Chương 111. Toàn bộ có thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tiểu cô nương trong tối ngoài sáng được bồi bổ, dưỡng thời gian lâu như vậy khí sắc cũng tốt hơn nhiều. 

Nhìn Gia Ý sức sống tràn đầy như vậy, Tạ Yến vốn đang định có ý răn dạy nàng, lại đột nhiên có chút luyến tiếc.

Hắn ừ một tiếng, bước chân đi nhanh hơn.

Hàm Chi chạy kinh hồn táng đảm từ phía sau ra đem áo khoác lông cừu cho chủ tử mặc, Tạ Yến thuận tay khoác lên cho nàng, ôm Gia Ý trong lòng ngực đi nhanh về phía trước.

"Hoàng Thượng, người nói chúng ta có phải là tâm linh tương thông không?" Có lẽ là ở trong phòng lâu, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, mở to đôi mắt sáng lấp lánh hỏi hắn.

Tạ Yến cảm thấy mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Không đợi hắn trả lời, Gia Ý lại vui rạo rực mà đem nắm mứt hoa quả trong tay đưa tới bên miệng hắn, như hiến vật quý nói, "Hoàng Thượng, cái này ăn rất ngon nha, người nếm thử ~"

Thường Hỉ An nhìn thấy vậy, hai mắt tối sầm lại, hận không thể duỗi tay trực tiếp nhận lấy từ tay Gia Tần.

Gia Tần nương nương, tay người trước đó đã làm gì? Có thể tùy tùy tiện tiện bón vào trong miệng vạn tuế gia sao?

Tạ Yến bất đắc dĩ há miệng ra, nàng liền nhanh chóng nhét vào, sau đó gấp không chờ nổi hỏi, "Ăn ngon không? Ăn ngon đúng không?"

Thời điểm vượt qua ngạch cửa, Tạ Yến nhai nhai, "Ừ, cũng không tệ lắm." chỉ là có chút ngọt quá.

Tiểu cô nương đắc ý vui vẻ.

Hắn để nàng ngồi trên giường trong nội điện trước, sờ sờ tay nàng, nhão nhão dính dính lại lạnh băng.

Thấp giọng nói câu "Ngồi yên", thuận tiện cầm lấy khăn tay từ Hàm Chi lau tay cho nàng, sau đó lại nhét vào tay nàng một cái lò sưởi, khoác cẩn thận áo lông cừu cho nàng rồi mới ra ngoại điện.

Thường Hỉ An tiến lên cởi áo khoác cho hắn, Phương Thảo ở một bên hầu hạ, Tạ Yến nhìn nàng ta một cái, tùy ý hỏi, "Khổng thái y hôm nay nói thế nào?"

Cho dù đã hỏi qua, nhưng theo thói quen hắn vẫn hỏi một câu.

"Thần thiếp đã khỏe rồi!" Nội điện truyền ra một tiếng nói vang dội.

Lỗ tai còn rất thính, Tạ Yến bất đắc dĩ lắc đầu, "Được ~"

Phương Thảo cười nói, "Hoàng Thượng yên tâm, thân mình nương nương đã không còn trở ngại."

"Khoảng thời gian này các ngươi làm rất tốt." hắn cong môi, "Toàn bộ có thưởng!"

"Bọn nô tỳ tạ Hoàng Thượng ân điển!"

Đợi hàn khí trên người tan hết, Tạ Yến mới đi vào nội điện.

Thời điểm đi vào, tiểu cô nương tựa hồ ý thức được chính mình lao ra như vậy trước đó là sai, chột dạ giữ nguyên tư thế ngồi ngoan ngoãn trên giường, đôi mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.

Ý cười trên khóe môi lan ra cả khuôn mặt, Tạ Yến đi qua xoa đầu nàng.

Tiểu cô nương đứng dậy lấy lòng rót cho hắn một chén trà nóng, "Hoàng Thượng, người uống trà!"

Quỷ tinh linh.

Trên mặt hắn vẫn không hiện, trong lòng lại cảm thấy vẫn nên giáo dục nàng một chút, "Lần sau không thể lại như thế....."

Gia Ý vừa nghe liền đáng thương mà ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng đầu nói, "Người ta đều nói một ngày không thấy như cách ba thu, thần thiếp đã có..... ừm, có hai năm chưa thấy Hoàng Thượng nha! Thần thiếp chỉ là quá nhớ người, cho nên mới nhất thời không chú ý, mất quy củ." Nói, khuôn mặt nhỏ liền thấp xuống..... trong đôi mắt xinh đẹp là tính kế nhỏ cùng đắc ý mà nam nhân không nhìn thấy.

Lời này làm lòng Tạ Yến mềm mại, hắn kéo nàng lên, để tiểu cô nương ngồi trên đùi mình, nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng liền nhịn không được bắt đầu dỗ dành, "Trẫm cũng chưa nói nàng mất quy củ, trẫm cũng rất nhớ nàng....."

"Chỉ là bên ngoài trời quá lạnh, lại đang có tuyết rơi, nàng mặc đơn bạc như vậy làm trẫm rất lo lắng."

Hai tay hắn ôm lấy nàng, thấp giọng nói, "Nếu là lần sau..... nàng cũng nên mặc tốt quần áo trước để không bị lạnh là được."

Nói tới đây, vành tai hắn có chút phiếm hồng.

Được nha, cái này được, Gia Ý thực hiện được trộm cười, đầu dựa vào lòng ngực hắn, ngoan ngoãn trả lời, "Được, lần sau thần thiếp nhất định nhớ rõ! Lần này chỉ là vì thần thiếp quá muốn gặp Hoàng Thượng thôi!"

Trong mắt Tạ Yến tất cả đều là ôn nhu, nhịn không được hôn hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng, lại ngậm lấy cánh môi no đủ, gặm cắn liếm láp.

Tiểu cô nương của hắn thật là biết cách làm người khác đau lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip