Chương 156: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bầu không khí giữa hai con chó và một người rất kỳ quái.

"Xin chào, tôi là...bạn của Alexander, Center." Center phá vỡ sự im lặng trước tiên, thân thiện đưa lòng bàn tay của mình về phía con chó to lớn.

Hy vọng xóa bỏ ấn tượng tiêu cực của đối phương với mình.

Otis nhìn người trẻ tuổi một lát, dựa theo thẩm mỹ của loài thú, dáng vẻ của con người không hề đẹp mắt, thậm chí có chút quái dị.

Nhưng khí chất của người này cũng không quá phức tạp. Ngay cả Otis cũng không tìm ra khuyết điểm nào để ghét đối phương, khuyết điểm duy nhất có lẽ là Gấu Nhỏ thích bám lấy đối phương.

Ai cũng thích những thứ trong sáng, đẹp đẽ nhưng Otis thừa nhận mình là người hẹp hòi và hay ghen tị. Dù hiểu lý do tại sao Alexander thích Center nhưng hắn sẽ không vui vẻ chỉ vì Center thoải mái và chân thành.

Bạn bè?

Ở quá khứ dài lâu trước đây, dường như Gấu Nhỏ ngay cả một người bạn bình thường cũng không có.

Tất cả những gì cậu có là những món đồ chơi không biết nói.

Đại Bàn Tử và những người khác không phải là bạn của Alexander, họ là họ hàng, Kerry và những người khác không được tính. Kerry và những người khác là bạn đồng hành của Otis trước, sau đó mới là bạn đồng hành của Alexander.

Có lẽ Alexander cần một người bạn của riêng mình.

Suy nghĩ dâng trào trong giây lát, Otis cuối cùng cũng duỗi móng vuốt ra đặt vào lòng bàn tay Center.

Đây là lần đầu tiên Gấu Nhỏ đưa hắn đi gặp bạn bè, ngoài sự ghen tị giữa hai vợ chồng, hắn cũng rất vui vẻ.

Center cầm một bàn chân có cảm giác giống với chân của Alexander, vô thức mỉm cười. Thành thật mà nói, anh cảm thấy rất vinh dự.

Anh còn tưởng con chó uy nghiêm và lạnh lùng này sẽ phớt lờ anh.

"Gâu gâu!" Kiều Thất Tịch cũng vui vẻ, anh ấy tên là Otis, anh ấy là bạn trai thân yêu của tui!

"Rất vui được gặp bạn." Center lịch sự nói.

Kiều Thất Tịch nghĩ: Chúng tui cũng rất vui được gặp bạn.

Bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ nghi thức bắt tay này.

Sau đó bọn họ cùng nhau đến xem nhà Center. Nói chung sẽ không sửa đổi quá nhiều mà chỉ làm một số đồ trang trí nhẹ nhàng mà thôi.

Như vậy có thể vào ở rất nhanh.

Vì đã lâu không có người ở nên xung quanh có một số động vật nhỏ ẩn náu như chuột và gián.

Kiều Thất Tịch xung phong: Otis, sao chúng ta không giúp Center dọn sạch lũ chuột xung quanh nhỉ?

Otis trong lòng phàn nàn: Em yêu, chúng ta có thể làm những việc bình thường trên trần gian được không?

Bắt chuột, cũng chịu cậu có thể nghĩ ra.

Đây không phải là dùng dao mổ trâu giết gà à?

Trong phòng, Center vất vả thương lượng với các công nhân vì tiếng Anh của họ không tốt lắm.

Nói xong, anh nhìn thấy hai con chó đang giúp anh bắt chuột trong nhà kho.

Gỗ chất đống đã mục nát từ lâu, bên dưới có rất nhiều ổ chuột.

Không có người ở thì không sao, nhưng có người ở thì không thể được. Center không muốn nửa đêm có chuột bò qua mặt mình.

Điều đó thật kinh khủng.

Kể từ khi một cựu xã hội đen chuyển đến ở nhà bên cạnh. Cả cục trưởng và huấn luyện viên đều cảm thấy thật thần kỳ, thế này là thế nào không biết nữa?

Tất nhiên, họ đều biết rằng đối phương đến vì con chó và việc đó không liên quan gì đến họ.

Chỉ là thân phận của đối phương quá đặc biệt và nhạy cảm. Cho nên không thể trở mặt, chỉ có thể làm bạn tốt thôi.

Cấp trên cũng nhanh chóng biết được ngài Center từ nước ngoài đến làm hàng xóm đồng chí Ngu Thiệu. Đây là chuyện lớn cần phải cẩn thận,đối phương nhờ Ngu Thiệu: " Anh ta đã thích chó như thế, vậy thì cậu mang chó đi dạo nhiều hơn nhé."

Vẻ mặt của Ngu Thiệu cực kỳ chán nản. Tan làm con chó sẽ chạy đến chỗ Center luôn mà không cần y dẫn đi.

Trứng Trứng đi, đương nhiên người yêu của cậu cũng sẽ đi theo.

Gia đình ban đầu không mấy sôi động, sau một đêm lại trở nên tồi tệ và vắng vẻ hơn.

Cứ như vậy, Ngu Thiệu đã sống cuộc sống của một người già làm tổ trống rỗng trước thời hạn. Mặc dù vẫn còn những con chó y nuôi trước đó nhưng nếu không có Trứng Trứng, 80% hạnh phúc của y sẽ mất đi.

Huấn luyện viên cô đơn không còn cách nào khác ngoài việc nhờ người bạn tốt cục trưởng Phùng đến nhà mình thường xuyên hơn.

Cục trưởng Phùng cầu còn không được nên không nói một lời mà chuyển chăn ga gối đệm đến đây luôn. Sau này cùng Ngu Thiệu tan làm để tiết kiệm tài nguyên cho đất nước.

Gần đây có một số nhiệm vụ không vội liên lạc với chó của họ. Có nên đi hay không cần phải nghiên cứu kỹ càng.

Ngu Thiệu mời Phùng Kiêu đến phòng của mình: "Một vụ án kỳ lạ đã xảy ra ở một thành phố nhỏ ven biển thuộc tỉnh G. Đội điều tra vụ án kỳ lạ đã xin chúng ta hỗ trợ và yêu cầu Trứng Trứng tham gia."

Phùng Kiêu: "Trực tiếp liên lạc với anh?"

Ngu Thiệu giải thích: "Họ thăm dò anh, sau đó mới báo cáo với em."

"Những người này..." Phùng Kiêu vẫn chưa hài lòng, "Đội điều tra vụ án kỳ lạ có rất nhiều người có năng lực, tại sao họ lại yêu cầu Trứng Trứng hỗ trợ?"

Ngu Thiệu thở dài: " Nhiệm vụ lần trước làm nổi tiếng quá, bây giờ các đơn vị đều để mắt đến, này."

Y rót cho Phùng Kiêu một tách trà.

Mùi thơm của Bích Loa Xuân vương vấn trong phòng. Sau khi uống hai ngụm trà, vừa ra khỏi phòng tắm đôi mắt cục trưởng Phùng vừa không trở nên rõ ràng hơn mà như bị bao phủ bởi một làn sương mù mờ ảo.

Ngu Thiệu nhẹ nhàng nói những vấn đề cần giải quyết. Ngoài cửa kính là ánh đèn của những người hàng xóm ở phí xa. Thỉnh thoảng có xe cộ đi qua bên đường thu hút chó chăn cừu Đức ở ngoài cửa tham gia vui vẻ.

"Lúc trước em nói tuần sau sẽ có một vị phó cục trưởng được điều tới đây?" Ngu Thiệu ngẩng đầu, phát hiện Phùng Tiêu căn bản không nghe lời mình, "Anh đang nói chuyện với em, sao em lại cười ngây ngô?"

Nghe được nhắc nhở, Phùng Tiêu chợt bật cười: "Đúng vậy, tỉnh đã điều động phó cục trưởng đến đây, bạn cũ của chúng ta, Từ Danh Bách."

Ngu Thiệu: "Anh với em đi tham gia vụ án ở tỉnh G, chuyện trong phân cục giao cho Từ."

"Anh thật giỏi bóc lột Từ." Ngu Thiệu không nhận ra y cũng nhếch mép cười, "Ừm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi."

Đã nhiều năm y không đi làm nhiệm vụ cùng Phùng Kiêu, y chỉ nghĩ đến thôi đã rất phấn khích.

Đợi đã, Từ sẽ không là Phùng Tiểu Kiêu cố ý mời đến chứ.

Y hỏi.

Phùng Kiêu lắc đầu và nói không phải: "Không phải mời, là khẩn cầu."

Ngu Thiệu cười không khép được miệng: "Em muốn đi làm nhiệm vụ với anh đến thế cơ à?"

"Nghe nói tỉnh G có rất nhiều gái đẹp, em đi xem thử." Phùng Tiêu vẻ mặt giận dỗi nói: "Anh dẫn bọn chúng đi chơi khắp nơi bỏ em ở nhà..." Câu đó quá xấu hổ hắn không thể nói hết ra được.

"Khi Từ đến đây rồi sẽ không có chuyện đó nữa." Ngu Thiệu xấu hổ cười nói.

Đều ba mươi mấy tuổi rồi mà ánh mắt vẫn như thiếu niên khiến người ta tim đập thình thịch.

Sau giờ làm cảnh sát Gấu Nhỏ chạy đến nhà Center không phải là không có lương tâm. Trái lại, cậu rất quan tâm đến chuyện của Ngu Thiệu và Phùng Kiêu.

Cậu chỉ muốn để lại không gian riêng tư cho hai thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình. Nếu không cậu sợ cuộc đời ngắn ngủi của cậu kết thúc cũng không thể nhìn thấy sen hốt phân và huấn luyện viên ở bên cạnh nhau.

Cũng may sau nửa tháng đến nhà Center thì tin vui đã đến. Bầu không khí giữa sen hốt phân và huấn luyện viên đã có những thay đổi bằng mắt thường cũng có thể thấy.

Kiều Thất Tịch lo lắng rằng đó là ảo giác của mình. Gay nhìn đâu cũng thấy gay. Cậu hỏi Otis: Anh có cảm thấy họ đang ở bên cạnh nhau không?

Otis: Ý em là giao phối?

Kiều Thất Tịch ngẩng đầu lên, dù có bao nhiêu năm trôi qua, Otis cũng luôn thẳng thắn như vậy.

Không nhất định phải giao phối, yêu nhau cũng được mà.

Kiều Thất Tịch nghĩ bọn họ thích nhau, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói. Hơn nữa khi làm nhân loại cậu cũng chưa yêu đương bao giờ nên cũng khó tránh khỏi hiểu lầm.

Ngày cả Alexander- người có linh hồn của con người còn không biết thì một con thú thuần chủng như Otis làm sao có thể biết được? Hắn chỉ có thể xác định: Họ không giao phối.

Kiều Thất Tịch: ...

Được rồi được rồi, cậu không muốn nghe cái từ kia, chúng ta đừng nói chuyện nữa.

Otis cảm thấy Gấu Nhỏ rất chán nản. Hắn thật oan uổng, hắn nói chủ đề này không được à?

Gấu Nhỏ tâm trạng thất thường.

Chơi lâu như vậy cuối cùng cũng nhận nhiệm vụ mới. Đúng vậy , đối với họ mỗi ngày bình thường đến phân cục điểm danh là chơi không còn được lĩnh tiền lương.

Otis rất vui vì cuối cùng cũng được giao nhiệm vụ. Hắn nóng lòng muốn ra ngoài và làm điều gì đó.

Nghe nói đi bờ biển, hắn càng vui vẻ.

Trùng hợp thay, hai ngày này lại là đêm trăng tròn. Trong đêm khuya, Otis đè lên người Kiều Thất Tịch làm việc với giọng nghèn nghẹt, thỉnh thoảng lại hôn người bạn đời.

Hắn hi vọng đối phương sẽ thoải mái hơn.

Quan hệ tình dục với Otis, Kiều Thất Tịch không hề cảm thấy khó chịu mà lại quen rên rỉ để lừa Otis cảm thấy có lỗi với mình.

Để đối phương có thể làm ít đi một lần.

Nhưng đây thật sự không phải là chuyện mà Otis có thể khống chế được. , Nếu có thể khống chế được thì việc đầu tiên hắn làm là hủy bỏ bước thắt nút.

Không liên quan gì đến xấu hổ, Otis không biết xấu hổ là gì. Hắn chỉ đau lòng Kiều Thất Tịch và biết sự kháng cự của Kiều Thất Tịch.

Tuy nhiên không có cách nào khác, cậu vẫn cần phải chịu đựng hiện tượng này.

Nếu gấu nhỏ không phối hợp nhích tới nhích lui, hắn sẽ mất nhiều thời gian hơn để lấy lại bình tĩnh.

Sau đó Gấu Nhỏ lại đổ lỗi cho hắn, tất cả là lỗi của hắn.

Otis: Ừm, tất cả là lỗi của anh.

Nửa đêm, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng được tự do ngủ trong cơn mê man. Otis hôn lên mặt cậu, dịu dàng hứa hẹn: Ra biển bắt hải cẩu cho em ăn.

Buổi sáng tỉnh dậy Kiều Thất Tịch mới nhớ đến lời hứa này. Cậu buồn cười tới mức tỉnh cả ngủ luôn.

quạc quạc quạc.

Otis ngu ngốc, hắn nghĩ ở đâu có biển ở đó có hải cẩu chắc?

Không có hải cẩu trên bờ biển tỉnh G!

Càng không có cá voi.

Gấu nhỏ nghịch ngợm không hề nói với Otis, thậm chí còn rất phối hợp rúc vào trong lòng Otis: "Được rồi, em muốn ăn hải cẩu, em đợi anh."

Nhìn gấu nhỏ làm nũng. Otis âm thầm quyết định bắt thêm nhiều một chút.

Trước khi đi làm nhiệm vụ, Kiều Thất Tịch đến nhà Center để chào tạm biệt Center. Phùng Kiêu cũng đến, nếu không hai người bạn khác loài sẽ không thể giao lưu được.

"Nhiệm vụ?" Center trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, dù sao hắn cũng từng là một trong những nhiệm vụ của Alexander, có thể tưởng tượng được nó nguy hiểm cỡ nào: "Tôi có thể biết nó là cái gì không? Liệu có nguy hiểm không?"

"Gâu gâu!" Chắc không đâu, đây chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi. Kiều Thất Tịch ngẩng cao đầu thể hiện nhất định phải tin tưởng sức chiến đấu của tui.

Sự chú ý của Center lập tức bị cậu thu hút: "Ừm, tao biết mày rất giỏi."

Vừa nói, anh vừa nhặt một miếng trứng rán trên bàn ăn lên, trước khi đút cho cậu còn hỏi Phùng Kiêu: "Được không?"

Phùng Kiêu muốn nói không, điều đó không phù hợp với quy định. Nhưng ngẫm lại đối phương ở nước ngoài chắc chắn cho Trứng Trứng ăn không ít...

Hắn chỉ đành gật đầu đau khổ, bởi vì hắn cũng không thể kiểm soát được Trứng Trứng.

"Xin lỗi, nội dung không thể nói cho ngươi biết, chỉ có thể nói, hệ số rủi ro không cao." Phùng Kiêu tiện thể lấy đối phương làm ví dụ : "Ít nhất không cao bằng nhiệm vụ ngầm."

"Thì ra anh cũng biết nhiệm vụ ngầm rất nguy hiểm?" Sau khi ăn xong, Center lấy khăn lau tay, trước đó anh nói anh ghét huấn luyện viên chó: "Các anh đang bóc lột giá trị của nó."

Phùng Kiêu: "Sao anh không nói rằng nó đang thể hiện giá trị của bản thân? Giống như tôi và đồng đội của mình, trừ khi trong tiềm thức anh không coi anh ấy là một sinh mệnh bình đẳng."

Center nghẹn: "..."

"Gâu." Được rồi, đừng tranh cãi nữa, có gì đáng cãi nhau đâu?

Center là nhà tư bản, còn sen hốt phân là người ưu tú trong ngành, cương vị mỗi người khác nhau.

Kiều Thất Tịch chen vào giữa hai người, liếm người này một tý liến người kia một tý hoàn toàn đóng vai trò là người hòa giải.

Việc hòa giải rất thành công, sắc mặt hai người bình tĩnh lại chỉ sau vài giây.

"Mày phải cẩn thận." Center xoa khuôn mặt Alexander bằng bàn tay vừa bị cậu liếm. Anh hôn lên trán cậu: "Tao thật lòng không muốn mày vất vả như vậy nhưng tao cũng rất tự hào về mày, Alexander."

Phùng Kiêu ưỡn thẳng lưng và nở một nụ cười mê người.

Đúng vậy, không ai có thể cảm thấy rằng phục vụ nhân dân là điều không đáng tự hào.

Ngoài cửa, Otis nheo mắt chờ đợi.

Hôm nay tuyết rơi, bông tuyết rơi trên lông mi của hắn, làm cho khuôn mặt hoang dã của hắn có chút mềm mại.

Kiều Thất Tịch không muốn hắn đợi quá lâu. Một lúc sau cậu bước ra, đứng trước mặt hắn và liếm những bông tuyết rơi trên mặt hắn.

Phùng Kiêu và Center chứng kiến ​​tình yêu của họ. Một người tỏ ra xúc động và ánh mắt có chút ghen tị, còn một người chưa từng trải qua cảm giác yêu đương.

Chỉ cảm giác như họ đang rúc vào nhau, đó quả là một hình ảnh dễ chịu.

Đồng thời cũng khiến người ta có chút tò mò, tình yêu là như thế nào?

Thời tiết ở tỉnh G ấm áp, cảnh sát Gấu Nhỏ cảm thấy sóng nhiệt thổi thẳng vào mặt mình ngay khi vừa xuống máy bay.

Nóng quá.

Nóng choáng váng, bây giờ không phải là mùa đông sao?

Vùng ven biển tỉnh G quả thực nóng bỏng như truyền thuyết.

Otis cũng nóng nhưng thích nghi nhanh, khả năng thích ứng của hắn tốt hơn con người.

Các thành viên của đội điều tra vụ án kỳ lạ đến đón máy bay lái một chiếc ô tô bảy chỗ, vừa vặn để ba người họ và hai con chó ngồi xuống.

Ngoài ra còn có chỗ để hành lý.

"Có mệt không? Để bọn Trứng Trứng ở phía trước, em ra ghế sau ngủ đi." Ngu Thiệu nói với Phùng Kiêu. Hai ngày này người này bàn giao công việc suốt ngày đêm, hôm qua gần ba giờ sáng mới ngủ.

Phùng Kiêu: "Không sao, vừa rồi trên máy bay em ngủ một tý rồi."

"Đừng cậy mạnh, nhanh ngủ đi." Ngu Thiệu nửa ép nửa đẩy Phùng Kiêu về hàng ghế sau.

Alexander cũng muốn nằm xuống nhưng đành phải nhường hàng ghế sau cho sen hốt phân. Thôi vậy, quầng thâm dưới mắt của sen hốt phân nhìn rõ lắm.

Đáng thương!

Nhân viên đội điều tra vụ án kỳ lạ nhìn thấy liền nghĩ quan hệ cấp trên-cấp dưới của họ tốt thật.

Anh vốn còn định nói về vụ án luôn trên xe nhưng thấy vậy nên thôi.

Nếu không thể trò chuyện với mọi người thì quan sát hai con chó ưu tú trong truyền thuyết.

Qua kính chiếu hậu, các đồng chí của đội điều tra vụ án kỳ lạ thấy chúng liếm nhau. Cả đường không nhàn rỗi tý nào.

Sau đó, một trong hai con chó nhìn chằm chằm tấm gương khiến họ rùng mình.

"..." Tài xế cảm thấy hai người bọn họ cùng hai con chó thật kỳ quái.

Vị trí của thành nhỏ Tân Hải ở khá xa xôi. Khi họ đến nơi thì trời đã tối, hoàng hôn trên biển rất đẹp.

Hai cảnh sát đến hỗ trợ còn mang theo hai con chó cảnh sát đi cùng, họ ở trong khách sạn rất bất tiện nên phải ở đồn cảnh sát địa phương.

Vì hôm nay đã quá muộn để hành động nên mọi người đã tập trung lại để họp và chuẩn bị nghỉ ngơi.

Kiều Thất Tịch và Otis lắng nghe tiếng sóng gần kề. Họ làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi. Họ nóng lòng muốn chạy bộ trên bãi biển.

Mặc dù huấn luyện viên đã cảnh báo không được ra ngoài chơi riêng nhưng nguyên văn lời nói của đối phương là: "Có rất nhiều kẻ ngoài vòng pháp luật trộm chó. Mày trông rất đẹp trai. Hãy cẩn thận với kẻ trộm chó, họ sẽ cho mày vào bao tải."

Cảnh sát Gấu Nhỏ không sợ: Otis sẽ cho phép chắc? Chỉ biết dọa tui.

Tất nhiên Otis không cho phép. Hắn không sợ trộm chó, ai đến hắn cắn luôn. Hắn không sợ gì ngoài súng.

Nửa đêm, hắn đưa Alexander đi chơi trên bãi biển, cùng gió biển và ngắm biển. Họ đi dọc theo bờ biển tìm kiếm hải cẩu.

Đánh hơi xung quanh những mỏm đá ngầm, cuối cùng Otis cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hắn quay đầu nhìn Alexander đang đi phía sau: Em có ngửi thấy mùi hải cẩu không?

Hắn nghi ngờ khứu giác của mình có vấn đề, nếu không tại sao hắn lại không ngửi được một chút xíu mùi hải cẩu nhỉ?

Kiều Thất Tịch vốn định đùa giỡn và làm khó Otis. Nhưng lúc này cậu lại không đành lòng.

Cậu có ý tốt nói dối Otis: Mùa này không có hải cẩu ở vùng biển này đâu, chúng đều đi nghỉ đông ở một nơi xa xôi rồi.

Có thật không?

Vậy thì hải cẩu ở đây kỳ lạ thật, Otis lẩm bẩm: Rõ ràng ở đây không lạnh.

Vâng, tất cả bọn chúng đều đang trốn ở một nơi rất xa.

Kiều Thất Tịch bước đến chỗ Otis, ngước nhìn những ngôi sao trên bầu trời và nói vui vẻ: Nhìn này, những ngôi sao ở đây giống với những ngôi sao mà chúng ta đã thấy trên biển trước đây.

Otis cũng ngẩng đầu lên, dòng suy nghĩ của hắn trôi theo giọng nói của gấu nhỏ. Hắn cũng nhớ lại những ngày tháng tuyệt vời sống trên biển.

Trở lại bãi biển hắn rất vui vẻ, điều hối tiếc duy nhất là hắn không bắt được hải cẩu cho gấu nhỏ ăn.

Kiều Thất Tịch không hề hối hận, cậu cảm thấy thật tuyệt khi có thể cùng Otis đi đến tận bây giờ. Thời gian sẽ không thuộc về họ mãi mãi.

Có lẽ lần sau sẽ là vĩnh biệt.

Tất nhiên, cậu sẽ không bao giờ thảo luận những điều tiêu cực này với Otis, và Otis cũng không phải lo lắng.

Ghen tị đối phương sẽ không suy nghĩ linh tinh giống con người.

Không, Otis cũng có rắc rối, nhưng rắc rối của hắn rất đơn giản và thực tế. Ví dụ như nếu không có hải cẩu thì lấy gì dụ dỗ Gấu Nhỏ hẹn hò cùng mình.

Hắn tìm kiếm khắp bãi biển thấy một chiếc tù và ốc biển khổng lồ tuyệt đẹp và đưa cho Gấu Nhỏ.

Kiều Thất Tịch nằm trên bãi biển, ghé sát tai vào miệng ốc biển, nghe một lúc rồi vui vẻ nói với Otis: Em đã nghe thấy tiếng hát của cá voi, nghe hay quá.

Ừm.

Otis biết gấu nhỏ không hề nghe thấy tiếng hát của cá voi, cậu chỉ nhớ về quá khứ mà thôi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gấu nhỏ sẽ mãi là đứa trẻ bé bỏng trong lòng Otis

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip