Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vương Nhất Bác ngồi trong phòng lẳng lặng đọc sách, Thư Mặc cùng Thư Nghiễn hầu hạ một bên.

“Vương phi, Từ thị cùng Tuyết Cơ đến thỉnh an.” Quân Ý nhắc nhở từ ngoài cửa, Vương Nhất Bác đặt sách xuống, “Mời nhị vị phu nhân vào đi."

Từ thị cùng Tuyết Cơ tiến vào hành lễ,  Vương Nhất Bác nhàn nhạt chờ các nàng ngồi xuống, tuy nói đều là Địa Khôn, nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, Vương Nhất Bác không phải người thích nói chuyện nhà người khác, hàn huyên vài câu nói thân thể không khỏe, uyển chuyển nhắc nhở các nàng có thể lui xuống. Tuyết Cơ mắt nhìn sắc mặt người, vốn muốn rời đi, lại thấy Từ thị vẻ mặt trào phúng ngồi trong đại đường, lại bất động thanh sắc tiếp tục cùng Vương Nhất Bác lời ong tiếng ve.

"Trắc phi tỷ tỷ thật là phúc khí tốt, một lần như vậy đã mang thai," Từ thị che miệng, "Vương phi phúc trạch thâm hậu, cùng Vương gia phu phu tình thâm, nghĩ đến qua không được mấy ngày, có thể nghe được tin vui từ Vương phi."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nhìn nàng, "Chuyện này, không thể cưỡng cầu, phu nhân cùng Trắc phi không phải là cùng nhau nhập môn sao? Hôm nay Lưu thị điên rồi, Trắc phi mang thai, kế tiếp, dù thế nào cũng đến phiên phu nhân."

Từ thị nghẹn họng, cười nói: "Lời này của Vương phi có thể làm thiếp thân hổ thẹn, ai mà không biết Vương gia bây giờ chỉ chuyên sủng một mình Vương phi..." Tin tức khá tốt, từ lúc Vương Nhất Bác vào cửa, Vương gia sợ là đã quên bộ dáng của các nàng trông như thế nào.

“A?” Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống, “Phu nhân trách Vương gia chuyên sủng, hay trách Bản Vương phi là hồ ly tinh?"

"Thiếp thân không dám." Từ thị sắc mặt đại biến, vội vàng phúc thân xin lỗi.

“Trong phòng này cực kỳ náo nhiệt a...” Tiêu Chiến sải bước tiến vào, thản nhiên cầm chén trà của Vương Nhất Bác uống một ngụm. "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

“Thỉnh an Vương gia.” Vương Nhất Bác mang theo Từ thị cùng Tuyết Cơ đứng dậy quỳ xuống hành lễ, trước mặt người khác y trước sau như một cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, Tiêu Chiến tiến lên hai bước vươn tay nâng y đứng dậy, lại bị y không để lại dấu vết tránh né, nhìn mình vươn tay giữa không trung, Tiêu Chiến không khỏi có chút bối rối.

Bây giờ thì hay rồi, thoáng một cái đã đánh hắn về thời điểm trước khi trọng sinh. 

“Đứng dậy đi.” Tiêu Chiến phất phất tay với hai người kia, vừa định ngồi xuống chủ vị, lén liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, ho khan rồi nhường chủ vị cho Vương phi, còn mình ngồi bên kia, Vương Nhất Bác chỉ cụp mắt uống trà, không thèm nhìn mặt Tiêu Chiến.

Tuyết Cơ nhìn bầu không khí vi diệu giữa hai người, cười nói: "Còn không phải nghe Trắc phi có tin vui, Từ tỷ tỷ vui mừng khôn xiết, lôi kéo thiếp thân vội tới chỗ Vương phi chúc mừng."

"Các ngươi ngược lại là chăm chỉ, Trắc phi có hỉ sự lại đến chỗ Vương phi chúc mừng.” Tiêu Chiến dời mắt khỏi Vương Nhất Bác, cười lạnh một tiếng, quyết định dọn dẹp cái loại châm ngòi thổi gió này trước.

"Từ tỷ tỷ nói, Vương phi là chủ tử, đại hỉ như vậy, nên trước tiên chúc mừng Vương phi mới là..." Tuyết Cơ dừng lại, "An thân không hiểu chuyện, mọi chuyện đều nghe theo Từ tỷ tỷ, thiếp thân có phải đã làm sai chuyện gì không?" Thân sắc có chút sợ sệt.

“Thời gian ngươi đến không lâu, tự nhiên là không hiểu chuyện, chỉ sợ là có người có dụng ý khác.” Tiêu Chiến cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ thị, lưng Từ thị lạnh toát, chén trà bằng bạch ngọc rơi xuống đất vỡ đôi.

“Thất nghi như vậy, thật sự khó coi.” Tiêu Chiến lắc đầu, “Trở về bế quan tư quá một tháng, phạt nửa tháng bổng lộc.”

"Vương gia, thiếp thân nhớ tới còn có việc chưa xử lý xong, xin được cáo lui trước." Kịch vui đã kết thúc, ở lại đây cũng chẳng có ích lợi gì, Tuyết Cơ cười dịu dàng khuất thân cáo lui, Từ thị sắc mặt như tờ giấy lui xuống.

"Chỉ tiếc chén ngọc này." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Quân Cố, ngươi cầm lấy ném đi."

"Thế nhưng Vương phi, chỉ thiếu đi một cái, ngày thường chúng ta cũng không dùng đến chén ngọc này, thiếu một cái cũng không có gì đáng ngại." Quân Cố khó hiểu, bộ trà chén bạch ngọc này là do Vương gia tặng cho Vương phi để làm Vương phi vui vẻ, nếu cứ như vậy ném đi...

"Nếu đã là một bộ, bất luận nhiều một cái hay ít đi một cái, cũng không còn là một bộ như trước nữa." Vương Nhất Bác trầm mặc, "Đem ném đi." 

Quân Cố không còn cách nào, chỉ có thể cầm lấy rồi lui xuống.

“Tuy có hơi muộn, nhưng thần vẫn muốn chúc mừng Vương gia." Vương Nhất Bác hành lễ nói, "Không biết Trắc phi thân thể như thế nào? Thái y đã nói gì? Thần chuẩn bị một ít lễ mọn, nghĩ đợi lát nữa sẽ đến chúc mừng Trắc phi, cũng không biết..."

Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Chiến ôm vào lòng, "Thực xin lỗi, sớm biết... cũng không có sớm biết, đều là lỗi của ta, ngươi mắng ta cũng được, đánh ta cũng không sao, chỉ cần cho ta vào phòng là được rồi... đêm qua ta bị ngươi nhốt ở bên ngoài, ngươi cũng không biết ta có nhiều...” Thanh âm rầu rĩ, có chút ủy khuất cùng đáng thương.

"... ta không có tức giận." Vương Nhất Bác dừng lại, ôm lấy hắn, “Ta chỉ có chút... tiếc nuối.” Y kéo khóe miệng có chút chua xót, chỉ tiếc hài tử đầu lòng không phải của y.

Tiêu Chiến hiểu chuyện bị y nhắm trúng đau lòng một hồi, đem người ôm càng chặt hơn.

Nhưng tại sao? Trong lòng Tiêu Chiến có chút kỳ quái, kiếp trước hắn có nữ nhi, nhưng đó là chuyện của ba năm sau, kiếp này sao lại sớm như vậy?

Tuy rằng hài tử vô tội, không biết kiếp này có phải vì hắn thiên vị Vương Nhất Bác, nhưng vì sao Triệu Tình Y  lại biểu hiện vô cùng vội vàng, không quá một ngày, Triệu Tình Y đã đem chuyện nàng mang thai huyên náo khắp nơi, mọi người trong cung đều biết.

Chưa kể đến việc Hoàng Hậu cùng Tam Hoàng tử đang nhìn chằm chằm vào hắn nhất định sẽ không để cho hài tử của hắn bình an sinh ra, cũng không phải còn Tống Gia Di một lòng muốn gả vào Lâm vương phủ làm chính phi, cho dù là Thái Hậu, quan niệm tôn ti mạnh như vậy, cũng không thể dễ dàng dung túng cho thứ trưởng tử không phải do Vương Nhất Bác sinh ra.

Nếu như Triệu Tình Y thông minh một chút, hôm nay đã ba tháng, nàng chỉ cần ít xuất hiện người của hắn sẽ bảo hộ tốt cho hài tử này, nói không chừng còn có thể chờ hài tử bình an sinh ra, thưởng cho nàng một cái toàn thây, phế mẫu lưu tử.

Chỉ trong nửa tháng, nội cung nổi lên tin đồn Lâm vương Trắc phi thủ đoạn độc ác, ỷ vào việc mình đang mang thai tính khí táo bạo, gây nên cái chết thảm của hai hạ nhân, lại có người đồn đại, Trắc phi ỷ mình mang thai, hoàn toàn không để Vương phi vào mắt, còn có tin đồn, Trắc phi từ khi mang thai thích ăn thịt người, uống máu người, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ.

Tiêu Chiến tùy ý uống trà trong thư phòng, nghe Nhất Hỉ kể những tin đồn trong nội cung, hắn chỉ cười nhẹ, "Ừ, ta biết rồi, không sao, cứ để bọn họ truyền tai nhau, trong nội cung cả ngày nhàm chán, cũng nên có cái gì tiêu khiển một chút."

Nhất Hỉ cúi người nói phải, trong lòng không khỏi lau mồ hôi, lần trước Trắc phi "không cẩn thận" làm rơi chiếc bánh mà Vương phi cố ý mang qua, còn đoạt lấy một phần cá sống Vương gia thưởng cho Vương phi, nói là trong thời kỳ mang thai ăn không ngon miệng, muốn nếm thử món tươi sống, kết quả...

"Ngoài ra, vẫn là câu nói đó, Bản vương mặc kệ những cái khác, nếu làm bẩn tai của Vương phi, cũng đừng trách Bản vương...." Quyển sách trên tay nhẹ nhàng đặt xuống, vẻ mặt Tiêu Chiến lãnh đạm, nhưng còn có uy nghiêm không cho phép chen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip