Ban đầu Jimin trải nghiệm cảm giác bị vồ lại còn thấy hứng thú, giờ hết vui rồi, nhận ra nếu để lâu tính tình Minjeong sẽ khác đi mất. Giai đoạn dậy thì quan trọng không kém lúc còn bé xíu, nhỏ còn dễ uốn, lớn uốn có mà nó bật lại vả cho phát vào mặt.
"Em nói với Jimin thế nào cũng được, nhưng với người khác thì không được nói vậy."
Jimin mềm giọng, nhéo cái má béo của em. Minjeong bản tính ngoan ngoãn, sẽ rất nhanh nghe lời nếu được dụ ngọt, đảo mắt qua lại suy nghĩ một hồi, nhận ra mình cũng hơi... lỡ lời. Hôm trước thấy bạn nói trống không với anh trai nghe vui lắm, nhưng mà nghĩ lại thì thấy kỳ thật. Nhỡ cô Jimin buồn thì sao, cô Jimin chẳng thích Minjeong thế đâu.
"Minjeong xin lỗi..."
Xích lại gần, lấy lồng ngực vững chãi của người kia làm điểm tựa, cụng đầu vào, dụi qua dụi lại hai cái, Minjeong biến thành em cún kêu ư ử, nếu bây giờ có hai cái tai trên đầu thì tai sẽ cụp, có đuôi đuôi sẽ ngoe nguẩy. Jimin xếp bằng ngồi cho thẳng thóm, người Minjeong như cọng búng mềm nhũn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều giao phó cho Jimin, muốn chỉnh cho em ngồi sao cũng được, miễn là má em vẫn được tựa vào đâu đó trên người cô.
Em ngước lên, nhìn cô, trong veo.
Gió mùa thu lùa bên cửa sổ, hương cẩm tú cầu, hương hồng dại lẻn theo cơn gió hơi buốt, tràn vào cả gian nhà. Bụi hoa hồng bố Kim trồng ngày ấy vẫn còn sống đến bây giờ, bốn mùa đều có hoa nở, sắc hoa ngày càng đậm, đỏ cả một vùng vườn.
Jimin nhìn vào mắt em, trái tim chững lại một nhịp. Nhớ ngày ấy, em tập chạy xe đạp tự ngã, đầu gối trầy một mảng lớn, chẳng dám nói ai, nén đau chạy về nhà tìm cô. Em im thin thít ngồi trong vòng tay cô nghe mắng, người chốc chốc lại run lên khi vết thương chạm thuốc đỏ. Minjeong cũng lấm lét nhìn cô như thế, ánh mắt rưng rưng tội nghiệp làm người ta mủi lòng thương xót, rồi lại vùi vào lòng cô khi vòng tay Jimin siết chặt lấy em.
Jimin thương em từ ngày em còn bé.
Em lớn, Jimin vẫn thương em như thuở em còn là đứa trẻ đi chưa vững nói chưa tròn.
Chỉ khác là, cơn gió thu lùa vào trái tim, như đánh thức điều gì đó không rõ. Jimin cố tìm câu trả lời nơi ánh nhìn trong veo kia, nhưng chẳng tìm được gì.
"Mindoongie à, có đau không?"
"Vết thương ấy."
Mấy vết đỏ nối nhau trên đôi chân em, Jimin mải khâu váy, chưa kịp xem qua. Jimin dời mắt lên mái tóc mới sáng được mẹ Kim thắt cho hai cái đuôi sam xinh ơi là xinh mà giờ lại cọng rơi cọng rối, ngứa tay đem vuốt lại vào nếp.
"Sao bây giờ cô Jimin mới hỏi?"
"Minjeong đau..."
Minjeong mếu máo, chân tay rút hết vào người Jimin. Người ta chờ mãi mà giờ mới để ý tới.
"Ừ ừ, không đau nữa."
Jimin dịu dàng vỗ về tấm lưng nhỏ, lại gầy mất rồi. Bao nhiêu đồ ăn chạy đi đâu mất, có phải là dồn hết lên hai cái phính không.
"Xin lỗi mặt đường rồi thì không đau nữa."
"..."
...
"Con bé quấn cậu nhỉ, nhìn vào còn tưởng là chị em cùng nhà đấy."
"Tụi tớ vốn dĩ là người nhà mà."
Jimin đáp, mắt ngóng theo đứa nhỏ vừa mới băng qua đường cùng bạn. Hôm nay Minjeong đi thi thử ở trung tâm luyện thi gần phòng khám, vì vậy từ sáng đã tò te đi theo cô. Sáng nay Jimin cũng không dậy muộn nữa, vì chưa kịp nướng thêm vài chục phút đã có chiếc mỏ chích chòe nào đó í ới gọi lên gọi xuống.
"Jimin ơi trễ giờ mất."
"Mấy giờ mà trễ?"
Vùng dậy.
"5 giờ rưỡi ạ."
"..."
Em giỡn mặt với cô đó hả?
Nhưng vẫn phải ngồi dậy ngay, vì Jimin nhận ra sáng nay mình cần làm đồ ăn cho Minjeong. Xem nào, nấu một nồi cơm, thịt đã ướp sẵn bỏ trong tủ lạnh từ tối qua, thêm canh nữa là đủ. Jimin lấy từ trong tủ bếp ra hai hộp đựng cơm, một hộp màu xanh, một hộp màu hồng, mang tạp dề vào, buộc tóc nhanh chóng đi nấu ăn.
"Cô Jimin ơi đừng bỏ nhiều hành tây mà, cho Minjeong súp lơ nha..."
"Cô Jimin ơi Minjeong nên uống nước dâu hay nước đào nhỉ?"
"Cô Jimin ơi chiều Minjeong thi xong cô Jimin dẫn Minjeong đi chơi thủy cung nhé? Minjeong muốn xem em cá mập hôm bữa có rụng mất cái răng nào hông."
Minjeong bám bên bếp thỏ thẻ hết câu này đến câu khác, Jimin vừa đảo chảo thoăn thoắt vừa trả lời từng câu, thi thoảng bảo em kéo giúp tay áo, buộc lại tạp dề, đi lấy cái này cái kia cho mình.
Mới sáng sớm đã có mùi bếp núc nấu nướng làm cho nhà cửa ấm hẳn lên. Jimin cũng thấy lòng mình ấm, sau đó lại vui vẻ, khi bé con không chịu được cô đơn, bưng đĩa tới ngay bếp ăn thay vì ngồi ngoài bàn, phồng má nhai cơm, chăm chú nhìn Jimin trang trí cơm hộp.
"Ăn mau rồi còn mang cơm về cho mẹ."
"Mẹ Minjeong bảo hôm nay đi leo núi với mấy cô từ sớm òi ạ."
"Thế trưa Mindoongie qua phòng khám luôn đừng về nhà nhé?"
"Minjeong biết òi ạ."
Ban chiều Jimin chỉ có hai ca khám, nhìn đồng hồ, có vẻ Minjeong sắp thi xong rồi. Cô vươn vai đứng dậy, xoa cổ tay mỏi nhừ, vận động xương khớp một chút cho đỡ căng người, cởi áo blouse, thay một bộ đồ sạch sẽ khác để chuẩn bị đưa bé nhà đi chơi thủy cung.
Hôm nay ngày thường nên chắc thủy cung vắng, Jimin lên kế hoạch sơ qua, đi chơi rồi nên đi ăn luôn hay mua đồ về nấu nhỉ. Mẹ Kim gọi báo cho cô sẽ ở lại qua đêm trên núi, có lẽ hai người nên ăn ngoài hơn.
Đang tập trung suy nghĩ, chẳng biết đồng nghiệp vừa hớt hải chạy đến, tông cửa đi vào gọi với âm vực giọng hơi lớn. Jimin giật mình quay lại, nhíu mày nhìn người vừa thở vừa vuốt ngực cho lại hơi kia.
"Jimin! Trước trung tâm luyện thi có cãi nhau to, hình như có bé gái hay quấn cậu nữa ấy, ra xem thử đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip