Chương 669 - 670: Trẫm chính là thiên hạ (49 - 50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Tieen

Chương 669: Trẫm chính là thiên hạ (49)

Liên Thành đeo kiếm bên người, chính là kiếm lúc trước Dung Dữ giả trang hắn đeo, giờ phút này nhìn kỹ, mới phát hiện đường vân trên chuôi kiếm kia, chính là hoàng thất Kinh Đường quốc chuyên dụng.

Nhìn Kinh Đường vương ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Liên Thành cười nói: "Cô cô, ngươi còn nhận ra ta không?"

Kinh Đường vương đang ngồi trên ngai vàng bừng tỉnh, nhìn Liên Thành phía dưới, đồng tử co rút lại, giống như thấy được chuyện gì đáng sợ.

Ngón tay run rẩy chỉ vào Liên Thành: "Ngươi, ngươi là..."

Dung mạo của hắn trùng hợp với một người nào đó trong trí nhớ của nàng ta, rất giống nhau.

"Cô cô còn nhớ mẫu thân chết thảm của ta không?" Liên Thành từng bước từng bước tiến lên, đồ án trên chuôi kiếm bên cạnh theo hắn lại gần, mơ hồ phản quang, đồ án quen thuộc kia in trong đồng tử Kinh Đường vương...

Không bao lâu sau, bên ngoài cung điện truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của Kinh Đường vương.

Một số con quạ bay qua cung điện.

Lạnh lẽo, thê lương.

-

Sương Nguyệt quốc.

Điện Kim Loan trong hoàng cung.

Chúng triều thần quỳ gối ở phía dưới, đồng thanh hô:

"Chúc mừng bệ hạ, thu phục Kinh Đường quốc."

Tô Mộc nghiêng đầu, nhìn triều thần phía dưới.

Khoảng thời gian trước, đại quân Kinh Đường quốc áp cảnh, chiến sự biên cảnh bắt đầu, cô bày trận kéo đại quân Kinh Đường quốc.

Những triều thần này, quỳ dài trong cung, mắng cô.

Mắng cái gì cô là hôn quân!

Không để ý đến sự an nguy của dân chúng!

Không xứng đáng làm vua.

...

Tô Mộc chọn mấy tên kêu gào lợi hại nhất là người Sương Nguyệt Khuynh Ninh, kéo xuống chém.

Đem những người còn lại đều giữ lại ở trong cung, nếu không thể giúp đỡ, cũng đừng quấy rối.

Sương Nguyệt quốc bởi vậy các nơi nổi lên khởi nghĩa, Tô Mộc ban bố một cái thánh chỉ giảm thuế, sau đó cũng không để ý tới nữa.

Mặc cho bọn họ giày vò, cuối cùng quân khởi nghĩa còn chưa tới kinh thành, bởi vì lương thảo dự trữ không đủ, nhân thủ không theo kịp, lại tan rã.

Giày vò một phen, giống như một trò đùa, ngược lại là hại một ít dân chúng ven đường.

Những dân chúng này được giảm thuế phúc lợi, tất nhiên không muốn đi làm những giãy dụa này, các nàng muốn ăn no uống đủ, ai có thể cho bọn họ phúc lợi tốt nhất, ai ngồi ở vị trí cao kia, đối với các nàng mà nói không có bất kỳ quan hệ gì.

Sương Nguyệt Khuynh Ninh kiếp này không có làm chủ lực dẫn dắt những khởi nghĩa quân này, nhưng trong tay nàng ta tài sản không ít, chỉ là bởi vì cửa hàng dưới quyền của nàng ta bị Tô Mộc diệt trừ không ít, cho nên mới dẫn đến khởi nghĩa quân dự bị không đủ, khởi nghĩa giữa đường liền xuống dốc.

Sương Nguyệt Khuynh Ninh không có tiếng động, Tô Mộc ban đêm đi giết nàng ta, nhưng giết không thành, sau khi nàng ta chuồn mất, Sương Nguyệt Khuynh Ninh liền triệt để ẩn nấp.

Cửu Thiên Tuế lúc ấy đã xù lông, nhấn mạnh Tô Mộc không được động đến nữ chính.

Tô Mộc chỉ ngước mắt lên, ngay cả trả lời cũng lười đáp Cửu Thiên Tuế.

Giết nữ chính sao?

Không, chẳng qua là cô muốn xác nhận một chút, người kia đang ở trận doanh của nữ chính.

Căn cứ vào tính tình của người kia, bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, cô bấm ngón tay tính toán là có thể tính ra.

Tô Mộc đang suy tư, triều thần bên dưới đã bắt đầu khởi tấu về quản lý sau này của Kinh Đường quốc.

"Giao cho Liên Thành." Một câu nói của Tô Mộc như nước lạnh hắt về phía chúng triều thần.

Hóa ra các nàng suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều là vô nghĩa sao?

Muốn thuận lợi đi cướp đoạt, a không, đại triển thân thủ một phen, kết quả không thể dùng được, không hiểu sao có chút nghẹn lòng.

Các triều thần lại bắt đầu nói Liên Thành là thị quân hậu cung, không thể tham gia chính trị...

Rất nhiều sự phản đối.

"Ừm, có ý kiến liền ra bên ngoài quỳ."

Phương thức các nàng yêu thích nhất.

Chúng triều thần: "..."

Không muốn.

Quỳ không có một chút tác dụng, cuối cùng khổ vẫn là chính mình.

"Bãi triều." Tô Mộc ném một câu như vậy, sau đó từ trên ngôi vị hoàng đế đi xuống, bước về phía Dung Dữ xuất hiện ở cửa.

Dưới ánh mắt của chúng triều thần, hôn lên môi hắn, dắt hắn rời đi.

Các triều thần: Thưa bệ hạ, ngài có quên là bọn ta vẫn còn ở đây không?!

Chương 670: Trẫm chính là thiên hạ (50)

"Mới vừa rồi Liên Thành viết thư, hắn đã tiếp nhận Kinh Đường quốc." Tay Dung Dữ bị cô nắm trong tay, sự ấm áp từ trên tay truyền đến, giống như đang tắm mình dưới ánh mặt trời vậy.

"Ừm."

"Bệ hạ muốn biết vì sao ta lại để Liên Thành tiếp nhận Kinh Đường quốc không?"

"Bất quá chỉ là bí sự hoàng gia."

"Bệ hạ biết được không ít nhỉ?" Dung Dữ cười.

"Tất nhiên."

"Bệ hạ, nghe nói hoa mộc uyển ở ngoại ô kinh thành nở rộ, cùng ta đi xem được không?"

"Trẫm sai người an bài, ngày mai qua đó."

"Kẹo hồ lô ở chợ đêm kinh thành cũng không tệ."

"Tối mai trở về một chút, đi dạo ở chợ đêm."

...

Hai người đi tới tẩm điện, nhìn thấy Tiểu Cừu đang nằm sấp bên ngoài tẩm điện, bên cạnh Tiểu Cừu chính là Sương Nguyệt Nam Nhứ.

Sương Nguyệt Nam Nhứ càng lúc càng lớn mật, ôm Tiểu Cừu vừa xoa vừa bóp.

Tiểu Cừu một bộ biểu tình chết không luyến tiếc, nhìn thấy Tô Mộc cùng Dung Dữ trở về, đứng dậy nhảy đến bên cạnh Tô Mộc, nhìn Tô Mộc, dùng một đôi mắt sói tố cáo.

Tô Mộc nhéo nhéo lỗ tai nó, nghe được trên không trung một tiếng kêu phá không mà đến, khí thế như cầu vồng.

Một cái bóng từ trên không trung lao xuống, hướng về phía Tô Mộc.

Đứng vững trên vai Tô Mộc, bởi vì nó đột nhiên hạ cánh, một cái bổ nhào đụng phải bả vai cô, bả vai bị va chạm có chút đau.

Đứng trên vai Tô Mộc, là một con Hải Đông Thanh, đầu lông vũ màu trắng, rải rác với đốm nâu, đuôi màu trắng tinh khiết, ngạo nghễ phi phàm.

Nó thân mật cọ cọ sườn mặt Tô Mộc.

Dung Dữ nhìn, con ngươi tối sầm lại, ôm lấy bả vai Tô Mộc.

Hải Đông Thanh vẫn kiên định đứng trên vai Tô Mộc.

"Đây là Tiểu Ngoan." Tô Mộc giới thiệu cho Dung Dữ, sờ sờ đầu Tiểu Ngoan.

Hải Đông Thanh.

Đáng giá.

Tiểu Ngoan: Đột nhiên cảm thấy lạnh ở lưng.

Dung Dữ nhìn Hải Đông Thanh chiếm vai Tô Mộc.

Tiểu Ngoan: Đột nhiên cảm thấy lưng lạnh hơn.

Hiếm khi trở lại để gặp chủ nhân, nó đã làm gì sai?

Tiểu Cừu hướng về phía Tiểu Ngoan gầm nhẹ một tiếng, Tiểu Ngoan cao ngạo nhìn thoáng qua Tiểu Cừu, thân thể nhẹ nhàng từ trên vai Tô Mộc nhảy lên đầu Tiểu Cừu.

Tiểu Cừu mở to hai mắt, nhưng cũng chỉ có thể liếc nhìn Tiểu Ngoan trên đỉnh đầu.

Lắc đầu, xoay người, nhảy tới nhảy lui...

Đều không thể vứt bỏ Tiểu Ngoan.

Tiểu Ngoan ổn định đứng trên đỉnh đầu nó, còn dùng miệng mổ mổ lỗ tai nó.

Tiểu Cừu giơ móng vuốt hướng đầu vỗ tới, nhưng đa phần là vỗ chính mình, Tiểu Ngoan vẫn bình tĩnh đứng đó.

Sương Nguyệt Nam Nhứ ở một bên vỗ tay: "Thật lợi hại, chim nhỏ thật lợi hại."

Tiểu Ngoan nghiêng đầu liếc nàng một cái, tiếp tục chơi với Tiểu Cừu.

Tiểu Cừu cùng Tiểu Ngoan tuy rằng thoạt nhìn thủy hỏa bất dung, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Tô Mộc nhìn Tiểu Ngoan và Tiểu Cừu.

Vật nuôi của nguyên chủ, quả thật không giống người khác, bản thân ở bên ngoài lắc lư, nhớ nàng ấy liền trở về xem một chút, tiết kiệm tiền.

Dung Dữ bị Tô Mộc nắm tay dắt đi: "Đã đến lúc dùng bữa tối rồi."

Hai người cùng nhau vào trong điện, Sương Nguyệt Nam Nhứ đi theo cùng một chỗ.

Ăn tối xong, bảo cung nhân đưa Sương Nguyệt Nam Nhứ trở về, hai người cùng nhau đến Ngự Thư phòng lại ngồi một lát.

"Bệ hạ, ấn tỷ quốc này đã sửa sang lại tốt."

Dung Dữ bỏ một chồng giấy vào hộp, đậy nắp hộp, sau đó đặt vào trong ngăn bí mật trên tường.

Tô Mộc cũng đứng dậy, đem quyển sổ trên tay cùng đặt vào bên trong.

Dung Dữ biết quyển sách này, là sử quan ghi chép đối với tiên đế.

Cô đọc quyển sách này, cũng là bởi vì lúc trước phụ quân Sương Nguyệt Nam Nhứ giống như gặp ác mộng nỉ non.

Hắn rất có thể là bởi vì biết được một ít tin tức về chìa khóa bảo tàng này, bị tiên đế lấy danh nghĩa điên cuồng ném vào lãnh cung.

Nhiều năm như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết mình thật sự điên hay là giả điên.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip