37. Chơi đánh đu nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Ngươi có phải bị ngốc hay không, ta kêu đến muốn khản giọng, kêu ngươi đừng bán, ngươi biết linh thạch này đáng giá lắm không? Cho ngươi 10.000 lượng vẫn là ít, coi như cho ngươi một bài học."

Chu Chu Tử đầy mặt hận sắt không thành thép, hắn vốn dĩ muốn cho thêm mấy chục ngàn lượng, nhưng tưởng tượng đến Tịch Chu ở bí cảnh đem hai khối linh thạch chỉ bán ra 7200.

Hắn cảm thấy chính mình nhiều nhất ra 10.000 lượng một khối, bằng không sẽ có vẻ chính mình càng ngu.

Tịch Chu sững sờ tại chỗ: "Vậy là ta lỗ nặng?"

"Lỗ chết ngươi, bất quá những cái đó linh thạch cũng là nhặt không, tổng thể xem ra vẫn là kiếm lời."

Chu Chu Tử an ủi nổi lên một chút tác dụng.

Tịch Chu lấy ra khối linh thạch cuối cùng: "Cũng đúng, cho ngươi, ta phải lập tức đi Bắc Sơn phong một chuyến, có việc gì thì đưa tin ngọc phù liên hệ ta."

"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới ngươi còn có tạo hóa này, phú quý chớ tương quên a." Chu Chu Tử tiếp nhận linh thạch, vẻ mặt không thể tưởng tượng, tiểu đồng bọn ngày hôm qua còn giống hắn chỉ là ngoại môn đệ tử quèn, hôm nay liền như diều gặp gió.

Tịch Chu vỗ vỗ vai hắn: "Cố lên, ngươi cũng có thể."

Đợi Chu Chu Tử đi rồi, nàng đóng lại cửa phòng, đem đồ vật cần dùng đều bỏ vào nhẫn trữ vật, kế đến ngồi xuống mép giường.

Có thể trực tiếp trở lại thân cỏ, làm gì muốn lại đi trở về.

Nháy mắt, nàng trở lại thân cỏ, phát giác không có ở trong chậu, cũng không có trên cổ tay Đại sư tỷ, mà là ở trên giường, thân cỏ còn bị một gót chân nhỏ đè nặng.

"Mẫu thân, ta dùng chân giẫm cỏ nhỏ cũng có thể sao?" Tiểu Tinh Hồi dùng chân giẫm lên cỏ mộng, mẫu thân nói hôm nay có thể chơi cây cỏ này, giống như nàng càng là đối cỏ nhỏ không tốt, mẫu thân càng cao hứng.

Địch Vong Ưu mặt mày mềm nhẹ nói: "Có thể, chỉ cần Tinh Hồi thích, như thế nào đều có thể."

Tiểu Tinh Hồi nhìn mẫu thân trên mặt tươi cười, do dự nói: "Ta đây cắt gốc nó ra trồng vào chậu, ta chỉ chơi lá cây."

Tịch Chu: !

Cắt gốc nàng!!!

Này nhất định không phải nữ nhi nàng, cái gì tiểu áo bông, quả thực là đại sát khí.

Địch Vong Ưu rũ mắt, nhớ tới người kia không muốn ôm nữ nhi còn lạnh nhạt rời đi, nàng lạnh lạnh nói: "Được."

"Mẫu thân lấy kéo cho ta." Tiểu Tinh Hồi hoan hô một tiếng, chộp cây cỏ mộng vào trong tay.

Địch Vong Ưu không có động, Tịch Chu lại sợ.

Nàng trực tiếp hóa thành hình người, bắt lấy cây cỏ mộng trong tay tiểu Tinh Hồi, quấn lên cổ tay mình, lúc này mới an tâm chút.

Tiểu Tinh Hồi thấy người đột nhiên xuất hiện, không nói một lời đoạt lấy cỏ nhỏ, nàng bẹp bẹp miệng, chịu đựng không khóc ra tới.

"Mẫu thân, dì xinh đẹp đoạt lấy cỏ nhỏ rồi."

Tịch Chu nhìn bộ dáng đứa nhỏ muốn khóc mà không khóc, trong lòng hơi hơi nhũn ra, có lẽ đạo bùa chú của thụ yêu tiền bối căn bản không linh, tiền bối luôn là không đáng tin cậy.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm Địch Vong Ưu, "Không phải là dì xinh đẹp gì đâu, nàng chính là cỏ mộng, chỉ là một cây cỏ rác rưởi mà thôi, ngươi muốn, mẫu thân lại đi tìm cho ngươi."

Tịch Chu xoay người lại, lẳng lặng nhìn về phía nàng, đột nhiên cười nói: "Chính là cỏ mộng giống như ta chỉ có một cây, Đại sư tỷ còn có thể tìm được sao?"

Nữ nhân này như thế nào lại hắc hóa, thế nhưng nói nàng chỉ là một cây cỏ rác rưởi.

Cỏ rác có thể giúp ngươi chữa thương sao?

Có thể giúp ngươi đề cao tu vi sao?

Có thể hận không thể làm đến gãy ngón tay sao?

Có thể dùng miệng...sao?

Địch Vong Ưu nghe câu nói ấy lại cười lạnh một tiếng: "Không đi tìm thì làm sao biết có hay không."

Tịch Chu im lặng, nói cũng phải, không đúng.

"Cây cỏ khác có thể giống như ta sao? Ngươi tối hôm qua còn nói trong lòng có."

Lại mặc xong quần áo là không nhận người?

Địch Vong Ưu thu liễm tươi cười, lẳng lặng nhìn nàng: "Ngươi tối hôm qua cũng nói sẽ tin tưởng."

Kết quả quay đầu liền không nhận nữ nhi, đây là cái gọi là tin tưởng?

Tịch Chu im lặng, lại nhìn về phía tiểu Tinh Hồi.

Tiểu Tinh Hồi ngoan ngoãn mà nghe các nàng nói chuyện, cho dù không rõ cũng hiểu chuyện không có lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao lấp lánh.

Đây là nữ nhi của nàng......
Này sẽ là tiểu hồ ly sao?

Nàng quay đầu lại, ngữ khí nghiêm túc: "Tinh Hồi thật là ngươi mang thai mười tháng sinh ra tới?"

Địch Vong Ưu giữa mày nhíu lại, mặt lạnh hơi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Trước đó lừa ngươi, Tinh Hồi là nữ nhi của ta, cùng ngươi không quan hệ, Bắc Sơn phong này cũng không cần tới ngươi, hiện tại cút đi."

Nàng cả đời này chưa bao giờ chịu qua hoài nghi như vậy, trừ bỏ cây cỏ này, nàng chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào thân cận.

Có đôi khi né tránh chính là đáp án, hoài nghi chính là đáp án, cho nên hà tất cưỡng cầu.

Tịch Chu thấy đối phương rõ ràng buồn bực, yên lặng đi qua, duỗi tay khẽ vuốt giãn mày nàng.

Ở trong dự kiến, Địch Vong Ưu nghiêng đầu tránh thoát.

Tịch Chu thu hồi tay: "Ngươi đừng nóng giận, cũng đừng nói lời giận lẫy, trước hết nghe ta nói, Tinh Hồi không nhất định là nữ nhi của ta."

Tiếp theo nháy mắt, Tịch Chu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cái bình thuỷ tinh phát ra màu tím nhạt đón đầu che lại nàng.

Tử kim tráo?

Đại sư tỷ thế nhưng cũng biết dùng?

Chờ một chút, vì cái gì muốn bao lại nàng?

Địch Vong Ưu nhìn nàng, lạnh lùng mở miệng: "Thu."

Wtf!

Chỉ thấy cái bình nhanh chóng thu nhỏ lại, Tịch Chu bất đắc dĩ trở lại thân cỏ, cái bình co đến vừa vặn có thể cất chứa cây cỏ mộng.

Nàng nhắm mắt ngưng thần, lại phát hiện thế nhưng không thoát ra được?

Trời ơi, cái bình này ở trong tay Đại sư tỷ đã thăng cấp sao?

Trước kia không phải hóa hình là có thể ra tới ư? Chẳng lẽ là bởi vì chính mình có tu vi, tử kim tráo này có thể vây khốn tu sĩ, cho nên cũng có thể vây khốn nàng?

Địch Vong Ưu nhìn cây cỏ mộng trong tử kim tráo không ngừng dùng lá cây gõ vách bình.

"Còn ồn nữa thì ta sẽ quăng ngươi ra ngoài."
Thanh âm rơi xuống, cỏ mộng trong tử kim tráo mới ngừng nghỉ.

Lúc này, Địch Vong Ưu lấy ra một đạo ngọc phù xem xét.

Tông chủ xuất quan? Nàng xoay người ôm vỗ tiểu Tinh Hồi một chút: "Ngoan, ở trên giường chờ mẫu thân trở về."

Tiểu Tinh Hồi thật mạnh gật gật đầu: "Tinh Hồi ngoan, mẫu thân mau chút trở về."

Địch Vong Ưu sờ sờ đầu nàng, trước khi đi lại tựa như cảnh cáo mà liếc nhìn cây cỏ trong tử kim tráo.

Tịch Chu cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đợi Địch Vong Ưu đi rồi, nàng trực tiếp mang theo toàn bộ cái bình lăn xuống bàn.

"Cỏ nhỏ, ngươi không cần đi được không, mẫu thân sẽ thương tâm."

Tịch Chu dừng lại động tác, nhìn tiểu Tinh Hồi ở trên giường, đứng yên một hồi, lại về tới trên bàn.

Nàng cũng không phải muốn chạy, đi rồi lại ra không được, chẳng qua muốn tránh né, tỏ vẻ kháng nghị một chút.

Tiểu Tinh Hồi thấy nàng lại tự giác trở lại trên bàn, cao hứng mà vỗ tay nói: "Cỏ nhỏ chính là dì xinh đẹp đúng không?"

Tịch Chu nhìn tiểu Tinh Hồi ngây thơ đáng yêu, lòng tràn đầy phức tạp, cuối cùng yên lặng rũ rũ lá cây: Phải.

Tiểu Tinh Hồi thấy nàng đáp lại, cao hứng mà xuống giường, đi đến trước cái bàn, thân cao lại với không tới trên bàn.

Tịch Chu thật sâu thở dài, nàng đời trước nhất định là thiếu Đại sư tỷ không ít tiền, đời này chính là tới trả nợ.

Nàng nhẹ nhàng lăn lộn cái bình, rơi xuống bàn, lăn đến bên chân tiểu Tinh Hồi, đứa nhỏ này cũng không biết mang vào giày vớ, không lạnh sao?

Tiểu Tinh Hồi vuốt tử kim tráo, nhỏ giọng nói: "Ta thả cỏ nhỏ ra ngoài, cỏ nhỏ chơi với ta được không."

Tịch Chu tức khắc run run lá cây, thả nàng ra ngoài?

Đứa nhỏ này có thể mở ra tử kim tráo?

"Ta thả dì xinh đẹp ra ngoài, dì không cần đi được không."

Tịch Chu nửa tin nửa ngờ mà rũ rũ lá cây, tiếp theo nháy mắt liền thấy tử kim tráo bị thu lên.

Nàng hóa thành nguyên hình, vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi thế nhưng thật sự mở được? Bất quá, về sau không thể như vậy, mẫu thân ngươi mới nhốt người vào, ngươi liền thả người ra, này không phải thêm phiền sao? Lỡ ta là người xấu thì làm sao?"

Đứa nhỏ này tâm lý đề phòng cũng quá thấp.

Tiểu Tinh Hồi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, do dự nói: "Vậy ta lại nhốt dì xinh đẹp vào cái bình được không."

Tịch Chu sửng sốt, vội ngồi xổm xuống, cười ôn hòa: "Không cần không cần, ta lại không phải người xấu, tới, ta ôm ngươi lên giường ngồi chơi, về sau đừng đi chân trần chạy loạn."

Tiểu Tinh Hồi nghe lời mà mở ra đôi tay, dì xinh đẹp nguyện ý ôm nàng, mẫu thân thấy nhất định sẽ vui vẻ.

Tịch Chu ôm tiểu Tinh Hồi đến trên giường, đáy lòng nhịn không được dao động.

Thụ yêu tiền bối nhất định không đáng tin cậy, này rõ ràng chính là tiểu áo bông tri kỷ.

Sau này cũng không cần sợ tử kim tráo, bởi vì tiểu Tinh Hồi sẽ thả nàng ra.

"Về sau nếu mẫu thân ngươi lại nhốt ta vào đó, ngươi lặng lẽ thả ra ra, được không nha?"

"Dì không đi, ta liền thả dì ra."

Tịch Chu cười khẽ, tiểu hài tử thật là dễ dụ, chỉ cần có thể ra ngoài, có đi hay không là do nàng định đoạt.

Tiểu Tinh Hồi từ vẻ tươi cười của nàng làm như phát giác cái gì, lại cường điệu một câu: "Dì không thể nói dối, không thể gạt ta, như vậy liền không phải bé ngoan."

Tịch Chu cười đồng ý: "Hảo." Nàng vốn dĩ liền không phải hài tử.

Tiểu Tinh Hồi vừa lòng mà cười rộ lên, giơ tay nhấc chăn lên: "Dì chơi quạt gió với ta, quạt như vầy."

Tịch Chu nhìn đứa nhỏ ra sức lôi kéo chăn, trên đầu che đầy hắc tuyến, hạng mục giải trí này cũng....cũng quá đơn điệu đi.

Lần trước thấy Đại sư tỷ bồi đứa nhỏ này cùng nhau xả chăn chơi?

Thật là...thật là làm nàng mở rộng tầm mắt.

Tịch Chu giơ tay, sờ sờ đầu tiểu Tinh Hồi, "Chúng ta trò chuyện, một hồi lại chơi được không?"

"Được a." Tiểu Tinh Hồi buông chăn, ngồi xuống bên chân Tịch Chu.

Tịch Chu thả nhẹ thanh âm, hỏi: "Tinh Hồi hiểu biết nhiều về mẫu thân ngươi không?"

Tiểu Tinh Hồi ngửa đầu, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Ta hiểu biết mẫu thân, thật nhiều thật nhiều."

Đáy mắt Tịch Chu sáng ngời: "Vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề, tiểu hài tử không thể nói láo nha."

"Vâng vâng." Tiểu Tinh Hồi nghiêm túc gật đầu.

Tịch Chu trong lòng mềm thành một mảnh, sao có thể đáng yêu vậy a, ngoại trừ đôi mắt thì đường nét còn lại quả thực chính là Đại sư tỷ bản mini.

Nàng nhịn không được lại xoa xoa đầu tiểu Tinh Hồi, hỏi: "Vậy ngươi nói, mẫu thân ngươi vì cái gì thích mặc y phục đỏ?"

Tiểu Tinh Hồi không cần nghĩ ngợi nói: "Dì Quan Lan hỏi qua mẫu thân, mẫu thân nói là bởi vì Tinh Hồi thích màu đỏ."

Tịch Chu nhướng mày: "Vậy Tinh Hồi vì cái gì thích màu đỏ a?"

Tiểu Tinh Hồi lần này đáp đến càng nhanh: "Bởi vì mẫu thân thích mặc màu đỏ."

Tịch Chu: "..."

Đáp án này......

Đáp cũng như không, cho nên rốt cuộc là tiểu Tinh Hồi thích màu đỏ trước, hay là Đại sư tỷ mặc màu đỏ trước?

Nàng thở dài, tiểu hài tử tuy rằng dễ dụ, nhưng nói chuyện thật sự là không logic.

"Được rồi, hỏi đáp kết thúc, kế tiếp chúng ta cùng nhau làm đồ chơi được không nha?"

Đại sư tỷ cũng quá không để bụng, không có món đồ chơi nào hết, cả ngày để hài tử chơi chăn, quả thực quá có lệ.

"Hảo." Tiểu Tinh Hồi chớp đôi mắt sáng lấp lánh, đi theo Tịch Chu ra cửa.

Tịch Chu nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật của mình, may mắn những vật có thể mang đều mang theo, công cụ đầy đủ hết, liền trước tạo cái bàn đu dây nhỏ vậy.

Nửa canh giờ sau, Địch Vong Ưu còn chưa có vào trong sân đã nghe được từng trận tiếng cười giòn vang, nàng dừng lại bước chân, mở ra linh thức.

Nhìn đến dưới tàng cây cao to trong sân, nữ nhi ngồi ở trên một tấm ván gỗ nhỏ, hai đầu ván gỗ dùng dây thừng cột vào nhánh cây.

Mà Tịch Chu đứng ở phía sau tiểu Tinh Hồi, cẩn thận che chở hài tử, nhẹ nhàng lay động dây thừng, đẩy đẩy......

Địch Vong Ưu đứng yên tại chỗ, nhìn trong sân một lớn một nhỏ không ngừng hoan thanh tiếu ngữ, thật lâu không có hoạt động bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip