13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hôm nay EunHyuk và SiWon đi hẹn hò, bù cho ngày chủ nhật cách đây 3 hôm. Cậu mặc một chiếc áo len đơn giản màu trắng, quần bò mài, mái tóc màu vàng bạch kim được cột ngược mái lên nhờ một sợi dây chun. Trông cậu rất cá tính, dù trang phục khá là giản dị nhưng vẻ đẹp của EunHyuk hoàn toàn không bị lu mờ. Còn SiWon, anh cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm nghị của mình, mặc trên người chiếc áo len cổ lọ màu xám, ngoài là áo thun màu xanh dương, mặc quần bò, đi giày thể thao. Không còn là một vị chủ tịch Junior mà đơn giản chỉ là một Choi SiWon mà thôi.

Bước ra khỏi nhà từ 9h sáng, ấy vậy mà nào thì công viên giải trí, nào thì rạp chiếu phim, khi lại đi lê lết shopping khắp các hàng các quán, nói chung là SiWon tưởng là mình bị cậu dẫn đi hết cả cái Seoul này rồi chứ. Cũng tại từ ngày về nước, EunHyuk cũng nào được đi đâu, toàn ở nhà ngồi tự kỉ với máy tính và đống bản vẽ mà anh bạn Zhoumi 'đáng yêu' gửi từ bên Nhật sang nhờ giúp đỡ. Dám thề là bận đi chơi với Henry chứ làm gì có chuyện một kẻ đạt bằng A+ như Zhoumi lại không giải quyết được hết đống việc đó cơ chứ.

– Anh có nghĩ chúng ta nên đi ăn? _Nhăn nhó ôm cái bụng đói meo của mình, cậu than vãn.

– Em đói rồi? _Anh hỏi ngược lại, phì cười trước dáng vẻ nũng nịu vô cùng đáng yêu của cậu _Được, vậy chúng ta đi ăn, dù sao cũng đã 6h tối rồi _Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, anh quay sang nói với cậu _Sao? Em thích ăn ở đâu?

– Ừm... em muốn ăn BBQ _Cậu reo lên một tiếng, vòng tay ôm cánh tay anh, khúc khích cười _Đi mà, em muốn ăn mà... _Nũng nịu, cậu lay lay tay anh.

Thấy anh nhíu mày tỏ ý không đồng ý, cậu biết anh không thích cậu ăn những đồ ăn nhanh vì hồi ở bên Nhật, công việc quá bận rộn khiến EunHyuk không có thời gian ăn trưa và tối, cậu với Zhoumi cứ gọi mỗi người một suất thức ăn nhanh, ăn vội ăn vàng rồi lại tiếp tục cặm cụi làm việc. Khi SiWon biết, anh đã la cả cậu và Zhoumi một trận nên hồn, báo cho cả Henry khiến Zhoumi chút nữa bị đá không thương tiếc. Anh nói những đồ ăn đó nó không tốt cho sức khoẻ, lại quá nhiều dầu mỡ. Anh muốn cậu ăn uống đủ chất cơ, nhưng quả thực đã lâu lắm rồi cậu không được ăn BBQ mà.

– Haiz~, chỉ hôm nay thôi đó _Cuối cùng SiWon cũng đành bất lực mà gật đầu đồng ý.

Hai người đi taxi tới quán BQQ nổi tiếng ở trung tâm thương mại, anh lên tầng hai tìm bàn trước, chọn một chỗ cảnh cửa sổ kính, anh thích thú ngắm cảnh người người đi lại trên con phố. Chà, đúng là chỉ có hẹn hò với EunHyuk thì SiWon mới có thể tận hưởng cái không khí tự do, thoải mái như thế này.

– Ting~ _Một ly coca đặt xuống trước mặt anh _Anh uống tạm đi, em đã gọi cho anh cơm rang cánh gà sốt chua cay _Cậu biết anh không thích ăn nếu mà không có cơm.

– Cảm ơn em _SiWon nhẹ nhàng gật đầu.

– Anh biết chuyện gì không? _EunHyuk ngồi xuống đối diện SiWon, đôi mắt chớp chớp liên hồi _Zhoumi và Henry sẽ qua Hàn vào thứ 6 tuần sau đó _Sau khi nhận được cái lắc đầu của anh, cậu hào hứng kể.

– Thật á? _Khuôn mặt anh tựa như đoá hoa nở rộ _Họ qua Hàn sao? Không phải là kì nghỉ đông của Henry chưa tới sao?

– Năm nay được nghỉ sớm hơn mà _Cậu cười, nhấp một ít coca của mình _Còn cái anh chàng Zhoumi thì được giao cho một bản thiết kế quan trọng, hình như là toà trung tâm thương mại mới ở Ilsan sẽ được khởi xây 2 năm tới. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhận được dự án quốc tế, nên giọng nói lúc trong điện thoại rất thoải mái và vui vẻ. Cuối cùng nhân dịp người yêu được nghỉ đông, kéo nhau qua đây thăm chúng ta.

– Được, thứ 6 chứ gì? Anh sẽ lo khách sạn cho họ _Anh gật đầu khẳng định _Cũng phải 2 tháng rồi không gặp họ ấy chứ nhỉ. Em về Hàn cũng được 1 tháng rưỡi rồi còn gì. Chắc là nhớ Henry lắm đúng không? _Với tay gạt những sợi tóc loà xoà trên trán cậu, SiWon dịu dàng.

– Chỉ có anh hiểu em _Giơ ngón cái lên, cậu cười hì hì.

Cả hai tiếp tục nói chuyện, từ chuyện ngày xưa còn bên Nhật rồi lại tới chuyện khi cái cặp đôi kia sang thì họ nên tiếp đãi ra sao. Câu chuyện cứ tiếp tục, đôi lúc SiWon lại chen vài câu nói hài hước vào khiến nụ cười không lúc nào tắt trên môi EunHyuk. Cậu không biết vì sao ở bên anh có một cảm giác vô cùng an toàn, rất ấm áp, được bảo bọc và nâng niu. Cậu thích cái cách anh dịu dàng ôm cậu, kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị, chọc cười cậu, chòng ghẹo cậu và cả quan tâm cậu.

– Hyukie~? _Một tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau cậu.

– Minnie hyung? _EunHyuk quay lại, cậu ngạc nhiên tới mức há hốc cả miệng nhìn về hướng 3 người cực kì quen thuộc với mình hiện đang đứng ngay kia _Bummie? Và... cả DongHae nữa sao?

.

.

.

Cộc cộc cộc... tiếng cửa phòng làm việc riêng của anh vang lên,. Anh nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa gỗ kia. Chất giọng trầm nhưng mang đậm chất lạnh lùng, ngữ điệu đầy nguy hiểm và sắc lạnh.

– Vào đi.

– YunHo hyung, là em _ChangMin bước vào, vẻ mặt hớn ha hớn hở.

– Hyung biết _YunHo gật nhẹ rồi lại tiếp tục cúi xuống đọc tiếp bản hợp đồng với đối tác bên Mỹ _Bây giờ là 6h30 tối, em về cũng được 4 tiếng rồi mà. Sao, ăn đã rồi chứ, cũng phải hết thức ăn 1 tuần của người bình thường nhỉ? Vậy công việc thế nào? Báo cáo đi.

– Hừ... hoá ra hyung biết giờ em về à _Nó bĩu môi, tay chống nạnh _Đám ngu xuẩn chết tiệt, ngu lâu khó đào tạo đó. Hyung biết không, bọn nó làm hỏng cả cái áo hàng hiệu của em đó. Tức không chịu được _Bằng cái giọng âm vực tuyệt đối của mình, ChangMin rít lên _Chúng nó không biết máu dính vào thì sẽ không giặt được sao?

– Máu? Thế sao máu lại dính đầy vào áo em? _Thản nhiên, anh hỏi.

– Thì... _Nói tới đây, nó ngưng lại một lúc _... nói chung là tại bọn nó chơi bẩn, 5 thằng nhảy vào, cự ly quá gần khiến em không dùng súng được đành phải dùng dao thôi _Mặt nó xị ra, tiếc ơi là tiếc, cái áo mới của nó.

– Kết quả?

– Tất nhiên là em giết sạch cả ổ bọn nó. Dám coi thường em sao? _Bẻ tay răng rắc, mắt ChangMin đục ngầu lại vì tức _Biết thế em không đi một mình, gọi thêm mấy đứa trong đội sát thủ đi có phải là giải quyết nhanh hơn rồi không, làm mất nguyên 2 ngày trời. Hơn 200 thằng, khiến em vã cả mồ hôi.

– Đã dọn dẹp chưa?

– Hyung yên tâm, em giao lại cho SHINee team rồi, chắc Onew đã dọn dẹp xong _Nhe răng cười, ChangMin giơ tay hình chữ V. Ai mà biết được kẻ sở hữu nụ cười tựa thiên thần kia cách đây vài tiếng đã thảm sát cả hang ổ mafia Hoàng Long ở Đài Loan cơ chứ.

Anh gật gù, quả nhiên là không uổng công anh tin tưởng nó. Nhưng lại nghĩ tới việc mỗi lần sai bảo nó đi làm nhiệm vụ là lại mất hàng triệu won tiền thức ăn, thấy hơi bừng bực. Giá mà ChangMin có chút gọi là tự giác công việc có phải là anh nhàn nhạ hơn rồi không. ChangMin cần thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt YunHo, nó nhíu mày, lại định nói gì đó xong không nói được. Không, chính xác là bản thân nó không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

– Có chuyện gì? _YunHo nhanh chóng phát hiện ra cử chỉ kì lạ của nó, lên tiếng hỏi _Muốn hỏi gì thì hỏi đi, xong rồi nghỉ ngơi vài hôm, vài hôm nữa đi học cùng được.

– Vâng... _Nó ậm ừ _... ừm... hyung... chuyện của hyung...

– Chuyện gì? _Ngẩng lên nhìn nó, YunHo hỏi.

– Với... JaeJoong hyung ấy...

Sáng hôm chủ nhật KiBum gởi email cho nó địa chỉ của JaeJoong, nó thầm khâm phục cái tài hacker của tên cáo mắt cụp kia. Chỉ là thầm khâm phục thôi nhá, chứ có đánh chết nó cũng không bao giờ khen cái tên khốn khiếp, kiêu căng kia bằng mồm. Nhanh như cắt, nó chạy tới văn phòng của YunHo để báo nhưng anh lại có cuộc hop cổ đông. Tới chiều thì anh lại bảo thư kí đưa cho nó lại nhiệm vụ qua Đài Loan dẹp cuộc nổi loạn của Hoàng Long, một băng mafia nhỏ dưới trướng ShinKi. Nghe nói tới tận tối YunHo mới nhận được địa chỉ của JaeJoong, ngay lập tức đã dẹp hết mọi cuộc hẹn, phóng xe tới quán Melody. Từ đó tới hôm nay đã 3 hôm, giờ nó mới từ Đài Loan trở về, rất tò mò về kết quả sau khi hai người họ gặp nhau sau 5 năm.

– Joongie... _Mặt YunHo sầm lại khiến ChangMin giật cả mình, cả người run run vì ớn lạnh, công lực ông anh họ ngày một đáng sợ mà _... em ấy không chịu trở về.

– Hả? Vậy thì hyung bỏ cuộc hả?

– Không _Anh đáp, chắc nịch _Đời này kiếp này, ngoài Joongie, hyung không yêu bất kể ai hết. Nhưng... Joongie đã quyết tâm, hyung không thể làm gì hết. Nhìn em ấy khóc, quả thực không biết làm gì, cảm giác mình quá vô dụng. Tới người thương yêu nhất cũng không thể bảo vệ.

Ngay khi nhìn thấy cậu, bao nhiêu uất hận 5 năm qua bùng phát, anh quả thực muốn xông tới, dùng chính đôi tay mình đè cậu ra, xiết chặt cổ cậu. Ánh mắt cậu khi bắt gặp anh, giống như là kinh ngạc, lẩn tránh... trong giây phút đó anh cảm giác cậu sẽ bỏ đi một lần nữa. Thà rằng là chính anh giết cậu còn hơn là để JaeJoong biến mất không một vết tích trước anh, thêm một lần nữa. Nhưng rồi lúc giọt lệ lấp lánh chảy từ khoé mi cậu lăn dài trên làn da trắng mịn, trái tim mềm nhũn, không còn biết nên làm gì, chỉ còn muốn ôm lấy cậu, vỗ về anh ủi.

Sao YunHo không biết JaeJoong đã bị dày vò như thế nào cơ chứ. Kẻ bị bỏ lại với người ra đi, ai đau hơn ai? Câu trả lời có lẽ là nỗi đau của cả hai không ai kém ai. YunHo biết cậu vẫn còn yêu anh, nhưng quả thực cậu không thể chấp nhận cái sự thật, tình yêu của họ là sai trái. Còn anh, chỉ cần cậu đồng ý ở bên anh, cho dù là có giết cả thế giới này anh cũng làm. Tình yêu anh em thì sao? Anh nhếch mép cười nhạt, đó cũng là tình yêu, tại sao lại không thể ở bên nhau? Phải chăng hiện thực là quá tàn nhẫn. Nếu có thể, anh muốn rút cạn dòng máu của mình, vứt toẹt nó vào thùng rác. Anh căm hận dòng máu của Jung gia, vì nó mà hai người họ không thể tới được bên nhau.

Không, họ có thể. Anh sẽ ở bên cậu, nhưng cậu lại không muốn, cậu không thể chấp nhận sự sai trái trong tình yêu của họ. YunHo không muốn ép JaeJoong, anh thực sự không muốn thấy cậu khóc nữa. Mỗi giọt nước mắt của cậu rơi xuống đất chẳng khác nào một mũi dao cắm sâu vào lồng ngực, vào trái tim anh. Anh là Jung YunHo, một kẻ lạnh lùng với trái tim sắt đá, nhưng anh chưa bao giờ có thể làm trái bất cứ chuyện gì mà JaeJoong muốn duy chỉ chuyện muốn anh từ bỏ cậu. 5 năm nay anh sống, như kẻ đã chết. Nếu tới tình yêu của họ, anh cũng từ bỏ, vậy... giết anh đi còn hơn, bởi vì như thế chả khác nào Jung YunHo đã mất tất cả, cả linh hồn và trái tim.

Quyền quý sao? Thế lực sao? Danh gia vọng tộc sao? Tiền bạc ư? Tất cả những cái đó, anh có thể từ bỏ chỉ cần có cậu bên cạnh, cái gia tộc này đã làm gì cho anh? Người cha chết tiệt quá cố đã làm gì cho anh? Hay là chỉ đẩy anh vào vực thẳm. Tuổi thơ của anh là một cái hố sâu hun hút không có ánh sáng. Cho tới ngày thiên thần của đời anh xuất hiện. Vậy mà một lần nữa, cái hạnh phúc, tia sáng duy nhất trong anh lại một lần nữa bị vùi dập bởi hai chữ Jung gia. Nếu không phải vì người mẹ đáng thương của anh, anh đã vứt cái danh 'chủ tộc' kia đi và chính tay anh đã giết chết cả cái dòng tộc này rồi. Thà rằng là một người thường dân còn hơn. Điều duy nhất anh cảm ơn Jung gia và ông bố chết tiệt của mình, có lẽ là đã cho anh gặp JaeJoong.

– Hyung quả thực là quá chung tình, nhưng cũng lại quá cố chấp _ChangMin bất lực ngồi xuống ghế sopha gần đó _Hai người là anh em...

– Nhưng không phải em vẫn giúp hyung tìm Joongie trong suốt 5 năm qua sao? _Bảo anh cố chấp cũng được, anh không quan tâm.

– Vậy, JaeJoong hyung không trở về Jung gia sao?

ChangMin phải tự bật cười trước câu hỏi ngu ngốc của mình. Jung gia đã giết chết trái tim của Kim JaeJoong bao nhiêu lần, làm gì có chuyện cậu muốn trở lại chứ. Nơi đó với người ngoài là thiên đường, nhưng chỉ có người trong cuộc biết, đó là địa ngục. Người thân chém giết nhau vì tài sản, tiền bạc, không còn chút nhân tính, nghĩa tình. Shim ChangMin nó nếu không phải được ông anh họ Kim JaeJoong cứu năm đó, có lẽ đã xuống hoàng tuyền cũng cha mẹ mình rồi. Đó là lí do vì sao nó lại yêu mến cậu, lại hết lòng vì YunHo tới thế. Nó cũng căm ghét Jung gia, cũng cảm thấy quá bất công cho tình yêu tuyệt đẹp giữa YunHo và JaeJoong.

– Xin lỗi, em hỏi quá thừa rồi _Nó không cần YunHo trả lời, tự khắc đưa tay lên vả nhẹ vào má mình một cái _Vậy giờ hyung định sao? _YunHo khẽ cúi đầu, phần tóc mái che đi nửa mặt trên khiến nó không biết anh đang suy nghĩ gì. Người duy nhất nắm bắt được tâm tư YunHo, chỉ có một người.

– Hyung không ép Joongie trở về nhưng... _Bỗng nhiên đôi mắt màu tro của anh nghiêm nghị chiếu thẳng vào nó _... hãy bảo Key, nhất định phải bám theo Joongie 24/24. Nhất cử nhất động của em ấy phải báo cáo với hyung. Hyung tuyệt đối không muốn một lần nữa nhìn em ấy biến mất _Anh muốn cậu phải luôn nắm trong quan sát, bảo vệ của anh.

– Em biết rồi _ChangMin thở dài, lắc lắc đầu.

Key là một trong những sát thủ tài giỏi nhất của băng ShinKi, trực thuộc SHINee team, cách ra tay hạ sát cực kì thâm hiểm. Xem ra thực sự ông anh trai Jung YunHo của nó quá quá là si tình, cũng quá quá là quá chấp trong chuyện liên quan tới JaeJoong. Nó chẳng biết rồi chuyện giữa họ sẽ đi về đâu, nhưng... nó sẽ giúp hai người họ hết khả năng có thể của nó. Chỉ e, YunHo cả đời này ngoài cậu không lấy ai, còn JaeJoong thì nhờ sự giám sát đặc biệt của anh, cộng với tính ghen tuông trời ban, chắc cũng sống cô đơn một kiếp quá.

.

.

.

Đứng trước toà nhà cao tầng có bảng hiệu Tập đoàn giải trí SJ màu vàng kim lấp lánh, RyeoWook bất giác nắm chắc hồ sơ trong tay mình. Tự nhủ với bản thân mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu đã suy đi tính lại rất nhiều về vấn đề chuyển nghề này. Thật may mắn, sau khi nghỉ việc ở Viện âm nhạc, cậu lên mạng và đọc được thông báo tuyển dụng giáo viên thanh nhạc cho Tập đoàn giải trí SJ. Dù bạn thân của cậu, Kim EunHyuk là đại thiếu gia của SJ nhưng quả thực RyeoWook ghét nhất cái việc dựa vào thế lực để mà xin việc. Cậu chỉ cầu trời khấn phật là BGK xét tuyển đừng có là bác trai và bác gái hoặc KiBum hay JunSu. Nếu không chắc chắn là cậu sẽ sống không được yên ổn vì bị tra khảo mất.

Lại nghĩ bản thân mình cũng chả có gì nổi bật cho lắm. Nói chung là mặc dù RyeoWook từng là giảng viên của Viện âm nhạc nhưng cũng hơi ớn khi tới đăng kí dự tuyển kiểu này, dù sao đây cũng là công ty giải trí có thế lực nhất Châu Á, tiêu chuẩn chọn người cao ngất trên trời, chỉ sợ cậu không qua nổi. Nhưng mà cái giờ tuyển chọn cũng đặc biệt quá cơ, ai lại đi tuyển chọn xét hồ sơ vào lúc 6h tối cơ chứ? Bước vào cửa công ty, ôi trời... trước mặt cậu là một hàng dài các cô gái chân dài tới nách, tất cả đều vô cùng xinh đẹp, trang điểm tinh tế và kĩ càng, giống như là những người mẫu cao cấp vậy. Và trên tay họ là tập hồ sơ xin việc giống hệt của RyeoWook. Choáng... đó là những gì hiện ra trong đầu cậu.

– Đây là cuộc thi chọn giáo viên thanh nhạc hay là tuyển idol vậy chứ? _ Day day thái dương, cậu lắc đầu bỗng cảm thấy mình thật quá tầm thường khi đứng giữa họ. Hơn nữa hình như chỉ có mình cậu là nam giới.

Không phải là RyeoWook xấu xí, cậu có một thân hình nhỏ nhắn, rất dễ thương, giống một cô gái hơn là một chàng trai. Thế nhưng hôm nay so với những chiếc váy đắt tiền, thời trang mà những cô gái kia mặc, cậu chỉ ăn vận vô cùng đơn giản với quần thun và áo phông xanh nhạt, chân đi giày thể thao, mái tóc màu đỏ rượu mới nhuộm cách đây cái hôm được chải rất gọn gàng.

Khi thấy cậu bước vào, toàn thể những cô gái kia đồng loạt quay lại nhìn cậu. Sau khi săm soi, tăm tia, xác định được 'đối thủ thứ n' của mình, họ đều cười nhạt trước dáng vẻ của cậu rồi quay đi, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm tới cậu vì họ đoán chắc RyeoWook sẽ không thể đậu được với kiểu thời trang quê mùa kia. Đó là chưa kể, họ cực kì ghét loại con trai mà xinh hơn con gái như cậu. Da mặt vẫn trắng hồng, đôi môi vẫn đỏ mọng mà không cần tới mỹ phẩm gì hết.

– Không sao, không sao... _Dù hơi giật mình một chút nhưng rất nhanh chóng, cậu vuốt ngực trấn tĩnh bản thân.

Cầm thẻ chờ trên tay, cậu bồn chồn. RyeoWook là người thứ 13, cũng chả hiểu sao cậu lại bốc được cái số gần thế cho dù cậu tới gần như là người cuối cùng nộp hồ sơ. Điều đó khiến cho mấy cô gái kia càng rơi vào tình trạng 'ghen ăn tức ở' nhưng cũng chỉ đành biết ngậm ngùi, hậm hực thôi. Không thể nào nhảy vào cưới thẻ của cậu. Hơn nữa cái con số 13, nói chả ngoa chứ nó cực kì cực kì xui, họ chẳng dư hơi.

– Số 13 à? Hì hì... thật may mắn mà_Trái với họ, cậu thích số 13. Nó khiến cậu cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Từng người từng người bước vào rồi lại nhanh chóng bước ra khỏi phòng phỏng vấn. Nhanh nhất là 5 phút, nhiều nhất là không quá 20 phút. Xem ra tác phong của SJ rất nghiêm túc, nhanh nhẹn, lại làm việc có hiệu quả. Sau khi chờ đợi 12 người trước hoàn thành mục phỏng vấn của bản thân, RyeoWook nhìn đồng hồ lúc này là 7h tối, cậu lo lắng bước vào, hai tay cứ rịn vào nhau, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Phù, cậu thở phào, không có người quen. Các giám khảo có 7 người, nhưng hiện ở ghế giữa còn trống, không hiểu vị chủ toạ đã đi đâu rồi. Hầu hết 6 vị giám khảo có mặt hiện tại đều là những người hiện đang làm giáo viên thanh nhạc, có một số là ca sĩ hiện đang cực nổi của tập đoàn. Cậu ngồi trên ghế, căng thẳng nhìn họ còn họ thì mỉm cười thân thiện với cậu. Có lẽ là muốn giảm bớt áp lực với thí sinh. RyeoWook gật gù, hai bác đúng là có mắt chọn người, người của Tập đoàn SJ toàn người tốt không à.

– Trước đây cậu làm công việc gì?

– Trước đây tôi làm giảng viên thanh nhạc của Viện âm nhạc.

– Ồ, đó là một công việc tốt, tại sao cậu không làm tiếp mà lại tham gia cuộc tuyển chọn của chúng tôi? _Một vị giám khảo hứng thú hỏi _Nếu so về nhiều mặt, không phải công việc trước đó của cậu tốt hơn sao?

– À, đây là chuyện riêng, có thể không trả lời không ạ? _RyeoWook cười khổ, đúng là chuyện riêng mà.

– Không sao _Mấy vị giám khảo thoải mái đáp.

Sau khoảng 30 phút, cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc. RyeoWook bị căng thẳng tới mức bụng quặn lại vì đau. Trời ạ, cậu ôm bụng, ngó trái rồi lại ngó phải, cố định hướng xem cái nhà vệ sinh nó ở chỗ nào. Sau khi xác định được vị trí nơi cần tìm, RyeoWook phóng như bay qua cả dòng các mỹ nhân kiêu kì đang hếch mũi cười nhạo cậu. Ai mà quan tâm đám người đó nghĩ gì chứ, cái quan trọng là cậu đang buồn đi vệ sinh kia.

"BỐP!!!"

– Ái!!!

– Ui da...

Vì chạy quá nhanh, tới khúc cua, cậu đã đụng phải ai đó. Cả hai đụng vào nhau mạnh tới mức văng ra hai phía. Cậu thầm rủa sự hậu đậu của mình, mình đau lại còn làm người khác đau theo. Mắt nhắm mắt mở, ôm cái trán đỏ tấy của mình, cậu đứng dậy, liên tục cúi đầu xin lỗi nhưng tới cái mặt người mình đụng phải là ai cũng không nhìn thấy bởi vì ban nãy đụng trúng cả vào mắt, giờ nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.

– Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi vô ý quá _Chợt cơn đau lại quặn dưới bụng khiến cậu nhăn mặt _Xin lỗi, tha thứ cho tôi. Giờ tôi vội lắm, tôi xin phép đi trước.

Lách người qua người kia, cậu phóng như bay về hướng cửa nhà vệ sinh để mặc người kia còn đứng yên đó. Anh đưa tay lên phủi phủi vết bẩn ở vai áo vét màu đen của mình, thở hắt ra một cái, vò vò mái tóc màu đen hơi xoăn của mình. Đôi mắt màu cà phê ấm áp vẫn nhìn theo bóng dáng đã khuất xa của cậu. Khuôn mặt điển trai, sắc nét khẽ nghiêng sang một bên, đôi lông mày hơi nhíu lại. Hoàn toàn không để ý tới dàn mỹ nữ đi xin việc đằng sau mình hiện đang mắt trái tim, mặt đỏ bừng, khẽ rú lên trong lòng khi nhìn thấy... mỹ nam tử.

– Ôi giời ơi, Phó chủ tịch, ngài đi đâu nãy giờ vậy? _Một anh nhân viên người beo béo chạy từ phía phòng phỏng vấn chạy ra, dáng vẻ hớt ha hớt hải _Ngài là trưởng ban BGK, sao lại bỏ ra ngoài thế hả?

– À, tôi đi uống nước _Quay lại, anh đáp với vẻ hững hờ trên khuôn mặt.

– Phỏng vấn vào lúc buổi tối cũng là do ý kiến của ngài. Lý do chỉ vì ngài không thích phỏng vấn vào ban ngày. Hội đồng quản trị đã nể lắm mới đồng ý, cho nên ngài có thể làm ơn nghiêm túc một chút được không?

– Biết rồi, biết rồi. Sao cậu nói lắm thế chứ? Cậu sắp thành umma tôi rồi chứ không phải trợ lý riêng đâu, ShinDong. _Mệt mỏi trả lời, anh phẩy phẩy tay ý bảo anh nhân viên đi vào trong trước đi.

– Xin ngài, đi nhanh nhanh cho tôi nhờ, thưa ngài Kim YeSung _ShinDong chán nản _Tưởng tôi báu bở cái chức trợ lý này lắm, sắp thành nhân viên trông trẻ tới nơi rồi. Mà ngài sao thế? Sao cứ nhìn về hướng đó hoài vậy? _Để ý nãy giờ YeSung liên tục nhìn về cái hành lang dài hun hút không bóng người, ShinDong cau mày, hỏi.

– À, không có gì _Khoé môi của anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng cuốn hút _Chỉ là vừa phát hiện ra một thứ vô cùng thú vị.

Là duyên số à?

Nếu vậy...

Chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, Kim RyeoWook...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip