Chương 28: Chúng tôi không vô hình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Các country humans lượt đều hỏi cụ Vizantion và nhận lại những câu trả lời rất ba chấm. Chỉ còn lại vài người chưa hỏi vì bọn họ đang bận nghĩ ra câu gì để hỏi cho đúng cho câu trả lời của cụ bớt thô và dơ lại.

Từ khi đôi mắt của America biến thành màu đen và hiện tại dù hắn có đeo kính râm hay không thì vẫn thấy đám hồn ma bay lơ lửng kia.

America chán nản nhìn những người khác xì xào bàn tán xem nên hỏi câu gì tiếp theo. UK và China cũng bị lôi vào vụ bàn tán theo, cả hai cố gắng thoát khỏi nơi này để giữ vẻ thanh lịch của mình và cũng như khỏi phải nghe những lời thô tục phát ra từ cái miệng ngây ngô của cụ kia.

Rất tiếc cả hai không được may mắn như America vì cả hai đều bị France và Japan một bên giữ lại, ngăn chặn cuộc tẩu thoát của hai người.

Còn đám hồn ma kia thì bu lại chỗ cụ Vizantion để tiếp thêm những cách trả lời cực kì thô cho đối phương. Vì với đám hồn ma quan niệm rằng bản thân đã bị thì người khác cũng bị kể cả con trai hay cháu ruột cũng phải bị.

Trong khi bọn họ đăng hăng hái bàn tán thì cánh cửa phòng thí mở ra. Russia bước vào với hai ly cà phê và một bịch đựng gì đó. Anh thấy những người kia không chú ý đến mình liền đến gần America, đưa cho hắn một ly cà phê.

America nhận lấy và ậm ừ cảm ơn Russia và nhấp một ngụm.

"Cậu pha à?"

"Chứ ngươi nghĩ ai pha?"

"Ừ... ngon lắm. Mà cái bịch cậu đang cầm đựng gì vậy?"_ America gật đầu và dùng tay còn lại chỉ vào cái bịch mà Russia đang cầm mà hỏi.

"Đó là hai cái bánh bao dành cho cụ. Dù gì cụ cũng nhịn đói từ sáng sớm đến giờ rồi mà."

"Ở đâu mà ông có vậy?"

"Nãy pha cà phê sực nhớ đến chuyện cụ có thể đói nên có ghé qua FAO* xin hai cái bánh bao cho cụ lót dạ."

(P/s: Tên đầy đủ là Food and Agriculture Organization of the United Nations. Tên tiếng Việt là Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc)

"Đúng là đứa cháu có hiếu ghê. Cứ tiếp tục phát huy đi rồi đến một ngày cụ sẽ cưng cậu như cưng tôi thôi."

Russia nghe vậy mà không phản bác điều gì vì nó đúng. Anh đang cố gắng từng chút một để làm cháu ngoan của cụ Vizantion. Để mai sau anh khỏi bị cụ truy hỏi như mấy lần trước, giờ nghĩ lại thôi mà cảm thấy đau đầu.

Cả hai đứng bên cạnh nhau, cùng nhau dựa vào tường và uống cà phê trong khi cặp mắt của họ đang dán vào những người khác.

"Có chuyện gì mà họ bàn dữ vậy?"

"Các quốc gia khác đang bàn bạc nên hỏi câu gì để khỏi phải đỡ những câu trả lời thô tục từ cụ và đám hồn ma thì đang tính kế để cụ trả lời thô tục mấy câu hỏi kia."

"....."

"Cậu tốt nhất nên lựa câu hỏi khôn vào. Vì mỗi người một câu nên cậu cũng có phần."

Nếu biết trước việc này thì Russia thà quay lại căn phòng thân thương của mình mà đánh giấc đến chiều rồi sau đó gọi điện cho USA đến đón mình.

"Mà ngươi sao rồi?"_ Russia hỏi.

"Còn mệt. Muốn nằm quá."

America rên rỉ trả lời lại và sau đó uống thêm ngụm cà phê nóng. Và hình như America đã nhận ra điều gì đó mà không nhịn được nhếch miệng nói:

"Oh. Giờ mới để ý cà phê của cậu có đá còn tôi thì không. Điều này làm tôi cảm động quá đi."

"Bớt nói lại giùm ta. Chỉ là nãy ta quên bỏ đá mà thôi."_ Russia nhíu mày trả lưòi lại và sau đó quay mặt sang chỗ khác.

"Ohhhhh~ Vậy sao.... Hay cậu đang quan tâm tới tôi."

America nói và dùng một ngón tay chọc vào má của đối phương. Russia chỉ đơn giản là né đi và liếc xéo người kia.

"Bớt nói nhiều và uống đi."

"Rồi rồi. Không chọc cậu nữa."

America giơ tay giả vờ bỏ cuộc. Nhưng khi hắn định tiếp tục nhìn những người kia thì thấy họ đang chăm chú nhìn vào hắn và Russia.

"Có chuyện gì sao vậy mọi người? Sao nhìn tôi và Russia dữ vậy?"

"Có phải cậu và cậu ta vừa mới đùa giỡn với nhau không?"_ Mongolian nói và chỉ tay vào hai người với vẻ mặt không thể tin được.

America và Russia nghe vậy liền nhau một cái sau đó liền nhích sang một bên và đồng loạt nói:

"Ta ghét hắn ta. Nói chuyện với tên đó là việc cực kì kinh tởm."_ Russia.

"Mongolian, sao cô có thể ăn nói như vậy chứ?! Dù cô biết Russia chả ưa gì tôi nên việc tôi với cậu ta giỡn với nhau là sự sỉ nhục lớn với lòng tự tôn của cậu ta đó."_ America.

"Nói dối. Vậy hai người nói xem tại sao hai người lại đều cầm ly cà phê trên tay. Nãy giờ USA không hề ra khỏi phòng và Russia là người duy nhất ra khỏi phòng để lấy cà phê. Điều này chứng tỏ hai người đã thân với nhau hơn trước."

Trước khi Germany mở miệng ra phân tích thì cô nàng Singapore đã dùng một tay nhấc kính mình lên trong có vẻ chuyên nghiệp nói ra một tràn dài khiến cho đám hồn ma đang hóng phải ngỡ ngàng.

"Mẻ nào đây?"_ GE nhìn những người còn lại hỏi.

"Hình như là Singapore, quốc gia từng hợp nhất với Malaysia và chưa đầy hai năm đã bị trục xuất."

JE xoa cằm và nói. Và sau đó anh liền bổ sung thêm một câu:

"Nhìn cổ chả khác nào là một Germany với giới tính nữ cả. Đều là một người cuồng việc quên ăn, quên ngủ và dẫn đến fa cả đời."

"E hèm!!!"

Cái hắng giọng từ bộ đôi cha con nhà Nazi đã khiến cho JE nhận ra rằng bản thân mình đã lỡ lời nên nhanh chóng dùng tay bịt miệng mình lại để tránh phát ngôn tự hủy thêm lần nữa.

"China giúp Ame đi."_ Ussr bay kế bên China khoanh tay nói.

"..."

'Làm sao tôi có thể giúp được khi Russia chả biết bí mật của America và từ khi nào ngài lại gọi cậu ta với cái tên thân mật vậy?!'

China than thở trong lòng và kèm theo đó là cái lạnh lẽo của cơ thể. Y chang cái lạnh trong mấy cuốn kinh dị ma ám vậy.

"À quên nói. Con ta hiện đang sống chung với Ame và bọn ta."

Một câu nói của Ussr đã khiến cho đầu China và UK quay phắc lại về phía y. China chỉ có thể há hốc mồn nhìn y mà không nói nên lời. Còn UK thì đã nổi gân trên trán, mặt mày thì đen lại.

Cũng may cho hai người họ là các country humans khác đang tập trung về hai cái người vừa giỡn với nhau kia nên không thấy biểu cảm của hai người.

China chỉ biết thở dài trong lòng và thầm nghĩ rằng sẽ bắt America đãi anh một chầu vì anh sắp sửa đây cứu mạng hắn ta.

"Đó là ly cà phê không đá mà tôi đã dặn Russia lấy cho tôi."_ China ho nhẹ và giơ tay lên nói.

Điều này làm cho những hồn ma khác quay sang nhìn về phía anh. Anh chỉ biết nhún vai và bắt đầu càm ràm:

"America. Tại sao ông lại uống ly cà phê của tôi?"

Nghe được câu này, America nhanh chóng bắt nhịp và diễn theo anh.

"Sorry sorry, tại tôi khát quá mà. Có gì tôi sẽ pha cho ông ly khác mà nên yên tâm đi."

Singapore muốn nói gì thêm nữa thì đã bị Germany chặn lại. Anh nhìn cô và lắc đầu như thể kêu cô đừng hỏi thêm câu gì nữa. Vì bây giờ bọn họ nên biết rằng Russia đã biết bí mật của America và đang theo phe những người kia nên dù có hỏi thêm thì họ sẽ chối cho mà coi.

Thấy vậy Singapore bực mình mà lườm China vì đã khiến cô mất cơ hội tìm ra sự thật. Cô vừa mới gia nhập nhóm tìm hiểu sự bí ẩn của America không lâu, vì cô cũng đã và đang nghi ngờ hành vi của đối phương.

Sự im lặng bắt đầu diễn ra nhưng nó ngay lập tức chấm dứt bởi tiếng thủy tinh vỡ.

Tất cả bọn họ quay lại nhìn thì chỉ thấy cụ Vizantion đang ở trần đứng trên sàn nhà đầy nước màu vàng kia. Điều này khiến cho Singapore và Mongolian là hai người phụ nữ ở nơi này phải che mắt mình lại và quay đầu lại phía sau.

Hồi nãy họ có thể nhìn cụ trực diện được là do cái buồng hồi sinh có một tấm thép cuộn quanh buồng để che đi phần nhạy cảm của cơ thể mà hiện tại thì.... Cụ trần như nhộng.

Khác với những countryhumans khác đang ngỡ ngàng thì, Russia và America đã nhanh chóng lấy thân che cụ lại. Russia cũng nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình mà che phần hạ bộ của cụ.

'Cụ à!!!' _ Hai người đang che cơ thể cụ liền gào hét cụ trong lòng.

"Mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì?! Còn không đi lấy quần áo cho cụ."

UK gõ gậy và nói lớn. Điều này làm cho các country humans khác phải sựt tỉnh và Italy nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thí nghiệm để lấy quần áo cho cụ.

"Kính gì đâu mà dỏm vậy? Ta và AH với IE đấm có một cái thôi mà đã vỡ rồi."_ GE nói.

'Tại vì mấy người là ma nên sức lực lớn hơn người còn sống nên đập một cái là vỡ đúng rồi.'_ Bốn người nào đó.

"Có phải bọn họ tiếc tiền nên mới mua kính dỏm không?"_ AH bồi thêm một câu sau đó.

'Tất nhiên không rồi. Ngươi nghĩ bọn ta nghèo đến mức mua tấm kính dỏm à?'_ Bốn người nào đó lại đồng thanh nghĩ.

"Chậc chậc."_ GE tặc lưỡi.

'Bớt chậc giùm cái đi cha già.'

"Achoo"

Cụ Vizantion liền hắt xì một tiếng. America thấy vậy mà không ngại cơ thể cụ đang dính chất lỏng màu vàng nhớt nhát liền dùng tay không mà đặt lên trán cụ.

"Trán cụ nóng quá."_ America nói.

"Chắc cụ bị sốt rồi."_ Russia gật đầu và nói.

"Có thể là do cụ đột ngột ra khỏi dung dịch hồi sinh nên cơ thể không thích ứng được với môi trường bên ngoài nên dẫn đến bị sốt."

China nhanh chóng tiến lại chỗ hai người nói và theo sau là UK. Và y nhanh chóng bồi thêm một câu:

"Cũng phải vì cơ thể cụ vừa mới hồi sinh nên yếu dẫn đến bị cảm."

"Cụ có đói không?"_ Who cũng lại gần hỏi han.

Đáp lại câu hỏi của Who thì Vizantion gật đầu và ôm cơ thể của mình lại. Vậy ra đây là cảm giác bị sốt sao? Cụ nhìn America một cái liền cảm thấy trong lòng có lỗi vì chính cụ cũng là một trong những nguyên do khiến America có đôi mắt đen.

Russia thấy cái gật đầu của cụ liền lấy ra cái bánh bao mà anh đã chuẩn bị sẵn đưa cho cụ. Trước khi cụ có thể cầm lấy thì UK đã ngăn cản mà giật lấy cái bánh bao kia, y nói:

"Tay cụ còn dính dung dịch nên không thể cầm lấy được. Để ta đút cho cụ ăn."

UK nói rồi chầm chậm cầm chiếc bánh bao đưa đến miệng cụ. Vizantion thấy thế cũng chỉ biết mở miệng và cắn một cái.

Một mùi hương và vị ngon của bánh bao lan tỏa trong khoang miệng của cụ khiến cho cụ liền cảm thấy sung sướng, điều này thể hiện rõ trên khuôn mặt cụ.

"Cụ thấy ngon không?"

IE bay lại gần hỏi và Vizantion chỉ sung sướng gật đầu. Nazi và Ussr thấy thế mà quay qua nhìn nhau một cái và cả hai nhanh chóng cùng gật đầu.

"Chúng ta sẽ làm bánh bao cho cụ ăn."_ Ussr nói.

"Đúng nhưng mà ta không biết làm."_ Nazi.

"Yên tâm đi. China biết và ta sẽ kêu cậu ta chỉ cho chúng ta."_ Ussr đáp lại.

'Tôi xin kiếu thưa boss.'_ China hét trong lòng mình.

Qing, người đàn ông cũng biết làm bánh bao nhưng không lên tiếng thừa nhận. Y chỉ biết lẳng lặng nhìn những mấy người kia và đám hồn ma đứng hoặc bay xung quanh và chăm sóc, hỏi han cụ một cách từng li từng tí.

Qing cảm thấy hơi mắc cười trước hoàn cảnh này vì y thấy đám hồn ma kia luôn miệng nói rằng bản thân không muốn ở gần cụ nhưng lúc nào bọn họ cũng dính lấy nhau. Chưa kể bọn họ còn không cho cụ làm những công việc nặng nhọc hoặc dơ bẩn nữa chứ.

'Đúng là những đứa cháu có hiếu.'_ Qing nghĩ.

Các countryhumans còn lại khi nhìn thấy cảnh này không biết nói gì. Tự dưng bọn họ trở nên vô hình, trở thành không khí ở đây.

"CHÚNG TÔI KHÔNG VÔ HÌNH!"_France hét lên để thu hút sự chú ý của những người kia.

Những người với hồn ma quay lại nhìn France một cái rồi quay lại tiếp tục nhìn cụ.

"Này!"_ France.

"Im lặng đi France. Đừng để ta nói lần thứ hai."_ UK không mặn không nhạt nói lại.

France nghe thấy vậy liền cảm thấy tủi thân.

France buồn nhưng France không nói.

France chỉ biết khóc trong lòng một ít.

.
.

Chắc mấy bác tò mò nhan sắc cụ Vizantion lắm nhỉ? Vậy thì hãy nhìn chân dung của cụ đi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip