☆Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tần Nam Dương nhìn thấy Lạc Thanh Từ, không rõ là cao hứng hay là không cao hứng, thế cho nên hắn mười phần biệt nữu khi đối mặt Lạc Thanh Từ.

"Hàng Long Thần Mộc đâu?" Tần Nam Dương lắc lư trước doanh trướng của Lạc Thanh Từ mấy vòng, sau đó mới xốc lên rèm vải đi vào.

Lạc Thanh Từ lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra, nhưng cũng không trả lời hắn, ngược lại hỏi: "Tình hình Long tộc thế nào?"

Lúc nàng tới, đám người Tần Nam Dương vừa mới trải qua giao tranh cùng Long tộc, khi họ đang đóng quân ở nơi này, thì một nhóm Long tộc đột nhiên cùng nhau tấn công đến, lửa rồng che trời lấp đất mà tới, đánh đến bọn họ trở tay không kịp.

Cho nên khi Lạc Thanh Từ đến, một đám người mặt xám mày tro ra nghênh tiếp nàng, còn có không ít đệ tử bị long viêm làm bỏng rát.

Tần Nam Dương bị Long tộc năm lần bảy lượt đánh lén mà không thể làm gì, đệ tử dưới trướng hắn liên tục trọng thương, bản thân hắn cũng gần như cạn kiệt tinh lực, trầm giọng nói: "Những con rồng kia đã hóa ma, thực lực đại trướng, phần lớn đều ở Kim Đan kỳ, còn có một số Thanh Long thực lực Nguyên Anh. Long tộc trời sinh có thể ngự không, lúc xuất hiện lặng yên không một tiếng động, trừ bỏ tu sĩ Nguyên Anh cùng Tiểu Thừa có thể trước bắt giữ động tĩnh, các đệ tử bên dưới hoàn toàn vô pháp báo động."

Vốn nghĩ rằng chất lỏng thần mộc có thể đối Long tộc tạo thành uy hiếp, xưa nay dây trói cùng lưới bắt rồng đều được ngâm qua thần mộc trước khi xuất trận, chỉ cần ra tay cuốn lấy thân rồng, chất lỏng xâm nhập, rồng liền chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Nhưng hiện giờ một nhóm Long tộc nhập ma dẫn đầu xung phong, cho dù bị thương, bằng vào ma khí bọn họ có thể đem thân rồng cùng sức mạnh tăng lên gấp bội phần, thực mau liền hủy hoại mọi thứ cản trở, giảo đến Tiên môn sứt đầu mẻ trán.

Tần Nam Dương tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng cũng chịu không nổi hao mòn thể lực liên tục như vậy.

"Cho nên ngươi cảm thấy thần mộc này có thể giải quyết khốn cảnh của các ngươi sao?" Trên đường tới đây, Lạc Thanh Từ đã đem chuyện Long tộc đột nhiên phản kích thương lượng cùng hệ thống, kỹ càng tỉ mỉ chải vuốt vấn đề, trong lòng nàng đã có biện pháp giải quyết.

"Không còn não luyến ái, ngươi tỉnh táo hơn hẳn." Hệ thống mở miệng nói một câu, nhưng đây cũng không phải lời trào phúng.

"Trước kia ta không tỉnh táo sao?" Lạc Thanh Từ đạm nhạt nói.

"Đều không phải, chỉ là quá quan tâm sẽ bị loạn." Hệ thống trầm mặc nói.

Nó nhịn không được nhớ tới trước đây, Lạc Thanh Từ mãn đầu óc chỉ có Tiểu Long Tử, nói chuyện ba câu hai lời đều không thoát khỏi rồng con, nếu không phải bị thiếu đi tình căn, sợ rằng chính là yêu khắc vào trong xương tủy, cả ngày ngươi nùng ta nùng, cũng không còn tâm tư đi làm chuyện khác.

Bên kia Tần Nam Dương thần sắc biến đổi, Lạc Thanh Từ hiện giờ so trước kia còn muốn lạnh lẽo, rõ ràng từ lúc nàng nhận Nguyễn Ly làm đồ đệ, nàng đã có chút chuyển biến tốt, vì cái gì mới không gặp một thời gian liền trở lại như cũ?

Tâm tình hắn càng lúc càng hỏng bét, hắn nhớ lại đoạn thời gian Lạc Thanh Từ theo Lạc Y cô cô luyện võ, tuy nàng vẫn là gương mặt đạm nhạt nhưng cũng chưa từng thật sự phớt lờ hắn. Thế nhưng sau khi nàng theo sư tôn luyện Tuyệt Tình Quyết, phảng phất biến thành một tòa khắc băng vô tình, thái độ đối hắn càng ngày càng lạnh, thậm chí là không thèm nhìn đến hắn, làm cho hắn vô cùng bất mãn, cho nên mới nơi chốn làm khó dễ nàng, nhưng trong thâm tâm hắn không bao giờ muốn nàng là dáng vẻ này.

Hắn cực kỳ không thích Lạc Thanh Từ như vậy, phảng phất cái gì đều không thèm để ý, cái gì đều cùng nàng không quan hệ.

"Nếu thần mộc không thể giải quyết, vậy ngươi có thể sao?" Tần Nam Dương là người tính cách nóng nảy, tuy rằng hắn có quan hệ tốt với Cố Chi Triều, nhưng bởi vì quý trọng Lạc Y cô cô, cho nên Lạc Thanh Từ mới là người khiến hắn để ý nhất.

"Ngươi cho rằng những ma long kia từ nơi nào tới?" Lạc Thanh Từ mặt không biến sắc, hỏi.

"Này còn phải hỏi, nhất định là tàn dư Long tộc ý đồ Đông Sơn tái khởi, không tiếc để tộc nhân phẩm giai thấp nhập ma, đảm đương tiên phong."

"Không tồi, nhưng tại sao Long tộc có thể sai khiến những ma long kia, làm bọn họ theo chiến thuật mà cùng các ngươi đối kháng?" Lạc Thanh Từ dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Long tộc bị tiêu diệt đến nay đã hơn 30 năm, họ vẫn luôn ẩn náo cẩn thận, một khi hiện thân chính là bị công kích, loại tình trạng như vậy, chỉ sợ không có bất kỳ rồng nào nguyện ý tiếp tục chịu đựng. Đều nói giặc cùng đường chớ đuổi, Tiên môn đem Long tộc bức đến loại tình trạng này, các ngươi có từng nghĩ đến kết cục xấu nhất không?"

Tần Nam Dương cũng không ngốc, lập tức minh bạch ý tứ Lạc Thanh Từ, vội vàng phản bác: "Không có khả năng, Ma tộc đã bị phong ấn, phía trước lỗ hổng đã được tu bổ, Ma tộc tứ tán cũng bị tru sát hầu như không còn."

Lạc Thanh Từ nghe vậy lạnh lùng cười, "Các ngươi tựa hồ đều quên mất, trước đây đại điển trạc trần, các đệ tử xuống núi lịch luyện đã gặp phải Bào Hào cùng Mắt Quỷ. Từ đó về sau, khắp Tiên môn không ngừng gặp phải ma vật. Tu Chân giới nhiều năm gió êm sóng lặng, lúc này Ma tộc xuất hiện liên tục, theo sát Long tộc đọa ma, ngươi nghĩ là trùng hợp? Hiện tại Long tộc ra tới, ma vật liền mai danh ẩn tích, ngươi không cảm thấy kỳ quái?"

Tần Nam Dương cân nhắc một chút, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên khó coi, "Long tộc so ai khác đều rõ ràng Ma tộc là mặt hàng gì, cùng ma hợp tác, chẳng lẽ không phải tự tìm tử lộ? Này cũng cứu không được Long tộc."

Lạc Thanh Từ nghe vậy ánh mắt càng thêm lạnh nhạt, "Người ở đường cùng sẽ làm ra chuyện gì, vô pháp đoán trước. Trận chiến này là do Nhân tộc gây ra, Long tộc tử thương hầu như không còn, trốn trốn tránh tránh khó có thể lại thấy ánh mặt trời, đổi thành ngươi, muốn được ăn cả ngã về không, cá chết lưới rách hay là ngồi chờ chết, chờ bị thần mộc tiêu diệt sạch sẽ?"

Tần Nam Dương đã thật lâu mới cảm nhận được trên người Lạc Thanh Từ loại lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt. Từng câu từng chữ nàng nói ra, đều khiến hắn toàn thân rét run.

"Ngươi....... Ngươi tấn giai?" Hắn phát hiện tu vi của nàng tinh tiến, thần sắc đại biến.

Lạc Thanh Từ đứng lên chậm rãi đi dạo ra ngoài cửa, "Ngươi thực kinh ngạc?"

"Không...... Không phải, ngươi chỉ là trở về cảnh giới cũ, ta có gì phải ngạc nhiên. Nhưng một phen lời nói này của ngươi thực sự buồn cười, trận chiến đồ long năm đó ngươi là người dẫn đầu Tiên môn, xuống tay tàn nhẫn nhất, thậm chí đồng môn gặp nạn ngươi cũng không cứu, hiện giờ liền có lương tâm rồi sao?"

Nói xong hắn có chút nghi hoặc, "Chuyện ngươi vừa nói, trong Tiên môn cũng không đến mức chỉ một mình ngươi nhận ra đi?"

Lạc Thanh Từ như cũ thực bình tĩnh, lời ra tới lại là nhất châm kiến huyết, "Lúc các ngươi nhìn thấy ma long, trong mắt các ngươi chỉ có lợi ích sau khi bắt được rồng. Lúc phát hiện chất lỏng thần mộc vô dụng, các ngươi nghĩ đến cũng không phải là một nhóm Long tộc không thể đánh bại, mà chỉ là tham dục."

Lời này khiến cho Tần Nam Dương á khẩu không thể phản bác, hắn không tự giác nhớ tới thời điểm dẫn theo rất nhiều đệ tử Thiên Diễn Tông xuống núi diệt rồng, chỉ vì để thỏa mãn ý đồ riêng.

Bọn hắn đích xác cũng không phải vì trừ hại an dân, chỉ nghĩ mau chóng tru sát Long tộc, bắt lấy lợi ích về túi mình. Thậm chí Long tộc nhiều năm vẫn luôn trốn tránh, hiện giờ đột nhiên trào ra tới, càng làm bọn hắn cảm thấy hưng phấn. Không chỉ có vậy, các Tiên môn đều nóng lòng muốn thử, nếu có ai thành công bắt được rồng, loại cảm giác mừng như điên kia sẽ triệt tiêu hết thảy tổn thất cùng nguy hiểm.

"Long tộc trong mắt các ngươi không phải nguy hiểm, là một khối thịt mỡ, khiến các ngươi thèm nhỏ dãi."

Lạc Thanh Từ hãy còn nói ra lời sấm sét, hung hăng bổ vào đỉnh đầu Tần Nam Dương, làm hắn hô hấp đột nhiên tăng thêm, thậm chí ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, nhưng nàng căn bản không thèm ngó đến hắn, chỉ là nhìn về trận pháp Tiên môn được bố trí nơi xa, trong mắt không có một tia cảm xúc, không buồn không vui, phảng phất là người ngoài cuộc.

Lạc Thanh Từ trước nay không để ý Long tộc dụ hoặc, nàng bản thân là một người vô dục vô cầu, cho nên nàng không cần.

"Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì."Tần Nam Dương đầu óc dần dần thanh minh, hắn thừa nhận Lạc Thanh Từ nói đúng, nhưng hắn chợt nhận ra một điều, Lạc Thanh Từ trước sau chưa một câu nhắc đến cách xử lý thần mộc.

"Hàng Long Thần Mộc chỉ có thể ở trong tay ta, ta có thể dùng nó đối phó Long tộc, nhưng giới hạn trong long tộc nhập ma mất đi lý trí. Còn lại, ta tuyệt đối sẽ không động tay."

Tần Nam Dương sắc mặt khẽ biến, "Đây chẳng lẽ là ý của sư tôn?"

Lạc Thanh Từ liếc mắt một cái, "Ta biết ngươi sẽ không nghe ta, đồng dạng, ta cũng không ưa gì ngươi. Nhưng để tránh cho đệ tử Tiên môn chết oan uổng, ta hy vọng đây sẽ là quyết định chung của chúng ta."

"Này quá vớ vẩn, đám người Tiên môn kia sẽ không đồng ý. Sư tôn cũng hạ lệnh, gặp rồng liền giết, ngươi muốn kháng lệnh?" Tần Nam Dương trầm khuôn mặt.

"Nam Dương sư huynh, chúng ta đánh cuộc đi." Lạc Thanh Từ đột nhiên nói.

Nghe nàng gọi mình sư huynh, Tần Nam Dương trong lòng giật mình, kinh ngạc hỏi: "Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc Long tộc cùng Ma tộc, không có quan hệ."

"Tại sao ta phải đánh cuộc với ngươi. Có thần mộc trong tay, chúng ta còn sợ Long tộc sao?"

"Ngươi nhớ rõ Lạc Y cô cô sao?" Lạc Thanh Từ tức khắc ném ra một câu, khiến Tần Nam Dương biến sắc mặt.

Hắn có chút khẩn trương, gấp giọng hỏi: "Ngươi vì sao sẽ nhắc tới cô cô?"

"Ngươi hẳn là biết được quan hệ giữa Lạc Y cô cô cùng sư tôn, ngươi còn nhớ không, cô cô sức khỏe vẫn luôn kém, linh lực thiếu hụt, cuối cùng chết bệnh. Ngươi biết vì sao cô cô thành như vậy không?"

Lạc Thanh Từ bình đạm lại mạc danh cất giấu sóng gió, làm Tần Nam Dương mơ hồ cảm thấy nàng muốn nói ra chuyện gì rất khó lường. Hắn biết rõ không nên hỏi, nhưng Lạc Y cô cô là người mà hắn kính trọng, hắn nhịn không được nói: "Vì sao?"

"Bởi vì cô cô cùng Long vương Hi Đan ở bên nhau, còn có hài tử. Người cùng rồng kết hợp sinh hài tử làm hao hết linh lực của nàng, cũng hao hết nàng nguyên khí."

Tần Nam Dương mở to hai mắt nhìn, đầy mặt không thể tưởng tượng, một phen lôi kéo Lạc Thanh Từ vào trong doanh trướng, kết giới cũng bày lên.

"Ngươi nói cái gì?"

Lạc Thanh Từ phất tay đẩy hắn ra, nàng đã sớm hạ quyết định, cục diện này đã loạn thành một đoàn, vậy nàng cũng nên nhân loạn mà quấy đến nó long trời lở đất.

Vì thế nàng dùng tư thái vân đạm phong khinh mà nói ra hết thảy sự thật, hậu quả thế nào, đợi nàng còn mạng trở về Thiên Diễn Tông lại tính, trước mắt nàng phải bằng mọi cách thay Nguyễn Ly dọn đường. Mà để Nguyễn Ly lấy lại uy chấn trong tộc, thuận lợi bước lên ngôi long vương, không cách nào tốt bằng để nàng ấy hủy đi Hàng Long Thần Mộc, chính tay hạ sát kẻ thù của long tộc, chính là nàng đây.

Tình tiết then chốt nhất của vở kịch, nếu không thể tránh thoát, thì cứ điềm nhiên mà tiếp nhận nó.

Trong lòng nàng luôn rất rõ ràng, một khắc kia nhìn Nguyễn Ly phá vỏ mà ra, mạng của nàng liền chú định thuộc về nàng ấy, trốn không xong chạy không thoát, lần này liền trực tiếp giao cho nàng ấy đi.

Đến lúc này, Tần Nam Dương mới cảm nhận được, ẩn sâu dưới đáy hồ lạnh lẽo kia chính là ánh mặt trời chói chang nóng rực, từ đầu tới cuối đem lý trí của hắn đốt đến không còn.

"Ngươi...... Ngươi phản rồi, phản rồi!" Hắn một chưởng đánh nát kết giới, tàn dư linh lực chấn ra ngoài, thẳng đem Từ Mộ Sơn cùng Viên Túc đứng gần đó đánh lùi về sau mấy bước.

Viên Túc ổn định thân hình, nhìn đến Tần Nam Dương chạy ào ra khỏi doanh trướng, lại thấy Lạc Thanh Từ thong thả ung dung đi ra ngoài, không khỏi hỏi, "Hoài Trúc tiên tôn...."

Lạc Thanh Từ giơ tay đánh gãy lời Viên Túc, "Hắn không có chuyện gì, chỉ là thế giới quan đã sụp đổ." Nói xong đồng dạng phiêu tán rời đi.

Chỉ để lại Viên Túc cùng Từ Mộ Sơn hai mặt nhìn nhau, Hoài Trúc tiên tôn nói vậy là có ý gì?

Đóng quân ở nơi này, ngoại trừ Thiên Diễn Tông, Huyền Ẩn Môn, còn có Nam Hoa Phái cùng một số đệ tử Tiên môn khác, trong đó dĩ nhiên có Tập Phong.

Khi các môn phái sôi nổi yêu cầu Lạc Thanh Từ lấy ra Hàng Long Thần Mộc, Lạc Thanh Từ đã thuật lại toàn bộ những gì vừa nói với Tần Nam Dương, dẫn tới hiện trường một mảnh xôn xao.

"Cố tông chủ rõ ràng đáp ứng đưa ra thần mộc, Hoài Trúc Quân lại chỉ muốn dùng nó ứng phó ma long, còn lại sẽ không nhúng tay, đây là đạo lý gì?" Nhị trưởng lão Nam Hoa Phái nhíu mày chất vấn nói.

"Ta đưa ra đạo lý, đã rất rõ ràng. Chuyện Long tộc nhập ma có kỳ quặc, chờ các tông môn cùng nhau điều tra rõ chân tướng lại nói. Nếu Long tộc thật sự hợp tác với Ma tộc, đến lúc đó, thần mộc cũng cứu không được các ngươi." Lạc Thanh Từ lẳng lặng ngồi ở vị trí chủ tọa, mở miệng nói.

"Vớ vẩn, Long tộc hiện giờ hung hăng ngang ngược, thế nhưng chủ động phạm tới trên đầu chúng ta, thậm chí không ít bình dân bá tánh bị chúng giết hại, Hoài Trúc Quân mang theo thần mộc lại không chịu đi giết rồng. Thiên Diễn Tông các ngươi không muốn đưa ra thần mộc thì nói thẳng, hà tất làm bộ làm tịch, trêu chọc chúng ta." Tập Phong nhìn Lạc Thanh Từ, quả thật là kẻ thù nhìn nhau đỏ mắt, thập phần không khách khí.

Lạc Thanh Từ nghe vậy lập tức vỗ bàn đứng lên, gắt gao nhìn Tập Phong, thẳng đến khi hắn bị khí tràng của nàng áp cho sắc mặt trắng bệch, nàng mới bình tĩnh mà nhìn xung quanh.

"Ta đã nói rất rõ ràng, Nhân tộc, Long tộc ai mạnh ai yếu, các ngươi trong lòng hiểu rõ. Ma tộc, Long tộc, cái nào nặng cái nào nhẹ, các ngươi cũng nên rõ ràng. Giữa tính mạng hàng ngàn hàng vạn đệ tử Tiên môn vô tội, cùng lòng tham của các ngươi, cái nào quan trọng hơn, ta cũng không cần nhiều lời."

"Hoài Trúc Quân không sợ Long tộc mượn thế tiến lên, thực sự cùng Ma tộc cấu kết sao?" Trưởng lão Huyền Ẩn Môn đồng dạng chất vấn.

Ánh mắt Lạc Thanh Từ rơi thẳng lên người hắn, từng câu từng chữ nói năng có khí phách: "Nếu thật là như vậy, ta có thể đồ sát long tộc một lần, cũng có thể đồ sát long tộc lần thứ hai."

Nàng thanh âm cũng không cao, chính là như vậy vừa nói, làm tất cả mọi người chấn động.

Ngay sau đó nàng vươn tay phải, Hàng Long Thần Mộc ở phía trên lòng bàn tay nàng xoay quanh, ánh mắt mọi người đều không tự chủ dừng ở thần mộc, trong mắt đều lóe lên tia cực nóng.

Lạc Thanh Từ trầm giọng nói: "Ta đã nói đến tận đây, nếu ai còn có ý kiến, muốn lấy Hàng Long Thần Mộc này, chỉ cần có đủ bản lĩnh, cứ việc tới lấy."

Tiếng nói vừa dứt, Lạc Thanh Từ tay trái đánh ra kiếm quyết, chậm rãi nâng lên. Linh kiếm của nàng đã gãy, nàng cũng không triệu ra linh kiếm, chỉ là trong phút chốc, một bóng kiếm trong suốt to lớn theo tay trái của nàng khởi thế, thong thả dâng lên.

Đồng thời một cổ gió lạnh thổi quét mà tới, thổi đến nàng một thân bạch y tóc dài ở trong gió không ngừng bay múa. Lạc Thanh Từ quanh thân khí tràng mãnh liệt mà ra, ngay cả Tần Nam Dương đã Tiểu Thừa cảnh cũng bị nàng ép tới trong lòng khó chịu.

Trong mắt hắn trào ra một cổ cảm giác thất bại, không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây đều bị Lạc Thanh Từ áp chế đến mức một câu cũng không dám nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị đồ long sát thần trong lời đồn đã phế đi, lại một lần dùng thực lực chính mình đem bọn họ đạp ở dưới chân.

Nàng lúc này giống như một vị thần đứng ở trên đỉnh núi, mắt lạnh mà bễ nghễ nhìn xuống thế gian.

Hệ thống nhìn Lạc Thanh Từ, cảm thấy nàng giờ khắc này cùng vị tôn thần trong trí nhớ hoàn toàn trọng điệp, trời đất sinh vạn vật, đại đạo mênh mông, thần cũng sẽ có tình, lần đánh cuộc này khó có thể dự liệu ai sẽ thắng. Nó trong lòng vui mừng đồng thời lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hâm mộ, nguyên lai không có tình căn, nàng cũng có thể làm đến tiêu sái lớn mật như vậy, đời trước nó thật sự đã quá cổ hủ rồi.

Hành động này của Lạc Thanh Từ tự nhiên giấu không được, rất nhanh toàn bộ Tiên môn đều biết được thái độ của nàng.

Tuy Cố Chi Triều trong bụng không muốn, nhưng Lạc Thanh Từ lý lẽ hoàn toàn đúng, mà thời điểm này lại không thể kinh động Thiên Cơ Tử, hắn cũng không còn cách nào. Hắn bất đắc dĩ đứng ra triệu tập Tiên môn điều tra việc phong ấn ma tộc, hành trình đồ long như cũ tiếp tục, nhưng có Lạc Thanh Từ tọa trấn, cục diện liền chuyển biến rõ rệt, hai bên đều duy trì trạng thái cân bằng vi diệu.

Sau khi Lạc Thanh Từ xuống núi, Tiên môn lại không một người thương vong, Long tộc cũng phảng phất bị Lạc Thanh Từ kinh sợ, hành tung càng thêm cẩn thận.

Mà ở nơi Vân Trung xa xôi, Tô Ngọc hồi lâu không gặp Nguyễn Ly, kích động đến tột đỉnh mà ôm lấy nàng, nhưng khi nhắc tới việc đồ long, cảm xúc của Tô Ngọc rõ ràng hạ xuống.

Nguyễn Ly so phía trước gầy đi rất nhiều, hiện giờ gặp lại sư tỷ, áp lực cùng chua xót nghẹn lâu trong lòng, tại một khắc này kể hết dũng đi lên. Nàng đầy ngập đau khổ cùng ủy khuất, không chỗ có thể nói, chỉ khi ở bên Tô Ngọc, nàng phảng phất mới có một nơi dựa vào.

Chính là nhìn đến Tô Ngọc như vậy, Nguyễn Ly cũng minh bạch tâm tình sư tỷ rất không xong, những lời muốn nói chỉ có thể hóa thành cái ôm, gắt gao ôm lấy Tô Ngọc.

"A Ly, muội gầy đi thật nhiều." Tô Ngọc hốc mắt đỏ lên, nàng ôm Nguyễn ly thân hình gầy guộc mảnh khảnh mà không khỏi đau lòng, tiểu sư muội so phía trước càng thêm thanh lãnh ổn trọng, nhưng ánh mắt rõ ràng là đầy ngập tâm sự.

Một tiếng A Ly đã từ lâu không nghe thấy, hiện giờ phát ra từ trong miệng Tô Ngọc, vô pháp ngăn chặn mà gợi lên xưng hô Trì Thanh dành cho nàng, suýt nữa làm Nguyễn Ly rơi xuống nước mắt.

Đời này nàng còn có thể nghe sư tôn gọi mình A Ly nữa không?

Nguyễn Ly chịu đựng chua xót, lắc lắc đầu, "Ta nơi nào gầy, nhưng ngược lại sư tỷ tiều tụy rất nhiều, gặp phải sự tình khó giải quyết sao?"

Chuyện Lạc Thanh Từ bị hủy đi tình căn, Nguyễn Ly cần thiết nói rõ cùng Tô Ngọc, bằng không chờ Tô Ngọc trở về tông môn, chỉ sợ muốn hiểu lầm sư tôn. Hiện giờ nàng lo lắng nhất, chính là Thiên Cơ Tử lại làm khó dễ Lạc Thanh Từ, nếu có Tô Ngọc ở đó, ít ra cũng có thể bảo vệ nàng ấy.

Tô Ngọc nghe vậy nhăn mày, nhìn đám người Tiêu Vân cách đó không xa, thấp giọng nói: "Chờ an tĩnh chúng ta lại nói. Nhưng mà sư muội, sư tôn mang theo Hàng Long Thần Mộc đi Nam Hải, sao muội không đi cùng sư tôn?"

Nhắc tới Lạc Thanh Từ, trái tim Nguyễn Ly lại đau đớn, nàng miễn cưỡng nói: "Đã xảy ra một số chuyện, ta hạ sơn trước sư tôn một bước, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới tìm sư tỷ."

Vào đêm, Nguyễn Ly đem toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh tại Thiên Diễn Tông, cùng Tô Ngọc nói một lần, chỉ không nhắc đến việc Lạc Thanh Từ chính là Trì Thanh.

Nói một hồi, Nguyễn Ly vẫn nhịn không được, hốc mắt sương mù bao phủ, "Sư tỷ, sư tôn.... Sư tôn bị hắn hủy đi tình căn rồi."

Nỗi đau đớn này, cho dù là Tô Ngọc cũng không thể cùng nàng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng Tô Ngọc lại là người có thể cảm nhận được nỗi đau của nàng nhiều nhất.

Tô Ngọc sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, sau một lúc lâu mới có phản ứng.

"Hắn muốn sư tôn trở thành một người vô tình vô nghĩa, làm sư tôn tu Tuyệt Tình Quyết, cuối cùng biến sư tôn thành lợi kiếm diệt rồng?" Tô Ngọc giữa hoảng hốt nhớ tới ngày ấy sư tôn nói với nàng rằng, "Nếu thời cơ chưa tới, chớ có lộ ra chính mình cùng người khác quan điểm bất đồng."

Nàng lẩm bẩm lặp lại, "Cho nên sư tôn không phải đồ long sát thần, là hắn ép buộc sư tôn."

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip