Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
15.

Mặc dù mỗi người đều cất giấu tâm sự riêng trong lòng, nhưng mọi người vẫn trò chuyện và cùng chuẩn bị đồ ăn.

Người trưởng thành tụ tập không thể thiếu rượu. Mỗi loại một chút hòa cùng nhau uống, đều có chút ngã trái ngã phải. Dư Cảnh Thiên nheo mắt lại dựa vào Lương Sâm ngồi, hai cánh tay nắm lại đặt lên đùi, rất cố gắng nghiêm túc nghe đối diện Lý Chính kể chuyện cười.

Ngồi cạnh bên tay trái chính là Từ Tân Trì. Mặc dù hôm nay thái độ của cậu có chút khác thường, không nói nhiều, nhưng ánh mắt luôn chăm chú nhìn Dư Cảnh Thiên, nhìn xem đối phương cần gì, liền lập tức lấy giúp.

Chuyện cũ ở Đại Xưởng đúng là nhiều đến nói không hết. Dư Cảnh Thiên có đôi khi sẽ mơ hồ nhớ lại một chút, nhưng phần lớn đều không rõ ràng. Thân thể có chút hướng bên trái nghiêng, đầu cũng mê man, cảm giác Lý Chính trước mặt từ một người biến thành ba người.

"Cộp."

Dư Cảnh Thiên không chống đỡ nổi, nghiêng đầu đập vào vai Từ Tân Trì.

"Ha ha ha ha ha ha!" Lý Chính một trận cười, "Cậu say rồi hả! Đầu cậu giống trái dưa hấu quá!"

Dư Cảnh Thiên mím môi, vừa định giơ tay lên đầu xoa xoa chỗ vừa bị đập tới, thì đã có một bàn tay to lớn tiến đến.

"Không sao chứ tiểu Thiên." Từ Tân Trì ánh mắt lo lắng.

"Không sao." Dư Cảnh Thiên lập tức kéo căng lên thần kinh, nhích về phía Lương Sâm.

"Tiểu Thiên có phải là buồn ngủ. Nếu không chúng ta nhanh chóng thổi nến đi." Lưu Tuyển đề nghị.

"Đúng, hôm nay uống hơi nhiều, nhanh ăn bánh gato rồi nghỉ ngơi đi." Lương Sâm tán thành.

Thế là đám bạn chuẩn bị cắm nến, để Dư Cảnh Thiên cầu nguyện xong liền đi nghỉ ngơi, nhưng bánh gato còn chưa có lấy tới, chuông cửa lại vang lên.

Lý Chính cảm thấy hơi kỳ lạ, giờ này còn có ai trở về?

Cho đến khi cậu mở cửa, đối diện là một bó hoa hồng lớn màu đỏ, phía sau là nụ cười đông cứng của La Nhất Châu.

"...... La, La Nhất Châu?"

Lý Chính lại há to miệng.

"......" La Nhất Châu tròn mắt nhìn, ánh mắt chuyển động đến trong phòng khách, một phòng đầy người nằm ngoài dự đoán của anh.

Ngoại trừ Dư Cảnh Thiên đang buồn ngủ, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Ồ, Nhất Châu cũng tới nữa?" Lương Sâm có chút ngoài ý muốn, cũng không có nghe Lý Chính nói tìm La Nhất Châu.

"Hoa hồng?" Lưu Tuyển nghi ngờ nhìn La Nhất Châu giống như một người bạn trai tiêu chuẩn.

Quả thực, người không rõ ràng về mối quan hệ giữa La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên, rất khó tưởng tượng khi nhìn thấy anh cầm một bó hoa hồng lớn đứng trước cửa nhà.

Ức Hiên vuốt lại cổ áo, nhanh chóng đi tới cửa.

"Cảm ơn Nhất Châu." Tự nhiên tiếp nhận hoa hồng trong tay đối phương "Đây là tôi nhờ Nhất Châu giúp tôi mua."

Ức Hiên dường như đang giúp La Nhất Châu giải vây. Lý Chính mắt liếc nhìn top 1 visual trước mắt, như vậy hiện tại vấn đề chuyển tới trên người cậu —— Cậu để La Nhất Châu mang hoa hồng đến làm gì?

Lương Sâm cùng Lưu Tuyển lẫn nhau liếc nhìn. Sóng điện não trong nháy mắt cộng hưởng với nhau.

Tình huống gì đây? Hoa hồng là La Nhất Châu đưa cho Ức Hiên? Vậy làm sao cố ý chạy đến nhà Dư Cảnh Thiên đưa?

Một mực không lên tiếng Từ Tân Trì đang vịn Dư Cảnh Thiên mơ mơ màng màng, ánh mắt di chuyển giữa mọi người, đột ngột đối mặt với ánh mắt của La Nhất Châu.

Nhưng hiển nhiên, La Nhất Châu nhìn chính là Dư Cảnh Thiên đang tựa ở trên người cậu.

*

Năm phút sau, Lý Chính chứng kiến thế nào là một diễn viên chuyên nghiệp.

"Ha ha ha, tất cả mọi người đều ở đây sao." La Nhất Châu nở một nụ cười quen thuộc, giọng điệu thân thiết nhu hòa, "Tôi xin đoàn làm phim nghỉ phép, đến hơi trễ, vẫn kịp Tony thổi nến chứ?"

Lương Sâm nghe được hai chữ đoàn làm phim, bừng tỉnh đại ngộ.

"Vẫn kịp, vẫn kịp! Còn chưa thổi nến đâu, tiểu Thiên em mau tỉnh lại, em xem một chút ai tới!"

Lương Sâm lắc nhẹ, Dư Cảnh Thiên mê mang ngẩng đầu, em nhìn thấy đứng ở trong đám người, là một thân ảnh hết sức quen thuộc.

Tất cả mọi người đang nhìn em.

Dư Cảnh Thiên không cảm giác được những ánh mắt đó. Em chỉ cảm thấy, La Nhất Châu nhìn mình ánh mắt thật ôn nhu, em bỗng nhiên cười ngốc , cánh tay mở ra, hướng về phía đối phương đưa tới.

"Nhất Châu ~"

Đi kèm với giọng mềm mại nũng nịu, Dư Cảnh Thiên bắt lấy tay La Nhất Châu, đầu cọ đến ngực đối phương.

Từ Tân Trì là người đầu tiên cảm thấy được sự bất thường. Cậu chăm chú nhìn trước mắt hai người đã dính cùng một chỗ, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

Lý Chính nhìn trước mắt Lưu Tuyển cùng Lương Sâm đang hoang mang, cùng Từ Tân Trì đáy mắt sóng ngầm phun trào, không biết vì sao cậu lặng lẽ chuyển dời sự chú ý của mình đến Ức Hiên bên cạnh.

Cậu vẫn đang ôm bó hoa hồng đỏ Macau, vẻ mặt đẹp trai lúc này cũng không có gì khác lạ. Lý Chính trừng mắt nhìn, cảm giác được sự bình thản của đối phương, giống như sớm đã quen.

*

La Nhất Châu ôm lấy đầu nhỏ của Dư Cảnh Thiên đang cọ cọ trên vai mình, ánh mắt quét một vòng người đứng trong phòng, cuối cùng nhìn đến Lý Chính.

"A! Chúng ta trước đưa cậu ấy về đi ngủ!" Lý Chính lập tức đi lên đến đỡ lấy một bên Dư Cảnh Thiên, ba người hướng về phía phòng ngủ.

Lý Chính đứng ở cạnh cửa, nhìn La Nhất Châu đem Dư Cảnh Thiên nhét vào trong chăn, trong lòng bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Cậu vừa đoán được, La Nhất Châu nói không trở lại hẳn chỉ là lừa Dư Cảnh Thiên, sau đó khiến cậu bất ngờ. Không ngờ rằng Lý Chính trước đưa cho La Nhất Châu một cái vô cùng bất ngờ.

La Nhất Châu xoay người, ánh mắt đối diện Lý Chính.

"Cậu......"

"Em không nói gì hết." Lý Chính nhanh chóng giải thích, "Chỉ cho là anh không về được, mới gọi mọi người cùng nhau đến mừng sinh nhật Tony."

La Nhất Châu hạ lông mày, lập tức nở một nụ cười bất đắc dĩ.

"Không sao, Tony có nhớ tới chuyện trước kia không?"

"Không nhớ rõ lắm. Cậu ấy chỉ nhớ rõ có liên quan đến anh." Lý Chính xoa cằm nhíu mày, "Có phải anh bỏ bùa cậu ấy không? Em cảm thấy cậu ấy còn ngốc hơn trước kia."

"Gì chứ." La Nhất Châu bị cái lý do này chọc cười, "Đi thôi, mọi người còn đang chờ."

Lý Chính có thể tìm đến những người này cũng là không dễ dàng. La Nhất Châu cũng thật lâu không thấy mọi người, ngồi xuống ăn bữa cơm, lại nói chuyện một phen, đến lúc mọi người đều buồn ngủ.

"Mọi người uống rượu không thể lái xe, nhà tiểu Thiên có phòng khách không? Có tiện cho chúng ta ở một đêm không?" Lưu Tuyển nhìn về phía Lý Chính hỏi.

"Có, mọi người tùy ý." Ở lâu tại nhà Dư Cảnh Thiên, Lý Chính cảm giác mình cũng giống như chủ nhà.

Lưu Tuyển vịn Lương Sâm lên lầu, ngồi phía ngoài cùng Ức Hiên đứng người lên.

"Tôi không uống rượu, tôi về trước."

"Đã trễ thế như vậy, một mình cậu được không?" La Nhất Châu ngồi tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên.

"Có cái gì không được, tôi là đàn ông con trai mà." Ức Hiên cười khúc khích, đi đến cửa trước chỗ nâng lên bó hoa hồng kia, "Cái này liền đưa tôi đi?"

Lý Chính cùng Từ Tân Trì đồng thời ném qua ánh mắt nghi hoặc. Trong phòng này chỉ sợ chỉ có Lương Sâm cùng Lưu Tuyển không biết hoa hồng La Nhất Châu là đưa cho Dư Cảnh Thiên.

"A......" La Nhất Châu có chút khó khăn, anh vừa định giải thích, Ức Hiên đổi một ánh mắt ôn nhu, "Tôi đều đưa cho anh nhiều như vậy mới thu về một bó, không quá đáng đi?"

La Nhất Châu rủ mắt xuống, nhẹ gật đầu.

"Trên đường cẩn thận."

Đưa Ức Hiên đi ra ngoài, La Nhất Châu quay người trở lại phòng khách, Lý Chính một bộ hóng chuyệt bát quái giữa anh cùng Từ Tân Trì.

"Nhất Châu, anh bây giờ ở đoàn phim nào vậy." Từ Tân Trì vẫn cười cởi mở, cho dù cậu nhìn ra được quan hệ giữa Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu, nhưng kia cũng là lựa chọn của Dư Cảnh Thiên, cậu cũng không muốn khiến cho mối quan hệ giữa mọi người trở nên căng thẳng.

La Nhất Châu rất nhanh liền tiếp nhận bậc thang của đối phương. Lý Chính ngồi trước bàn, nghe bọn họ trò chuyện liên quan đến đoàn phim, bỗng nhiên ngáp một cái.

"Em đi ngủ trước."

Phòng khách to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Thập Thất nói tiểu Thiên tại Canada gặp tai nạn ô tô, đã quên hết mọi chuyện." Từ Tân Trì suy tư thật lâu, vẫn là hỏi ra đến, "Cậu ấy trở về là tới tìm anh sao?"

La Nhất Châu hơi nhíu mày.

"Em ấy chỉ nói là, còn nhớ rõ tôi."

Mặc dù La Nhất Châu nói câu nói này ngữ khí cũng không nửa phần khoe khoang, nhưng Từ Tân Trì vẫn là thở dài.

"Anh phải chăm sóc tốt tiểu Thiên, " Trong ánh mắt của cậu lộ ra kiên định cùng nghiêm túc, "Cậu ấy hiện tại, chỉ có mình anh."

*

Náo nhiệt trong biệt thự trong nháy mắt trở về yên tĩnh. La Nhất Châu đơn giản dọn dẹp một chút, trở lại phòng ngủ, lúc đầu muốn nhìn Dư Cảnh Thiên sau đó tìm phòng khác nghỉ ngơi, nhưng ngoài ý muốn phát hiện đứa nhỏ đã dậy, ôm đùi, cúi đầu ngồi bên giường.

"YaoYao?" La Nhất Châu nhỏ giọng gọi em, "Sao em đã dậy rồi."

Dư Cảnh Thiên chậm rãi ngẩng đầu, một đầu tóc ngắn màu vàng trong bóng đêm khá dễ thấy, chẳng biết tại sao, đem ánh mắt em cũng phản chiếu sáng lấp lánh, giống như ánh sao trên trời.

Em bị cồn làm tê liệt, ngủ một chút đã tỉnh táo hơn, nhưng trạng thái vẫn chưa tốt hẳn. Trong miệng phát ra tiếng thì thầm, giống như tiếng chó nhỏ, La Nhất Châu tới gần em ngồi xuống.

"Sinh nhật vui vẻ." Đã qua mười hai giờ, là sinh nhật 21 tuổi của Dư Cảnh Thiên.

Đứa nhỏ nghe được câu chúc mừng dịu dàng kia, mắt sáng lên, nửa người trên lắc lư mấy lần, sau đó đứng người lên.

"La Nhất Châu, chúng ta cùng khiêu vũ đi!"

"...... A?" Một câu không đầu không đuôi để con mắt La Nhất Châu đều mở lớn một vòng.

"Nơi này quá nhỏ." Dư Cảnh Thiên vừa lẩm bẩm, vừa kéo La Nhất Châu hướng phòng khách chạy. Trước khung cửa sổ rộng rãi, bọn họ mặt đối mặt đứng đấy, cách một bức tường thủy tinh là khu rừng rậm rạm.

"Chỉ cần nhảy, vũ điệu của PD!"

Dư Cảnh Thiên duỗi ra một ngón tay trong không khí khoa tay mấy lần, đáy mắt đều mang theo ánh cười ngốc nghếch.

La Nhất Châu đầu tiên là sửng sốt. Lập tức cũng cười theo.

"Em còn nhớ rõ động tác sao."

Xem ra em đã nhớ lại sân khấu hợp tác cùng HLV. Đã lâu không có lại nhảy bài này, La Nhất Châu chỉ nhớ rõ mấy động tác chính.

Dư Cảnh Thiên suy nghĩ, nắm tay nâng quá đỉnh đầu, sau đó một bên dậm chân một bên xoay quanh.

"Ha ha ha ha ha......" La Nhất Châu bị bộ dáng ngu ngơ của em chọc cười.

Dư Cảnh Thiên lại chuyển vài vòng, sau đó nhảy đến trên ghế sofa bên cạnh, chân đạp lên đệm mềm, vừa nhảy vừa phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

La Nhất Châu sợ em ngã xuống, vội vàng đứng ở trước sofa, cánh tay nâng lên. Dư Cảnh Thiên coi là La Nhất Châu muốn ôm em, cười hì hì nhào tới.

"Cẩn thận!" La Nhất Châu ôm chặt lấy eo đứa nhỏ, đem người xoay một vòng.

Bàn chân tiếp xúc đến mặt đất, Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên mở to mắt.

"Một lần nữa!"

Dư Cảnh Thiên bay nhảy muốn La Nhất Châu lại ôm em.

Mặc dù ghế sofa cũng không có cao bao nhiêu, nhưng La Nhất Châu vẫn là thỏa mãn yêu cầu của đứa nhỏ, cánh tay hướng xuống xê dịch, vòng qua hông Dư Cảnh Thiên, đem người ôm trở lại ghế sofa.

Đứa nhỏ khoanh chân ngồi trên đệm, khẽ hé môi, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm La Nhất Châu.

"Anh trước kia cũng từng ôm em như vậy, đúng không?"

La Nhất Châu nhìn xuống, "Em nhớ lại sao."

Hai năm trước, sân khấu hợp tác với HLV. Mọi người đều tại chỗ nhảy trong bầu không khí sôi động đó. La Nhất Châu cũng không ngoại lệ, anh thậm chí ôm lấy Dư Cảnh Thiên bên cạnh xoay hai vòng, sau đó nhìn thấy đối phương ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng.

Dư Cảnh Thiên ngửa cổ, lộ ra xương quai hàm tinh tế.

"Em nhớ tới, anh là đồ nhát gan."

"Hả?" La Nhất Châu dựa tới, trong ánh mắt mang theo chút cường thế.

"Anh không dám hôn em, La Nhất Châu." Dư Cảnh Thiên dùng ngữ khí có chút giảo hoạt trả lời, "Anh là đồ nhát gan."

Ánh mắt đảo qua đôi môi mềm mại kia, La Nhất Châu biết Dư Cảnh Thiên lại nhớ tới cái gì.

"Em là tiểu xấu xa."

Anh nhếch miệng cười, trước mắt tiểu xấu xa thật đúng là giống hệt trong trí nhớ .

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip