[Quần Tú] Ghen là một chuyện lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thiệu Quần cảm thấy Lý Trình Tú gần đây có chút không đúng lắm.


Không biết từ khi nào bắt đầu, Lý Trình Tú đổi một ngày ba bữa thành một ngày bốn bữa ăn, mỗi bữa đều thêm cá thịt thức ăn không nói, mỗi ngày đều làm thêm bữa ăn khuya, sắp ngủ còn phải buộc Thiệu Quần uống một ly sữa bò.


Trừ điều này ra, Thiệu Quần cảm giác Trình Tú luôn trộm quan sát hắn.


Giống như bây giờ, Thiệu Quần đang cởi nút áo sơ mi, dư quang liền liếc thấy Lý Trình Tú dựa ở cửa, lộ ra nửa gương mặt nhìn chằm chằm mình.


Thiệu Quần bị nhìn thấy sợ hãi trong lòng, hắn thầm nghĩ mình gần đây đúng hạn đi làm đúng giờ tan việc, vừa không cùng bọn Lý Văn Tốn ăn uống vui đùa, cũng không cùng Giản Tùy Anh rượu chè đàng điếm , đơn giản là đàn ông tốt tuyệt đối không có điểm xấu nào, lấy lại bình tĩnh, hắn đi tới dò xét Lý Trình Tú, "Vợ, làm sao vậy? Anh nhìn em lâu thế làm gì?"


Lý Trình Tú thu hồi ánh mắt, chỉ để lại một câu "Em quá gầy" liền đi ra phòng khách.


Thiệu Quần bị Lý Trình Tú đánh giá bất ngờ làm cho có chút mê man, Trình Tú đây là chê mình dáng người không tốt? Không đúng, Trình Tú không phải người xem mặt nhìn dáng người mà.


Mình quá gầy á?


Thiệu Quần chạy như bay đến trước gương thay quần áo, cởi ra hết đống quần áo mới mặc, xoay vòng mà quan sát bản thân tỉ mỉ.


Người trong gương da màu tiểu mạch khỏe mạnh, tứ chi thon dài có lực, vai rộng eo hẹp, bắp thịt rõ ràng, sống mũi thật cao, đường quai hàm sắc nét... Mình gầy á? Mình cũng không gầy mà...  Cảm giác mình còn có chút mập ấy chứ?


Mỗi ngày mình đều bị Trình Tú xem như heo đút một đống thức ăn, phải tìm chút thời gian đi tập gym mới được.


Thiệu Quần lắc đầu một cái, không hiểu Lý Trình Tú là có ý gì, trong lúc suy tư nghe được Chính Chính kêu ba ba, hắn một bên đáp lời một bên mặc lại quần áo.


Thiệu Quần đi tới cạnh bàn ăn, Chính Chính đang gặm một chiếc bánh bao.


Lý Trình Tú để cho hắn ngồi xuống, xoay người đi ngay phòng bếp bưng ra một chén canh gà đầy ắp.


Thiệu Quần nhìn canh gà trước mắt trong lòng sợ hãi, hắn cũng không biết mình có phải hèn hạ lắm không, trước kia hai người còn chưa hòa nhau hắn nằm mơ cũng muốn Trình Tú nấu cho mình ăn, bây giờ Trình Tú ngày ngày thay đổi các kiểu mà làm mình lại không quen, nhất là món canh gà này.. thật không muốn uống mà.


Thật ra thì bản thân canh gà không có vấn đề, thịt gà nuôi dưỡng tự nhiên kết hợp với măng khô, đảng sâm, hầm từ từ với lửa nhỏ, rắc thêm mấy hạt tiêu, uống vào trong miệng thơm nồng thuần hậu, dư vị ngon vô cùng. Thiệu Quần lần đầu rất thích uống, nhưng có thích uống cũng không thể mỗi bữa đều uống, uống gần hơn nửa tháng đi.


"Cái đó, Trình Tú à" Thiệu Quần nhận lấy bánh bao Lý Trình Tú đưa tới, "Chúng ta sau này thật ra thì không cần ăn thịnh soạn như vậy, một bữa ăn mà thôi, anh xem nào là thức ăn nào là canh, cũng sắp thành Mãn Hán toàn tịch rồi."


"Làm sao, em, không thích ăn?"


"Không phải, không phải, em đây là sợ anh mệt mỏi, chúng ta giống như trước đây, ăn đơn giản chút cũng tốt mà."


"Công việc của em quá cực khổ, cũng mệt mỏi đến gầy, ăn bổ một chút, " Lý Trình Tú vừa nói vừa gắp thịt bỏ vào chén cháo trước mặt Thiệu Quần, "Ăn nhanh đi, đều là món em thích ăn đấy."


"Em sao lại cảm giác mình mập lên?"


"Không có, em vẫn rất gầy, như vậy không tốt."


Thiệu Quần nhìn ánh mắt tha thiết của Lý Trình Tú, không nói ra lời từ chối nữa, nhắm mắt cùng Chính Chính ăn sạch sẽ bàn đầy đồ ăn.


Làm việc cho tới trưa, giờ cơm còn chưa tới, Lý Trình Tú đã xách hộp giữ ấm đến phòng làm việc của Thiệu Quần.


Cá om cà chua, thịt băm Tứ Xuyên, ngó sen xào, canh đậu hủ thịt sườn, khoai lang đỏ hầm, còn có một hộp trái cây đã cắt sẵn.


Thiệu Quần nhìn từng hộp nhỏ đựng thức ăn xếp thành một hàng trước mặt mình, nhận lấy đũa Lý Trình Tú đưa tới, cảm giác mình giống như một chiến sĩ cầm lên khẩu súng.


Lý Trình Tú cũng ngồi đối diện hắn, hai người bắt đầu ăn cơm.


Đây là ngày thứ mười lăm Lý Trình Tú mang cơm cho hắn.


Cho nên nhất định có điều gì đó không đúng. Trình Tú là dạng người gì, Thiệu Quần rất rõ ràng, anh sợ người khác nói lời ong tiếng ve, ở công ty luôn cùng mình duy trì  quan hệ "cấp trên — cấp dưới ", ngay cả buổi sáng đi làm mà cũng xuống xe trước một đoạn đường tự mình đi tới công ty, không phải chuyện công tuyệt đối sẽ không tới phòng làm việc của mình, chứ đừng nói là chủ động cùng nhau ăn cơm.


Ban đầu Thiệu Quần vui vẻ vô cùng, hận không được chiếu cáo thiên hạ, sau đó cảm thấy không đúng, cảm giác Lý Trình Tú giống như thay đổi thành một người khác. Hắn suy nghĩ chuyện này đã một tuần lễ, đầu cũng sắp thủng một lỗ, cũng không hiểu rõ tại sao.


"Vợ, anh làm sao vậy?"


"Ừ?"


"Anh như vậy, em thật có chút không quen, cảm giác cũng không giống anh."


"Đối với em tốt, không được sao?"


"Dĩ nhiên có thể, em cầu còn không được, nhưng là anh như vậy em cảm thấy đặc biệt dọa người."


"Em đừng nghĩ nhiều, nhanh ăn cơm đi, ăn xong, anh phải đi về làm việc."


Thiệu Quần hậm hực cầm đũa lên, nhấp một ngụm canh.


Thời gian nghỉ trưa Lý Trình Tú trở lại phòng làm việc của mình, Thiệu Quần suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cầm điện thoại di động lên gọi cho anh em tốt của hắn.


" A lô? Thiệu Quần?" Giọng của người đầu dây bên kia lộ ra một tia lười biếng, giống như đang trong giấc mộng bị người cưỡng chế kéo dậy, còn mang một chút không kiên nhẫn.


"Tùy Anh à, tại sao cậu vẫn còn ngủ? Đã bảo cậu đừng chơi bời quá độ cậu không nghe, cậu có phải người già đâu?"


"... Cậu mẹ nó có bệnh à, giữa trưa gọi điện thoại để nói cái này?"


"Không phải, chuyện là tôi có việc hỏi cậu." Thiệu Quần đem tất cả mọi biểu hiện khác thường của Lý Trình Tú nói cho Giản Tùy Anh, "Vợ cậu có như vậy không?"


"Vợ tôi... A, Lý Ngọc à, e hèm, vợ tôi đâu có nấu nướng chuyên nghiệp như vợ cậu."


"Trọng tâm tôi nói là chuyện này á?"


"Không phải Thiệu Quần, cậu có bị bệnh không, nếu Lý Trình Tú bắt đầu từ bây giờ cái gì cũng không làm, xem cậu như không khí, cậu sẽ hài lòng? Cậu là đồ ngốc à, người ta đối với cậu tốt một chút cậu còn không vui?"


"Ai da, tôi không phải ý này..."


"Đừng này này nọ nọ nữa, tôi thấy cậu chính là rảnh rỗi, quấy nhiễu giấc ngủ của ông, cúp đây."


Giản Tùy Anh nói một không hai, cúp điện thoại cũng không kéo dài một giây, bên này Thiệu Quần một chữ còn chưa nói, bên kia điện thoại liền truyền tới âm thanh bận.


Thiệu Quần mắng một tiếng, lại gọi cho Triệu Cẩm Tân, nhưng vẫn không có người nhận, hắn gọi hết mấy lần, một lúc lâu rốt cuộc có một tin nhắn gửi tới —— đang cùng Lê thúc thúc bận bịu, chớ quấy rầy.


Anh em như tay chân cái rắm á, thời khắc mấu chốt không có thằng nào có thể nhờ vả.


Thiệu Quần giận đến ném điện thoại lên bàn, ném xong tiếp tục đỡ trán suy nghĩ chuyện của mình.


Ngày thứ hai mươi Lý Trình Tú khác thường, Thiệu Quần thấy canh gà đã có điểm muốn ói; ngày thứ hai mươi ba, thật không muốn uống sữa bò trước khi ngủ; ngày thứ hai mươi lăm, thật ra thì bữa ăn khuya cũng không cần ngày ngày ăn; ngày thứ ba mươi, Thiệu Quần cảm thấy cơ bụng của mình đã không quá rõ ràng.


Tiếp tục như vậy không được, chồng không có cơ bụng không phải là người chồng tốt trong lòng vợ, dáng người cũng quan trọng giống như thể lực vậy.


Thứ sáu công việc kết thúc sớm, Thiệu Quần đưa Lý Trình Tú về nhà, ngay lặp tức đi tìm thẻ tập gym, ở phòng sách lật nửa ngày tìm cũng không có.


"Trình Tú! Anh có thấy thẻ của em không?"


"Thẻ gì?" Lý Trình Tú từ phòng khách đi tới.


"Em đầu năm cùng với Tùy Anh làm thẻ tập gym, còn chưa dùng qua mấy lần, sao lại không thấy đâu rồi."


"A?" Lý Trình Tú đi tới cùng hắn cùng nhau tìm trong mấy ngăn kéo, "Không có ở trong này sao?"


"Không có ở đây, em nhớ để đây mà..."


"Anh, anh không biết, hay là trước lúc sửa sang lại, bị Trà Bôi làm rơi dưới ghế sofa?"


" Mẹ kiếp, thứ phá gia này, em còn muốn đi vận động một lúc." Thiệu Quần bực tức nói.


"Em, không cần tập, như bây giờ, cũng rất tốt."


"Gần đây có chút mập."


"Không mập, còn có chút, gầy." Lý Trình Tú trở tay đóng vào một ngăn kéo.


"Thật à? Vợ không ngại em là được, em mập cũng là mập hạnh phúc." Thiệu Quần cười hì hì đưa tay kéo Lý Trình Tú đi về phòng ngủ.


Lý Trình Tú ngoan thuận đi theo sau hắn, đóng lại cửa phòng sách.


Hôm nay bộ tài vụ có chuyện, hai người không ăn chung cơm trưa, Thiệu Quần căn bản không cảm thấy đói, liền muốn thừa dịp thời gian này đi ra ngoài làm việc.


Hắn mới vừa đi tới phòng trà nước, liền nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh hai người nói chuyện kịch liệt, một người trong đó nghe còn có chút giống như Lý Trình Tú.


Hắn nhẹ nhàng bước đến trước cửa, cửa khép hờ, hắn quả nhiên thấy Lý Trình Tú, bên cạnh còn đứng một tiểu tử mi thanh mục tú. Thiệu Quần nhướng mày một cái, lòng nghĩ vợ mình cũng quá câu người đi, mới vừa muốn đẩy cửa ra tuyên cáo chủ quyền, đã nghe Lý Trình Tú mở miệng nói chuyện, trong thanh âm mang một tầng tức giận —— "Cậu đừng đụng đến Thiệu Quần nữa."


Thiệu Quần nghe sững sốt, tình huống gì đây? Người bên cạnh kia là ai?


Hắn thu tay về, lặng lẽ đẩy cửa ra thành một khe hở lớn, lúc này mới thấy rõ người đứng đối diện Lý Trình Tú.


Là bộ phận kế hoạch mới nhận sinh viên mới tốt nghiệp - Tiểu Tất, Thiệu Quần đối với cậu ta vẫn có chút ấn tượng. Tiểu Tất người ôn hòa khiêm tốn, ở trong nhóm người mới tốt nghiệp được nhận vào kia năng lực học tập và năng lực nghiệp vụ cũng số một số hai, qua thời kỳ thực tập liền trực tiếp làm phụ tá cho một nhân viên kỳ cựu nồng cốt trong đoàn đội, thỉnh thoảng cũng tham dự một ít hội nghị trọng yếu, làm một chút phương án kế hoạch, thỉnh thoảng cũng đi theo đoàn đội và Thiệu Quần cùng đi công tác xa.


Thiệu Quần trong bụng tò mò, Tiểu Tất và Trình Tú thì có liên quan gì chứ?


Hắn tỉnh bơ đứng ở cửa, nghe hai người bên trong tiếp tục trò chuyện.


"Anh là ai mà ở chỗ này quơ tay múa chân với tôi?" Thanh âm trẻ tuổi này là của Tiểu Tất.


"Tôi, là Lý Trình Tú ở bộ phận tài vụ, tôi..."


"Anh cũng thích Thiệu tổng?" Tiểu Tất không nhịn được cắt đứt lời Lý Trình Tú, cậu ta chưa từng làm việc với Lý Trình Tú, ngược lại đã nghe chút lời đồn đãi bóng gió, cho là Lý Trình Tú chính là một người không có bản lãnh chỉ dựa vào quan hệ, có chút xem thường anh.


"Tôi thích..."


"Tôi nhìn anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi đi, lời cũng không nói được, dáng vẻ bảo sao làm vậy, Thiệu tổng sẽ vừa ý anh sao?"


Thiệu Quần nhíu mày một cái, Tiểu Tất này làm sao còn có hai khuôn mặt.


"Cậu ấy, cũng sẽ không thích cậu."


"Kia còn chưa chắc, tôi so với anh trẻ tuổi, so với anh thông minh, so với anh hiểu biết, còn so với anh có năng lực hơn, anh cảm thấy anh có thể hơn tôi sao?" Tiểu Tất cười nhạo một tiếng, có chút hùng hổ dọa người, "Tôi cũng đi theo anh ấy làm hết mấy hạng mục, thời gian ở chung so với các anh cũng nhiều hơn đi? Nói sao, Thiệu tổng nhiều tiền lại đẹp trai, một chút cũng không nhìn ra đã ba mươi, anh kém anh ấy nhiều như vậy, anh dựa vào cái gì thích Thiệu tổng chứ?"


Thiệu Quần nghe không vô nữa, đưa tay tính đẩy cửa.


"Dựa vào, dựa vào cậu ấy thích tôi!"


Lý Trình Tú giọng nói không lớn lắm, nhưng là từng chữ từng chữ mạnh mẽ, "Chúng tôi, đã kết hôn, cậu có thấy nhẫn cưới của cậu ấy chưa?"


Anh nâng tay lên, năm ngón tay giương ra, một chiếc nhẫn lẳng lặng đeo ở trên ngón áp út tay trái, "Một chiếc khác, ở chỗ này, cậu ấy đã kết hôn."


"Cậu ấy là, người yêu của tôi, thời gian ở chung với tôi, nhiều nhất, cậu ấy sẽ không thích cậu."


Thiệu Quần ngơ ngẩn, cảm giác một chùm ánh sáng ở trước mắt mình nổ tung, âm thanh pháo bông nở rộ ở bên tai tí tách vang dội, ngực như bị một viên đạn xuyên thấu, vết thương nở ra rất nhiều đóa hoa hồng, tràn đầy lồng ngực hắn, có thứ gì giống như nham thạch sắp phun ra ngoài.


Hắn đẩy cửa vào, hai người bên trong phòng cả kinh, Tiểu Tất kinh hoảng thất thố.


"Thiệu... Thiệu tổng, tôi..."


"Cậu ở chỗ này nói lung tung với người yêu tôi cái gì đó, làm sao, anh ấy không xứng? Cậu thì xứng?" Thiệu Quần liếc Tiểu Tất một cái, mặt lạnh dắt tay Lý Trình Tú ra khỏi phòng trà nước.


"Thiệu tổng..."


"Ngày mai không cần tới nữa."


Hai người trở lại phòng làm việc, Thiệu Quần vừa đóng cửa đã bưng mặt Lý Trình Tú hôn xuống.

"Thiệu Quần, thật ra thì, không cần đuổi cậu ấy." Lý Trình Tú nghiêng đầu né tránh, lại bị cứng rắn kéo ngồi ở trên đùi hắn.


"Nếu không phải em bắt gặp, em còn không biết có người nói anh như vậy." Thiệu Quần nhượng bộ, hôn lên gò má anh.


"Không, không sao."


"Vợ, anh làm sao biết cậu ta đối với em có loại tâm tư đó?" Thiệu Quần cố ý trêu chọc anh, một bên hỏi một bên vuốt ve đầu ngón tay Lý Trình Tú.


"Vòng bạn bè, của cậu ta, toàn là hình chụp em."


"Cái gì?" Thiệu Quần đời nào add wechat cấp dưới, tự nhiên cũng không biết chuyện này.


" Ừ, trước vì công việc, anh thêm cậu ta, cậu ta thích em, muốn cùng em ở bên nhau."


"Vậy không được, em đã cùng anh ở bên nhau."


" Đúng, đúng." Lý Trình Tú rất nghiêm túc gật đầu.


"Đúng rồi vợ, em hỏi anh nhé, "Thiệu Quần đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, " Anh gần đây tại sao lại làm nhiều thức ăn cho em ăn vậy, em thật không ăn nổi nữa."


"Ăn nhiều chút, mập một chút, sẽ không có người theo đuổi em nữa." Lý Trình Tú có chút ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu xuống.


Thiệu Quần phì cười, "Còn thẻ tập gym của em, thật là Trà Bôi làm mất?"


" Ừm, anh, không muốn em đi tập."


Thiệu Quần cười không dứt, phương pháp vợ nhà mình giải quyết tình địch tuyên cáo chủ quyền thật là quá đáng yêu, đáng yêu đến không nhịn được muốn ôm ôm vợ, hôn hôn vợ, xoa xoa vợ.


Thiệu Quần ôm Lý Trình Tú, dụi đầu vào trong ngực anh, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người anh, "Em mập thật rồi, không tin anh sờ một cái." Hắn vừa nói liền bắt được tay Lý Trình Tú bỏ vào trong quần áo mình, để ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên bụng mình.


"Ây da, vợ, anh đùa bỡn lưu manh, anh sờ em!" Thiệu Quần nhìn chằm chằm Lý Trình Tú, cười giảo hoạt.


"Em, là em..." Lý Trình Tú dùng sức nắm tay bỏ ra ngoài, lại bị vén lên vạt áo sơ mi, "Thiệu Quần!"


"Nghỉ trưa một giờ! Cách âm tốt vô cùng! Cửa cũng khóa kỹ!"


Thiệu Quần bế người đặt xuống mặt bàn, tiếp theo liền hôn xuống.


"Trình Tú, anh nói đúng, em là người yêu của anh, em vĩnh viễn là, " Thiệu Quần hôn theo gương mặt thanh tú của anh hôn lên mắt anh, "Trình Tú, gọi tên em."


"Thiệu... Thiệu Quần."


"Em yêu anh."


"Anh cũng, yêu em... Ưm!"


FIN.

Cre: http://eleanor-inapr.lofter.com/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip