[Q2] Chương 46 + 47 + 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 46: Hỏi chuyện xưa

Edit: Ngộ

Ngôn Yến thẳng tắp nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn đi tới hướng mình.

Mày nam nhân hơi hơi nhăn, tựa hồ mang theo chút không kiên nhẫn.

Đằng Tử Văn đi đến bên cạnh Ngôn Yến, hỏi: "Em như thế nào chạy tới nơi này?"

Ngôn Yến không trả lời.

Đằng Tử Văn gần đáy vốn là vì sự tình Ôn Triết, tâm tình không tốt, thấy Ngôn Yến lại là một bộ không buồn hé răng như vậy, cảm thấy một trận vô lực.

Đằng Tử Văn hiếm thấy biểu lộ ra cảm xúc bất đắc dĩ, thở dài: "Ngôn Yến, em có thể nói cho anh, đã xảy ra sự tình gì?"

Ngôn Yến nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn một hồi, đột nhiên cúi đầu.

Ngay sau đó, hai giọt nước mắt rơi trên mặt đất.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Đằng Tử Văn, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Ngôn Yến phiền chán chính mình như vậy.

Ngôn Yến miệng khép mở vài lần, cuối cùng hộc ra một câu hỏi: "Đằng Tử Văn, anh lúc ấy...... Tôi là nói thời điểm chúng ta vừa mới nhận thức, anh vì cái gì lại đối tốt với tôi như vậy?"

Đằng Tử Văn bị vấn đề Ngôn Yến thình lình hỏi ra làm chưa kịp định hình.

Thấy phản ứng của Đằng Tử Văn, Ngôn Yến càng thêm xác định tính chân thật của nội dung mình nghe được.

Ngôn Yến tiếp tục hỏi: "Anh lúc ấy tiếp cận tôi, có phải bởi vì...... Có phải bởi vì, đôi mắt của tôi, cùng thời điểm Ôn Triết thiếu niên, có vài phần giống nhau."

Ngôn Yến từng câu từng chữ, nói gian nan.

Đằng Tử Văn trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo: "Em nghe ai nói?"

Ngôn Yến hít sâu một hơi: "Ai nói, không quan trọng. Anh chỉ cần nói cho tôi, tôi biết, có phải chân tướng hay không là được."

Đằng Tử Văn tay đặt ở bên người nắm chặt, hắn cảm thấy lệ khí mình đã lâu không phát tác lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

"Em có phải vẫn luôn không tin tưởng tôi hay không?" Đằng Tử Văn thanh âm che một tầng sương lạnh, "Lâu như vậy tới nay, chuyện tôi làm, chẳng lẽ còn không thể làm em yên tâm?"

Đằng Tử Văn trong lòng tràn đầy tức giận.

Những năm gần đây, hắn khi nào đối một người lãng phí nhiều tâm tư như vậy.

Hắn biết lúc trước hắn làm một ít việc sai, nhưng hắn vẫn luôn tận lực đền bù, thật cẩn thận đối đãi Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn cảm thấy, dù thế nào, Ngôn Yến cũng nên đối hắn có tín nhiệm cơ bản, lại không nghĩ rằng, Ngôn Yến tín nhiệm hắn một kích bất kham như vậy.

"...... Đằng Tử Văn, tôi từng tin tưởng anh." Ngôn Yến tái nhợt đấu tranh.

Ngôn Yến thanh âm rất nhỏ, nhưng Đằng Tử Văn vẫn nghe thấy.

Tay Đằng Tử Văn gắt gao nắm chặt.

Là từng tin tưởng, không phải tin tưởng.

Đằng Tử Văn hít sâu một hơi, áp xuống táo bạo trong lòng, mở miệng nói: "Em nếu muốn biết cái gọi là chân tướng, tôi nói cho em. Đôi mắt em cùng Ôn Triết có hai phần giống nhau, nhưng Đằng Tử Văn tôi sẽ không bởi vì chuyện này, liền làm ra loại chuyện nhàm chán cố ý tiếp cận em , bắt em làm thế thân này!"

Đằng Tử Văn lúc trước chú ý tới Ngôn Yến, thật là bởi vì mặt mày hắn cùng Ôn Triết hai phần giống nhau.

Bất quá chuyện này, Đằng Tử Văn biết giờ này khắc này trăm triệu không thể nói ra.

Lại nói sau lại năm lần bảy lượt tương ngộ, thật trùng hợp. Đằng Tử Văn hắn nếu thật muốn tìm thế thân, bộ dáng gì tìm không thấy, hà tất lựa chọn Ngôn Yến?

Ngôn Yến ngẩng đầu, thấy Đằng Tử Văn ngừng một chút, lại hít sâu một hơi, tựa hồ bình phục trong lòng lửa giận càng thêm nùng thịnh.

Đằng Tử Văn* nói tiếp: "Tôi biết mấy ngày nay trong lòng em có việc. Em còn muốn biết cái gì? Không bằng thừa dịp hiện tại hỏi tôi."

*Đoạn này cv là Ngôn Yến, mà t nghĩ nên là ĐTV mới đúng.

Ngôn Yến từ thần thái Đằng Tử Văn, biết Đằng Tử Văn đã phát hỏa.

Ngôn Yến cúi đầu cắn môi dưới, không thấy ánh mắt Đằng Tử Văn lập loè một chút.

"Tôi ở đây, em có chuyện, lại không hỏi tôi, lại đi tin tưởng người khác hồ ngôn loạn ngữ!"

Đằng Tử Văn nói xong câu đó, liền xoay người, đi nhanh hướng bên trong.

Ngôn Yến bước chân đi phía trước nửa bước, lại rụt trở về, sau đó ngơ ngác nhìn bóng dáng Đằng Tử Văn biến mất.

Ngôn Yến trước mắt mô hồ một mảnh.

Đằng Tử Văn một đường khí thế hừng hực trở về chuẩn bị tìm Ôn Triết.

Hạ Văn Chương nhìn Đằng Tử Văn đã trở lại, đi tới vài bước: "Tìm được Ngôn Yến chưa?"

Ai ngờ Đằng Tử Văn căn bản không trả lời hắn, mà trực tiếp xuyên qua hắn, đi đến trước mặt Ôn Triết.

Đằng Tử Văn trên người tản ra hàn ý lạnh lẽo, mấy người đang cùng Ôn Triết nói cười đều ngây ngẩn cả người.

Bất quá bọn họ phản ứng cực nhanh, lập tức tìm các loại cớ rời đi.

Ôn Triết ngồi trên sô pha, không bị khí thế Đằng Tử Văn ảnh hưởng, một bộ thản nhiên: "Tử Văn, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Đằng Tử Văn hỏi Ôn Triết: "Cậu có nói cái gì với Ngôn Yến hay không?"

Ôn Triết nghe vậy, cũng không biết chuyện đêm nay hắn nói chuyện cùng người khác ở toilet bị Ngôn Yến nghe được, còn tưởng rằng Đằng Tử Văn là vì chuyện hắn mấy ngày hôm trước nói chuyện cùng Ngôn Yến.

Ôn Triết hơi hơi mỉm cười, nói: "Như thế nào, tiểu tình nhi kia của anh tìm anh cáo trạng? Tôi ngày đó liền cùng hắn tùy tiện hàn huyên vài câu, còn nói chút chuyện trước kia của chúng ta."

Ngày đó?

Không phải đêm nay.

Đằng Tử Văn không nghĩ tới hắn vừa hỏi còn hỏi ra thứ khác.

Nguyên nhân Ngôn Yến lúc trước có một đêm không chịu trở về, đã rõ ràng.

Thời gian quả nhiên có thể làm người thay đổi rất nhiều. Ôn Triết hồn nhiên trước kia, hiện tại cũng thích chơi tâm nhãn nhiều như vậy.

Đằng Tử Văn cũng không muốn biết, Ngôn Yến đêm nay ở thời điểm hắn không biết, có phải lại nghe từ Ôn Triết cái gì hay không.

Đằng Tử Văn nói với Ôn Triết: "Ôn Triết, cậu trở về đi. Ôn Nhã mấy ngày hôm trước gọi điện cùng tôi, hỏi tôi cậu có phải về nước hay không, tôi nói cho chị cậu cậu đã trở lại. Chị cậu cũng bảo tôi hỗ trợ khuyên cậu trở về sớm một chút."

Ôn Nhã là chị Ôn Triết.

Tươi cười trên mặt Ôn Triết tiêu tán không còn, mặt lạnh nhìn Đằng Tử Văn: "Anh đuổi tôi đi?"

Đằng Tử Văn thanh âm không có gì khi dễ: "Giữa chúng ta, đã sớm kết thúc."

Đêm nay người tới tụ hội sau khi thấy hội thoại Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết nói trong góc, đi ra ngoài, cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Đằng Tử Văn sắc mặt khó coi, có người còn muốn đuổi theo n hỏi một chút là chuyện như thế nào, kết quả bị Hạ Văn Chương ngăn lại.

Mới vừa rồi Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết nói chuyện, Hạ Văn Chương rất chú ý, đối với sự tình đã xảy ra đại khái đoán được vài phần.

Là bạn bè, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi tìm xúi quẩy.

Đằng Tử Văn lại lần nữa đi đến hoa viên, quả nhiên thấy Ngôn Yến còn đứng ở chỗ cũ.

Thật là đồ ngốc. Mình nếu không trở lại, hắn còn chuẩn bị ngủ ở đây một đêm sao?

Đằng Tử Văn trong lòng thở dài, đi lên trước.

Ngôn Yến vốn tưởng rằng Đằng Tử Văn tạm thời không muốn thấy hắn, không nghĩ tới mới một lát sau, Đằng Tử Văn lại trở về, cả người ngốc lăng.

Đằng Tử Văn tiến lên đi, nói với Ngôn Yến: "Chúng ta về Thịnh Nguyên."

Ngôn Yến không phản ứng lại: "Về Thịnh Nguyên?"

Đằng Tử Văn trầm giọng hỏi: "Em chẳng lẽ còn muốn ở lại nơi này cùng Văn Chương bọn họ?"

Ngôn Yến lập tức lắc đầu.

Đằng Tử Văn vươn tay với Ngôn Yến: "Đi thôi."

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn duỗi tay lại đây, chậm rãi đem tay mình đặt trên tay Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn nắm tay Ngôn Yến, mang theo Ngôn Yến đi ra ngoài.

Trên đường, Ngôn Yến ẩn ẩn nghe được Đằng Tử Văn tựa hồ nói một câu "Nên bắt em làm sao bây giờ", nhưng chờ hắn quay đầu nhìn sườn mặt Đằng Tử Văn, phát hiện mặt hắn lạnh như cũ, bộ dáng không giống mở miệng qua.

Đằng Tử Văn nhận thấy tầm mắt Ngôn Yến, bởi vì còn đang giận dỗi, coi như không cảm giác được.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn đi vòng tới cửa hội sở, lên xe, trở lại Thịnh Nguyên.

Khương quản gia lúc ra đón người, nhìn thấy ba người ra ngoài chỉ trở lại hai người, tuy rằng kỳ quái, lại không hỏi cái gì.

Sau khi vào phòng, Đằng Tử Văn ném Ngôn Yến vào phòng khách, tự mình lên lầu đi.

Khương quản gia không đuổi kịp người rõ ràng đang phát hỏa. Chờ cửa thang lầu không nhìn thấy bóng người, hắn nghiêng tai nghe xong, sau một tiếng mở cửa phòng, không phát hiện động tĩnh khác, vì thế lại về phòng khách.

Trong phòng khách vị kia còn đứng giữa gian điêu khắc phòng khách.

Khương quản gia biết buổi tối khẳng định lại đã xảy ra cái gì.

Quản gia tiến đến trước mặt Ngôn Yến, kêu Ngôn Yến: "Ngôn thiếu." Đem người gọi hồn trở về.

Ngôn Yến ngồi xuống sô pha, quản gia rót nước cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến tiếp nhận nước, bảo quản gia cũng ngồi xuống.

Khương quản gia chối từ.

Ngôn Yến nói: "Khương thúc, ngài có thể bồi tôi trò chuyện sao?"

Quản gia lúc này mới ngồi xuống.

Ngôn Yến do dự, nhỏ giọng hỏi sự tình Ôn Triết cùng Khương quản gia.

Khương quản gia nghe thấy vấn đề của Ngôn Yến, không lập tức trả lời, mà cân nhắc một hồi.

Hắn còn tưởng rằng Ngôn thiếu sẽ không hỏi hắn những sự tình đó đâu.

Chỉ là việc này dù sao cũng là việc riêng của thiếu gia.

Khương quản gia nhìn thoáng qua hướng thang lầu, cảm thấy thiếu gia nếu cố ý đem người đặt dưới lầu, có lẽ, cũng có ý muốn mượn miệng mình, nói cho Ngôn thiếu một ít chuyện cũ đi.

Ngôn Yến thời điểm đang muốn nói với Khương quản gia, nếu Khương quản gia cảm thấy khó xử, liền không cần phải nói, nghe thấy Khương quản gia mở miệng: "Ngôn thiếu, kỳ thật trước kia những sự tình đó, lão nô cũng không phải đều biết......"

Khương quản gia dừng một chút, thiếu chút nữa làm Ngôn Yến cho rằng Khương quản gia là đang uyển chuyển cự tuyệt.

"Ngôn thiếu không ngại, lão nô có thể cùng cậu nói cái đại khái." Ngôn Yến đang xấu hổ đâu, Khương quản gia liền tiếp tục nói bổ sung.

Chương 47: Ôn Triết dọn đi

Edit: Ngộ

Khương quản gia bắt đầu cùng Ngôn Yến tự thuật những chuyện cũ giữa Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết, đương nhiên, có một số việc bị hắn cố tình che giấu.

Ngôn Yến từ trong miệng quản gia, Ôn Triết cũng là bạn thân chơi cùng Đằng Tử Văn khi còn nhỏ, lúc ấy mẹ đẻ Đằng Tử Văn qua đời, bởi vì những chuyện lung tung lộn xộn đó của cha Đằng, Đằng gia lão thái gia đem Đằng Tử Văn nhận sang nước ngoài, nuôi ở bên người mình.

Nhưng lúc ấy, Đằng Tử Văn bởi vì gia đình gặp biến đổi lớn, đúng là thời điểm thương tâm nghèo túng nhất. Ôn Triết chính là khi đó, xa vượt trùng dương, đi bên người Đằng Tử Văn làm bạn Đằng Tử Văn.

Hai người vượt qua một đoạn kiếp sống vườn trường cùng nhau học tập.

Truyện trung gian trong này, Khương quản gia cũng không nói tỉ mỉ.

Khương quản gia hồi ức lúc ấy, quan hệ giữa thiếu gia cùng Triết thiếu gia, thật sự là quá hòa hợp. Giữa hai người ẩn ẩn tình tố quanh quẩn, thậm chí làm hắn nhìn ra manh mối.

Khương quản gia dừng lại, tựa hồ ở hồi ức nhớ lại cái gì.

Ngôn Yến kiên nhẫn chờ đợi.

Khương quản gia thu hồi suy nghĩ, tiếp tục kể rõ biến cố sau này với Ngôn Yến.

Cảm tình giữa Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết, nếu Khương quản gia cũng có thể nhìn ra manh mối, huống chi Đằng gia lão thái gia.

Khương quản gia nói tới đây, nhớ tới lão chủ nhân của mình, trên mặt lộ ra hai phần bi thương, hai phần hoài niệm.

Ông nội Đằng Tử Văn đối chuyện này thập phần phản đối, nhưng Đằng Tử Văn lại kiên trì muốn cùng Ôn Triết ở bên nhau.

Bất quá Ôn Triết lại không kiên trì cùng Đằng Tử Văn.

Ôn Triết tự mình trộm trở về nước.

Liền tính như vậy, Đằng Tử Văn cũng là không từ bỏ.

Hắn ở cùng ông nội đấu tranh một đoạn thời gian, rốt cuộc được ông nội gật đầu, trở về nước, cuối cùng thế nhưng biết được tin một nhà Ôn Triết đã di dân ra nước ngoài.

Đằng Tử Văn cũng không tiếp tục truy tìm Ôn Triết, mà là trở về bên người ông nội, sau một hồi bệnh nặng, không còn nhắc tới Ôn Triết.

Nghe xong lời Khương quản gia, Ngôn Yến trong lòng càng không thả lỏng được.

Khương quản gia trong miệng Đằng Tử Văn, cùng hiện tại hắn chỗ đã thấy, khác biệt quá lớn, quả thực giống như là hai người.

Đằng Tử Văn đã từng trải qua tình cảm kịch liệt như vậy, thật sự có thể, buông Ôn Triết sao?

Khương quản gia tựa hồ nhìn ra ý nghĩ trong lòng Ngôn Yến, vỗ vỗ tay Ngôn Yến, nói: "Ngôn thiếu có bằng lòng lại nghe lão nô nói vài câu?"

Ngôn Yến kéo kéo khóe miệng, nói với Khương quản gia: "Khương thúc có cái gì muốn nói? Cháu nghe."

Khương quản gia mới nói: "Ngôn thiếu, lúc còn trẻ, có ai là không như vậy đâu? Bất quá nha, người tóm lại là phải hướng trước xem. Nếu lão nô nói thiếu gia đã buông Triết thiếu gia xuống, cậu có lẽ sẽ không tin tưởng. Nhưng lão nô muốn cùng Ngôn thiếu cậu nói một chuyện khác."

Ngôn Yến nghiêng tai lắng nghe.

Khương quản gia tiếp tục nói nghiêm túc: "Thiếu gia trước kia không phải không có nuôi qua những người khác, minh tinh cũng có. Nhưng bộ dáng với Ngôn thiếu này, tuyệt đối là độc nhất."

Ngôn Yến nghe Khương quản gia nói xong, không biết có nên vui vẻ hay không.

Ý tứ trong lời nói Khương quản gia hắn minh bạch, đơn giản là muốn nói cho hắn, hắn đối với Đằng Tử Văn là đặc biệt.

Khương quản gia nhìn biểu tình trên mặt Ngôn Yến cũng không hoàn toàn tin tưởng, trong lòng thở dài, nghĩ thiếu gia lần này thật là hồ đồ.

Bất quá quản gia tin tưởng, trong lòng Đằng Tử Văn nhất định đã có quyết định.

——

——

Tương so với con đường tình cảm không bình thản, con đường sự nghiệp của Ngôn Yến ngược lại càng thuận lợi.

Trần Bảo Minh sau khi về nước, lấy tốc độ sét đánh gõ định kịch tuyển giác công việc mới.

Thời điểm trợ lý Trần Bảo Minh tới Hoa Thịnh tìm Hạ Văn Chương cùng La Hâm tiến hành bàn bạc, Ngôn Yến quả thực bị bánh có nhân trên trời này một lần nữa rơi xuống đầu hôn mê.

Ngôn Yến không nghĩ tới, cơ hội đã từng bỏ lỡ này, thế nhưng thật sự có thể lại lần nữa trở lại trên tay mình.

Tới thông tri Ngôn Yến tin tức này La Hâm hưng phấn cũng bộc lộ ra.

La Hâm tuy rằng càng hy vọng Ngôn Yến có thể lấy được vai nam chính trong phim của Trần Bảo Minh, nhưng cũng biết, Trần Bảo Minh trước nay chỉ tuyển diễn viên diễn hợp mắt hắn.

Trước kia cũng không phải không có chuyện phát sinh nhà tài trợ hy vọng mượn công việc đầu tư áp bách Trần Bảo Minh, nhưng Trần Bảo Minh căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, anh triệt tư hắn tìm đầu tư khác, cùng lắm thì điện ảnh quay xong trước. Một câu, muốn đi cửa sau, không có cửa đâu.

Lại qua mấy ngày, Ngôn Yến thời điểm tan tầm về Thịnh Nguyên, phát hiện Ôn Triết đã dọn đi.

Khương quản gia nói cho Ngôn Yến, Ôn Triết rời đi buổi sáng.

Sau đó Đằng Tử Văn trở về, Khương quản gia cùng hắn hội báo chuyện này.

Đằng Tử Văn nghe xong, chỉ gật gật đầu, trên mặt không có biến hóa gì, ngược lại quay đầu hỏi Ngôn Yến buổi tối muốn ăn gì.

Ngôn Yến biểu tình phức tạp nhìn Đằng Tử Văn một hồi, tùy ý nói tên vài món ăn.

Đằng Tử Văn để quản gia ghi nhớ đi chuẩn bị, sau đó đi đến trước mặt Ngôn Yến.

Ngôn Yến khẽ nâng đầu nhìn chằm chằm Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn đối Ngôn Yến nói: "Ngôn Yến, làm như vậy, em có thể yên tâm hơn một chút với anh sao?"

Đằng Tử Văn thời điểm nói lời này, giữa mày cất giấu thật sâu bất đắc dĩ.

Ngôn Yến nhìn chăm chú bộ dáng Đằng Tử Văn áp lực mỏi mệt, đột nhiên liền cảm thấy, mình thật sự không nên thần hồn nát thần tính như vậy, trông gà hoá cuốc.

Ngôn Yến trong ánh mắt mang theo chờ đợi của nam nhân, chậm rãi gật gật đầu.

Bữa tối, bàn ăn khôi phục ấm áp chỉ có hai người.

Trải qua khoảng thời gian trước không khí trên bàn cơm nặng nề quỷ dị, loại ấm áp này có vẻ hết sức trân quý.

Khương quản gia nhìn một màn này, độ cung khóe miệng cũng cong lên vui mừng.

Trước đó vài ngày bởi vì có Ôn Triết tồn tại, giữa Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến sinh ra ngăn cách, cũng có một đoạn thời gian không thân thiết.

Buổi tối không khí tốt như vậy, Đằng Tử Văn thời điểm Ngôn Yến vào phòng tắm, trong lòng liền bắt đầu xôn xao lên. Cuối cùng rốt cuộc vẫn là ném văn kiện trong tay xuống, theo đi vào.

Cấm dục nhiều ngày, đêm nay đương nhiên là hết sức nhiệt tình.

Ngày hôm sau giữa trưa La Hâm tới đón Ngôn Yến, thấy ánh mắt Ngôn Yến đầu tiên, liền tấm tắc ra tiếng: "Cậu cùng vị kia đã giải quyết vấn đề?"

Ngôn Yến lúc trước cũng không đem chuyện Ôn Triết nói cho La Hâm, La Hâm cũng là toàn bằng bộ dáng Ngôn Yến dị thường cùng Hạ Văn Chương để lộ ra hai ba câu nói, suy đoán giữa Ngôn Yến cùng Đằng Tử Văn xảy ra vấn đề.

Buổi sáng quản gia lâm thời gọi điện thoại cho hắn xin nghỉ cho Ngôn Yến, La Hâm còn lo lắng Ngôn Yến xảy ra chuyện, hiện tại vừa thấy, nơi nào là xảy ra chuyện a.

Đối mặt La Hâm trêu chọc, Ngôn Yến tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng, xoay đầu xem như cam chịu.

La Hâm mặt mang ý cười, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trần Bảo Minh nếu chọn Ngôn Yến làm nam hai, La Hâm tự nhiên không hy vọng Ngôn Yến ở ngay lúc này có bất luận cái gì ngoài ý muốn. Rốt cuộc vấn đề tình cảm dễ dàng ảnh hưởng cảm xúc nhất.

Đằng Tử Văn đứng trên ban công, nhìn xe Ngôn Yến rời đi, sau đó trở lại phòng.

Nguyên bản hắn là muốn cho Ngôn Yến hôm nay một ngày đều ở nhà, chính là kia hài tử quá cần mẫn, không chịu.

Khương quản gia mang trà vào thư phòng Đằng Tử Văn, nhân tiện liếc liếc mắt bộ dáng Đằng Tử Văn thần thanh khí sảng một cái, cảm thấy Triết thiếu gia rời đi, quả nhiên là một chuyện rất tốt.

Nghĩ như vậy, Khương quản gia yên lặng ở trong lòng niệm tiếng thực xin lỗi.

Tuy rằng năm đó hắn cũng rất thích Triết thiếu gia, nhưng dù sao cũng là năm đó. Trước mắt, thiếu gia cùng Ngôn thiếu với hắn mà nói, mới là người quan trọng nhất.

Ôn Triết rời khỏi Đằng gia, kỳ thật cũng không phải là cam tâm tình nguyện.

Nhưng hắn biết, lại tiếp tục cường lưu lại, chút tình nghĩa của Đằng Tử Văn đối với hắn dư lại cũng chẳng còn gì nữa.

Ôn Triết rời đi, cũng không có báo cho Đằng Tử Văn.

Hắn tự nhận là lấy lui làm tiến một nước cờ rời đi, nhưng hắn rời đi liên tục vài ngày, Đằng Tử Văn không liên lạc hắn một lần.

Ôn Triết có chút luống cuống.

Hắn lúc trước thời điểm rời khỏi Đằng Tử Văn, cho rằng mình có thể buông đoạn cảm tình kia, nhưng nhiều năm như vậy, sự thật chứng minh hắn cũng không thể buông.

Kỳ thật mấy năm gần đây, Ôn Triết vẫn luôn lục tục tìm hiểu qua một ít tin tức về Đằng Tử Văn.

Cuối cùng nguyên nhân thúc đẩy hắn trở về, vẫn là bởi vì biết được Đằng Tử Văn tựa hồ có đối tượng yêu thích mới.

Người luôn là sau khi mất đi sau mới biết quý trọng.

Ôn Triết nhiều năm như vậy tới cũng đứt quãng qua lại với mấy người, càng thấy năm đó Đằng Tử Văn tốt như nào.

Cho dù năm đó rời khỏi Đằng Tử Văn là quyết định của mình, Ôn Triết vẫn hối hận.

Hắn tự cho là hiểu biết Đằng Tử Văn, người bên người Đằng Tử Văn những năm gần đây cơ bản không thể ở lại vượt qua nửa năm, cho nên hắn khi trở về trong lòng thấp thỏm tóm lại không được tự tin.

Ôn Triết cảm thấy, chỉ cần mình cùng Đằng Tử Văn hảo hảo nhận sai sám hối, Đằng Tử Văn hơn phân nửa sẽ tha thứ cho mình.

Dù nhất thời không tha thứ, ít nhất cũng sẽ không đuổi hắn đi.

Chính là chờ thật sự gặp Đằng Tử Văn, ngay từ đầu, hắn lại bắt đầu không xác định.

Năm đó Đằng Tử Văn khi nào, vắng vẻ hắn như vậy.

Chờ nhìn thấy Ngôn Yến thế nhưng có thể ảnh hưởng ý nghĩ của Đằng Tử Văn, để Đằng Tử Văn mời hắn rời đi, Ôn Triết mới phát hiện, mình tựa hồ thật sự đã mất đi một số thứ.

Chờ không được Đằng Tử Văn quan tâm, Ôn Triết khẽ cắn môi, chủ động liên hệ Đằng Tử Văn. Nhưng liên hệ vài lần, đều là bị trợ lý cùng bí thư chặn lại.

Ôn Triết chưa từ bỏ ý định mà gọi cho Đằng Tử Văn vài lần, điện thoại chuyển được, thái độ Đằng Tử Văn lại lãnh lãnh đạm đạm.

Ôn Triết hẹn Đằng Tử Văn buổi tối cùng nhau ăn cơm, Đằng Tử Văn nói mình đã có hẹn, cự tuyệt.

Cúp điện thoại của Đằng Tử Văn, Ôn Triết nhận được điện thoại của người bạn khác, hẹn hắn cùng đi ra ngoài chơi.

Ôn Triết vừa mới ở chỗ Đằng Tử Văn chạm vào cái đinh, trong lòng bực mình, cơ hồ là lập tức đáp ứng, nghĩ thầm hắn Ôn Triết còn sợ không ai cùng ăn cơm.

Ôn Triết theo bản năng mà không nghĩ đến chuyện Đằng Tử Văn là thật sự tính đem hắn cự ngoài cửa thật.

——

Chương 48: Ngôn Yến mất trí nhớ

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn biết Ôn Triết là người thông minh, nhất định có thể từ thái độ của hắn, biết lựa chọn của hắn.

Quả nhiên Ôn Triết bị hắn cự tuyệt vài lần, lại bị Thích Vũ cùng mấy bí thư chặn một điện thoại, liên tiếp mấy ngày đều không tới tìm hắn.

Đằng Tử Văn cho rằng Ôn Triết rốt cuộc từ bỏ, trong lòng ẩn ẩn có chút xả hơi.

Thời gian thật sự làm người thay đổi quá nhiều, tình cảm đã từng cực nóng tới hiện tại, đã không thể lại trong tâm hắn nhấc lên gợn sóng.

Đằng Tử Văn bắt đầu chuyên tâm chú ý tới Ngôn Yến.

Ôn Triết rời khỏi, hắn phát hiện, cửa lòng Ngôn Yến tựa hồ lại một lần mở ra khe hở.

Nếu hắn còn không biết nắm chắc cơ hội, kia hắn chính là ngu xuẩn.

Nguyên nhân chính là như thế, thời điểm có một bằng hữu hẹn hắn cùng tụ hội, Đằng Tử Văn không suy nghĩ, liền mang theo Ngôn Yến dự tiệc.

Chính là sau khi tới nơi, Đằng Tử Văn lại thấy được Ôn Triết bên bàn ăn mỉm cười với mình.

Đằng Tử Văn sắc mặt ngưng lại, trên mặt Ngôn Yến cũng lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Đằng Tử Văn quay đầu nhìn Lê Thâm* gọi điện thoại cho hắn một cái, biết người ngu xuẩn này tám phần là bị người lợi dụng.

*Thâm: thâm sâu, khó lường.

Lê Thâm là một người kỳ ba trong nhóm bọn họ, cùng tương phản với tên chính là, người này tính tình tương đối thuần lương, là người trừ bỏ nghiên cứu khoa học chuyện khác đều lười lo lắng. Hai năm trước đi nước ngoài tham gia một hạng mục nghiên cứu khoa học viện nghiên cứu, vẫn luôn ít có âm tín, cũng là gần đây mới trở về.

Nguyên nhân chính là như thế, Đằng Tử Văn mới đáp ứng tới liên hoan.

Bất quá Lê Thâm không nói cho hắn, bữa cơm này, là người khác làm chủ, lại còn có Ôn Triết tham gia.

Lê Thâm tuy rằng thuần lương nhưng không ngốc, rất nhiều chuyện chỉ là lười suy nghĩ mà thôi. Hiện tại nhìn sắc mặt Đằng Tử Văn không đúng, ánh mắt vọng lại đây đáng sợ, hoảng giác tựa hồ phát sinh chuyện gì mình không biết.

Thôi Cảnh thời điểm nhờ Lê Thâm hỗ trợ mời Đằng Tử Văn, Lê Thâm cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện tại cũng hiểu được, sợ là Thôi Cảnh biết bản thân không mời được Đằng Tử Văn, cho nên nhờ hắn hỗ trợ.

Lê Thâm minh bạch mình sợ là làm sai chuyện gì. Lập tức ngượng ngùng nhìn Đằng Tử Văn.

Đằng Tử Văn quay đầu không nhìn hắn, mà là nhìn về phía chủ tọa Thôi Cảnh.

Thôi Cảnh nghiêm khắc tính ra, cũng không phải bạn hắn.

Thôi Cảnh là bạn Ôn Triết, chẳng qua bởi vì năm đó hắn cùng Ôn Triết quen biết, cho nên mới nhận thức liên quan.

Đoạn thời gian kia quan hệ của hắn cùng Ôn Triết còn thực tốt, vòng hai người cũng hợp chơi đùa cùng nhau.

Chờ đến sau này hắn cùng Ôn Triết tách ra, có chút người như cũ là bạn Đằng Tử Văn hắn, có chút người lại bắt đầu dần dần xa cách.

Thôi Cảnh chính là người sau.

Trong phòng trừ bỏ Thôi Cảnh, Lê Thâm, còn có một ít bằng hữu khác, hơn nữa Thôi Cảnh vẻ mặt ý cười, duỗi tay không đánh người mặt cười, Đằng Tử Văn mang theo Ngôn Yến ngồi xuống.

Đồ ăn còn chưa lên, Thôi Cảnh cùng Đằng Tử Văn chào hỏi xong liền bắt đầu làm khó dễ: "Tử Văn, Ôn Triết khó được một chuyến trở về, anh lại chỉ lo kim ốc tàng kiều, quá không đúng rồi."

Nói còn mang theo khinh mạn liếc Ngôn Yến một cái.

Những người khác trên bàn cơm đều không nói lời nào.

Đa số người đêm nay đều chưa xem náo nhiệt này, cho nên hiện tại người trong phòng, chính là hiện tại trước kia cùng Đằng Tử Văn đi không gần, còn không biết lúc trước Đằng Tử Văn đem Ngôn Yến chính thức giới thiệu cho bạn bè, nếu không chính là Lê Thâm ngu xuẩn bị người lợi dụng.

Đối mặt địch ý của Thôi Cảnh, Ngôn Yến không còn lời gì để nói.

Hắn cùng đối phương căn bản không quen biết, cũng là lần đầu tiên biết Đằng Tử Văn quen một người như vậy.

Đằng Tử Văn một bàn tay đặt dưới bàn, vỗ vỗ tay Ngôn Yến đặt trên đùi, cười cười, nhìn phía Ôn Triết: "Đây là cậu nói với hắn?"

Ôn Triết lộ ra một loại biểu tình bi thương.

Thôi Cảnh thấy thế, mở miệng nói: "Đằng Tử Văn, anh có cái gì hướng về phía tôi. Ôn Triết cái gì cũng không nói cùng tôi, là tôi xem trạng thái hắn gần đây không đối mới......"

"Thôi Cảnh, đừng nói nữa." Ôn Triết giữ chặt Thôi Cảnh.

Đằng Tử Văn trong lòng cười lạnh. Năm đó hắn đã chướng mắt Thôi Cảnh này không đầu óc lại đối với Ôn Triết một đầu nhiệt. (Ầy, giống câu ngu dốt cộng với nhiệt tình là đại phá hoại)

Chẳng qua Đằng Tử Văn không nghĩ tới, Ôn Triết sẽ có một ngày dùng đến thủ đoạn như vậy.

Tầm mắt Đằng Tử Văn ở trên bàn quét một vòng, nhảy vọt qua người nào đó nỗ lực muốn chui vào bàn, cảm thấy mình cũng không cần lưu lại.

Đằng Tử Văn đứng dậy cáo từ.

Ngôn Yến đương nhiên đi theo Đằng Tử Văn.

Thôi Cảnh thấy thế, rất là tức giận: "Đằng Tử Văn, anh có ý gì!" Thôi Cảnh cảm thấy Đằng Tử Văn làm như vậy, thực không cho bằng hữu là hắn cái này mặt mũi.

Đằng Tử Văn không để ý tới hắn, mang theo Ngôn Yến ra ngoài, thời điểm ra đến cửa ghế lô, ngoéo một cái tay Ngôn Yến, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh không biết buổi tối sẽ có nhiều người như vậy."

Ngôn Yến đối với Đằng Tử Văn lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Lê Thâm thấy không đúng, cũng sau khi Đằng Tử Văn rời đi, đứng lên cáo từ.

Đằng Tử Văn thời điểm đang định mang Ngôn Yến đi ăn chút đồ khác, liền thấy Lê Thâm đuổi theo.

Lê Thâm hối hận nha.

Hắn thật sự là hối hận mình sau khi trở về, cũng không tìm hiểu trước một chút tình hình mọi người gần đây, đã bị một cuộc điện thoại kêu tới.

Lê Thâm cũng cảm thấy mình trở về đến thật không đúng thời điểm, như thế nào liền chọn lúc này đã trở lại, trễ chút trở về là có thể bỏ lỡ chuyện này.

Lê Thâm vội vàng hướng Đằng Tử Văn thỉnh tội, lại không biết, hắn đột nhiên gia nhập làm bóng đèn, lại lần nữa đắc tội Đằng Tử Văn.

Lê Thâm thấy sắc mặt Đằng Tử Văn càng ngày càng đen, lấy lòng chào hỏi Ngôn Yến.

Ngôn Yến cảm thấy lê Lê Thâm phần thú vị.

Trên đường tới, hắn nghe Đằng Tử Văn nói qua sự tình Lê Thâm một chút, nhưng gặp mặt, phát hiện bộ dáng Lê Thâm cùng hắn tưởng tượng quá xa.

Lê Thâm trên người không hề có khí thế như Đằng Tử Văn, Hạ Văn Chương cùng người vòng này, hoàn toàn một bộ dáng bình phàm.

Nói chuyện với nhau, Ngôn Yến liền càng thêm kỳ quái Lê Thâm như thế nào cùng đoàn người Đằng Tử Văn chơi cùng nhau.

Nhưng sau khi trở về Ngôn Yến hỏi Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn lại cười mà không đáp, làm Ngôn Yến nghi hoặc hồi lâu.

Lại qua hai ngày, thời điểm Ngôn Yến ở phim trường, Ôn Triết đột nhiên tìm tới cửa.

Ôn Triết nói muốn mời Ngôn Yến đi ra ngoài nói mấy câu, La Hâm do dự không chịu đáp ứng. Vẫn là Ngôn Yến trái lại bảo La Hâm yên tâm.

Phim trường nhiều người nhiều miệng, Ôn Triết lại một bộ hạ quyết tâm muốn tìm hắn nói chuyện, Ngôn Yến không muốn có nhiều chuyện, dứt khoát mang theo Ôn Triết một quán cà phê gần đó.

Hiện tại vừa lúc là thời điểm nghỉ trưa kết thúc, quán cà phê không có mấy người, cũng thích hợp nói chuyện.

Ôn Triết ngồi xuống, lại bắt đầu cùng Ngôn Yến nói chuyện hắn cùng Đằng Tử Văn năm đó.

Ngôn Yến nghe có vài phần không kiên nhẫn.

Bởi vì một lần, hắn chính là bởi vì những lời này của Ôn Triết, bắt đầu bất an, kết quả làm bị thương tâm Đằng Tử Văn. Hiện tại thấy Ôn Triết lại muốn luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, Ngôn Yến đã mất kiên nhẫn.

Ngôn Yến làm một động tác ngăn lại: "Ôn tiên sinh, nếu anh chỉ là muốn cùng tôi nói những lời này nói, tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục nói chuyện."

Ôn Triết người này, hiện tại biểu hiện cùng thời điểm hắn mới gặp, tương phản quá lớn.

Nếu nói Ngôn Yến mới đầu còn bị khí thế mặt ngoài của Ôn Triết dọa, hiện tại sau khi gặp được bản tính của Ôn Triết, chỉ cảm thấy bất kham.

Ngôn Yến gần đây nghĩ tới, còn lôi kéo Bạch Cố cùng Triệu Hoa cùng nhau phân tích, phát hiện mỗi một câu Ôn Triết nói chuyện cùng hắn, đều mang theo mục đích cùng cố tình. Như Triệu Hoa nói, Ôn Triết chính là một đóa bạch liên hoa.

Ngôn Yến không thích loại người trong lòng quá âm hiểm.

Ôn Triết cảm xúc ấp ủ tốt đột nhiên bị Ngôn Yến đánh gãy, nghẹn nghẹn mới tiếp tục mở miệng nói: "Xin lỗi. Tôi không phải muốn khoe cái gì, chỉ là luôn là không tự giác nhớ tới trước kia."

Ngôn Yến lại nghĩ đến lúc trước Khương quản gia nói, là Ôn Triết ruồng bỏ Đằng Tử Văn trước, lập tức cảm thấy Ôn Triết quá làm ra vẻ.

Ôn Triết tiếp tục mở miệng.

Ngôn Yến tổng kết ý tứ trong lời nói Ôn Triết, chính là nói mình không thích hợp với Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn không có khả năng có thiệt tình với mình, khuyên mình có thể rời khỏi Đằng Tử Văn.

Ngôn Yến cảm thấy Ôn Triết này, thật sự quá kỳ quái.

Vì cái gì sau khi liên tiếp xảy ra vài chuyện, hắn còn sẽ cho rằng mình sẽ bị hắn nói dao động.

Ôn Triết rốt cuộc nói xong, vẻ mặt thương cảm nhìn Ngôn Yến, chỉ có chính hắn biết, hắn trong lòng có bao nhiêu hưng phấn.

Đáng tiếc một màn hắn đoán trước lại không phát sinh.

Ngôn Yến chỉ nhìn Ôn Triết, nhàn nhạt nói bốn chữ: "Tôi tin tưởng hắn."

Vừa dứt lời, cửa quán cà phê đã bị người đẩy ra.

Đằng Tử Văn đi đến, La Hâm đi theo phía sau.

La Hâm nhướng mày với Ngôn Yến.

Ngôn Yến trong lòng buồn cười. Bất quá là Ôn Triết, còn có thể ăn hắn sao? La Hâm cũng quá việc bé xé ra to, gọi Đằng Tử Văn tới.

Kỳ thật Ngôn Yến đoán cũng không hoàn toàn đúng.

La Hâm thời điểm là đem chuyện Ôn Triết tới tìm Ngôn Yến hội báo cho Đằng Tử Văn, nhưng Đằng Tử Văn có thể nhanh như vậy đã đến quán cà phê, là bởi vì hắn vốn dĩ đang trên đường tới thành điện ảnh.

Đằng Tử Văn biết Ngôn Yến diễn cảnh cuối cùng là giữa trưa, buổi chiều đại khái cũng chỉ ở phim trường quan sát người khác đóng phim một chút, cho nên liền tới đây đón Ngôn Yến về Thịnh Nguyên.

Điện thoại của La Hâm, làm tốc độ Đằng Tử Văn lại đây nhanh hơn.

Đằng Tử Văn ngồi xuống chỗ trống cạnh Ngôn Yến, quay đầu nhìn Ôn Triết một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của mình.

Nhìn thấy Đằng Tử Văn tới, trong mắt Ôn Triết hiện lên một cái chớp mắt ngốc ngạc, ngay sau đó tràn ngập một tầng sương mù.

Hắn không nghĩ tới Đằng Tử Văn khẩn trương Ngôn Yến như vậy.

Ngôn Yến rút tay từ dưới tay Đằng Tử Văn ra, nghĩ thầm đây đều là chuyện Đằng Tử Văn, hắn đi theo trộn lẫn cái gì, đứng dậy nói mình còn muốn đóng phim, đi về trước.

Đằng Tử Văn còn tưởng rằng Ngôn Yến sinh khí, vội vàng bắt lấy tay Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhìn Đằng Tử Văn, nói: "Tôi xem Ôn tiên sinh hẳn là có chuyện muốn nói với anh, hai người nói đi. Tôi ở bên ngoài chờ anh."

Ngôn Yến cúi người, một câu cuối cùng hàm trong miệng, nói được hàm hồ.

Đằng Tử Văn lại nghe rõ.

Đằng Tử Văn cẩn thận nhìn mặt Ngôn Yến, nghiêm túc xác nhận biểu tình trên mặt hắn. (Đoạn này cười ẻ)

Sau khi xác định Ngôn Yến không phải lại cáu kỉnh, Đằng Tử Văn mới buông lỏng tay ra.

——

——

Ngôn Yến ra khỏi quán cà phê, cùng La Hâm đứng một chỗ.

La Hâm nhìn Ngôn Yến ra tới, thuốc trong miệng thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

Vội vàng vội đem thuốc dập tắt, La Hâm hận sắt không thành thép nói: "Cậu liền như vậy ra tới, lưu bọn họ hai người ở bên trong?"

Ngôn Yến hỏi: "Làm sao vậy?"

"...... Không làm sao." La Hâm ngoài miệng trả lời như vậy, trong lòng lại ở chửi thầm.

Cậu không sợ tro tàn lại cháy sao!

Đáng tiếc đương sự Ngôn Yến này không vội, La Hâm cũng không nghĩ vội vàng làm phân tâm.

Ngôn Yến hỏi La Hâm: "Anh có giúp tôi cùng đạo diễn chào hỏi không?"

Buổi chiều tuy rằng không có suất diễn, nhưng phải nếu phải đi, về tình về lý cũng nên báo đạo diễn một tiếng. Hiện tại Đằng Tử Văn lại tới nữa, Ngôn Yến cảm thấy hắn không cần đi trở về.

La Hâm phát giác Ngôn Yến còn có nhàn tâm nhọc lòng chuyện hắn có chào hỏi đạo diễn hay không, nghĩ thầm chẳng lẽ Ngôn Yến là thật sự định liệu trước, trong miệng đáp: "Tôi đã cùng đạo diễn nói qua."

Ngôn Yến yên tâm gật gật đầu.

La Hâm cùng Ngôn Yến một câu không một câu trò chuyện, khi thì liếc mắt hướng quán cà phê vọng một cái.

Quán cà phê trong thành rất nhỏ, cũng không phải cửa sổ sát đất, nhưng vị trí Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết ngồi, vẫn là có thể xuyên qua cửa sổ hình chữ nhật kia, nhìn thấy một chút tình huống.

Bộ dáng lời nói hai người bên trong, La Hâm nhìn vài lần, cảm thấy không có gì đẹp, chuyên tâm cùng Ngôn Yến là nói chuyện kịch bản mới của Trần Bảo Minh.

Ngôn Yến thấy La Hâm nói công sự, nghiêng tai nghe nghiêm túc.

La Hâm nói xong chuyện này, theo thói quen tính quay đầu xem, lại ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy, Đằng Tử Văn cùng Ôn Triết không biết đứng lên khi nào, còn hôn nhau.

La Hâm trong lòng căng thẳng, cuống quít quay đầu nhìn Ngôn Yến.

Ngôn Yến mới vừa rồi nhận thấy thân thể La Hâm đột nhiên cứng đờ, cảm thấy kỳ quái, liền theo La Hâm ánh mắt nhìn qua, đương nhiên cũng thấy được một màn kia.

Cho nên sau khi La Hâm quay đầu, phát hiện Ngôn Yến cũng nhìn hai người đang hôn nhau trong quán cà phê, trong lòng liền toát ra hai chữ: Xong rồi.

Ngôn Yến nhìn thấy một màn này, sắc mặt trong nháy mắt trắng xuống, sau đó quay đầu.

La Hâm phát hiện đáy mắt Ngôn Yến tâm hoảng ý loạn, muốn an ủi lại cảm thấy không nói được từ nào từ.

Thời điểm La Hâm phát hiện thân thể Ngôn Yến run nhè nhẹ, vội vàng nắm lấy tay Ngôn Yến.

Bất quá một lát sau, Ngôn Yến liền bình tĩnh rút tay từ La Hâm ra, trừ bỏ sắc mặt vẫn như cũ có chút trắng bệch, thì không có dị thường khác.

La Hâm sửng sốt, đang muốn nói chuyện, lại theo bản năng quay đầu thấy, phát hiện Đằng Tử Văn mang theo Ôn Triết đi ra.

La Hâm cũng vội vàng thu thập tinh thần.

Đằng Tử Văn đi ra, đi vào bên người Ngôn Yến, nhìn sắc mặt Ngôn Yến có chút trắng bệch, cho rằng Ngôn Yến là bị gió thổi lạnh.

"Như thế nào không lên xe?" Đằng Tử Văn mang theo chút trách cứ mở miệng.

Ngôn Yến cúi đầu không nói lời nào.

Đằng Tử Văn cho rằng Ngôn Yến là vừa tỉnh lại, gọi điện thoại để tài xế lại đây.

La Hâm thấy thế, thức thời cáo từ.

Chỉ là sau khi xe tới, lại nháo ra chút vấn đề nhỏ.

Ôn Triết hôm nay không lái xe lại đây, muốn theo bọn họ lên chiếc xe này trở về, nhưng Ôn Triết đoạt lên xe đầu tiên, ngồi ghế sau.

Vấn đề tới.

Đằng Tử Văn vốn là tính đón Ngôn Yến về Thịnh Nguyên, cho nên xe là thiết kế bình thường, ghế sau tuy rằng có thể ngồi ba người, nhưng người ngồi ở vị trí trung gian kia sẽ không thoải mái.

Để Ngôn Yến cùng Ôn Triết cùng nhau ngồi phía sau, Đằng Tử Văn cảm thấy không thích hợp.

Nhưng ở trước mặt Ngôn Yến bảo hắn cùng Ôn Triết cùng nhau ngồi đằng sau, Đằng Tử Văn cũng cảm thấy không thích hợp.

Đằng Tử Văn cau mày, lại không nói cái gì.

Vừa rồi Ôn Triết đã đáp ứng hắn về nước ngoài, Đằng Tử Văn không nghĩ lại so đo việc nhỏ này.

Đằng Tử Văn bảo Ngôn Yến chọn chỗ ngồi trước.

Ngôn Yến ngồi xuống ghế điều khiển phụ.

Đằng Tử Văn ngồi xuống ghế sau, cách Ôn Triết có một khoảngrất lớn.

Tài xế nhận thấy không khí trong xe quỷ dị, lực chú ý tập trung đến trước mắt, chuyên tâm lái xe.

Xe láo về phía đường về thành phố.

Tối hôm qua cùng Đằng Tử Văn tuy rằng chỉ làm một lần, nhưng tình hình chiến đấu kịch liệt, sáng sớm lại tới đoàn phim đóng phim, cho nên sau khi xe lên đường về, Ngôn Yến liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ.

Chờ đến thời điểm phát sinh tai nạn xe, Ngôn Yến căn bản không phản ứng lại.

Trên tuyến đường chính về thành phố, đằng sau có một chiếc xe tải không biết vì cái gì, tựa hồ mất khống chế, xông thẳng tắp về phía bọn họ.

Tài xế phản ứng cực nhanh đánh tay lái, nhưng đuôi xe vẫn bị kia chiếc xe tải sát đến, xe thể lệch về một bên, chiếc xe thẳng tắp chạy ra khỏi đường cái, trong ánh mắt hoảng sợ của Ngôn Yến, "Phanh" một tiếng, đụng phải cây to ven đường.

Toàn bộ xe đầu đều thay đổi hình dạng.

Cùng thời gian, trong xe vang lên tiếng la tràn ngập hoảng sợ của Ôn Triết: "Tử Văn!"

Đầu Ngôn Yến vì quán tính lớn, đụng vào kính cửa sổ, máu nháy mắt chảy xuống, đôi mắt mơ hồ.

Ngay sau đó, lại là một tiếng "Phanh" động đất, toàn bộ thân xe đều chấn động vài cái, chốc xe mắt thường có thể thấy được mà móp méo.

Ngôn Yến đầu váng mắt hoa, bị kẹp giữa túi hơi văng ra, lại vẫn trước tiên quay đầu nhìn Đằng Tử Văn.

Trong mắt chứng kiến làm đầu hắn nổ vang.

Đằng Tử Văn đè trên người Ôn Triết, tựa hồ là muốn bảo hộ Ôn Triết.

Ngôn Yến rốt cuộc vô pháp kiên trì, hình ảnh trong mắt này một chút một chút châm thành tro tàn, hắn lại trầm luân với bóng tối.

Đây là nam nhân nói yêu hắn.

Sống chết trước mắt, gắt gao che chở một người khác.

Thậm chí không có cho hắn một ánh mắt.

——

——

La Hâm về nhà trước Ngôn Yến.

Thời điểm điện thoại vang lên, La Hâm đang hừ cười nhỏ, hắn đã sắp tới nhà rồi.

La Hâm khoan thai tiếp điện thoại, thậm chí không nhìn tên người gọi là ai.

Ngay sau đó, Thích Vũ thanh âm mất đi trấn định vang lên bên tai La Hâm: "Vừa rồi xe Đằng đổng cùng Ngôn thiếu ra gặp tai nạn ......"

Thích Vũ câu đầu tiên nói ra khiến cho La Hâm như bị sét đánh.

La Hâm vội vàng đem xe dừng tới ven đường, hỏi người thế nào.

Thích Vũ nói cho La Hâm, Đằng Tử Văn cùng Ngôn Yến đều vừa mới được đưa đến bệnh viện, sau đó vội vàng báo tên một bệnh viện, liền cúp điện thoại.

La Hâm ném điện thoại xuống, vội vàng thay đổi đầu xe, hướng đến phía bệnh viện như lời Thích Vũ.

Chờ La Hâm đuổi tới bệnh viện, ở cửa gặp Hạ Văn Chương, hai người cùng nhau vào bệnh viện, hỏi qua hộ sĩ, chạy tới phòng giải phẫu.

La Hâm ở trên hành lang xa xa nhìn thấy, Đằng Tử Văn đang ngồi trên xe lăn trước cửa phòng giải phẫu, bị một đám người vây quanh, còn có hộ sĩ tự bao miệng vết thương trên cánh tay hắn.

Đám người thấy Thích Vũ, đang gọi điện thoại, nhìn La Hâm cùng Hạ Văn Chương tới, vội vàng cúp điện thoại.

Hạ Văn Chương không thấy Thích Vũ, trực tiếp hướng Đằng Tử Văn.

Mục tiêu của Thích Vũ cũng không phải hắn, hắn đi đến bên người La Hâm.

La Hâm quét qua đám người một lần, không nhìn thấy Ngôn Yến, vội vàng đi tới hỏi Thích Vũ: "Ngôn Yến đâu!"

Bả vai Thích Vũ bị La Hâm ấn mạnh, cảm nhận La Hâm cảm xúc kích động, Thích Vũ hít một hơi, nỗ lực dùng lời nhất trấn định nói cho La Hâm: "Ở phòng giải phẫu."

La Hâm nghe vậy, một trận choáng váng.

Thích Vũ lại không cho La Hâm quá nhiều thời gian thích ứng tin tức này, đối La Hâm nói: "Vừa mới tôi nhận được tin tức, bên ngoài đã có truyền thông chạy tới, La Hâm, anh biết nên làm như thế nào."

Thích Vũ cũng không có nhiều thời gian an ủi người khác, bởi vì hắn hiện tại bản thân mình cũng lo không hết việc.

Cùng La Hâm nói xong câu đó, Thích Vũ lại đi đến một bên gọi điện thoại cho đoàn đội xã giao của Đằng Tử Văn.

Đằng đổng hiện tại toàn bộ tinh thần đều đặt trên người Ngôn thiếu, không có chỉ thị, Thích Vũ quyết định tận lực đem tin tức áp xuống trước.

La Hâm sau thời gian ngắn ngủi tự mình bình phục, cũng lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

Ngôn Yến nằm ở phòng giải phẫu, hắn bất lực.

Hắn có thể làm chính là giúp Ngôn Yến chắn sóng gió bên ngoài, chờ sau khi Ngôn Yến ra, có thể an tâm dưỡng thân thể.

La Hâm cắn răng xử lý công việc đối ngoại không lâu, Triệu Hoa cùng Bạch Cố cũng tới.

Triệu Hoa gần nhất, liền chất vấn Đằng Tử Văn sao lại thế này. Nếu không phải Bạch Cố ở phía sau lôi kéo, hắn đã xông lên cho Đằng Tử Văn một quyền.

Đằng Tử Văn không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu.

Cuối cùng vẫn là Khương quản gia bên người Đằng Tử Văn ra mặt giải thích.

Khương quản gia là người tới sớm nhất, cũng tận mắt nhìn thấy Ngôn Yến bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.

Khi đó trên người Ngôn Yến tảng lớn vết máu làm Khương quản gia đến bây giờ còn cảm thấy tim đập nhanh.

Nghe xong Khương quản gia trần thuật, Triệu Hoa dần dần bình tĩnh xuống.

Tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn thấy, chính là như thế nào liền phát sinh trên người Ngôn Yến đâu.

Triệu Hoa đi tới đi lui, nhịn không được tạp một quyền lên vách tường.

Bạch Cố cũng trước mắt lo lắng nhìn cửa phòng giải phẫu.

Theo thời gian trôi đi, người tới cũng dần dần nhiều lên, trên hành lang đen nghìn nghịt một tảng lớn.

Đằng Tử Văn thật sự vô tâm ứng phó nhiều người như vậy, để trợ lý đem một đám người mời về trước.

Cuối cùng chỉ để lại vài người quen biết, cùng chờ.

Không khí trước cửa phòng giải phẫu rất nặng nề.

Lần tai nạn, ghế điều khiển phụ bị đâm nghiêm trọng nhất.

Xu lợi tị hại là bản tính con người, Đằng Tử Văn không thể trách tài xế đánh tay lái. Nhưng hắn thập phần hối hận, lúc ấy để Ngôn Yến ngồi trên ghế điều khiển phụ.

Vì cái gì lúc ấy mình không ngồi ghế điều khiển phụ đâu!

Đằng Tử Văn tay gắt gao nắm chặt, gân xanh trên cánh tay hiện ra, băng gạc bao cánh tay chảy ra vết máu mình lại không phát hiện.

Một bên Khương quản gia phát hiện, vội vàng gọi tới hộ sĩ một lần nữa cấp Ngôn Yến băng bó miệng vết thương.

Đồng thời Khương quản gia trong lòng khẩn cầu Ngôn thiếu ngàn vạn đừng có chuyện gì.

Nhìn Đằng Tử Văn thờ ơ để hộ sĩ bao miệng vết thương, Khương quản gia thở dài một hơi, như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy đâu.

Trong sự chờ đợi khẩn trương bất an của một đám người, giải phẫu rốt cuộc kết thúc.

Chờ thời điểm nghe bác sĩ tuyên bố Ngôn Yến không còn nguy hiểm, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đằng Tử Văn dùng cánh tay không bị thương kia đỡ trán, khóe miệng tựa khóc tựa cười, thiếu chút nữa rơi lệ.

Ngoài phòng giải phẫu phát sinh chuyện gì hết thảy Ngôn Yến cũng không biết.

Ngôn Yến chỉ biết mình có một giấc mộng.

Trong mộng hắn nhận thức một người, người kia đối hắn ôn nhu, đối hắn tàn nhẫn.

Ngôn Yến không biết mình ngủ bao lâu, chờ đến thời điểm mở to mắt, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng.

Ngay sau đó, liền nghe được bên tai một tiếng gọi kinh hỉ.

Ngôn Yến ngủ hai ngày một đêm, Đằng Tử Văn thủ hai ngày một đêm, hiện tại nhìn thấy Ngôn Yến tỉnh lại, trái tim đều bị vui sướng bao phủ.

Ngôn Yến tay phải đang truyền nước biển, Đằng Tử Văn liền bắt lấy tay trái hắn, cưỡng chế vui sướng, thật cẩn thận gọi: "Ngôn Yến, em rốt cuộc tỉnh lại. Ngôn Yến, Ngôn Yến."

Khương quản gia đang nghỉ ngơi trên sô pha, rốt cuộc tuổi lớn.

Bất quá Khương quản gia ngủ rất nông, nghe được thanh âm Đằng Tử Văn, Khương quản gia mở mắt.

Hai ngày này, rất nhiều lần thiếu gia đều ngộ nhận Ngôn thiếu tỉnh, kích động mà gọi bác sĩ tới, lại phát hiện Ngôn thiếu căn bản không tỉnh.

Khương quản gia đứng lên, lo lắng Đằng Tử Văn lần này cũng là vui mừng không một hồi.

Chính là chờ Khương quản gia đến gần, lại phát hiện, thiếu niên trên giường thật sự mở mắt.

Hốc mắt Khương quản gia nóng lên.

Thật tốt quá, thật sự thật tốt quá, Ngôn thiếu rốt cuộc tỉnh.

Ngắn ngủn hai ngày này, đối với thiếu gia cùng hắn, đều là dày vò.

Đằng Tử Văn nắm chặt tay Ngôn Yến, sợ một màn trước mắt này là ảo giác.

"Ngôn Yến, em thế nào? Có nơi nào không thoải mái? Ngôn Yến......" Đằng Tử Văn nhẹ giọng hỏi Ngôn Yến.

Mê mang trong mắt Ngôn Yến chậm rãi tan đi, tiếp theo nghiêng đầu nhìn Đằng Tử Văn, trong mắt dần dần hiện lên một trận nghi hoặc,

Đằng Tử Văn đột nhiên cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, trong lòng bất an, lại lần nữa thấp giọng gọi: "Ngôn Yến."

Ai biết tay trái Ngôn Yến lại giật giật, muốn từ trong tay Đằng Tử Văn tránh thoát.

Ngôn Yến dùng một loại ánh mắt Đằng Tử Văn hoàn toàn xa lạ nhìn Đằng Tử Văn.

Đó là một loại ánh mắt nhìn người ngoài, phòng bị.

Ngôn Yến cứ như vậy nhìn Đằng Tử Văn một hồi lâu, sau đó rốt cuộc mở miệng, phảng phất như tuyên án cuối cùng cho Đằng Tử Văn: "Anh là ai?"

Gần ba chữ, lại làm Đằng Tử Văn hóa đá.

——

Thiếu hạ số lượng từ rốt cuộc đều bổ thượng, tu tu đi trước ngủ, hôm nay kia càng buổi tối càng, có lẽ sẽ tương đối trễ thân nhóm có thể lưu đến ngày mai xem

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip