Kỳ thực hắn không biết từ khi nào trong lòng có tâm tư với Diệp Vân Đình, có thể là lúc y ngâm mình trong nước lạnh, chỉ vì muốn tranh thủ cơ hội ra ngoài lấy thuốc; cũng có thể là khi y sốt cao, tỉnh lại vẫn còn trăn trở tình hình Bắc Cương... Thời gian bọn họ quen biết chưa lâu, nhưng ở chung với nhau rất hoà hợp, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy trái tim rung động.
Lý Phượng Kỳ đặt tay lên ngực, cảm nhận được trái tim tim đang đập mạnh trong lồng ngực, thôi thúc không yên.Trong Mẫu Đơn đình* có câu: "Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, càng ngày càng sâu đậm."*Mẫu Đơn đình: là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc. Nội dung chủ yếu của Mẫu đơn đình là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.Bây giờ vừa hợp với tâm tình của hắn.Lý Phượng Kỳ cụp mắt, lông mi che đi cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt. Hắn di chuyển xe lăn tới bên giường, cánh tay mạnh mẽ chống lên giường, rồi nâng người lên.Khi vị trí bên cạnh trùng xuống, Diệp Vân Đình phục hồi lại tinh thần, thấy Lý Phượng Kỳ ngồi bên cạnh.Hắn mặc bộ trung y màu trắng, vạt áo nới lỏng, cổ áo theo đó mà mở rộng, lộ ra lồng ngực cường tráng.Diệp Vân Đình chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng dời tầm mắt. Nghĩ lại lúc trước ngủ cùng nhau, y còn chui vào chăn của Lý Phượng Kỳ....càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, vội vàng dịch vào bên trong giường.Cái đó... chắc không tính là khinh bạc hắn đâu đúng không?Diệp Vân Đình đứng ngồi không yên, y thấy nếu không hỏi rõ ràng chắc chắn sẽ không tài nào ngủ được. Y cân nhắc câu chữ, hắng giọng một cái, nói: "Ban ngày Vương gia nói vậy là có ý gì? Ta nghĩ mãi không hiểu, mong Vương gia nói rõ."Lý Phượng Kỳ đang sắp xếp chăn gối, nghe vậy lập tức dừng lại, thẳng người lên, nghiêng người nhìn y: "Hả?"Từ chóp mũi phát ra một tiếng "Ừ" , trầm thấp nhưng mềm mại, mang theo chút ái muội.Diệp Vân Đình cảm thấy mình bị chuyện ban ngày kích động, hiện tại Lý Phượng Kỳ làm gì cũng khiến y nghĩ này nghĩ kia.Tay y giấu dưới chăn, cầm lấy lớp vải thêu hoa bọc ngoài bình nước, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn tiếp tục hỏi: "Vương gia ban ngày nói mình không thích nữ nhân, vậy có phải Vương gia.. thích nam nhân không ?"Lý Phượng Kỳ kéo chăn đến thắt lưng, nửa người trên thả lỏng dựa trên gối mềm, cách một khoảng nghiêng người nhìn y: "Ừm."Tư thái hắn ung dung bình tĩnh, khiếp Diệp Vân Đình cảm thấy bản thân có chút giả tạo. Y nhíu mày suy nghĩ xem có nên hỏi tiếp không, lại nghe nam nhân bên cạnh nói tiếp: "Đại công tử yên tâm, mặc dù ta yêu thích nam nhân, nhưng không phải đối với nam nhân nào cũng động lòng. Lúc trước ta ở trong quân doanh, cùng ăn ngủ với các huynh đệ, trong mắt ta không có khác biệt gì."Diệp Vân Đình nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: "Là ta suy nghĩ lung tung.""Cũng không hẳn lung tung đâu." Lý Phượng Kỳ thấy vẻ mặt thả lỏng của y, nhịn không được muốn trêu chọc thêm. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Vân Đình, hắn không nhanh không chậm nói: "Đại công tử với mấy người thô lỗ đó không giống nhau."Diệp Vân Đình: ? ? ?Y mở to mắt kinh ngạc nhìn Lý Phượng Kỳ, hiển nhiên còn chưa hiểu ý của hắn. Hoặc hiểu, nhưng không thể tin được.Nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ nóng, Lý Phượng Kỳ nói đến đó, thân thể trượt xuống, làm bộ dáng muốn đi ngủ: "Không còn sớm nữa, đại công tử cũng nghỉ sớm đi."Nói xong quay người, đưa lưng về phía Diệp Vân Đình.Diệp Vân Đình nhìn chằm chằm gáy của hắn, nghĩ thầm người này nhất định đang cố ý.Hành vi quá xấu xa.*Diệp Vân Đình cả đêm ngủ không ngon, nghĩ đến lời nói không rõ ràng của hắn, trằn trọc trở mình suy tư, quay đầu lại thấy Lý Phượng Kỳ đang ngủ yên ổn, trong lòng càng bực bội, Lý Phượng Kỳ chắc chắn cố ý nói như vậy, hắn muốn giáo huấn y vì cứ muốn tìm hiểu kỹ mọi chuyện. Nếu Lý Phượng Kỳ thật có ý với y, sao có thể ngủ ngon lành như thế?Vậy nên y cũng không xoắn xuýt nữa, kéo chăn lên chìm vào giấc ngủ.Sau đêm nay, giữa hai người không khác lúc trước, nhưng lại như có chút thay đổi.Diệp Vân Đình tự thấy bản thân ngay thẳng, chỉ coi Lý Phượng Kỳ đang đùa giỡn y. Lý Phượng Kỳ dường như trêu đến nghiện, ở chỗ không người sẽ đùa giỡn y hai câu, đến khi y bắt đầu cảm thấy khó chịu sẽ thản nhiên bỏ đi. Diệp Vân Đình muốn giận cũng không được, nếu thật sự so đo, giống như y lòng dạ hẹp hòi vậy.Vì thế y chỉ đơn giản không để ý đến Lý Phượng Kỳ nữa, nếu Lý Phượng Kỳ nói điều gì mờ ám hay có vài động tác ám muội, y sẽ coi như không phát hiện, để hắn bỏ đi.Trong lòng thầm nghĩ chờ người này thấy y không hưởng ứng, chắc chắn sẽ mất hứng thôi.Như vậy chớp mắt ngày qua ngày đã đến hai mươi tám tháng tám, là ngày vợ chồng Tề quốc công đến phủ thăm hỏi.Diệp Vân Đình thức dậy như thường ngày, cầm lấy quần áo bên giường mặc vào, nhưng Lý Phượng Kỳ đã giữ tay y lại. Nam nhân dựa vào đầu giường, nâng cằm lên, cười nói: "Hôm nay Tề quốc công tới chơi, mặc cái này không hợp.""?" Diệp Vân Đình nhíu mày: "Vậy mặc cái gì?"Y phục của y không nhiều, chất liệu và kiểu dáng cũng không khác nhau bao nhiêu."Ngũ Canh." Lý Phượng Kỳ lên giọng gọi một tiếng.Bên ngoài Ngũ Canh nghe tiếng, nâng mấy hộp gấm tiến vào."Ta sai người làm gấp, ngươi thử xem có vừa người không." Lý Phượng Kỳ nói.Ngũ Canh nghe vậy xếp mấy hộp gấm lên bàn, mở nắp để y lựa chọn: "Tổng cộng may mười bộ, nhưng vì thời gian gấp gáp nên chỉ mới hoàn thiện hai bộ."Diệp Vân Đình cúi đầu nhìn y phục bên trong hộp gấm, một bộ màu trắng bạc, một bộ màu tím sẫm. Bộ màu trắng thanh lịch, trường bào trần lông nhưng không quá nặng, bên ngoài là áo choàng màu xám khói, bên trên vẽ một bức tranh thuỷ mặc tao nhã. Bộ y phục màu tím sẫm nhìn còn cao quý hơn, lớp vải lót bằng lông thú mềm mại, bên ngoài là lớp lụa cao cấp, cổ áo gấp nếp, lộ ra đường viền màu đen. Ngoài ra, còn có một áo choàng lông cáo màu đen, giày vải, phát quan* ngọc bội đi kèm, từ trên xuống dưới đều đầy đủ, hiển nhiên là người dặn dò có lòng.*phát quan: trang sức cài búi tóc trên đầu.Diệp Vân Đình suy nghĩ chốc lát, chọn bộ màu tím. Nếu mặc để gặp khách, không nên chọn y phục quá mộc mạc.Y cầm lên quần áo, nói cám ơn với Lý Phượng Kỳ.Lý Phượng Kỳ lúc này đã ngồi dậy trên giường, ung dung thong thả chỉnh trang y phục, ống tay áo tuột xuống lộ ra một đoạn xương cổ tay tinh xảo.Hắn nheo mắt lại, nhìn Diệp Vân Đình cười: "Đây là ta nhận lỗi cho buổi tối hôm trước, ta trong quân doanh đã lâu, có chút lỗ mãng, mong đại công tử không trách tội." Tối hôm trước rõ ràng chỉ là lời nói gây hiểu nhầm, nhưng bây giờ nghe những lời này, có chút dây dưa triền miên, dường như tối hôm đó đã có chuyện xảy ra.Diệp Vân Đình không muốn vướng vào việc này, mím môi, sắc mặt bình thản nói: "Vương gia quá lời."Dứt lời mang y phục ra thay sau bình phong.Hai người này ngươi tới ta đi, lời nói mang thâm ý, Ngũ Canh đứng cạnh nghe, nội tâm dậy sóng, trên mặt lại giả bộ mình nghe không hiểu gì. Hắn cúi thấp đầu xuống, ánh mắt lặng lẽ liếc lên trên, nhìn Vương gia, lại nhìn bức bình phong. Lòng thầm cảm thán, chân Vương gia bị như vậy, nhưng vẫn mạnh mẽ không yếu, không hổ là Vương gia!Diệp Vân Đình thay y phục đi ra, thấy ánh mắt Ngũ Canh có chút kỳ quái.Y hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn mình, không rõ nói: "Không hợp sao?"Ngũ Canh chân chó biểu tình lộ hết trên mặt: "Đặc biệt thích hợp, Vương phi mặc bộ này giống như tiên nhân hạ phàm! Nếu ở bên ngoài có cô nương nào nhìn thấy, sợ sẽ không thể động đậy."Ngôn ngữ biểu cảm, động tác của hắn quá mức khoa trương, Diệp Vân Đình nhíu mày, nhìn về phía Lý Phượng Kỳ.Y thấy vẫn là Vương gia đáng tin hơn.Lý Phượng Kỳ liếc mắt nhìn Ngũ Canh, gật đầu nói nói: "Ngũ Canh chưa từng đọc sách, trước giờ khen người chỉ nói hai câu kia, tuy có chút thô nhưng cũng có lý. Y phục này rất thích hợp."Hắn không nói quá, Diệp Vân Đình mặc bộ này vô cùng đẹp. Bình thường y hay mặc y phục màu trắng, lộ vẻ thanh nhã ôn nhuận. Bây giờ mặc một bộ màu tím hào hoa phong nhã, như hồng mai trong tuyết, thiêu đốt lòng người.Nghe Lý Phượng Kỳ nói vậy, Diệp Vân Đình mới yên lòng.Y gọi Quý Liêm thu dọn quần áo, chờ Lý Phượng Kỳ thay xong y phục cùng đi ra tiền viện.—— hạ nhân đến báo, một nhà Tề quốc công đã chờ trước sảnh.*Sảnh trước, Diệp Tri Lễ uống hết hai chén trà nhỏ vẫn chưa thấy người muốn gặp, hắn đặt mạnh chén trà lên bàn, mặc dù e ngại đang ở vương phủ không nói lời chỉ trích, nhưng sắc mặt nhưng cũng không dễ nhìn.Ân Hồng Diệp ngồi bên người hắn, nhìn liếc qua nha hoàn đang cúi đầu, không vui nói: "Chúng ta đã ở đây đợi nửa ngày, nhưng không thấy bóng dáng Vương gia Vương phi, hay là do hạ nhân các ngươi lười biếng, còn chưa đi thông báo?""Phu nhân thứ tội, nô tì đã thông báo rồi. Chỉ là bình thường canh giờ này, Vương gia và Vương phi mới vừa thức dậy..." Nàng ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Ân phu nhân, không dám nói nữa.Các nàng vốn là người trong cung đưa tới, không được Vĩnh An vương tín nhiệm, thường ngày mọi chuyện trong phòng đều không được phép vào. Các nàng đã đi thông báo, nhưng hạ nhân bên trong cũng chỉ nói một câu "Vương gia Vương phi vừa mới dậy, bảo bọn họ chờ một chút", cũng không nói tiếp nữa.Họ đâu dám nói lại như vậy, âm thầm chịu đựng khinh bỉ từ hai bên.Ân Hồng Diệp nghe vậy càng lúc càng không vui, nàng chịu không nổi tức giận, âm dương quái khí* trào phúng nói: "Quả nhiên là lúc này không giống ngày xưa ."*âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.Vừa dứt lời, liền nghe một người nói: "Ân phu nhân ở Vương phủ uống hai chén trà nhỏ đã hiểu thêm chân lý."Ân Hồng Diệp theo tiếng nhìn lại, thấy Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình cùng nhau xuất hiện. Hai người cùng mặc y phục màu tím, một người tím đậm, một người nhạt hơn. Ngay cả ngọc bội trên thắt lưng cũng là ngọc bội đôi.Nàng nheo mắt một cái, kéo nhi tử còn đang sững sờ cùng Diệp Tri Lễ đứng dậy hành lễ. Tuy rằng hành lễ ngay ngắn, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Trà trong vương phủ tuy là trà ngon, nhưng uống hai chén rồi có chút ngán."Chỉ kém nói thẳng bọn họ thất lễ với khách.Lý Phượng Kỳ hờ hững liếc nhìn nàng: "Nếu phu nhân không thích, vậy uống ít chút." Dứt lời giơ tay, sai người đem trà đi, tiện thể đuổi đi mấy người kỳ quái.Không nghĩ hắn hành động không nể mặt mũi như vậy, Ân Hồng Diệp biến sắc, còn muốn nói, lại bị Diệp Tri Lễ ấn lên cánh tay. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ yên tĩnh lại, lườm Diệp Vân Đình một cái.Diệp Tri Lễ giữ được bình tĩnh, nâng lên gương mặt phụ tử ấm áp, ôn hoà nói: "Ta với Vân Đình đã lâu không gặp, có vài lời muốn nói, Vương gia có thể để phụ tử chúng ta nói chuyện riêng được không?"Lý Phượng Kỳ cau mày, ngón tay không kiên nhẫn gõ trên tay vịn xe lăn, cảm thấy Diệp Tri Lễ quả nhiên không hiểu rõ tình thế."Tề quốc công muốn cùng Vương phi nói chuyện riêng, còn hỏi ta có đồng ý hay không?" Hắn trào phúng cười một tiếng: "Ta nghĩ Tề quốc công lầm một chuyện. Quy củ Vĩnh An vương phủ có thể không giống với Tề quốc công quý phủ." Hắn giơ tay lên chỉ: "Vĩnh An vương phủ bây giờ có ba chủ nhân, ngoại trừ mẫu thân cùng ta, chính là Vân Đình."Hắn nhìn vẻ mặt tím như gan lợn của Diệp Tri Lễ, không nhanh không chậm tiếp tục hỏi: "Tề quốc công hiểu ý ta không?"Diệp Tri Lễ sao có thể không hiểu, Vĩnh An vương đang muốn nói cho hắn biết, Diệp Vân Đình là chủ nhân trong vương phủ, hắn muốn cùng Diệp Vân Đình nói chuyện thì phải tự hỏi Diệp Vân Đình.Đây là muốn người làm cha như hắn, phải thấp giọng cầu xin con trai.Thật khinh người quá đáng!***********Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip