngăn lại, vẫn là Nhạc Kiều phải chạy tới giải vây, cô ấy được Khương Diệp dặn dò hôm nay có hai người bạn khả năng sẽ tới đây.

"Lạnh như vậy còn phải mặc quần áo mùa hè?" Đồ Liêu nhìn Khương Diệp phía xa chỉ mặc một bộ đồ diễn mỏng, theo bản năng nhíu mày.

"Phần diễn hiện tại là sự tình phát sinh vào mùa hè, cho nên ăn mặc tương đối mỏng manh." Trong tay Nhạc Kiều còn ôm một kiện áo khoác nói: "Đã sắp diễn xong rồi."

Tiễn Quý đưa tay đón lấy áo trong tay Nhạc Kiều: "Để tôi cầm, cô cứ đi trước đi."

Hai người đàn ông xa lạ đứng một bên, tự nhiên kéo tới sự chú ý của nhân viên đoàn làm phim, đáng tiếc cả hai người đều không sợ ánh mắt của người lạ, dáng đứng vững vàng hiên ngang thẳng tắp.

"Hoàn toàn không giống Khương Diệp." Tiễn Quý nhìn Khương Diệp đang quay phim, bỗng nhiên cảm thán.

"Đóng phim mà thôi." Đồ Liêu vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Diệp có thể nói là xa lạ bên trong trường quay, rốt cuộc là thích diễn xuất, hay vẫn là thích dùng diễn xuất để bao vây lại cảm xúc chân chính của chính mình?

Theo một tiếng hô cut của đạo diễn, tất cả mọi người đều buông lỏng xuống, Khương Diệp vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người đứng ở vòng ngoài.

"Khương Diệp, cậu rất được nha." Tiễn Quý đưa áo cho cô. "Về thủ đô chưa bao giờ qua thăm tôi, sang tỉnh Y lại tới nhà học trưởng? Quá thiên vị!"

"Cho cậu đại ngôn còn chưa đủ?" Khương Diệp khi nói chuyện với Tiễn Quý mang theo chút thoải mái quen thuộc.

Tiễn Quý khoát tay lên vai Khương Diệp: "Chưa đủ, tết này tôi phải tốn thời gian ở công ty, cậu tới cùng giúp tôi làm tất niên."

Khương Diệp đẩy tay Tiễn Quý, làm như không có việc gì nói: "Tất niên khả năng tôi còn bận việc khác."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip