Chương 807 - 808: Nữ binh đặc chủng (41 - 42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 807: Nữ binh đặc chủng (41)

Vào ngày đầu tiên Tô Mộc trở lại quân đội, sáng sớm không có xuất hiện trong buổi huấn luyện.

Mãi cho đến gần trưa, cô mới nhàn nhã xuất hiện, nhưng bên cạnh còn có Cố Thành Phong đi theo.

Hai người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt Cố Thành Phong tràn đầy nụ cười hiếm thấy, tuy vẻ mặt Tô Mộc lạnh lùng, nhưng trong mắt người khác, lây dính chút vui sướng của hào quang nam chính, cả người trở nên dịu dàng hơn.

Trai tài gái sắc, một thân chính khí, đi cùng nhau được gọi là bầu không khí tốt, tình cảnh đẹp.

Một nhóm binh sĩ đang luyện tập bắn súng nhỏ giọng thảo luận:

"Nhìn kìa, nhìn kìa, phụ nữ đang yêu đúng là nhìn khác hẳn."

"Nhìn Diệt Tuyệt sư thái như thế này, thật ra trông cô ấy khá xinh đẹp."

"Nhan sắc của Diệt Tuyệt sư thái vẫn luôn ở đó, chỉ tại khí tràng của cô ấy quá mạnh."

"Nói như vậy, hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện tốt sao?"

...

Trình Lạc liếc mắt một cái liền thu hồi, giơ súng lên bắn "pằng pằng pằng ——" trong cuộc thảo luận của đồng đội.

"Trình Lạc, sao cậu lại nghiêm túc như vậy?"

"Nhiệm vụ của cậu đã kết thúc thành công, có lẽ cậu có thể rời đi sớm, vì vậy hãy thả lỏng đi."

"Lời này mà cũng nói được, Trình Lạc có khi nào không thả lỏng, nhưng điều đáng giận là cậu ta rõ ràng có thể dựa vào gia đình mình, nhưng cậu ta lại dùng thực lực đè bẹp chúng ta." Binh lính nói chuyện nhìn bia ngắm của Trình Lạc, tất cả đều trúng hồng tâm.

"Thực lực của Trình Lạc ở đằng kia, cậu không thừa nhận sao?"

"Nhận nhận nhận, quả thực chính là hâm mộ và ghen ghét, hận cậu ta có thiên phú tốt như vậy, tại sao không sinh ra trên người tôi?"

Các đồng đội vừa nói vừa trêu chọc Trình Lạc một lần nữa.

Mọi người đã sống với nhau được nửa năm, thực lực của Trình Lạc rõ như ban ngày, mọi người đều đùa vui nhưng vẫn đặc biệt chịu phục.

Trình Lạc nghe vậy, phản ứng lại mình đã hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế, hắn có thể rời khỏi đây, về nhà tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt, ăn nhậu chơi bời.

Nhưng tại sao hắn lại quên?

Ánh mắt hắn lại rơi vào thân thể Tô Mộc ở đằng kia.

Liền đi nhanh đến sân huấn luyện, Cố Thành Phong vui vẻ xoay người rời đi, còn cô đang đi về phía sân huấn luyện.

Hai người này vừa nói chuyện gì?

Không chỉ Trình Lạc tò mò, mà những binh lính còn lại cũng rất tò mò.

Sự thật là...

Bởi vì ngày hôm qua Cố Thành Phong đột nhiên nhận ra, với trạng thái tinh thần hiện tại của mình, hắn không thể tiếp tục có quan hệ như vậy với Tô Mộc, cho nên hắn mới nói chuyện với Tô Mộc, hy vọng Tô Mộc tạm thời không nói cho gia đình và tư lệnh biết chuyện này, hắn muốn đợi thời điểm thích hợp.

Tô Mộc đồng ý, bởi vì hắn nói sẽ tặng cô một món quà cảm ơn như một sự đền bù.

Cô hỏi, có phải là tiền không? Cố Thành Phong nói phải, cô đồng ý.

Cố Thành Phong không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, hắn và Nam Khê vẫn luôn tán gẫu với nhau, hắn không muốn vì chuyện này mà mất đi một đồng chí tốt, cho nên hắn rất vui vẻ, cho nên hắn nói rõ ràng với cô rất trôi chảy, hắn cũng nhận được sự ủng hộ của cô.

Ủng hộ sao?

Chỉ là bởi vì hắn tặng Tô Mộc một món quà cảm tạ mà cô coi như là hoa hồng.

Không lâu sau khi Tô Mộc đến sân huấn luyện, Trình Lạc bị gọi tới, nói tư lệnh đang tìm hắn.

Trình Lạc cau mày, hắn đã biết tư lệnh tìm hắn làm gì.

Nhưng lúc này, hắn nên quyết định cái gì?

Lúc rời khỏi sân huấn luyện, hắn nhìn bóng lưng Tô Mộc cau mày.

Văn phòng tư lệnh.

Ngồi trong văn phòng không chỉ có tư lệnh, mà còn một gương mặt quen thuộc.

Cha của Trình Lạc.

Ông liếc nhìn Trình Lạc, gật đầu, hài lòng nói: "Sau khi ở trong quân đội một thời gian, anh thật sự giống người."

"Cha..." Trình Lạc bất lực.

Chương 808: Nữ binh đặc chủng (42)

"Ta nghe tư lệnh nói, lần này anh làm được chính sự, người cha như ta cảm thấy, anh còn phải huấn luyện một thời gian, vội vã rời đi làm gì?"

Cây cổ thụ xiêu vẹo cuối cùng cũng được duỗi thẳng, còn chưa định hình, nếu liền đi ra ngoài như vậy, chẳng bao lâu, nó lại xiêu vẹo."

Cha Trình vỗ tay một cái, rất vui vẻ đưa ra quyết định.

"Quyết định vậy đi, anh ở lại thêm nửa năm nữa."

"Tư lệnh, con trai chưa trưởng thành của tôi lại phiền ngài."

Vốn dĩ tư lệnh muốn thực hiện lời hứa đã hứa với Trình Lạc lúc trước, sau khi làm nhiệm vụ thì để hắn rời đi, không ngờ cha hắn tới, chẳng qua, có chút khác biệt so với suy nghĩ của ông.

"Lão Trình, ông không thể ảnh hưởng đến đứa trẻ như thế này, ông nghe những gì Trình Lạc nói, nếu cậu ấy vẫn sẵn sàng ở lại, tôi hoan nghênh, nếu không, thì chúng ta vẫn tuân theo lời hứa trước đó với đứa trẻ."

Tư lệnh đóng vai trò trung gian để dễ dàng mở đường.

Cha Trình liếc nhìn Trình Lạc và hỏi: "Thằng nhóc thối, trong quân đối xử với anh chỗ nào không tốt, nóng lòng muốn rời đi như vậy?"

"Không..."

"Không có anh vội cái gì? Ở lại thêm nửa năm nữa, là một người đàn ông thì làm việc đến nơi đến chốn, một năm để khởi đầu và kết thúc, ở lại thêm nửa năm, coi như dấu châm câu đi."

Cha Trình nói đông nói tây, rõ ràng là không muốn hắn rời đi.

Trình Lạc: "..."

Đó là cha ruột sao, không sai, nửa năm không gặp, vẫn như cũ.

"Được." Hắn vốn dĩ cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy trước tiếp tục đợi.

"Được cái gì mà được, anh nói xem thằng nhóc thối anh, môi trường quân đội tốt như vậy anh không chịu rèn luyện, tương lai anh sẽ hối hận... Anh vừa nói cái gì?!"

Cha Trình nghĩ rằng Trình Lạc đã phản bác, ông đang mắng mới phản ứng nửa chừng rằng những gì Trình Lạc vừa nói là một từ "được", ông có chút ngơ ngác.

Trình Lạc bất đắc dĩ cho cha Trình một câu trả lời chính xác: "Con nói, con sẽ tiếp tục ở lại quân đội trong nửa năm."

Cha Trình ngẩn người, sau đó trên mặt nở nụ cười, ông cảm thấy nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Trình Lạc, hài lòng nói: "Được rồi, hảo tiểu tử, trưởng thành rồi."

Cảm khái xong, cha Trình bắt đầu đuổi người.

"Được rồi, vậy anh trở về tiếp tục huấn luyện, tôi sẽ nói chuyện lại với tư lệnh."

Trình Lạc: "..."

Cha ruột, cha ruột, sinh ra mình, không thể tức giận.

Sau khi đến văn phòng tư lệnh được vài phút, Trình Lạc lại rời đi.

Tin tức mà Trình Lạc ở lại khiến đồng đội của hắn cao hứng và bắt đầu phàn nàn trở lại.

Tuy nhiên, ở lại thì ở lại, Trình Lạc vì nhiệm vụ lần này có công nên đặc biệt chấp thuận về nhà nghỉ ngơi một tuần.

Tô Mộc cũng được phép về nhà nghỉ ngơi.

-

Ngày đầu tiên nghỉ ngơi, đám hồ bằng cẩu hữu của Trình Lạc tìm hắn đi chơi, hắn háo hức bỏ tiền ra tìm chỗ tốt đưa bọn họ đi chơi, nhưng trong lúc đang chơi, hắn đột nhiên trở mặt rời đi.

Những người này đã cười nhạo binh lính của quân đội, khi bọn họ nghe nói rằng hắn được huấn luyện bởi các nữ đặc chủng, các loại từ ngữ ô uế đều nói ra.

Suýt chút nữa liền đánh người, nhưng nhớ quy tắc của quân đội, hắn cố chịu đựng, quay mặt rời đi, hơn nữa còn ném lời nói, sau này không cần đến tìm hắn chơi, nếu không tới một lần đánh một lần!

Đám bằng hữu hồ cẩu sững sốt ngây người cho đến khi Trình Lạc rời đi.

"Trình Lạc bị làm sao vậy?"

"Mẹ nó, không phải chỉ là một trò đùa thôi sao? Có cần thiết phải nóng giận như vậy không?"

"Đi quân đội một chuyến cho rằng mình thật ghê gớm sao? Thực sự nghĩ mình là một người lính? Cũng không nhìn xem mình là cái mặt hàng gì."

"Được rồi, người đã đi rồi, mày la hét ở đây có ích lợi gì?"

"Con mẹ nó, nếu không phải nó có chút tiền, ông đây cũng sẽ không kéo nó đi chơi!"

...

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip