Chương 724 - 725: Thí chủ khoan đã (37 - 38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 724: Thí chủ khoan đã (37)

Toàn bộ pháp khí của Huyền Thanh đều bị yêu tinh chế trụ, rớt xuống các góc trong phòng.

Huyền Thanh nắm chặt pháp trượng, đối mặt với công kích của yêu tinh.

Tô Mộc đỡ trán...

Tên ngốc này...

Mũi chân cô nhẹ chạm vào bả vai hắn, muốn ngăn cản một phần công kích cho hắn, lại phát hiện trên chân không biết từ khi nào đã bị một pháp khí của hắn bao vây, làm cho cô không cách nào di chuyển.

Cô quay đầu nhìn mặt Huyền Thanh, lại chỉ nhìn thấy hắn nghênh đón một đạo công kích mãnh liệt kia, khóe môi chảy máu.

Hai mắt Tô Mộc tối sầm lại, cầm đan dược ra, đặt lên môi hắn: "Ăn đi."

Huyền Thanh liếc mắt một cái, cũng chưa kịp nói chuyện, công kích phía dưới liền nối tiếp.

Huyền Thanh mang theo Tô Mộc tránh né công kích, pháp trượng trên tay ném về phía yêu tinh.

Hắn đứng vững, ngón tay lướt qua máu bên môi, sau đó hai tay vỗ vào nhau tạo thành chữ thập.

Bởi vì hai tay vỗ mạnh, các đầu ngón tay mang theo những vết máu run lên.

Lúc hai tay khép lại, vết máu theo ngón tay thon dài trượt xuống lan tràn.

Lúc Huyền Thanh há miệng chuẩn bị niệm chú, trong môi đầu tiên là bị Tô Mộc nhét đan dược vào bên trong.

"Nuốt xuống."

Huyền Thanh nhanh chóng nuốt xuống, sau đó bắt đầu ngâm nhẹ chú văn.

Nhất thời quanh người Huyền Thanh vờn quanh vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Ánh sáng nhàn nhạt này phảng phất như vòng bảo hộ hắn, ngăn cản được đợt công kích đầu tiên do yêu quái đánh tới.

Tô Mộc phát hiện điểm này rũ mắt.

Lấy một quả bom từ không gian, bật lửa đốt cháy, sau đó ném về phía đối diện.

"Rầm..." một tiếng nổ lớn.

Không phải ở đối diện, mà là ở bên ngoài phòng vang lên.

Là yêu tinh kia cho rằng đây là ám khí, đem thứ này xốc ra ngoài phòng.

Quả bom vang lên trong khu phức hợp bên ngoài đại viện.

Vốn ban đêm yên tĩnh lại truyền ra một tiếng nổ lớn, chấn động tai.

Không ngoài ý muốn, người Lan gia toàn bộ đều tỉnh.

Lan đại thiện nhân vẫn luôn ngồi ở bên cửa sổ trong bóng đêm, không cách nào ngủ được, Lan phu nhân ngược lại bị đánh thức, thần sắc ngẩn người, lập tức phản ứng lại tiếng vang kia, nhấc chăn lên liền vội vàng xuống giường.

"Ý Nhi của ta... Ý Nhi của ta..."

Giày cũng không mang liền sốt ruột chạy về phía đại sảnh.

"Phu nhân, trước tiên đừng nóng vội, mang giày vào." Lan đại thiện nhân ngược lại không hoảng loạn, ngăn cản Lan phu nhân, để cho bà mang giày xong.

Trong bóng tối, Lan phu nhân cầm cổ tay Lan đại thiện nhân, mặc dù nhìn không rõ ông ta, nhưng vẫn trừng mắt nhìn, giọng nói phảng phất bị xé rách khàn khàn.

"Lão gia, có phải ông trời muốn trừng phạt chúng ta hay không? Có phải ông trời đều biết không? Ý Nhi của ta, Ý Nhi của ta đã không còn nữa, tại sao? Tại sao? Ta chỉ cần Ý Nhi của ta sống thật tốt, tại sao ông trời không để Ý Nhi của ta sống thật tốt chứ?"

"Hung thủ sát hại Ý Nhi của ta ở đâu?! Ở đâu!!! Ta nhất định phải cùng hắn đồng quy vu tận!!!"

"Lão gia, tại sao ông không tìm hung thủ sát Ý Nhi!? Tại sao?"

Lan phu nhân lẳng lặng nắm chặt cổ tay Lan đại thiện nhân, giống như muốn dùng sức bóp nát.

Lan đại thiện nhân trấn an: "Phu nhân, Ý Nhi đã đi rồi, chúng ta không thể bởi vì hắn hại cả Lan gia. Ta tin rằng Ý Nhi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta."

"Bùm bùm ——"

Bên ngoài tiếp tục truyền đến tiếng động, lập tức truyền đến một trận thét chói tai.

"Là, là yêu quái a!!!"

"Mau chạy đi, yêu quái muốn ăn thịt người a!"

"Chạy đi, chạy đi!"

Tiếng bước chân cuống quýt chạy về phía cửa tòa nhà.

Lan đại thiện nhân buông Lan phu nhân ra, ra cửa, lớn tiếng hô: "Đừng để bất cứ ai ra khỏi nhà này!"

Chương 725: Thí chủ khoan đã (38)

"Vâng!" Lão quản gia cũng bị đánh thức nghe được phân phó, lập tức bảo hộ vệ của tòa nhà trông cửa cận thận.

Bạo động, không biết chuyện gì xảy ra nhóm gia đinh không ra được, nhìn một thanh đao kia, lại không dám tiến lên mất mạng, cho nên chỉ có thể cuộn mình dưới chân tường, hy vọng người bên kia đánh nhau nhìn không thấy bọn họ.

Giờ phút này Huyền Thanh cùng yêu tinh đánh nhau, không ai nhường ai ở trong sân.

Nhưng hiển nhiên Huyền Thanh rơi vào thế hạ phong, chỉ là khổ sở chống đỡ mà thôi.

Hộ thuẫn màu vàng quanh thân đã càng ngày càng nhạt, pháp trượng cũng bị yêu tinh hủy không sai biệt lắm, rất nhanh sẽ mất đi hiệu lực.

Yêu kia vẫn là một đoàn sương mù màu xám, bất quá trong lúc đánh nhau, thấy rõ bộ mặt thật của con yêu này.

Đó là một con thụ yêu.

Nếu là thụ yêu, hiển nhiên có chân thân, nhưng thụ yêu này tựa hồ có chút không giống.

【 Ký chủ, muốn biết có chỗ nào khác nhau không? 50 tích phân, hệ thống cho cô câu trả lời. 】

Cửu Thiên Tuế ở thời khắc mấu chốt này xuất hiện.

"Câm miệng." Tô Mộc lạnh lùng nói.

Giờ phút này chính là thời khắc nguy cơ, nó còn đến bán hàng, quả thực là đáng xấu hổ!

Sau khi Tô Mộc nói xong hai chữ này với Cửu Thiên Tuế, Huyền Thanh bị đánh ngã xuống đất, mặt đất đều bởi vì va chạm mãnh liệt mà lõm xuống.

Công kích trí mạng trong nháy mắt, Tô Mộc huyễn hóa thành nguyên hình, tránh thoát pháp khí trói mình, ôm Huyền Thanh hướng bên cạnh nhảy dựng lên, nhảy lên nóc nhà, tránh một kích trí mạng.

Khuôn mặt mềm mại, thân thể ấm áp, mái tóc dài nhảy múa...

Huyền Thanh ngước mắt nhìn thấy hình ảnh như vậy, cả người mình bị nàng ôm nửa quỳ trên nóc nhà.

Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Tô Mộc cúi đầu nhìn hắn một cái, ngón cái lau vết máu ở khóe môi hắn.

"Ở chỗ này đợi."

Tô Mộc nói xong, quay đầu nhìn thụ yêu bên kia đuổi theo trên nóc nhà híp mắt.

Huyền Thanh từ trên người cô cảm nhận được sát khí.

Mái tóc dài của cô có mấy sợi vỗ trên mặt hắn, ngứa ngáy mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt.

Tô Mộc đứng dậy, xiêm y màu trắng bạc như lưu quang lắc lư dưới ánh trăng, chín cái đuôi màu trắng bạc phía sau chậm rãi hiện ra.

Ở phía sau cô nhẹ nhàng vỗ động, mang theo yêu khí.

"Chậc chậc chậc... Cửu Vĩ Hồ yêu khó gặp, ngươi tuổi tuy nhỏ, nhưng tu vi không tệ, nhưng chống lại ta, vẫn còn non nớt." Trong làn khói màu xám chậm rãi xuất hiện một đôi mắt đen kịt, nhìn chằm chằm Tô Mộc, phảng phất như muốn cắn nuốt cô.

"Nghe nói lông Cửu Vĩ Hồ cực mềm mại, một thân trắng bạc này, làm một bộ áo choàng tất nhiên sẽ rất đẹp."

"Hòa thượng này cũng rất thanh tú, có thể nếm thử, không biết hòa thượng có tư vị gì đây?"

Nói xong, còn truyền ra âm thanh chép miệng.

Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng.

Không chút sợ hãi nào.

Điều này làm cho thụ yêu dâng lên tâm tư muốn đùa bỡn cô trước, dưới áp chế thực lực, coi như là chọc chọc tiểu sủng vật.

Lúc Cửu Thiên Tuế cũng cho rằng Tô Mộc muốn tìm chết đơn phương bị ngược đãi, Tô Mộc chậm rãi nói với Cửu Thiên Tuế một câu.

"Hệ thống, sử dụng đạo cụ Mơ Mộng đối với thụ yêu này."

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Nó thực sự rất cảm động.

Ký chủ lại nhớ tới hệ thống và đạo cụ trong thời khắc nguy nan.

【 Đạo cụ Mơ Mộng mở ra. 】

Một tấm đạo cụ tên là Mơ Mộng trên thanh tư liệu Tô Mộc chậm rãi biến thành điểm sáng tiêu tán.

Đạo cụ Mơ Mộng, có thể đem đối tượng sử dụng rơi vào trong hồi ức của mình, giống như nằm mơ, mà người dùng có thể cảm nhận được giấc mộng của đối tượng sử dụng.

Nếu là có ma chướng, như vậy đối tượng sử dụng sẽ bị vây ở giữa ma chướng, tránh thoát đạo cụ kia liền vô dụng, tránh thoát không thoát, như vậy sẽ vĩnh viễn bị vây khốn.

Mà thụ yêu kia lại đột nhiên cảm giác mình lâm vào mộng cảnh, cả người nặng nề vô lực, nó phảng phất trở lại xuất phát điểm.

Tô Mộc có thể nhìn thấy những hồi ức của nó rõ ràng.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip