Chương cuối - Từ Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Chúc mừng sinh nhật Sakura-chan"

Những tiếng hò reo vang lên, cánh cửa mở ra và Chaeyeon với chiếc bánh kem đã chuẩn bị trước đi đến

"Happy Birthday! Bây giờ hãy ước và thổi nến nào"

Sakura và Chaeyeon nhìn nhau cười hí hửng. Rồi Sakura nhắm mắt lại và ước điều gì đó chỉ cô mới biết. Sau đó là màn thổi nến

Cả nhóm vỗ tay reo hò, phía góc phòng. Wonyoung cũng lặng lẽ vỗ tay, em phải cố gắng tỏ ra vui vẻ vì đây đang là buổi phát sóng trực tiếp. Wonyoung chỉ đứng đó mỉm cười từ đầu cho đến lúc kết thúc buổi phát sóng

"Xong rồi! giờ đi ăn nhà hàng thôi"

Vài thành viên bắt đầu nháo nhác đứng dậy đi về phía cửa, chợt Chaeyeon lên tiếng

"Từ từ đã.."

Rồi Chaeyen đi đến phía Sakura, cầm lấy tay nhau, nhìn thẳng vào ánh mắt

Các thành viên trở nên phấn kính, tất cả đều biết Chaeyeon định nói gì với Sakura. Chắc chắn đây sẽ là một màn tỏ tình

Wonyoung thì hoàn toàn ngược lại, cô bé cảm thấy không ổn chút nào. Wonyoung nhanh chóng đi về phía cửa. Yujin nhận ra vẻ buồn bã của Wonyoung nên ngay lập tức nắm lấy tay cô bé giữ lại

"Chờ đã.. Em định đi đâu? Không định đi nhà hàng ăn tiệc sao?"

".. em thấy mệt nên về trước"

Rồi Wonyoung gắng gượng nở một nụ cười với Yujin

Mội nụ cười cay đắng

Yujin lặng lẽ thả tay Wonyoung ra và để cô bé bỏ đi, cô biết rằng có giữ cũng chẳng được

...

Cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, Wonyoung lặng lẽ bước vào

Căn phòng trống trải, tĩnh lặng khiến lòng cô bé thêm buồn

Wonyoung biết ngày này sẽ tới, ngày mà Lee Chaeyeon tỏ tình với Miyawaki Sakura kiểu gì cũng đến. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng cô bé vẫn cảm thấy khó khăn khi đối mặt với điều đó

Wonyoung đã chắc chắn mình không còn cơ hội nào để có được Sakura, em chỉ muốn trở lại làm người bạn thân thiết với cô thôi. Nhưng sâu thẳm trong đáy lòng em vẫn có chút ích kỷ, mong muốn Sakura sẽ chẳng thuộc về ai

"Không biết chị ấy có chấp nhận lời tỏ tình không nhỉ?"

Wonyoung mở cánh cửa tủ lạnh riêng của mình, cô bé lấy ra chiếc bánh sinh nhật đã đặt trọn tâm huyết để làm tặng Sakura. Trèo lên chiếc giường tầng cùng với chiếc bánh đặt trước mặt, cô bé bắt đầu thì thầm hát một mình

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ ... Chúc mừng sinh nhật Kkura-unnie"

Rồi Wonyoung lấy thìa lên xúc miếng bánh ăn ngon lành, một miếng, hai miếng

Rồi tự dưng cô bé thấy gương mặt mình ướt đẫm, đôi mắt nhòe đi. Là nước mắt..

Wonyoung lấy tay quết đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt, cố ngăn cho nước mắt ngừng rơi nhưng không thể

Tại sao mọi thứ lại trở thành như bây giờ, tại sao em không thể nào có được hạnh phúc. Nếu như ngày đó im lặng giữ lấy tình cảm của mình trong tim, tiếp tục bên nhau như vậy thì đâu đến nỗi

Wonyoung cuộn mình nằm vào góc giường khóc nấc. Sẽ không còn ai ôm cô bé vào lòng nữa. Wonyoung cứ khóc như vậy một hồi đến khi mệt và ngủ thiếp đi

Hôm sau Wonyoung tình dậy và thấy chiếc bánh đã mất một nửa, cô bé cũng khá thắc mắc rằng ai đã ăn mất nó nhưng cũng chẳng buồn hỏi. Dù sao nó cũng không còn quan trọng nữa rồi

Wonyoung thở dài buồn bã rồi ăn nốt chiếc bánh

"Vậy là cơ hội đã hết rồi"

...

Thời gian cứ thế trôi đi thật nhanh, thấm thoát đã đầu tháng 5

IZ*ONE cũng đã kết thúc quãng thời gian 2 năm rưỡi hoạt động của nhóm. Buổi diễn cuối cùng hôm ấy, những giọt nước mắt, những cái ôm, những câu hạt nghẹn lại vì xúc độc. Tất cả đều buồn, mọi người dành cho nhau những lời từ biệt đầy xúc động. Từ sân khấu đến khán đài hôm ấy, bỗng trở thành một biển nước mắt

Những ngày gần đây, kí túc xá bận rộn. Các thành viên cùng nhau dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc lại, một vài người khóc suốt ngày, những thành viên khác thấy thế thì cũng rưng rưng nén đau. Không ai muốn phải xa nhau cả. Các cô gái đã có cho mình tất cả, sự nổi tiếng, tình cảm của người hâm mộ, các danh hiệu.. Thứ duy nhất họ thiếu chỉ là thời gian

Jang Wonyoung đã sắp xếp đồ đạc xong từ trước đó khá lâu rồi, vì không có gì làm nên lại trèo lên sân thượng ngồi bó gối ngắm mây trời. Khoảng sân quen thuộc biết bao kỷ niệm này, ngày mai thôi Wonyoung sẽ không còn cơ hội lên đây nữa.. ngày mai thôi, mỗi thành viên sẽ chia ra đi trên con đường khác nhau..

Wonyoung nhìn lên bầu trời sao rồi chắp tay ước. Cô bé ước một ngày nào đó, cả 12 người sẽ gặp lại, sẽ cùng cười nói vui đùa như trước. Cô bé ước một ngày nào đó được gặp lại Sakura, chỉ cần đứng từ xa ngắm nhìn chị thôi.. Ước rằng lúc đó chị sẽ hạnh phúc

"Wonyoung?"

Giọng nói quen thuộc cất lên phía sau. Wonyoung thấy bất ngờ, nhưng cô bé không quay lại, Wonyoung nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác thôi

"Không có chuyện chị ấy lên đây gặp mình đâu.. chị ấy đâu còn quan tâm đến mình nữa.."

"Wonyoung!"

Phải khi tiếng gọi đó lặp lại to hơn thì Wonyoung mới giật mình quay ra

"Kku- chị Sakura?"

".. chị đến, để nói lời từ biệt với em"

Rồi hai người im lặng hồi lâu, Wonyoung cúi đầu bẽn lẽn đan những ngón tay vào nhau

".. chà.. Em chẳng biết phải nói gì.."

Sakura tiến đến ngồi bên cạnh Wonyoung

".. Này Wonyoung.. Đã lâu lắm rồi chúng mình không ở gần nhau và nói chuyện thế này nhỉ"

"... hình như em nghe câu này một lần rồi thì phải"

"Haha"

Cứ thế, Wonyoung và Sakura lặng im ngồi cạnh nhau. Cả hai ngước lên bầu trời ngắm nhìn những gì sao lấp lánh, những làn mây nhẹ trôi. Cảm giác bồi hôi thân quen, những tháng ngày hai người cùng nhau vui đùa nói chuyện trên khoảng sân chứa biết bao kỷ niệm ùa về trong ký ức của Wonyoung

"Ngày mai bọn mình xa nhau rồi. Chị không đi chơi nốt với chị Chaeyeon sao?"

"Sao em tự dưng nhắc đến Chaeyeon chứ?"

"Chị và chị ấy đang hẹn hò mà"

Rồi Sakura bật cười, cô đưa tay nhéo Wonyoung một cái

"Không có. Em ấy thổ lộ với chị nhưng chị từ chối rồi"

"Hả?"

"Dù gì chị cũng phải về Nhật mà. Cứ để như vậy sẽ đỡ buồn hơn"

"..."

"Chị khó xử lắm, chị sợ sẽ làm em ấy buồn giống như đã khiến em buồn vậy. Nhưng em ấy chẳng quan tâm, vẫn bám dính lấy chị mãi thôi. Vậy là bọn chị vẫn cứ chơi với nhau như không có gì xảy ra ấy. Ngốc thật" Sakura tủm tỉm cười

"Vậy sau cùng chỉ có em là kẻ đáng ghét thôi nhỉ?"

"Đúng vậy.. sau tất cả những gì bản thân gây ra.. Mình vẫn mặt dày cố gắng tiến xa hơn với chị ấy. Giờ thì hậu quả ập đến rồi Jang Wonyoung à"

"Chị nhớ em nhiều lắm"

Wonyoung ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn Sakura. Ánh mắt chị nhìn Wonyoung dịu dàng

"Unnie?"

"Chị đã không biết phải làm thế nào. Chị đã từ chối em, khiến em buồn. Nhưng chị cũng không thể dối lòng mà chấp nhận được, điều đó sẽ càng khiến em tổn thương. Chị đã luôn yêu em như là em ruột của chị vậy"

".."

"Mỗi ngày. Chúng ta đều gặp mặt nhau, nhìn em lạnh nhạt, lảng tránh khiến chị đau lòng lắm, nhưng chị không biết phải làm sao"

"Không phải đâu.."

"Liệu có phải em đã ghét chị rất nhiề-"

"Không có chuyện đó! Tuyệt đối không bao giờ"

Wonyoung liền tiến tới, hôn nhẹ lên môi của Sakura. Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc ngay lập tức và cả hai mắt chạm mắt nhau

"Cái đó để trả đũa cho nụ hôn đầu của em"

".. Cái đồ xấu tính"

"Xem cái người đã cướp nụ hôn đầu của một cô bé 15 tuổi đang nói cái gì kìa"

"Không phải cướp nếu như em thích nó"

".. đồ ngốc"

Khoảnh khắc này, Wonyoung ước gì có thể ngừng lại mãi mãi, để em và chị có thể bên nhau, cười nói vui vẻ hạnh phúc như ngày xưa. Ước gì ngày mai sẽ chẳng bao giờ tới

Nhưng phải chấp nhận sự thật cay đắng thôi

"Chị Sakura này"

"Hửm?"

"Ngày mai chúng ta xa nhau rồi, liệu chị có thể chấp nhận một yêu cầu của em không. Coi như là quà chia tay đi"

"Vậy em muốn yêu cầu chị làm việc gì?"

".. Cho em được rúc vào lòng chị như ngày xưa, chỉ một chút thôi"

"... Được chứ"

Sakura giang rộng vòng tay, Wonyoung tiếng đến và rúc vào đó, sự ấm áp và mùi hương dịu nhẹ quen thuộc khiến em cảm thấy hạnh phúc

Lần này, không còn những giọt nước mắt nữa. Wonyoung trong vòng tay Sakura, em nở một nụ cười mãn nguyện

"Sakura-unnie. Em yêu chị"

Wonyoung thì thậm thật khẽ, rồi chìm đắm trong cảm giác an toàn, ấm áp đó mà ngủ thiếp đi

...

Wonyoung từ từ mở mắt tỉnh dậy, cô bé cảm thấy trong người dễ chịu, khỏe khoắn

Đã lâu rồi Wonyoung mới ngủ một giấc ngon như thế

"..Khoan đã"

Wonyoung giật mình nhìn xung quanh, cô bé đang nằm trên giường trong phòng ngủ, lấy điện thoại ra xem giờ

*09:40 PM*

Wonyoung hớt hải nhạy xuống giường, lao ra ngoài phòng khách. Tự trách sao em có thể ngủ quên được chứ, đã nói rằng chỉ nằm trong vòng tay Sakura một lúc thôi mà

Ngoài phòng khách, có mỗi mình Ahn Yujin đứng đó

"a em dậy rồi à? hôm qua chị Sakura bế em về đấy"

"Chị ấy đầu rồi!"

"Chị ấy vừa đi ra sân bay được 15p rồi. Mà chị ấy đưa cho em cái này này"

Wonyoung cầm lấy lá thư mà Sakura gửi Yujin đưa cho cô bé. Rồi ngay lập tức cầm theo túi xách, điện thoại chạy ra ngoài

"Này~ em đi đâu đấy"

"Em phải đi tiễn chị ấy"

Vội vàng gọi được một chiếc Taxi, nói vời tài xế đi thật nhanh đến sân bay. Wonyoung mở lá thư mà Sakura gửi mình ra đọc trong lúc xe chạy

"Gửi Wonyoungie yêu dấu <3 Nhìn bé thỏ ngủ trông đáng yêu quá nên chị không nỡ đánh thức. Chị phải ra sân bay cho kịp giờ cùng Nako-chan và Hiichan đây. Em ở lại Hàn Quốc nhớ sống thật tốt, phải thật hạnh phúc và luôn nỗ lực để thành công nhé, chị sẽ nhớ em nhiều lắm đấy. cảm ơn em vì chiếc bánh sinh nhật, đó chắc chắn là chiếc bánh ngon nhất chị từng được ăn trong đời. Yêu em

Miyawaki Sakura"

...

Jang Wonyoung vội vã chen qua từng hàng người đông đúc, mắt đảo xung quanh tìm bóng dáng Miyawaki Sakura

Cô bé đi khắp khu sảnh chờ rồi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi qua cổng từ kiểm tra an ninh

Wonyoung chạy đến thật nhanh, nhưng bảo vệ không cho phép cô bé vào. Wonyoung muốn được gặp Sakura lần cuối, muốn được nói lời từ biệt chị

"SAKURA-UNNIEEEEEE"

Wonyoung cất tiếng gọi với, lần đầu tiên cô bé cố gào lên to đến như vậy. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào đó. Wonyoung không quan tâm, chỉ cần Sakura nghe thấy và quay lại nhìn em thôi

Và đúng như Wonyoung mong muốn, Sakura quay người lại. Khuôn mặt chị ngạc nhiên khi thấy Wonyougn

"CHỊ CŨNG PHẢI SỐNG THẬT HẠNH PHÚC ĐẤY~ KHÔNG ĐƯỢC QUÊN EM ĐÂU NHÉ"

Rồi Wonyoung vẫn tay với Sakura, cô bé mím môi lại cố ngăn cho mình không bật khóc

Sakura mỉm cưởi tươi và vẫy tay chào lại Wonyo, rồi chị quay người đi khuất dần về phía xa

...

Wonyoung thẫn thờ bước ra ngoài sân bay. Cô bé nhìn lên bầu trời, một chiếc máy bay vừa mới cất cánh, chắc chắn chị đang ở trong đó

Wonyoung nở một nụ cười, nụ cười có phần cay đắng và chua chát

.

"Không có chị ở bên.. em sẽ phải học cách sống một mình, làm quen với sự cô đơn như ngày trước thôi

Cảm ơn chị đã đến bên và sưới ấm trái tim lạnh giá của em

Cảm ơn định mệnh đã giúp em gặp được chị

Hãy sống thật tốt nhé.. Em cũng sẽ sống thật hạnh phúc

Xin lỗi vì đã phụ lòng chị

...Yêu chị"

---END---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip