end flashback..
Lúc đó Mina không biết người bên trong thế nào, Mina chỉ muốn đi thật nhanh, thật nhanh khỏi nơi đó để không phải nhìn thấy Nayeon hiện tại, đến ánh mắt của chị cũng né tránh.
Do Mina đã sống trong lối sống tự do thoải mái khi ở bên Mỹ cùng gia đình một thời gian trước khi về Hàn. Nhưng dù vậy mà khi được yêu chị, được chị quan tâm chăm sóc mỗi ngày, cứ như thế mà cả hai không hề cảm thấy gò bó về nhau. Sự tốt đẹp của chị dành cho mình đã làm Mina quên sạch đi cuộc sống xunh quanh suốt 3 năm. Chỉ vì khi suy nghĩ một chút về cuộc sống trước đó của mình khi tự do tự tại mà khi yêu Nayeon thì lại cho là điều này giống như Mina như một con chim bị nhốt vào lồng, nhưng thực tế thì Nayeon chưa bao giờ làm như vậy, chỉ vì Mina không dám chấp nhận điều đó.
Chỉ biết rằng bó hoa chị yêu thương chọn cho mình cuối cùng sẽ hoá thành tro bụi nằm trong đó.
Sau vài hôm cả hai gặp lại nhau, đêm nào Mina cũng nằm trằn trọc không thể ngủ được bởi vì cô không thể ngừng nghĩ về những ngày cũ và lần cuối cùng mình đã rời bỏ Nayeon... Nghĩ về ngày sinh nhật vừa qua của chị em cũng không nhớ về để mà gọi điện hỏi thăm, nhưng nghĩ về mọi chuyện mình đã làm thì mình làm gì còn tư cách để hỏi thăm chị chứ...
Nghĩ hết điều này đến điều kia, nở nụ cười trên môi khi nhớ lại mùa hè vài năm trước, những khoảng thời gian đẹp đẽ cùng chị trãi qua không thể quên được.
Mùa hè năm ấy có một cô gái cười vô tư ngồi cùng bạn bè ở chiếc bàn đối diện là nụ cười mà Mina không thể quên được của 1 năm trước khi ta yêu nhau. Từ để ý chị, rồi chị và mình gặp gỡ bởi vì thường hay gặp nhau tại tiệm bánh. Sau đó thì mới nhận ra mình đã yêu chị từ mùa thu rồi. Nayeon cũng có tình yêu đầu đời với một cô gái, một tình yêu vô tư và đầy sự trân trọng dành cho Mina.
Không ai trong hai người biết chỉ vì một cái suy nghĩ bất chợt của Mina nhiều năm trước quay về mà lại tướt bỏ đi hết tình yêu của Nayeon dành cho mình bằng một câu tạm biệt và rời đi..
Một giọt rồi lại hai giọt nước mắt chảy xuống hai bên bờ má. Khi đó em nhìn thấy Nayeon bước vào tiệm mà chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy, khi ngồi đối diện với chị có bao nhiêu câu nói mà không thể nào nói ra được. Mina quyết định hạ xuống mọi sự tự tôn của mình để liên lạc và lên hẹn với chị.
Trong lòng muốn nói "Em xin lỗi Nayeon à" khi Nayeon trả lời "Uhm em cũng vậy".
Trong lòng muốn ôm lấy chị và nói ra "Em ước gì mình có thể thay đổi được lời nói của mình lúc đó" khi Nayeon trả lời "Cảm ơn em đã gửi lời thăm về gia đình chị nha"...
Cũng là khi em biết mình có được sự tự do thì em lại không hề có chị ở đây...
Nỗi nhớ trở về như vũ bão. Em nhớ hai má ửng hồng của chị, em nhớ nụ cười ngọt ngào chị chỉ dành cho mình em, là những điều xinh đẹp đúng đắn nhất cuộc đời em. Em nhớ cách chị ôm em thật chặt bởi vì ngày hôm đó là lần đầu tiên chị nhìn thấy em khóc. Vừa thấy em gọi thì chị liền đến bên cạnh an ủi, gia đình không cho em chọn ngành học em yêu thích nhưng chỉ có duy nhất chị bên cạnh em.
Hôm nay Mina dạo bước đi trên phố, con phố mùa đông vắng vẻ, là cố tình đi ngang ngôi nhà của Nayeon. Bước đến trước cửa chỉ đứng yên đó, hi vọng người mở cửa ra sẽ là chị.
"
Nayeon mở cánh cửa ra mà ngạc nhiên thấy Mina đứng trước mình mà run run lên nói.
- Chị à em vẫn còn yêu chị rất nhiều ... Nayeon
Mina run lên vì lạnh mà nói ra từng chữ một.
- Mina, chị ở đây. Không sao nữa rồi..
Nayeon cảm động mà ôm lấy Mina trong vòng tay ấm áp đánh đi không khi lạnh lẽo mùa đông ngoài phố.
"
Tự cười bản thân, mơ mộng hão huyền rằng Nayeon sẽ chấp nhận tình yêu của mình giống như vậy. Chỉ biết cười lả giã đau đớn bất lực, ánh mắt nhìn xuống tay nắm cửa, là một chiếc khoá cửa, em đã hiểu được điều này cũng giống như khoảnh cách bức tường thành mà chị đang dành với em. Em biết điều này sẽ không thể nào xảy ra, nhưng nếu mình được yêu nhau thêm một lần nữa... em tự thề rằng sẽ yêu chị thật trọn vẹn, sẽ không để điều gì làm em thay đổi được khi bên cạnh chị.
---
Mùa đông tháng 12 năm nào, một người không biết trân trọng người mà mình đang có lẳng lặng rời đi. Để lại một người ở lại lạnh lẽo cô đơn ngồi bó chân nhìn vào lò sưởi khóc. Để lại bó hoa một tình yêu vẫn còn cháy bập bùng tan dần tan dần ...
___ end
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip