[Muội Thúc/Quần Tú] Chuyện thường ngày ở ktx nam sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Bốn người cùng một phòng ký túc xá.

* Điềm Tân năm nhất, Thiệu Quần năm hai, Trình Tú năm ba, Lê Sóc năm tư.

1.

"Học trưởng Lê  ~~ chữ Hán này đọc thế nào vậy?"


"Học trưởng Lê~~ kể chuyện này cho em được không?"


"Học trưởng Lê. . . Em gặp ác mộng, không dám ngủ một mình, em có thể tới cùng anh ngủ chung không?"


"Học trưởng Lê ~~~ "


Thấy hai người kia cả ngày lẫn đêm ở trong nhà trọ dính lấy nhau, Thiệu Quần mặt coi thường, dùng giọng nói không lớn không nhỏ cười nhạt nói: "Hừ, trâu già gặm cỏ non."


Trên giường bên cạnh Lê Sóc nheo mắt, đặt cuốn truyện trong tay xuống bình tĩnh nhìn Thiệu Quần. Nhưng mà còn không đợi anh mở miệng nói chuyện, đã bị Triệu Cẩm Tân ôm. "Học trưởng Lê đừng để ý tới anh ấy ~~ anh hãy tha thứ cho anh của em là cẩu độc thân đi, anh ấy chẳng qua là hâm mộ ghen tị mà thôi ~ "


"Ai mẹ nó là cẩu độc thân? ! Vợ tao chẳng qua là đi hoạt động đoàn thể còn chưa về mà thôi! !"


" Được, chúng ta không để ý tới hắn. Cẩm Tân, anh kể chuyện cho em tiếp." Lê Sóc cười híp mắt nói.


...


Thiệu Quần cảm thấy nếu là lại tiếp tục cùng hai người không biết xấu hổ này đợi chung một chỗ, hắn rất có thể sẽ tráng niên mất sớm.


2.


"Tôi về rồi! Tôi mang thức ăn đêm cho mọi người đây. . ."


"Trình Tú anh cuối cùng cũng trở lại! !" Lý Trình Tú mới bước vào phòng ngủ liền bị Thiệu Quần phi tới ôm chặt lấy, thiếu chút nữa thì không đứng vững bị hắn đẩy ngã xuống đất."Trình Tú em nhớ anh muốn chết. . ."


"Không phải mới tách ra một hồi thôi sao. . ." Lý Trình Tú hơi đỏ mặt.


Anh lấy ra mấy cái đĩa bày thức ăn đêm ra, mà Thiệu Quần thì một mực ở bên cạnh ôm cổ anh, tựa như khiêu khích hướng Lê Sóc nhướng mày trách móc, toàn bộ vẻ mặt đều ở đây giải thích một câu: Thấy không? Tao cũng có vợ.


Lê Sóc mặt không thay đổi nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên phì cười một tiếng.


"Họ Lê kia, cười cái gì mà cười? !"


"Học trưởng Lê ~ có phải anh cảm thấy anh của em rất khả ái không? ~ "


"Có chút khả ái thật."


"Đệt! ! !"


Lý Trình Tú: Chuyện gì đã xảy ra?


3.


Ngày đó Thiệu Quần vốn là cùng Lý Trình Tú ghi danh tham gia một hoạt động ngắm sao, nhưng tin tức khí tượng lại nói buổi tối có thể sẽ trời mưa, kết quả hoạt động bị buộc hủy bỏ.


Hai người mang theo tâm tình thất vọng trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy một màn làm gò má Lý Trình Tú phừng đỏ, Thiệu Quần lửa giận bốc cao ba thước.


"Anh. . . Hai người sao lại đột nhiên trở lại vậy?" Triệu Cẩm Tân lập tức kéo qua một cái chăn từ bên cạnh đắp lên người Lê Sóc, thất vọng rũ lỗ tai nói: "Anh không phải nói tối nay cùng chị dâu không trở lại ngủ mà?"


"Cố ý trở lại bắt gian đấy, có được không?"


"Cậu thật đúng là rảnh quá." Lê Sóc mặt đầy bình tĩnh cài lại nút áo, hướng Lý Trình Tú khẽ mỉm cười: " Xin lỗi, tiểu Trình Tú, để cho em chê cười rồi."


"Nhỏ cái đầu mày ấy! !"


4.


Hơn nửa đêm Lý Trình Tú ngủ say, bỗng nhiên cảm giác có người chui vào chăn của mình, anh sợ hãi định há miệng hét lên, lại bị đối phương lấy tay che miệng.


"Đừng, là em."


"Thiệu Quần?" Lý Trình Tú mặt đỏ lên."Em qua đây làm gì?"


"Nhớ anh, Trình Tú, để cho em ôm một hồi, chỉ một lát thôi."


Nhưng là ôm một lúc hắn liền không an phận, Lý Trình Tú xấu hổ vì thứ đồ đỉnh ở phía sau, muốn đẩy ra Thiệu Quần, lại sợ đánh thức hai người giường đối diện. Mà khi anh còn đang do dự, tay của Thiệu Quần đã thăm dò tới.


"Trình Tú, đừng căng thẳng. . . Hai người bọn họ chắc chắn đã ngủ, chúng ta đừng phát ra âm thanh quá lớn là được. Có được không? Trình Tú, xin anh đó. . ."


Dưới sự dụ dỗ mềm mại mà cứng rắn của Thiệu Quần, Lý Trình Tú từ chối một hồi cũng mềm lòng. Mà đang lúc hai người đang ôm nhau, bầu không khí đang nóng dần, toàn bộ đèn trong phòng ngủ đột nhiên bị bật lên, Thiệu Quần sợ hãi hô to một tiếng "Đệt! !", nhảy cỡn lên.


Lê Sóc đứng cạnh chốt mở điện mặt đầy kinh ngạc, chỉ thấy anh lập tức lại tắt đèn, xin lỗi nói: "Thật là xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ tới có luận văn còn chưa viết xong, vốn là định chỉ mở đèn ngủ ở mép giường tôi, không nghĩ tới vô tình lại bật toàn bộ đèn phòng ngủ, hy vọng hai người không phiền lòng."


". . . Họ Lê kia, tao con mẹ nó khẳng định cùng mày bát tự không hợp mà! ! ! Nếu sau này tao còn ở trong phòng này, tao sẽ không mang họ Thiệu nữa! !"


Triệu Cẩm Tân mắt lim dim buồn ngủ: Học trưởng Lê đi đâu rồi. . . ? Ấy, anh, sao quần áo của anh lại xốc xếch vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip