Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ngày hôm sau, sáng sớm Khương Diệp rời giường, mở ngăn kéo tủ đồ lấy ra hộ khẩu.

Cô cúi đầu lật sổ hộ khẩu trong tay, nhìn dòng tên của mình ở bên trên.

Bản hộ khẩu này chỉ có tên một mình cô, lúc trước khi lên đại học, cô tìm một cái cớ để cha mẹ đồng ý tách ra.

Sau đó vẫn giống như thường ngày chạy bộ tắm rửa ăn sáng, lại đi thư phòng đọc sách, mãi đến tám giờ rưỡi mới nghe thấy tiếng bước chân lê thê truyền đến từ bên ngoài, Khương Diệp khép lại cuốn sách đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Hôm nay Chung Trì Tân tỉnh dậy không nhìn thấy Khương Diệp, mặc dù đã biết rằng cô đang ở nhà, nhưng trong lòng hắn vẫn có một loại cảm giác thiếu vắng không nói rõ.

Đại khái bởi vì chuyện tối qua, hôm nay hắn muốn vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy Khương Diệp, nghĩ vậy hắn trực tiếp hướng về phía thư phòng.

"... A Diệp." Chung Trì Tân nhìn thấy cô từ bên trong đi ra, lập tức tăng tốc bước chân tới gần, ôm lấy cô.

Mãi đến một khắc kia, cảm giác thiếu vắng trong lòng hắn mới hoàn toàn được lấp đầy.

"Sao hôm nay anh lại dậy sớm như vậy?" Khương Diệp ôm lấy lưng hắn, bình thường Chung Trì Tân không có việc gì nhất định phải ngủ đến chín giờ mới rời giường.

Chung Trì Tân cọ cọ bờ vai cô, ngửi được mùi vị quen thuộc, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, có chút đáng thương nói: "Không thấy em."

Khương Diệp bất đắc dĩ, bộ dạng này của hắn thật giống như đứa bé vừa mới mở mắt đã muốn tìm mẹ.

"Anh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi." Khương Diệp đẩy Chung Trì Tân ra, nắm tay hắn cùng đi xuống lầu: "Hôm nay thứ hai, vừa vặn cục dân chính làm việc."

"Cục... dân chính?"

Chung Trì Tân sững sờ tại chỗ: "Đi... cục dân chính làm cái gì?"

Khương Diệp quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: "Kết hôn."

"Không được!" Chung Trì Tân nhanh chóng phủ quyết.

Lần này đến phiên Khương Diệp sửng sốt: "Vì sao?"

Ngày hôm qua hai người đã đồng thời cầu hôn, trước khi cô đi vào giấc ngủ đã sắp xếp xong việc ngày hôm nay, khi thức dậy sẽ cùng Chung Trì Tân đi lĩnh chứng.

"... Dù sao hôm nay cũng không được, anh muốn chọn một ngày lành." Hôm qua mới là sinh nhật của hắn, nếu hôm nay đi lĩnh chứng, về sau ngày kỷ niệm kết hôn chỉ cách có một ngày, quá không có lời.

Chung Trì Tân muốn chọn thời gian kết hôn là một ngày không phải ngày lễ, cũng không phải trước sau sinh nhật của bọn họ, đương nhiên còn phải xem hoàng lịch, xem có phải ngày lành hay không.

Hắn hi vọng có thể cùng Khương Diệp thường xuyên trải qua các loại ngày kỷ niệm trong năm.

"Vâng." Cuối cùng Khương Diệp đồng ý, sau khi xuống lầu thả sổ hộ khẩu lên mặt bàn.

Chung Trì Tân không biết Khương Diệp còn lấy ra cả hộ khẩu, ánh mắt do dự nhìn về phía cô: "Nếu không... vẫn là hôm nay đi."

Đương nhiên hắn cũng muốn lĩnh chứng, như vậy thì về sau hai người sẽ hoàn toàn ràng buộc, chỉ là lời nói của mẹ Chung hôm qua nhắc nhở hắn, thời gian kết hôn tốt nhất là trước sau không có ngày lễ gì, như vậy càng có cảm giác có nhiều thêm một ngày kỷ niệm.

"Vẫn nên lựa chọn cẩn thận, thuận tiện nói cho cô chú biết." Khương Diệp lấy lại tinh thần, mới phản ứng lại bản thân đã quá mức sốt ruột.

Đại khái cảm xúc đêm qua vẫn còn chưa lui tán, đến buổi sáng còn chưa tỉnh táo lại.

Chung Trì Tân mở mắt trừng trừng nhìn Khương Diệp cầm hộ khẩu lên, hắn chỉ có thể cúi đầu mở lịch ngày ra, muốn chọn ra một cái ngày lành, kết quả phát hiện hoặc là có ngày lành nhưng cục dân chính không đi làm, hoặc là quá gần với những ngày lễ khác.

Đột nhiên cảm thấy hối hận vì những lời nói của chính mình vừa rồi.

Khương Diệp đem hộ khẩu của mình lên lầu cất đi, sau khi đi xuống lại thở dài một hơi, lần này là cô quá xúc động.

Vẫn nên bàn bạc kỹ hơn mới tốt, cầu hôn và kết hôn không giống nhau, thời gian chuẩn bị lại càng khác biệt.

"Lần sau chọn được ngày lành, chúng ta lại đi." Khương Diệp bước xuống nhìn thấy dáng vẻ như trời sắp sập của Chung Trì Tân, đưa tay lên chạm vào mặt hắn: "Chuyện sớm hay muộn mà thôi."

"Anh không muốn đăng ký lĩnh chứng gần ngày lễ khác." Chung Trì Tân không muốn lãng phí một ngày kỷ niệm, nhưng bây giờ tối thiểu cuối tháng mười mới có ngày lành.

Khương Diệp cầm lấy di động từ trong tay hắn, nhìn lại lịch ngày trên màn hình, mở ra nội dung hôm nay: "Hôm nay không thích hợp cưới gả, chúng ta chờ một chút."

"Phải đợi một thời gian rất lâu." Rõ ràng chính Chung Trì Tân ban đầu cự tuyệt, bây giờ người muốn đi nhất cũng lại là hắn.

Đúng lúc này, di động của Chung Trì Tân và Khương Diệp đồng thời nhận được một tin nhắn, là đoàn phim <Thánh Điện> bên kia gửi tới, muốn bọn họ thứ năm tuần này tiến vào đoàn phim.

"Phải quay phim rồi." Khương Diệp nhìn tin nhắn trong di động, nhíu mày.

Chung Trì Tân liếc thoáng qua tin nhắn trên điện thoại, đã rơi vào trong sự hối hận vô hạn, thứ năm tuần này đi tới đoàn phim, tối thiểu cũng phải lăn lộn ở đó vài tháng.

Hắn ôm lấy Khương Diệp yên lặng không nói lời nào, cả người đã hoàn toàn trì trệ.

Khương Diệp không nghĩ tới hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, nắm lấy tay hắn: "Đợi sau khi trở về chúng ta cùng nhau tổ chức hôn lễ nhé."

Chung Trì Tân rốt cuộc mới giương mắt nhìn cô, nghĩ ngợi, mấy tháng này cũng vừa đủ thời gian để hắn chuẩn bị hôn lễ.

Hắn muốn tặng cho Khương Diệp một hôn lễ toàn thế giới đều biết đến.

"Anh đi nói với cha mẹ một tiếng." Chung Trì Tân đột nhiên hồi sinh một lần nữa.

Cha mẹ Chung nghe thấy tin tức này, đương nhiên cao hứng vô cùng.

"Con trai, con cùng Khương Khương an tâm đi quay phim, mẹ và cha con sẽ lên lên kế hoạch tất cả các nghi thức trong hôn lễ thật chu đáo, đến lúc đó các con chọn một cái thích hợp là được."

Sau khi nói cho cha mẹ, đương nhiên cũng phải báo cho người đại diện. Thời điểm Ban Phi và Hùng Úc nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên chính là còn may không phải hôm nay lập tức đi lĩnh chứng.

...

Sáng thứ năm, Kế Thiên Kiệt và Nhạc Kiều đều đến chờ ở cửa biệt thự, Chung Trì Tân và Khương Diệp đang ở bên trong sắp xếp hành lý.

Xác thực mà nói là Chung Trì Tân sắp xếp hành lý.

"Anh muốn mặc bộ này, A Diệp em có mang theo chưa?" Chung Trì Tân lấy ra một chiếc áo khoác, hỏi Khương Diệp.

"Em không có." Khương Diệp không có thói quen mang nhiều quần áo, ba bộ thay giặt là đủ.

Chung Trì Tân lại lấy kiểu dáng nữ ra, nhét vào trong vali đang trống rỗng của Khương Diệp.

"Còn muốn mang thêm thứ gì nữa không?" Khương Diệp hỏi hắn.

"Đủ rồi" Chung Trì Tân hài lòng nhìn quần áo đều cùng một cặp bên trong vali của bọn họ, cảm thấy mỹ mãn đóng vali lại.

Bối cảnh <Thánh Điện > là tại một bộ lạc, cho nên Spiegel đã tìm đến một vùng núi xa xôi trong nước, vị trí địa lý không tốt lắm nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp, là loại phong cảnh chưa bị con người phá hư.

Có điều muốn tới địa điểm quay phim, một chuyến đi bọn họ phải đổi vài lần xe.

Ngay từ đầu phải ngồi máy bay đi đến gần tỉnh, sau đó ngồi ô tô vào trong thị trấn, giao thông trong thị trấn còn ổn, ít nhất đường đi bằng phẳng, lái xe di chuyển không có vấn đề gì.

Nhưng mà thời điểm đi vào sâu trong núi, đường đi gập ghềnh, rung lắc đến mức da đầu mấy người trong xe đều run lên.

Chung Trì Tân và Khương Diệp ngồi ở hàng ghế cuối, hắn đưa tay ôm chặt lấy Khương Diệp, một tay còn lại túm cạnh cửa kính, mới không đến mức để cho Khương Diệp đụng vào nóc xe.

"Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến?" Kế Thiên Kiệt ngồi phía trước hỏi.

"Còn có một đoạn đường dài nhất nữa thôi." Tài xế nói một câu phổ thông không quá tiêu chuẩn, đôi mắt mang theo ý cười: "Ít người tới nơi này, đường hỏng cũng không có ai đến sửa, đi đường cũng chậm hơn rất nhiều."

Đoạn thường thật sự quá xóc nảy, Khương Diệp giãy dụa mở kính xe xuống cho thoáng khí, không khí phía ngoài rất tốt, thổi vào bên trong cũng khiến người tỉnh táo hơn vài phần.

"Ở trong này có thể quyên tiền sửa đường được không?" Chung Trì Tân cúi đầu chạm lên mặt của Khương Diệp, cô ngồi trong xe đặc biệt không thoải mái, cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.

Sư phó lái xe nhận được điện thoại đi tới, thời điểm nhìn thấy Chung Trì Tân và Khương Diệp đã nhận ra bọn họ, biết hai vị này là đại minh tinh có tiền, cho nên nghe thấy lời của Chung Trì Tân cũng không thấy kinh ngạc.

"Có thể, mấy người quyên tiền sửa đường nhất định là có thể."

Khương Diệp tựa vào trong ngực Chung Trì Tân, cô bị con đường xóc nảy này rung lắc đến mức choáng váng buồn nôn, nhíu mi kéo lấy góc áo Chung Trì Tân: "Chuyện sửa đường để sau này hãy nói."

Cô thở hổn hển, phân tích cho Chung Trì Tân nghe: "Nơi này không phải thành phố du lịch, sửa đường xong sẽ hấp dẫn những người gần đây tới chơi, đến lúc đó không có công trình xử lý, chỉ biết phá hư phong cảnh."

Khương Diệp từ trước đến nay mỗi khi đi đâu đều có thói quen tra tư liệu, loại thói quen này cũng giống như chuẩn bị bài trước khi đi học, chẳng qua từ trên phương diện học tập kéo dài đến phương diện cuộc sống.

"Cô gái nghĩ chu đáo." Sư phó đại khái bởi vì cả ngày chở đủ loại người, kiến thức tương đối rộng: "Địa phương này của tôi, nói thật phong cảnh rất tốt, nhưng tốt chất của người dân không cao, còn phải bổ sung thêm kiến thức, nếu thật sự để cho bọn họ đến đây chơi, trong một ngày có thể ném đầy rác lên cả ngọn núi."

Việc này cứ như vậy bị gác lại, thật vất vả mới lái được vào trong, những người bên trong xe đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khương Diệp đi xuống đứng cạnh một thân cây, hô hấp thật sâu mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác nôn nao trong cổ họng.

Chung Trì Tân đứng sau Khương Diệp lo lắng vỗ vỗ lưng cô, tiếp đó đưa qua một chai nước: "A Diêp... em uống một chút nước đi."

Kế Thiên Kiệt và Nhạc Kiều phía sau thì chuyển hành lý ra, kéo đến chỗ ở mà đoàn phim đã sắp xếp.

Nói là chỗ ở, kỳ thật chỉ là phòng ở dựng tạm lên, may mà thiết bị bên trong đều đầy đủ, chỉ là sẽ dỡ bỏ tất cả trước khi đoàn phim rời khỏi.

Đứng mấy phút, Khương Diệp mới trở lại bình thường, Chung Trì Tân nắm lấy tay cô hướng về phía đoàn phim.

Đoàn đội của đoàn phim là đoàn đội riêng của Spiegel, hầu hết đều là người nước ngoài, nhìn thấy Chung Trì Tân và Khương Diệp nắm tay đi tới, không ít người không khỏi sửng sốt.

Tuy nói là người ngoại quốc nhìn mấy người trong nước đều không khác nhau lắm, nhưng khuôn mặt như Chung Trì Tân và Khương Diệp, chỉ là người có con mắt đều có thể phân biệt được.

Nhất là thời điểm hai người nắm tay song song bước tới, có một nhân viên công tác đang khiêng máy quay hô to một tiếng, còn tưởng lầm hai người bọn họ là thần tiên truyền thuyết trong núi của Z quốc.

Chung Trì Tân và Khương Diệp: "..."

Có đôi khi thật hoài nghi đầu óc của người ngoại quốc quá thẳng.

Ngọn núi rất lớn, Spiegel cùng đoàn đội của mình đã đến trước hơn một tháng, đã sớm xây dựng xong phòng ở, bối cảnh quay phim cũng đã bố trí ổn thoả.

Spiegel chào hỏi với hai người, sau đó kéo bọn họ làm quen với mấy thành viên trọng yếu trong đoàn đội của mình, cuối cùng bỏ qua bọn họ đi nghỉ ngơi trước.

Bởi vì đã biết quan hệ của hai người, Spiegel sắp xếp cho Chung Trì Tân và Khương Diệp ở cùng một phòng.

Phòng ở tạm thời không có gì đẹp đẽ, điều kiện chỉ giống như nhà khách bình dân, Chung Trì Tân ngồi trên giường theo bản năng nhíu nhíu mày, hắn không quá thích loại giường này.

Có điều vừa nghĩ đến về sau sẽ cùng Khương Diệp sống tại đây vài tháng, hắn tự nhiên lại cảm thấy cái giường này cũng không tệ.

"Tân ca." Kế Thiên Kiệt đứng bên ngoài gõ cửa.

Khương Diệp cách cửa gần hơn, đi qua mở cửa cho hắn.

Kế Thiên Kiệt vừa nhìn thấy Khương Diệp lập tức gọi chị dâu, sau đó mới tiến vào.

Khương Diệp không có phản ứng gì, ngược lại Chung Trì Tân ngồi bên giường đã hài lòng nheo mắt, hắn thích Kế Thiên Kiệt gọi Khương Diệp bằng cái xưng hô này.

Kế Thiên Kiệt đứng bên cạnh cầm ra một xâu chìa khoá. "Phi ca vừa mới nhờ người mang đến, phía dưới núi có một căn nhà cạnh hồ do công ty mua."

Chung Trì Tân nhận lấy chìa khoá, cũng không thấy ngạc nhiên, thời điểm Ban Phi biết hắn muốn tới quay phim, trên núi này lại không có đường cho xe dã ngoại đi vào, chuẩn bị một căn nhà cũng không có gì kỳ lạ.

Có điều...

"Chúng tôi sẽ ở tại nơi này."

"Em vừa mới nhìn sắp xếp nhật trình, cách mười lăm ngày đoàn phim chúng ta sẽ có hai ngày nghỉ ngơi." Kế Thiên Kiệt nói: "Lúc đó anh và chị dâu có thể ở bên kia."

Sau khi Kế Thiên Kiệt rời khỏi, Chung Trì Tân cầm chìa khoá cất đi, ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Diệp giúp cô lấy hành lý ra: "A Diệp, nơi này không giống với địa phương chúng ta quay Trở Về Điền Viên."

Khương Diệp cười một tiếng, đại khái kiểu người như Chung Trì Tân từ nhỏ đến lớn đều sống trong thành phố, nghĩ rằng tất cả phong cảnh nông thôn vùng núi đều giống nhau.

"Không giống, nơi đó là khu vực đồng bằng."

Tín hiệu ở nơi này lúc có lúc không, so với thời điểm lúc trước quay điền viên, điều kiện còn kém hơn rất nhiều.

Bận rộn một lúc, trời đã tối xuống, Chung Trì Tân cùng Khương Diệp đi ra ngoài, bị gió thổi vào người đến phát lạnh, Chung Trì Tân nghiêng người ngăn cản gió thổi tới, nắm lấy tay cô chậm rãi hướng về ngọn đèn.

Spiegel cùng đoàn đội của hắn còn đang tranh luận gì đó.

"No, đoạn này quá nguy hiểm, không thể để diễn viên đi qua được, không có bất kỳ biện pháp an toàn nào." Có một nhân viên công tác kích động nói.

"Đoạn này chính là bước ngoặt quan trọng nhất, nếu nơi này có điều kiện, tôi nhất định phải quay." Spiegel nhìn thoáng về Khương Diệp một chút: "Phân cảnh ngã xuống núi kia tôi nhất định phải quay."

"Anh đang đùa với mạng sống."

Spiegel đen mặt: "Biện pháp an toàn anh tự nghĩ, tôi nhất định phải quay."

"Tôi cần máy móc quy mô lớn, nơi này rất khó mang lên."

"Tài chính cho anh, anh tự nghĩ biện pháp."

Spiegel đang tranh luận màn diễn Chuỷ bị vây công ngã xuống vách núi kia, nơi này vừa vặn có một vách núi, không phải quá cao, nhưng mặt vách dốc, cần có biện pháp an toàn tuyệt đối.

Bình thường đoàn phim sẽ chuẩn bị cần cẩu, còn có các loại máy móc khác, đảm bảo an toàn cho diễn viên.

Nhưng bây giờ đường lên núi lái xe nhỏ cũng khó, đoàn phim bọn họ chuyển những thiết bị quay phim này lên cũng mất rất nhiều sức lực, càng miễn bàn muốn đem những loại máy móc quy mô lớn đến đây.

Chung Trì Tân đứng bên cạnh nghe thấy nhíu mày, cuối cùng sắc mặt còn khó nhìn hơn so với Spiegel: "Không thể đảm bảo an toàn cho diễn viên, chúng tôi không có khả năng chấp nhận."

Muốn đẩy Khương Diệp vào tình huống nguy hiểm, hắn tuyệt đối không đồng ý.

Spiegel ngồi trên rương gỗ chống đầu: "No, tôi không muốn dùng kỹ xảo."

"Tôi nhớ trong nước có nghiên cứu một loại thiết bị tương tự." Khương Diệp đứng bên cạnh suy nghĩ một chút, cô từng xem một luận văn trên trang web đại học A, có nghiên cứu về phương diện liên quan, chắc hẳn còn đạt được giải thưởng gì đó, là thành quả của viện nghiên cứu kỹ thuật.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại học A là viên gạch, nơi nào cần thì chuyển tới nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip