⑨ 𝒲𝑒 𝒴𝑜𝓊𝓃𝑔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng hôm sau:

Lại một đêm cả hai ngủ riêng, Việt Anh thức dậy trước Thanh Bình nên vào vệ sinh cá nhân. Hắn thay đồng phục rồi soạn sách vở. Thanh Bình nghe tiếng động sột xoạt nên cũng thức dậy theo. Hôm nay là ngày đầu tiên Thanh Bình thức dậy đi học sớm trong suốt 2 năm qua. Thanh Bình mặc đồng phục với phong cách như hàng ngày, soạn qua loa vài cuốn vở bỏ vào cặp rồi bước đi.

– Chờ anh với. – Việt Anh nói.

Nói rồi hắn lon ton đi theo phía sau Thanh Bình. Quà cưới của cả hai hôm qua bây giờ mình tiết lộ luôn nha.

Của Mạnh Dũng là cặp máy tính bảng có cài đặt phần mềm do chính anh thiết kế. Của Văn Trường là cặp đồng hồ dành cho cặp đôi có đính đá ruby rất đẹp. Văn Khnag thì tặng một chiếc môtô mới vừa được cho ra mắt trên thị trường. Việt Anh và Thanh Bình lại cãi nhau chuyện đi xe.

– Anh và tôi đi xe riêng đi!

– Sao thế? Lên đi anh chở em đi mà! – Việt Anh nói.

– Tôi không muốn mọi người trong trường biết mối quan hệ của hai chúng ta.

Thanh Bình nói lạnh lùng, ngắn gọn rồi lên chiếc môtô của Thanh Bình chạy đi. Việt Anh buồn bã nhìn theo. Người ta biết thì đã sao chứ? Là vợ chồng thì có gì xấu lắm đâu! Hắn nghĩ vậy rồi lấy chiếc xe hơi của mình để đến trường.

*Ti nhà ca Tuấn Tài:

Tuấn Tài nhà ta đang sửa soạn thì bà quản gia lên báo lại:

– Cậu chủ! Dưới lầu có một chàng trai đang đợi cậu!

– Tôi biết rồi!

Cậu lấy cặp nhí nhảnh chạy xuống lầu, Mạnh Dũng đang dựa vào chiếc Audi R8 của anh.

– Làm cái giống gì mà lâu thế không biết! Đúng là điệu chảy nước. – lầm bầm.

– Ê osin! Nói chuyện một mình à? – Tuấn Tài lù lù xuất hiện phía sau.

– Sao không chết trong nhà luôn đi! Ra chi sớm thế? – Mạnh Dũng gân cổ lên cằn nhằn.

– Trời trời! Coi cái mỏ kìa! Đi chửi lộn mướn chắc có tương lai lắm nè! – Tuấn Tài trêu rồi bật cười.

Mạnh Dũng mở cửa xe cho cậu rồi cả hai cùng đến trường. Thanh Bình xách cặp tản bộ chậm rãi làm mọi người muốn lòi mắt ếch ra luôn. Bữa nay tận thế hay sao mà Thanh Bình đi học sớm thế không biết. Do "ít có quậy phá quá" nên giáo viên rất sợ Thanh Bình và Tuấn Tài. Mỗi buổi cả hai trốn học thì giáo viên rất lấy làm vui mừng. Ngày nào mà cả hai có mặt ở trường thì giáo viên chỉ có nước cầu nguyện.

Việt Anh và Mạnh Dũng thì đang đợi ở phòng hiệu trưởng chờ giáo viên chủ nhiệm dắt về lớp. Tuấn Tài, Văn Trường Văn Khang thì đang đi phía sau lưng Thanh Bình. Cả đám tranh giành mấy bịch snack trông như dân tị nạn chết đói mấy chục năm ấy.

– Mấy hôm nay trong trường thế nào? – Thanh Bình hỏi.

– Dạ... cũng tàm tạm nhưng nghe mấy nhóc lớp 10 nói tên Minh Kiên hay kiếm chuyện tụi nó. – Văn Khang vừa ăn vừa đáp.

"Lại là thằng trẻ trâu đó à?" Thanh Bình nghĩ thầm.

Thanh Bình đang đi thì một nhóc lớp 10 chạy đến trước mặt, mồ hôi nhễ nhại nói muốn không ra tiếng:

– Anh... Anh Bình! Anh.... anh Minh Kiên đang kiếm chuyện.... với Mỹ An lớp em! Anh đi giúp tụi em đi!

Thanh Bình không nói gì quăng cặp cho Tuấn Tài rồi bước theo cậu nhóc đó. Cả đám cũng nhiều chuyện chạy theo Thanh Bình để coi phim mở màn buổi sáng.

.......................................

Phía sau trường là cảnh tượng Minh Kiên và mấy tên đồng bọn đang vây lấy một cô bé xinh xắn. Cô đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh mong có ai đó giúp mình. Hai mắt cô long lanh và có đọng vài giọt nước trông rất tội nghiệp. Minh Kiên tiến sát lại gần cô rồi gằn giọng:

– Hôm bữa anh đã mời cưng đi chơi mà cưng lại không chịu, bây giờ lại để anh thấy cưng đi cùng với thằng con trai khác là sao?

Cô bé này học rất giỏi và nổi tiếng xinh xắn, hiền dịu của khối 10. Xui xẻo cho cô là tên này lại thích cô. Cái tên côn đồ này đã hành xử thì mọi người cũng biết rồi đấy! Cô bé dù hoảng sợ nhưng cố tỏ ra cứng rắn:

– Tôi với anh đâu là gì chứ! Tôi đi với ai là quyền của tôi.

Minh Kiên nắm chặt cổ tay cô bé ép sát vào tường:

– Anh đã nghía cưng trước rồi thì bất cứ thằng nào cũng không có quyền giành với anh! Hiểu chưa?

Nước mắt cô chảy dài nhưng vẫn cố đáp trả:

– Không bao giờ có chuyện đó đâu, tôi là người chứ không phải đồ chơi của anh. Tôi căm ghét anh, vì thế đừng xuất hiện trước mặt tôi!!!!

"Bốp"

Cô ôm má đau đớn, hai hàng nước mắt lăn xuống. Minh Kiên nắm cổ áo cô xách lên, mắt hắn ánh lên những tia giận dữ:

– Cô dám ăn nói như vậy với tôi à? Đã thế tôi cũng không nhiều lời với cô làm gì nữa. Dù có ra sao hôm nay cô phải là của tôi.

Minh Kiên vừa cúi xuống hôn cô bé thì đã bị ai đó nắm cổ áo lôi ngược ra phía sau, quay lại chưa kịp định hình thì thì đã bị ăn một cú đấm đầy uy lực.

"Bốp"

Minh Kiên ngã ra đất với khóe miệng bầm tím. Mỹ An ngồi phịch xuống đất sợ hãi, mấy cô bạn cùng lớp chạy đến đỡ lấy cô. Họ chỉnh sửa lại quần áo rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Về phần Minh Kiên và đồng bọn thì bị Thanh Bình dạy dỗ cho một trận tơi bời. Thanh Bình xách cổ áo Minh Kiên lên nện thêm vài cú vào mặt cậu ta, Thanh Bình đạp vào bụng một phát làm cậu ta lại ngã nhào ra đất. Bảo vệ chạy tới thổi còi:

– Hoét... hoét... em kia! Sao lại đánh người?

Thanh Bình quay đôi mắt hừng hực lửa nhìn ông bảo vệ làm ông ta chết khiếp. Là thằng nhóc ma vương đã đày đọa ông dắt xe 3 năm liền đây mà. Vẻ mặt khẩn trương của ông biến mất và thay vào đó là nụ cười tạo thiện cảm:

– Hì... hì.. con cứ tiếp tục đi chú không làm phiền! *vừa nói vừa quay lưng bỏ đi te te*.

Thanh Bình quay ánh mắt khát máu đó nhìn Minh Kiên làm cậu ta muốn tè ra quần. Minh Kiên run cầm cập lên tiếng van xin Thanh Bình:

– Anh Bình! Xin anh tha cho em, em sẽ không tái phạm nữa đâu. Em thề mà!

Thanh Bình chỉ nhếch môi nhẹ một cái rồi bảo:

– Đừng bắt tao phải làm những chuyện ác........để mọi người gán cho tao cái mác không có lương tâm. Tao cho mầy ba giây để biến khỏi cái trường này.

Minh Kiên lồm cồm bò dậy bỏ chạy, cậu ta sẽ tự động chuyển trường khác vì để bảo toàn tính mạng. Thanh Bình bước đến đỡ lấy Mỹ An, cô bé vẫn cứ khóc không ngừng. Chắc là hoảng sợ lắm!

– Nín đi! Kể từ hôm nay sẽ không gặp lại tên đó nữa đâu.

– Cảm ơn anh ạ!

Thanh Bình bỏ đi một cách vô tình khi cô bé cứ trông theo Thanh Bình. Mọi người nhìn nhau xì xầm rồi dần tản ra. Những bé học giỏi, hiền lành trong trường đều được Thanh Bình để mắt đến. Đứa nào bị ức hiếp thì Thanh Bình sẽ ra tay ngay. Tên Minh Kiên là một tên du côn điển hình trong trường, nay hắn đi thì đúng là tin vui của toàn thể học sinh.

————————

*Tại lớp Thanh Bình:

Học sinh bàn tán về vụ việc vừa rồi, Thanh Bình lại giúp trường trở nên bình yên. Thanh Bình bước đến ngồi vào bàn, Tuấn Tài cũng lon ton phía sau. Thanh Bình và Tuấn Tài ngồi hai bàn ở cuối lớp. Thanh Bình thích ngồi một mình, Tuấn Tài lại thích ngồi cạnh Thanh Bình nên Thanh Bình ngồi trên cậu ngồi dưới.

Gương mặt Thanh Bình vẫn còn kinh khủng quá nên cậu không dám động vào. Nhỡ Thanh Bình lên cơn đấm cậu một phát chắc rụng nguyên hàm răng. Thế là cậu lặng lẽ quay lên lôi sách vở ra học bài.

"Reng... reng... reng"

Chuông báo vào giờ học, cô giáo bước vào với bộ mặt tươi như hoa. Chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi đấy!

– Các em à! Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn chuyển đến, họ là du học sinh bên Nhật đấy! Chào đón bạn mới nào.

– Woaaaaa.......

Cả lớp đồng loạt hét lên khi Việt Anh và Mạnh Dũng bước vào lớp. Cả hai nở nụ cười tỏa nắng đốn tim mấy bạn nữ, kiểu này chắc lớp sẽ rớt đại học mất. Việt Anh tự giới thiệu:

– Chào mọi người! Mình tên Việt Anh.

Nụ cười phô ra làm Việt Anh đẹp nạ đẹp nùng. Nữ sinh há hốc mồm chảy cả nước dãi.

– Còn mình là Mạnh Dũng, hân hạnh được làm quen!

Mạnh Dũng nở nụ cười ngất ngây con gà tây luôn. Cô giáo cười hiền:

– Hai em cứ việc chọn chỗ ngồi đi! Một bàn là một nam một nữ nhé! À mà thôi lớp còn đúng hai chỗ trống của hai bạn nam nên khỏi chọn! (bà cô chớt dã man).

Cả hai tiến về chỗ của Thanh Bình và Tuấn Tài, Việt Anh cười tươi nhìn Thanh Bình. Đáp lại chỉ là thái độ thở dài rồi úp mặt xuống bàn làm lơ. Việt Anh cũng có chút thất vọng như không sao, hắn biết tính ý Thanh Bình như thế mà. Tuấn Tài nhích vào trong nhường chỗ cho Mạnh Dũng, cả hai là thân phận chủ-tớ nên cũng không có gì để bàn cãi. Buối học diễn ra như mọi ngày.

———————–

*Tiết Toán của cô giáo "bốn mắt"

Nói sơ qua tí nha! Bà cô này hơi có tuổi nhưng rất nghiêm khắc. Phương pháp dạy thì lỗi thời, đã vậy lại hay bắt bẻ học sinh nữa. Thanh Bình là mục tiêu duy nhất của bà ta, hễ mỗi lần có tiết toán thì cô giáo lại được nhân viên cấp cứu khiêng ra khỏi lớp. Nguyên nhân tại sao à? Mọi người đọc tiếp đi rồi biết!

Cô giáo đang ghi ghi chép chép gì đó dài ngoằn nghoèo trên bảng. Nhìn cứ như là bùa á. Nhìn mà muốn hoa mắt, chóng mặt, rụng răng. Cô quay xuống đưa đôi mắt sát thủ quét qua cả lớp. Bỗng nhận thấy ai cũng ngồi thẳng chỉ có một kẻ đang nằm dài ngủ ngon lành, cô hét:

– THANH BÌNH!!!

Thanh Bình khẽ cử động vài cái, mất khoảng 30 giây sau mới ngẩng đầu lên nổi. Thanh Bình đưa hai tay ôm mặt, dụi mắt rồi đứng lên:

– Quấy rầy giấc ngủ của người khác là phong cách của cô à? – Thanh Bình cất giọng lạnh băng, anh gan quá xá con cá.

Việt Anh và Mạnh Dũng ngạc nhiên nhìn Thanh Bình. Cũng đúng thôi vì đây là buổi học đầu tiên của họ mà. Trong lớp ai cũng biết Thanh Bình quậy cỡ nào nên trong lòng đang mong chờ được trống tiết Toán.

Bà cô "hừ" mạnh một tiếng, đúng là không ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Học sinh mà dám ngủ trong giờ học, đã vậy còn lên giọng với thầy cô nữa. Cô giáo già lấy cây thước gõ gõ lên bàn:

– Em dám ngủ trong giờ của tôi?

Thanh Bình nhếch môi nhẹ một cái rồi chống hai tay lên bàn:

– Cô phải lấy làm may mắn khi em quyết định ngủ để không gây hại đến người khác chứ!

– Em... em... – bà cô tức vì không thể nào thắng nổi những lời lẽ đanh thép của Thanh Bình.

– Em thì sao?

– Không sao cả. NGỒI XUỐNG!!!! – Bà hét lên rồi quay lên tiếp tục bài giảng.

Thanh Bình phủi phủi dạt áo rồi ngồi xuống. Mất cả hứng để ngủ, vãi cả cái đống chữ trên kia. Bỗng một tờ giấy bay đến bàn của Thanh Bình, Thanh Bình nhìn xung quanh rồi giở ra đọc. Là của dàn cán sự lớp, có nội dung như sau:

"Thanh Bình đại ca! Tụi này muốn được trống tiết Toán. Hay là tới luôn nhé!"

Khóe miệng Thanh Bình cong lên một cái rồi vứt mảnh giấy vào học bàn. Tuấn Tài nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Thanh Bình thì rùng mình. Mạnh Dũng hỏi:

– Sao thế? Bộ có chuyện gì à?

– Tụi mình sắp được ngồi chơi hai tiết Toán rồi! – Tuấn Tài phán.

Bà cô vừa viết viết vừa thao thao bất tuyệt mớ định lí gì đó. Cuối cùng bà hỏi:

– Em nào không hiểu gì thì cứ việc hỏi tôi!

Thanh Bình giơ tay lên làm bà cô nhíu mày. Cả lớp nhìn nhau cười gian trá, sư hyung đã hành động. Bà cô thoạt đầu cũng hơi hoảng nhưng rồi cũng mời Thanh Bình đứng lên.

– Thanh Bình! Em có việc gì muốn hỏi à?

– Vâng! Em có một thắc mắc muốn lĩnh giáo cô.

– Được rồi! Em cứ hỏi đi! Lĩnh vực Toán Học cô có thể lý giải dùm em.

– Vậy thì quá tốt! Cô cho em hỏi 1 cô mặc váy + 2 cô mặc váy = mấy cô mặc váy ạ?

Bà cô không cần ngẫm nghĩ nhiều liền trả lời một cách tự tin:

– Em đang đùa với cô à? Dĩ nhiên là Ba cô mặc váy rồi!

Cả lớp dần hiểu ra nhưng chưa cười vội. Thanh Bình tiếp tục hỏi:

– Thế ạ? Vậy cô cho em hỏi Ba cô bắt đầu mặc váy từ khi nào thế?

– HAHAHA.....

– Hô...hô...

– Hihihi.....

Cả lớp cười ầm lên khiến bà cô chôn chân tại chỗ. Mặt bà đơ ra, hai mắt đứng tròng. Học sinh thì đứa nào đứa nấy cười ngả nghiêng, bà cô bắt đầu nhìn Thanh Bình ôm ngực thở dốc.

– Em....em....

"Phịch"

Hai chân của cô chổng lên trời, thế là cô ngất tại chỗ. Cả đám trong lớp đập tay nhau hò hét. Tiết Toán được ngồi chơi như mong đợi. Việt Anh lại một phen bất ngờ vì phát hiện ra một "tài năng" mới của Thanh Bình.

Thanh Bình lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp. Việt Anh cứ ngồi chống cằm nhìn Thanh Bình, trong lòng chỉ mong Thanh Bình chịu mở miệng nói với mình một tiếng.

*Giờ giải lao:

Thanh Bình vẫn nằm đó ngủ, Mạnh Dũng bị Tuấn Tài sai đi mua quá trời đồ luôn. Văn Khang và Văn Trường tíu ta tíu tít bước vào lớp của Thanh Bình.

– Chào anh Tài! Anh Bình ngủ rồi hả? – Văn Khang ngồi xuống bàn của Tuấn Tài.

– Ờ thì tại hôm nay cậu ấy thức sớm nên chắc buồn ngủ ấy mà!

Cả đám bắt đầu buôn chuyện, Mạnh Dũng mang một đống bánh kẹo nước trái cây vào để lên bàn.

– Oa! Nhiều quá đi mất! – Văn Khang sáng cả hai con mắt dang tay ôm đống bánh kẹo vào người.

– Bà xã à! – Văn Trường lấy tay khều khều vai Văn Khang.

– Đây là địa bàn của chúa tham ăn mà (ở đây nói Tuấn Tài).

Văn Khang thấy gương mặt đầy sát khí của Tuấn Tài thì nuốt nước bọt cái ực. Cậu nhóc từ từ rút tay ra khỏi đống bánh kẹo.

– Đồ ăn của tui mà cũng dám dành à? – Tuấn Tài hắng giọng.

– Thôi trả nè! Ăn dọng gì ăn đi. – Văn Khang bĩu môi.

Cái thằng này giang hồ gớm. Tính trẻ con của Văn Khang làm Mạnh Dũng và Tuấn Tài bật cười. Xem ra tương lai của Văn Trường rất "xán lạng". Việt Anh vẫn ngồi kế bên Thanh Bình không nói gì, không biết Thanh Bình định ngủ đến bao lâu nữa. Việt Anh đưa tay nghịch nghịch tóc Thanh Bình, cậu cựa mình vài cái rồi ngốc đầu dậy dụi mắt.

– Anh đừng phá tôi mà! – Thanh Bình nhăn nhó.

– Ngủ nhiêu đủ rồi! Em không thấy mọi người đang bàn chuyện rất rôm rả hay sao?

Thanh Bình đưa hai tay lên che mặt rồi dụi mắt. Thanh Bình chống cằm đưa bộ mặt say ke nhìn cả đám:

– Đi qua lớp tui làm chi đây?

Văn Khang tíu tít, gác chân lên ghế theo kiểu mấy "bà tám":

– Anh biết sao không? Em kể cho anh nghe chuyện này lâm li bi đát mặn chát luôn nè.

– Kể đi!

Thanh Bình nằm xuống bàn rồi nhìn Văn Khang chờ đợi điều cậu nhóc sắp kể. Tuấn Tài đang ăn bánh nhóp nhép liền chen vào:

– Chắc nó định phát biểu cảm nghĩ khi tắm hồ cá Chùi Hán ấy mà! Mấy con cá chùi phê quá nên ngủ quên trong bồn tắm suýt chết phải không?

Văn Khang trừng mắt lên:

– YA!!! Anh đừng nhắc đến mấy con cá nữa được không hả?

Mạnh Dũng bụm miệng không kịp nên cười ha hả lên:

– Haha... Cái... cái gì mà cá Chùi.... Hán???

– Thì đó! Hai đứa tụi nó chơi hàng độc không à! – Tuấn Tài chỉ vào Văn Trường Văn Khang.

Văn Khang gầm gừ rồi bỏ qua tập trung chuyên môn:

– Hôm bữa em thấy phe của thằng Minh Kiên lớp 11D ra vào quán ba 1X, không biết tụi nó làm gì nữa. Anh nghĩ có nên điều tra không?

– Thuốc lắc thì chặt tay, ma túy thì chặt chân. – Thanh Bình đáp ngắn gọn rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.

– Vâng.

Văn Khang đáp rồi quay sang nói chuyện với Văn Trường. Việt Anh nhìn Thanh Bình không chớp mắt, thực sự là Thanh Bình bá đạo ngang nửa Việt Anh rồi còn gì? Mạnh Dũng nhìn Thanh Bình mà nuốt nước bọt cái ực, đụng phải dân thứ dữ rồi.

————–

Tiết học thứ ba bắt đầu, trông Thanh Bình tươi tỉnh hẳn. Đơn giản vì đây là tiết Anh Văn mà. Thanh Bình chỉ có hứng thú duy nhất với mỗi môn này thôi. Còn một lí do nữa, mọi người sẽ được biết sau. Cô giáo dạy môn này cực kute nhé! Thanh Bình lại hay thích chọc ghẹo cô, lần nào lớp cũng bất ngờ về năng lực ngoại ngữ thiên bẩm của Thanh Bình.

– Stand up!!! – tiếng bạn lớp trưởng.

Cả lớp đứng dậy chào cô, cô cười rất tươi:

– Good morning class! Sit down, please!

Cô giảng bài cực kì lưu loát, phát âm lại rất chuẩn. Cô vừa nói vừa cười:

– Các em xem bài văn ở trang này cho cô, có từ nào mới các em cứ hỏi nhé! Một lát cô hỏi lại mà không biết là bị phạt đấy!

Cả lớp nháo nhào thảo luận nhóm, riêng Thanh Bình vẫn ngồi đó bắt chéo chân và nhìn ra cửa sổ. Thế là Thanh Bình lọt vào tầm ngắm của cô.

– Thanh Bình!!!

Tiếng cô giáo gọi Thanh Bình, Thanh Bình đứng lên chớp chớp mắt:

– Cô gọi em ạ???

– Cô bảo là xem đoạn văn rồi tìm ra từ vựng chưa biết để hỏi cô mà!

– Không có từ nào cả thưa cô!!! – Thanh Bình đưa đôi mắt vô (số) tội nhìn cô.

Cô mỉm cười, nụ cười có chút gì đó tinh ranh:

– Thế bây giờ cô hỏi em nhé! Em trả lời không được thì chấp nhận hình phạt cô dành cho em có được không?

Thanh Bình nhếch môi cười:

– Có cả lớp làm chứng, cô thua thì phải làm cho em một điều em muốn.

Cả lớp vỗ tay rất hào hứng, trận chiến giữa quái vương và cô giáo bắt đầu. Việt Anh nhìn Thanh Bình chăm chăm như thể không tin Thanh Bình có thể thắng cô, Mạnh Dũng thì cứ nghĩ Thanh Bình định bày trò cho vui. Duy chỉ có mình Tuấn Tài mới biết Thanh Bình đang muốn đấu với cô. Co lật lật trang sách rồi mở đầu trận đấu:

– Psychology.

– Tâm lí học. – Thanh Bình đáp chưa đầy 1 giây suy nghĩ.

– Phylosophi

– Triết học.

– Biology

– Sinh học.

– .....................

– .....................

– ...................

– ...................

Cả lớp há hốc mồm nhìn Thanh Bình đối đáp với cô giáo. Cô thuận miệng hỏi luôn những từ ngoài bài học nhưng Thanh Bình vẫn trả lời được. Việt Anh nhìn Thanh Bình bằng đôi mắt thán phục, Mạnh Dũng thì thôi khỏi nói cằm sắp đụng đất luôn. Cô bắt đầu bí từ để hỏi, nãy giờ cô mệt đến nổi chảy cả mồ hôi nhưng còn Thanh Bình vẫn rất thản nhiên. Cuối cùng cô bảo:

– Vốn từ vựng của em sâu rộng quá! Cô chịu thua!

– Woaaaa..... – cả lớp đồng thanh.

Ai cũng vỗ tay tán thưởng, Thanh Bình nói chậm rãi:

– Cô giữ lời hứa chứ?

Cô mỉm cười gật đầu, Thanh Bình cũng cười rồi ngồi xuống tiếp tục buổi học. Việt Anh nhìn Thanh Bình rồi thì thầm:

– Em giỏi quá!!!

Thanh Bình chỉ nhếch miệng một cái rồi nhìn lên bảng. Buổi học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.

"Reng... reng... reng"

Chờ mấy đứa trong lớp ra hết, Thanh Bình ra hiệu bảo Tuấn Tài và Việt Anh về trước. Thanh Bình tiến đến chỗ cô đang thu dọn đồ đạc.

– Đi với em đến một nơi được chứ?

Cô mỉm cười gật đầu:

– Đợi cô thu dọn một tí!

Cô cất dụng cụ dạy học vào túi xách rồi cùng Thanh Bình ra về.

Thanh Bình và cô ghé vào quán trà sữa gần trường. Sau khi gọi nước, cô hỏi:

– Muốn cô làm gì cho em đây?

Thanh Bình khuấy khuấy ly trà sữa rồi bảo:

– Chị thôi đi! Bây giờ có còn trên lớp học nữa đâu mà cô với trò.

Cô giáo của chúng ta bật cười khúc khích:

– Nhưng cô vẫn là cô mà! Gọi cô đi!

Thanh Bình bĩu môi:

– Không bao giờ và đừng mong chờ! Hơn người ta có 3 tuổi mà bày đặt.

Cô chịu thua Thanh Bình, hắng giọng:

– Thế cưng muốn gì ở bà chị này đây?

– Thời gian, địa điểm anh trai bà chị xuống máy bay. – Thanh Bình ngả người ra sau ghế.

– Sân bay Nội Bài, 2 tháng sau. – cô uống một ngụm trà sữa.

– Tốt! Về thôi! – Thanh Bình đặt tiền xuống bàn rồi đứng lên bước đi.

Bó toàn thân với Thanh Bình luôn. Cô nhìn theo Thanh Bình rồi cười híp mí, cô thích cái tính lạnh lạnh của Thanh Bình. Thích cái ánh mắt tràn đầy sát khí khi Thanh Bình dẹp loạn những băng nhóm làm loạn trong khu vực, thích phong cách Thanh Bình đua xe. Thích những điệu nhảy đầy mê hoặc khi Thanh Bình biễu diễn ở quán bar. Kết Thanh Bình rất nhiều điều. Cô coi Thanh Bình như một đứa em ngổ ngáo luôn khiến cô bất ngờ.

15.09.2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip