Giới thiệu
"Sao tôi làm việc ở đâu cũng gặp anh vậy?"
"Sao tôi đi chơi ở đâu cũng gặp cậu vậy?"
Nghe bảo, vào lần thứ n Park Jihoon và Choi Hyunsuk gặp nhau, họ đã đồng thanh hỏi đối phương hai câu vừa rồi.
Nhân vật: Choi Hyunsuk, Park Jihoon, Kim Junkyu (cameo)
Cảnh báo:
Two shots | Cảnh 13+ | OOC | Bad mood | Mô típ quen thuộc bị xào đi xào lại | Vì nhiều chữ nên có thể còn lỗi chính tả, hãy nhắc mình sửa nếu bạn có thấy nhé | Hơi nghiêng về Hoonsuk một chút.
Xin chân thành cảm ơn Sunhuyn Podcast #9: Kẻ lớn lên qua những cuộc tình đã truyền cảm hứng cho sự ra đời của chiếc fic này. Mọi người hãy tìm nghe podcast nếu có cơ hội nhé!
OOC (Out of Character), tạm hiểu nôm na là cách xây dựng hình tượng nhân vật trong truyện hoàn toàn trái ngược, không có điểm chung nào với người ngoài đời thực.
Ghi chú: Thực ra thì truyện mình đọc ban đêm sẽ dễ chịu hơn =)))) Với cả đọc lần hai không được như lần một nữa đâu nên mình mong mọi người hãy sắp xếp thời gian rảnh để đọc từ từ nhé. Truyện nhẹ nhàng đó giờ, không có plot twist đâu, mọi người đọc nhanh với cả hay lướt xuống cuối làm mình buồn á :"]
Số từ: 9,699 từ.
24.11.2021 - 05.02.2022
.
.
.
.
***
01."Sao tôi đi chơi ở đâu cũng gặp cậu vậy?"Vào lần thứ n Choi Hyunsuk gặp Park Jihoon, anh đã không nén nổi câu hỏi mà khiến nó bật ra khỏi miệng.02.Hyunsuk ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng bệnh với một chân bó bột, anh mở điện thoại gửi cho Park Jihoon một tin nhắn: "Anh bị người ta đụng xe phải bó bột chân, em đến bệnh viện YG đón anh đi."Nhắn rồi anh cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn quang cảnh bệnh viện. Nhiều bệnh nhân và y bác sĩ đi ngang qua anh, chẳng kịp để rơi một ánh mắt. Nhịp sống ngoài kia vốn đã vội vã, mà sao anh có cảm giác nhịp sống nơi bệnh viện này vẫn có phần nhanh hơn.Hyunsuk cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát, chợt thấy hơi buồn cười. Bệnh viện là nơi giành giật sự sống cho con người, anh mong chờ bình yên nào ở đây?Anh khịt mũi, bàn tay dư thừa cho vào trong túi áo, cuối cùng lại đụng trúng chiếc điện thoại. Bất đắc dĩ Hyunsuk lại cầm điện thoại lướt lướt vài cái, rồi từ mạng xã hội, anh thoát ra, ấn vào mục danh bạ. Được đặt làm số điện thoại khẩn cấp, ghim trên một trăm số điện thoại khác là cái tên danh bạ "Uri Jihoonie".Jihoonie của anh.Hyunsuk liếc lên góc màn hình điện thoại xem giờ.Mười giờ đêm.Từ giờ đến lúc Jihoon tan ca ở cửa hàng tiện lợi vẫn còn ba tiếng nữa.Anh biết, biết chứ, biết Jihoon vẫn đang ở ngoài kia mưu sinh kiếm tiền. Nhưng trong một trăm số điện thoại nằm kín danh bạ, anh vẫn đánh cược gọi cho số điện thoại khẩn cấp được ghim đầu tiên trong danh sách, dù có phải đợi rất lâu, dù rằng ở ngoài kia có hàng chục người không để anh chờ lấy một giây liền lao đến.Anh đã làm vậy, như cách anh đã cược cả thanh xuân của mình để đợi chờ một nụ cười của Park Jihoon.Tầm bốn mươi lăm phút sau, hoặc hơn, rốt cuộc Choi Hyunsuk cũng đợi được Jihoon. Không khí mùa hè rất lạ, sáng thì nóng nực, đêm về thì lạnh rát da rát thịt. Hyunsuk nhìn đôi môi tím tái của Jihoon, lại nhìn thấy em vẫn còn đang mặc đồ của nhân viên cửa hàng tiện lợi, bên ngoài không kịp khoác áo, đầu tóc bết mồ hôi. Xem ra là chạy đến đây.Anh nhớ lại một bộ phim tình cảm từng xem trên ti vi, cũng hoàn cảnh thế này, nhưng nam chính rất nhanh bắt được tắc xi đến bệnh viện tìm nữ chính. Hiện thực đúng là lúc nào cũng đau đớn hơn, không có tiền thì đành phải chạy bộ. Tự nhiên Hyunsuk nảy ra một suy nghĩ điên rồ, nếu như anh bị xe đâm, người ta lấy điện thoại của anh gọi cho số điện thoại khẩn cấp được ghim ở đầu, vậy thì có phải là đủ nghiêm trọng để Jihoon bắt xe lao đến hay không.Chắc là không.Jihoon hốt hoảng nhìn anh, lại nhìn xuống đôi bàn chân bó bột của anh. Em nuốt nước bọt, lo lắng bật ra một câu hỏi: "Sao lại thế này?"Hyunsuk nhìn em, cười cười đùa đùa: "Do anh bất cẩn thôi, bên kia trả viện phí xong thì về rồi."Nói rồi anh cúi đầu nhìn chân mình: "Em thở chút đi rồi cõng anh về. Tụi mình ở cùng nhau còn gì.""Đi xe không? Em gọi cho a...""Không. Phải tiết kiệm tiền mà. Em cõng anh về đi." Hyunsuk nở nụ cười, dứt khoát cắt lời em. Nhưng rồi ánh mắt anh tối lại: "... Có được không?"Jihoon không nói gì, chỉ gật đầu...03.Bản thân Hyunsuk vốn không phải một người nhõng nhẽo. Nhưng không phải khi ở bên Jihoon.Chẳng hạn như lúc này, mặc dù biết Jihoon vẫn còn ca làm, dù em muốn bắt xe cho cả hai cùng về nhưng anh nhất quyết không chịu.Từ bệnh viện về phòng trọ xem chừng khá xa, cũng xem như anh biết cách hành hạ người khác.Hyunsuk nằm trên lưng em, đều đều hỏi: "Công việc thế nào?""Em nhờ Junkyu giúp rồi. Chút đưa anh về rồi em lại đi." Nói rồi Jihoon xốc anh lên, cẩn thận từng bước một đi tiếp.Hyunsuk cười cười, ừm nhẹ một cái. Anh cảm thấy cái tính tham công tiếc việc này của Jihoon trước giờ đều không thay đổi.Lần đầu gặp nhau như thế nào, Hyunsuk thật sự không nhớ rõ. Bởi lẽ, bọn họ từ xa lạ, từ việc gặp nhiều nên dần trở nên quen mắt.Jihoon sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, gần như từ khi lên cấp ba đã tự phải trang trải học phí, hồi năm nhất đại học còn phải đèo bồng thêm một đứa em đang cuối cấp hai. Bởi vì gia đình khó khăn nên em phải đi làm thêm hết từ nơi này đến nơi khác, và cũng vì vậy mà Hyunsuk gặp em, bởi vì anh đi chơi hết từ nơi này đến nơi khác, cùng với đám bạn giàu sang của mình.Họ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi mỗi tối trên đường Hyunsuk về nhà, ở quầy bán vé của rạp chiếu phim, ở các quán cà phê mà Hyunsuk thường ghé, ở thủy cung, ở công viên giải trí, ở thư viện, ở khắp tất cả mọi nơi. Jihoon làm đủ thứ việc bán thời gian, chỉ cần có ai bận là em sẽ thay ca, chỉ cần có ai tuyển là em sẽ ứng vào làm. Hyunsuk không rõ em đã làm bao nhiêu công việc, từ nhân viên bảo vệ của siêu thị, cho đến phục vụ nhà hàng, cho đến thu ngân... Từ khi anh học năm nhất Đại học đến khi lên năm hai, anh đã luôn gặp em.Tần suất hai người gặp nhau nhiều đến nỗi khiến Hyunsuk nghi ngờ liệu có phải ông trời đang cố se duyên cho họ hay không.Rồi không biết từ lúc nào, Hyunsuk rơi vào lưới tình của người con trai kém anh một tuổi. Anh thích giọng nói đặc biệt của người ấy, thích vóc dáng cân đối, thích gương mặt có nhiều nốt ruồi, thích đôi mắt một mí rất duyên. Anh yêu nhiều, yêu mãnh liệt, mỗi lần bước vào siêu thị, mỗi lần ghé vào trung tâm thương mại, mỗi lần tạt ngang qua quán cà phê, mỗi lần đi ăn tiệc cưới hay sinh nhật bạn, Hyunsuk đều theo bản năng mà nhìn một vòng xung quanh, cốt để tìm người con trai ấy. Nếu không gặp thì trái tim sẽ vô thức mà hụt hẫng, nhói đau.Nhưng một khi đã gặp, Hyunsuk lại không dám nhìn lâu, không dám bắt chuyện, cũng chẳng dám làm phiền. Nếu Jihoon làm việc ở tiệm tạp hóa, anh sẽ cúi đầu thanh toán mà chẳng dám ngẩng mặt lên. Nếu Jihoon làm ở quán trà sữa, anh sẽ ghé mua rồi đi luôn chứ chẳng ngồi lại. Nếu Jihoon ở quầy bán vé xem phim, vậy thì anh sẽ né tránh bằng cách đi mua bỏng ngô và nước. Dù cho mỗi lần nhìn thấy em, khóe môi anh đều tự động cong lên, nhưng Hyunsuk luôn chọn cách giấu đi những cảm xúc chân thật.Bởi vì anh nghĩ Jihoon ghét anh....04.Quả thật vậy, Jihoon chưa từng một lần nở nụ cười với anh.Mặc dù phần lớn công việc của em là phục vụ, và rõ ràng yêu cầu của nghề là phải niềm nở với khách hàng, nhưng khi đứng trước khách quen là anh, em chưa từng, chưa từng nở một nụ cười, chưa từng một lần thăm hỏi."Chưa từng một lần" thì không hẳn, nhưng với người đang yêu như anh thì chính xác là như vậy. Ban đầu, Hyunsuk nghĩ tính cách em lạnh lùng khó gần; nhưng hóa ra không phải vậy. Qua những lần nhìn lén, qua những lần để ý em khi em là sinh viên năm nhất ngay tại trường anh học, Hyunsuk phát hiện ra em là một người rất năng nổ hoạt bát. Em có một cậu bạn thân, cả hai lúc nào cũng vui đùa chuyện trò. Anh thấy em cười, đôi mắt cong lên đầy hạnh phúc, khuôn miệng tươi tắn đáng yêu, cả gương mặt bừng sáng một cách rất duyên. Em cười với giảng viên, em cười với bạn học, em cười với đồng nghiệp cùng chỗ làm và cười với cả những khách hàng khác.Nhưng với riêng anh thì không.Hyunsuk không biết lý do vì sao em luôn nhìn anh một cách lạnh nhạt và nghiêm khắc. Anh thực sự rất buồn, rất đau lòng, tự thấy bản thân mình phiền phức, tự thấy chính mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em, dù cho hơn một năm qua yêu thầm em, anh luôn chỉ cư xử như một khách quen, không hơn.Suốt một tháng suy nghĩ, cuối cùng anh quyết định không gặp em thêm nữa, cả ngày chỉ đành ru rú trong phòng chơi điện tử.Cho đến ngày sinh nhật, cả đám bạn dứt khoát lôi anh đến rạp chiếu phim, kết thúc chuỗi ngày anh tự giam mình trong phòng, một lần nữa anh lại gặp Jihoon.Em đứng ở quầy bán bỏng ngô, trên người là đồng phục của nhân viên, mắt không nhìn anh."Sinh nhật anh mà, ngồi chơi đi, để tụi em mua cho.""Hả? Thôi anh mua được rồi." Hyunsuk nói với mấy đứa em, sau đó tiến đến quầy bán. Anh là người cuối cùng xếp hàng, thời gian chờ đợi có chút lâu. Khi nhìn thấy anh, Jihoon vẫn lạnh nhạt như mọi khi, chỉ là lúc đưa đồ thì không còn giả câm nữa, mà em dịu dàng nói: "Của anh đây."Nói rồi, vừa đúng lúc anh ngẩng đầu lên, lại bắt gặp nụ cười mỉm tuyệt đẹp của em.Bỏng ngô còn nóng, thơm phức, ngon lành, mà sao cõi lòng Hyunsuk lại trở nên ấm áp vì một điều gì khác. Anh ngồi trong rạp chiếu tối om, chân vô thức đánh nhịp xuống sàn, thấy thời gian trôi sao mà lề mề chậm chạp. Màn hình chiếu cái gì anh cũng chẳng để ý, đầu óc quay cuồng chỉ vì một nụ cười, vừa ngại ngùng vừa vui vẻ.Hyunsuk đưa vội bỏng ngô cho mấy đứa em, quyết định rời khỏi chỗ mà ra ngoài tìm người con trai ấy, đồng nghĩa với việc biến bao nhiêu công sức từ bỏ trong chuỗi ngày vừa qua trở thành công cốc. Anh thấy mình điên rồi, điên thật rồi, hà cớ gì vì một nụ cười mà quỵ lụy, hà cớ gì vì một ánh mắt mà đêm ngày chờ mong. Người ta có thích anh đâu, người ta có khi còn chẳng thích con trai, người ta có khi còn chẳng xem anh là một người anh đúng nghĩa, vậy mà vì cái gì anh cứ đâm đầu vào, vì cái gì mà cứ yêu thương không dứt ra nổi.Người ấy đứng ở quầy, một tay cầm bút, trên mặt bàn là mấy quyển bài tập. Chỉ mới nhìn thấy thôi mà trái tim Hyunsuk đã hẫng một nhịp, tận sâu thâm tâm cảm thấy xao xuyến khôn nguôi.Đồng nghiệp của em không biết đã đi đâu mất, xung quanh cũng chẳng có ai. Anh đánh bạo tiến lại gần, thấy Jihoon buông bút ngẩng đầu nhìn, ánh mắt em trong veo, tựa như có làn nước thu chảy dưới đáy.Hyunsuk bối rối đứng đối diện, chẳng ai đánh mà tự khai: "Chán... chán quá nên anh ra đây."Jihoon im lặng nhìn anh chằm chằm, làm hai má Hyunsuk nóng bừng. Trong khi anh đang sắp xếp lại câu chữ trong đầu, em đã nhanh chóng cúi đầu làm bài tập. Anh nhìn mái đầu của em, tự dưng buột miệng: "Cần anh giúp gì không?"Jihoon hướng mắt lên nhìn, vẻ ngơ ngác lạ lùng xuất hiện trên mặt, sau đó, dứt khoát cất gọn sách vở vào ba lô đặt dưới chân. Hyunsuk ngại ngùng gãi tai trước vẻ xa cách của em, lại nghe tiếng em đanh thép: "Anh có chuyện gì muốn nói à?"Bị em nhìn thấu làm Hyunsuk đứng ngắc ngứ hồi lâu. Trước mặt anh, Jihoon vẫn chờ, vô cùng cẩn trọng và kiên nhẫn.Anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng không biết bị ma xui quỷ khiến hay sao, tự dưng nói năng chẳng mấy ăn nhập: "Em có bạn gái chưa? Anh có vài người bạn được lắm, có thể giới thiệu... cho... em."Càng về sau giọng anh càng nhỏ, chỉ hận không thể cắn lưỡi luôn cho rồi. Hai vành tai anh nóng ran, thiếu điều chui tọt vào sọt rác trốn cho đỡ ngại. Anh cứ đứng ngơ ngơ tự vẽ ra hàng loạt viễn cảnh, chẳng biết người trước mặt đang bật cười. Jihoon cong cong khóe môi:"Tôi không thích con gái."Mừng như bắt được vàng, một nguồn sức mạnh nào đó khiến Hyunsuk bật ra một câu mà anh nghĩ mình sẽ không đời nào nói:"Vậy nếu em thích con trai...Thì anh, có thể, tự giới thiệu... không?"Không gian như lắng đọng trong một phút giây, tất cả mọi âm thanh đều lặng ngắt như tờ. Jihoon tắt cười, còn Hyunsuk chẳng biết mình vừa mới nói cái quái quỷ gì, bây giờ anh muốn chạy biến, mà chân cứ đứng đó không động đậy, chỉ đành thấp đầu cúi mặt, cơ miệng cũng đông cứng không nói được gì nữa.Hôm ấy Hyunsuk và Jihoon đứng đối mặt, câm lặng nhìn nhau suốt một tiếng bốn mươi ba phút cho đến khi phim chiếu xong mà không có bất kì lời thổ lộ nào được hé mở....05.Có thể là vì Jihoon chịu khổ thành quen, vậy nên trước giờ Hyunsuk chưa từng thấy em kiệt sức.Rõ ràng là một đôi mà lại chưa từng ôm nhau lần nào, đến giờ khắc này, khi được em cõng trên vai, Hyunsuk mới nhìn thấy tấm lưng em gầy biết bao nhiêu, tựa hồ như xương sắp chòi ra khỏi da thịt. Cứ đi được một đoạn em lại phải xốc anh lên, xem ra đã thấm mệt.Hyunsuk muốn nhìn xem Jihoon có thể vì anh mà chịu đựng bao lâu....Hồi nãy anh nói đến "một đôi", thật ra cũng không đúng lắm. Jihoon chưa từng nói yêu anh, từ đầu cũng đã không xác định mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có anh là ngây ngô đợi chờ, quấn quýt bên em không rời, bất chấp em đối xử với mình ra sao.Từ sau hôm ở rạp chiếu phim, Hyunsuk rất nhanh chóng tìm ra được địa chỉ phòng trọ của em. Biết là em sống một mình, anh mới dọn đồ chuyển đến, hành lí bằng một cái va li.Hôm ấy là một buổi chiều, anh mặt dày gõ cửa phòng em, bảo là vừa bị bố mẹ đuổi cổ khỏi nhà, ngỏ lời muốn sống cùng. Kết quả, Jihoon đóng sập cửa trước mắt anh: "Anh liên hệ với bạn bè đi, tôi với anh đâu có quen thân."Dĩ nhiên, suy cho cùng, câu bọn họ nói với nhau nhiều nhất là:"Hóa đơn đây thưa quý khách.""Tổng cộng abcdxy won thưa quý khách.""Cảm ơn quý khách."Cũng đâu phải thân thiết gì, đã vậy phòng trọ của em chỉ bé có tí xíu, nghĩ gì mà dễ dàng cho anh ở cùng.Hyunsuk đứng chờ suốt một tiếng đồng hồ ngoài cửa, nhìn thấy trời sắp mưa liền thu dọn quần áo Jihoon đang phơi bên ngoài hộ em. Anh để ý thấy một vài món đồ đã lốm đốm chỗ rách, so với đống quần áo hàng hiệu của anh thì cũng chỉ được cái phẳng phiu sạch sẽ, còn lại đều không so được.Khi bầu trời bắt đầu có sấm sét đùng đùng, lúc này Jihoon mới mở cửa. Nhìn thấy anh đang cầm đống đồ của mình trên tay, em có chút ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn nhanh chóng nhận lấy, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.Mười lăm phút sau, khi trời đang mưa tầm tã, cuối cùng Jihoon cũng chịu thua mà mở cửa cho anh vào. Rốt cuộc điều gì đã khiến em tin rằng anh vẫn đứng ở ngoài chờ đợi dù anh không hề lên tiếng lấy một lần, Hyunsuk thực lòng không biết.Căn phòng trọ nhỏ, trên tường đầy những vết hoen ố, sơn bong tróc cả ra, lại có vẻ ẩm thấp vì không có đủ ánh sáng Mặt Trời. Hyunsuk liếc qua bàn học em sắp xếp tinh tươm, lại nhìn thấy bên cạnh là một cái giỏ đồ nhỏ, bao nhiêu quần áo đều dồn trong đó. Hyunsuk cứ nghĩ một cái va li chọn tới chọn lui của mình đã là ít đến thảm thương rồi, vậy mà lúc nhìn thấy số đồ trong giỏ của Jihoon, anh mới biết thế nào là "thảm thương" thật sự.Jihoon bảo anh tắm rửa, đợi ngớt mưa rồi về, sau đó em cầm dù đi ra ngoài, bảo là đi làm thêm, tới khuya mới xong việc. Nói đi là đi ngay, chẳng để Hyunsuk kịp chào một tiếng.Hyunsuk mở va li, lấy ra chiếc áo phông trông bình thường nhất, thêm một chiếc quần không mấy nổi bật, sau đó tiện tay xếp những bộ quần áo không mấy sặc sỡ lên đầu, còn sách vở thì xếp sẵn ra bên ngoài, cốt để không cần phải mở va li ra một lần nào nữa. Jihoon nhìn thấy anh mặc đồ sang, hẳn trong lòng sẽ có cảm giác lấn cấn. Hyunsuk vào trong phòng tắm tắm rửa qua loa, thầm lên kế hoạch vào ngày mai sẽ trở về nhà đổi hết chỗ quần áo trong hành lí, chỉ mang mấy bộ đơn giản thôi. Còn phải mua một chiếc bàn xếp để học hành, hôm nay xem như chưa chuẩn bị kĩ.Phòng tắm không có vòi hoa sen, chỉ có một cái chậu đựng nước để dội người. Hyunsuk đã quen được nuông chiều, đối với những thứ này có chút xa lạ. Anh nhìn quanh phòng, cảm thấy những món như nước giặt, xà phòng, kem đánh răng đều khác loại nhà anh dùng, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng biết đồ Jihoon mua đều là những mặt hàng giá rẻ bình dân.May mắn là bồn cầu vẫn hoạt động tốt. Đang xả nước thì từ trên nóc nhà tắm phát ra tiếng chít chít, một con chuột ló đầu ra, sau đó vụt chạy đi mất. Hyunsuk trơ trơ nhìn lên chỗ con chuột vừa rồi xuất hiện, lại nhìn đến vòi nước đã hoen gỉ, anh chớp chớp mắt vài cái.Tắm xong thì giặt đồ, giặt rồi thì phơi lên. Mưa cũng đã ngớt, vậy nên Hyunsuk thoải mái ra ngoài phơi quần áo. Anh tự nhủ phải mua thêm móc áo, mua thêm xà phòng, bát đũa chắc cũng phải mang đến thêm. Bản thân Hyunsuk được tách ra riêng khá sớm, từ năm nhất Đại học đã được gia đình thuê cho một căn hộ đắt đỏ. Rửa bát thì có máy rửa, giặt đồ thì có máy giặt, lau nhà thì có máy hút bụi, ăn uống thì cứ ra quán hoặc gọi điện đặt hàng, tiền tiêu xài hàng tháng vẫn được bố mẹ chuyển vào thẻ, cuộc sống không có gì khó khăn nhọc nhằn. Bây giờ căn hộ anh để cho mấy đứa em đến từ Nhật Bản sống nhờ, một mình anh chuyển đến đây, ngoài giặt đồ là còn biết sơ sơ do hồi xưa thích nghịch bong bóng xà phòng, còn lại các công việc khác anh chẳng biết gì.Đúng lúc anh nghĩ vẩn vơ thì có một bác gái đi đến, nhét qua khe cửa một tờ hóa đơn rồi đi sang các phòng trọ khác. Hyunsuk cẩn thận cầm tờ giấy lên xem, là giấy báo tiền điện nước và tiền thuê phòng trong một tháng. Ngoài số tiền thuê phòng bất di bất dịch, anh để ý thấy tiền điện nước mỗi tháng đều rất ít, có vẻ như Jihoon thực sự rất tiết kiệm, tiết kiệm đến mức khiến anh không tự chủ được mà cười khổ, tự hỏi không biết bản thân anh vừa rồi tắm rửa có phải là hơi quá tay rồi hay không.Phòng Jihoon không có tủ lạnh, chỉ có một cái bếp ga loại nhỏ, cũng không có gì ăn được cả. Hyunsuk có thể lờ mờ đoán ra lịch trình một ngày của em, đầu tiên là đến sớm rồi ăn sáng ở trường hoặc nhịn đói, tiếp đến buổi trưa vẫn ăn ở trường, sau đó đến tối hay đêm gì đó sẽ mua cơm hộp hoặc ăn mì gói ở cửa hàng tiện lợi.Nói anh không đói thì là nói dối, mà nói anh đói thì cũng không hẳn. Hyunsuk liếc nhìn trời mưa bên ngoài rồi mở máy tính xách tay lên, lúc này mới nhận ra là phòng em không có lắp mạng.Anh lại lần nữa cười khổ, chợt nhớ ra trước kia, lúc hai người chưa nói chuyện, có vài lần anh gặp em ở quán net. Bên cạnh tay em để chiếc điện thoại thông minh bị bể màn hình, nhìn sơ qua Hyunsuk cũng biết mẫu điện thoại đó đã ra mắt từ lâu lắm rồi, không nghĩ bây giờ vẫn có người dùng. Hồi đó anh cứ tưởng kiểu người như em cũng biết chơi điện tử nên mới vào quán net, giờ ngẫm lại mới thấy, có lẽ em dùng máy tính để làm bài tập.Jihoon học rất giỏi, nghe thầy cô bảo em đang có ý định giành học bổng, vậy nên mỗi một bước đi của em đều rất thận trọng và quyết tâm.Hyunsuk dùng tiền điện thoại đăng kí mạng, sau đó ngồi làm bài tập tới tận khuya. Một giờ sáng, rốt cuộc Jihoon cũng chịu trở về nhà, trên tay có xách theo một túi đầy mì gói. Trông em có vẻ chẳng bất ngờ lắm khi thấy anh vẫn ở lì trong phòng mình, chỉ đơn thuần bước vào trong rồi đóng cửa.Hyunsuk nhìn theo bước chân em, anh nói vội: "Hồi nãy bác chủ nhà có đưa hóa đơn tháng này, anh để lên bàn cho em rồi."Jihoon ừm một tiếng. Em lấy cái bếp nhỏ ra, đun nước, rồi từ từ lấy ra hai cốc mì mới đem về. Hyunsuk dõi theo từng động tác của em, rất nhanh sau đó trước mặt anh đã có một cốc mì nóng hổi.Anh ngước mắt nhìn em: "Hồi nãy anh có xem qua hóa đơn hàng tháng, số tiền mỗi tháng cũng không chênh lệch nhiều lắm. Sau này ở đây anh sẽ trả nửa tiền phòng, còn tiền điện nước anh sẽ trả nhiều hơn. Anh dùng khá tốn, nên sẽ tự trả phần mình.""Cho anh ở lại nhé?"Hyunsuk tốn sức nói một hơi dài, nói chi li cặn kẽ, người trước mặt còn chưa đề cập đến vấn đề tiền nong các thứ thì anh đã lên tiếng tính toán trước. Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, anh chỉ mong bản thân không là gánh nặng cho Jihoon.Jihoon nhìn anh chằm chằm một lúc, một lúc sau mới cất giọng điệu châm chọc: "Ăn sung mặc sướng không thích, lại thích chịu khổ.""Ở đây thì phải làm việc nhà. Tôi không thường về nhà nên anh muốn làm gì thì làm. Tôi thường ăn ngoài, nhưng giờ nhà có thêm mì ly rồi đó, anh đói thì ăn. Có gì hư hỏng thì bảo tôi."Hyunsuk tròn mắt nhìn, không tin được là chỉ có bấy nhiêu mà Jihoon đã cho anh sống cùng. Anh vội gật đầu, cầm lấy cốc mì nóng hổi mà Jihoon vừa pha cho, xì xụp xì xụp ăn hết. Kì thực Hyunsuk không hay ăn mì lắm, mì này không ngon bằng loại mà anh đã từng ăn, không có thịt, rau hay trứng đi kèm, ấy vậy mà anh vẫn cảm thấy rất ngon miệng.Chỉ có điều, vì sao Jihoon lại biết anh chưa ăn gì, vì sao lại đột ngột mang về một túi mì lớn, Hyunsuk không hề biết....06.Những ngày sống cùng Jihoon dù phải tiết kiệm đến mức khiến Hyunsuk cảm thấy khó thở ngột ngạt, nhưng anh vẫn đêm ngày hạnh phúc.Mỗi ngày anh đều được gặp em ở trường Đại học, sau đó ngồi trong quán cà phê em làm thêm để học tập, đến chiều tối thì trở về ăn uống, học bài và đợi em đi làm về. Có những ngày em về sớm, có những ngày đến tận một, hai giờ sáng em mới về đến nhà. Nhưng chưa có một lần nào em về mà thấy anh đã ngủ trước.Jihoon quả thật không ở phòng trọ nhiều. Em nói phòng này không có ánh nắng mặt trời, lúc nào cũng ẩm thấp, em thấy u ám không chịu được. Jihoon nhiều lần bảo anh chuyển đến chỗ khác đi, còn không thì về nhà năn nỉ bố mẹ, đừng có ở lâu chỗ này. Lúc nói vậy, Jihoon không biết Hyunsuk sẽ ở căn phòng đó suốt hai, ba năm trời.Ngay cả Hyunsuk cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc vì sao anh phải lựa chọn cách này để có thể trở thành trong một phần trong cuộc sống của em. Nhưng con người mà, ai cũng muốn trong đôi mắt người họ yêu chứa đựng hình ảnh của họ. Hyunsuk cũng thế. Bản thân anh không phải người giỏi chịu khổ, nhưng khoảng thời gian ở cạnh Jihoon đã khiến anh học hỏi được không ít.Bởi vì Jihoon đi sớm về khuya, vậy nên cả hai không có nhiều thời gian trò chuyện khi ở nhà. Nhưng Hyunsuk có thể tranh thủ nói một vài điều khi cả hai cùng đến trạm xe buýt và đến trường, anh cũng có thể trò chuyện với em những giờ nghỉ trưa, và đôi lúc là khi chỗ em làm vắng khách. Những câu chuyện không có gì đặc biệt, chỉ là hỏi han quan tâm, chỉ là nói về các thầy cô và bạn bè trên lớp, đôi lúc là những chuyện nhỏ nhặt anh tích cóp được trong vòng bạn bè hay trên mạng xã hội.Jihoon không thường hay cười, nhưng em lại rất lịch sự lắng nghe anh.Trải qua gần một năm như vậy, lớp phòng bị của Jihoon trước anh mới nới lỏng ra một chút.Trước đó bạn bè anh đều bảo Jihoon không thích anh. Tất cả mọi người đều nói như vậy, rằng kiểu gì mọi tình cảm của anh cũng sẽ trở thành công cốc. Hyunsuk không quan tâm, mặc kệ người ngoài nói gì mình, anh tin vào cảm nhận của bản thân, tin rằng Jihoon cần thời gian để mở lòng. Anh không rõ liệu mình có mù quáng, có ảo tưởng hay không, nhưng anh cảm nhận được một sự đặc biệt nhất định Jihoon dành cho mình. Kể cả em có tỏ ra lạnh nhạt, nhưng làm sao qua được linh cảm của một người đang yêu?Hyunsuk đã luôn luôn nghĩ thế, và chờ mong. Chờ mong một nụ cười, chờ mong một lời thổ lộ.Kể cả khi Hyunsuk không biết liệu điều anh chờ có đến hay không....07.Yêu Jihoon khiến Hyunsuk nhiều lần cảm thấy tổn thương và đau đớn.Những vết thương ấy không sâu, cũng chẳng đủ để khiến Hyunsuk vụn vỡ. Chúng chỉ là những vết xước, những nỗi đau nhẹ nhàng ngày càng chất chồng, cho đến khi Hyunsuk cảm nhận được sức nặng. Chúng tựa như bong bóng được thổi không khí vào, từng chút từng chút căng phồng chờ ngày nổ tung.Lần giáng sinh đầu tiên đón cùng với Jihoon, Hyunsuk tặng em một chiếc điện thoại mới để tiện cho việc học tập cũng như chụp ảnh, bởi vì anh phát hiện ra Jihoon rất thích chụp hình mây trời. Trên thực tế, anh chỉ hận không thể tặng cho em thêm một cái máy tính xách tay nữa, nhưng vì sợ em không nhận nên chỉ đành tặng một chiếc điện thoại thông minh, không chỉ nói dối về giá tiền, anh còn phải tự nhận là điện thoại cũ của mình để em không thấy mang nợ.Tính tình em là vậy, không thích vay mượn ai, không thích nợ nần ai. Em làm đủ mọi công việc trên đời chỉ để tiền nhà luôn đóng đúng hẹn. Em trai em ở dưới quê cũng chưa bao giờ trễ tiền học. Lòng tự trọng của em cao ngút trời, khiến Hyunsuk sợ em không nhận sự giúp đỡ của mình.Jihoon không tỏ thái độ gì nhiều với món quà mà anh tặng em, chỉ cảm ơn bình thường rồi thôi. Sau nhiều lần thuyết phục, em dần dần làm quen với chiếc điện thoại, cũng sử dụng thường xuyên hơn lúc anh mới tặng.Cho đến một ngày, Jihoon trở về cùng chiếc điện thoại anh tặng với một cái màn hình bị vỡ đôi ba đường, cùng với một câu nói lạnh lùng: "Sau này anh đừng tặng gì cho em nữa."Hyunsuk thật không quan tâm lắm đến chuyện vì sao chiếc điện thoại lại thành ra như thế, anh chỉ đơn thuần gặng hỏi lí do, nhưng Jihoon không nói. Mãi đến ngày hôm sau, khi lên trường, Hyunsuk mới biết em bị rớt khỏi danh sách học sinh được nhận học bổng.Anh đã nghĩ vì chuyện đó mà em tức giận làm vỡ cái điện thoại.Kể cả là thế thì Hyunsuk cũng không giận. Anh chỉ cảm thấy nhoi nhói trong tim. Chuyện em bị rớt học bổng, tất cả mọi người đều biết, bạn bè em đều biết, chỉ có anh là không biết. Rõ ràng, anh là người yêu của em, nhưng cái gì anh cũng là người biết sau cùng.Hyunsuk đã nghĩ họ là người yêu của nhau, cho đến cái ngày anh thốt ra lời chia tay lần thứ nhất.Một buổi sáng đẹp trời ở căng tin, khi Hyunsuk và em đang cùng nhau ăn sáng với bạn bè. Em ngọt ngào ngồi cạnh anh, cẩn thận lau đi vết tương ớt trên khóe môi anh.Ấy là cử chỉ gần gũi nhất, là hành động thân mật nhất Jihoon từng làm với anh.Không ai, không một ai biết trái tim Hyunsuk đã rung động đến nhường nào khi ngón tay Jihoon chạm lên môi mình. Khoảnh khắc ấy anh đã nghĩ, có lẽ anh sẽ bên em cả đời, sẽ kiên nhẫn với em cả đời, sẽ yêu thương em cả đời.Chỉ đáng tiếc, ngay sau đó, khi có người hỏi họ có mối quan hệ gì, em đã thản nhiên nhai một miếng bánh rồi đáp:"Bạn bè bình thường thôi."...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip