Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cậu bước đến đến bên tủ quần áo lấy vali ra mở cửa tủ rồi gấp quần áo đặt vào vali. Gấp xong cậu đóng vali, đặt nó ở cạnh tủ sau đó đi đến bàn để vài cuốn sách, cậu ngồi xuống nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn "Đơn xin ly hôn" là đơn ly hôn. Kí vào, nếu đặt bút vào tờ giấy đó cậu và anh sẽ không cùng một chỗ nữa sẽ không là vợ chồng nữa. Nước mắt khẽ rơi, cậu không còn sức chịu đựng nữa, cậu đã rất đau...đau ở vị trí bên ngực trái, bây giờ cậu sẽ tự giải thoát cho mình bằng cách kí tên vào tờ giấy trước mặt. Trầm ngâm một hồi cậu lấy cây bút trong ống bút, mở nắp, đặt ngòi bút lên tờ giấy, bàn tay câu rung lên rồi cũng mạnh dạng kí 2 chữ Vương Nguyên vào đó. Rồi cậu trở lại giường cố nhắm mắt ngủ.
Còn về VTK, sau khi thoả mãn với người phụ nữ kia cũng đã đuổi cô ta về rồi ngủ luôn.
➖➖➖➖➖sáng hôm sau➖➖➖➖➖
Hôm sau cậu thức dậy đi nấu bữa sáng cho anh, hôm nay phải làm thật ngon vì sau này không thể nữa. Cậu nấu xong, đặt thức ăn lên bàn rồi bước lên phòng chuẩn bị đi vì chuyến bay của cậu cất cách vào 8h30 bây giờ là 6h45 có lẽ sẽ đủ thời gian giải quyết việc của 2 người. Mà có gì giải quyết nào!! Anh không yêu cậu nữa, thì cậu chủ động ly hôn anh ngu sao mà không đồng ý.
Cậu mang vali xuống trên tay bên kia cầm tờ giấy, đưa đến anh đang ngồi ở sofa.
"-Đây là đơn ly hôn anh kí đi, toàn bộ tài sản sẽ là của anh em sẽ không đòi chia đâu." giọng cậu khan khan cất lên
Chưa để anh nói gì cậu đã kéo vali rời đi.
Anh ngồi nhìn bóng lưng đang khuất dần, mà anh chỉ ngồi đó thôi sao? Sao không níu cậu lại, sao không hỏi vì sao lại đi? Anh ngây ngốc nhìn tờ giấy lúc nảy cậu đưa. Đọc một lúc, anh nhìn thấy còn 1 tờ giấy nhớ nhỏ ở sau giấy ly hôn,anh cầm lên đọc
'Tuấn Khải đơn ly hôn, em đã kí rồi chỉ cân anh kí vào anh sẽ được. tự do, em không ở bên anh nữa phải biết tự chăm sóc mình đó , phải ăn uống đầy đủ, không được làm việc quá nhiều. Em không biết điều gì khiến anh chán nản em, ghét em. Nhưng em vẫn yêu anh
Vương Nguyên'

Tay cầm bức thư của VN để lại, nhìn chằm vào nó nước từ trong khoé mắt anh rơi lăn dài xuống má. Là anh đang khóc? Anh khóc vì cậu sao? Anh hướng mắt ra cửa, cậu đã đi mất rồi !?
Cậu ra khởi cổng nhà, ngoảnh mặt nhìn lại ngôi nhà từng chứa bao kỉ niệm của 2 người. Cùng nấu ăn, cùng làm việc nhà, cùng xem truyền hình,... Giờ chỉ còn lại anh mà thôi. Đưa mắt về người đàn ông trước mắt cậu khẽ lên tiếng
"-Chúng ta đi được chưa, Thiên Tỉ?"
"-Ừm, được em vào xe đi anh mang vali để trong xe trước !!" DDTT nói
"-Vâng" cậu mở cửa bước vào xe
"-Em đã ăn sáng chưa? Nếu chưa anh đưa em đi ăn rồi đến sân bay sau nhé, dù gì cũng còn hơn 1 giờ nữa ?" DDTT vào xe vừa thắt dây an toàn vừa nói
"-Vâng, cũng được" cậu cất tiếng nói
Rồi cậu và Thiên Tỉ đến 1 nhà hàng dùng bửa sáng rồi đến sân bay. Đúng giờ Thiên Tỉ và cậu lên máy bay, máy bay cất cánh về nước Anh.

Anh ở nhà, thật trống vắng. Thiếu bóng ai đó, nhà bếp luôn có 1 người bận rộn nấu ăn, phòng sách luôn có 1 người ngồi trước bàn nhìn chằm vào quyển sách tay khẽ lật từng trang sách, trên sofa luôn có 1 người ngồi cười khi xem những thước phim. Và giờ ngôi nhà trở nên thật lạnh lẽo, không còn cậu nữa rồi. Là anh đang nghĩ đến cậu sao ? Anh đang nhớ cậu ?
Còn cậu thì khác bao nhiêu ?! Đến Anh cậu về căn biệt thự của Thiên Tỉ, do cậu mới đến anh sợ cậu vẫn chưa quen nên để cậu ở nhà đi ra ngoài tham quan vài ngày. Hôm nay là ngày thứ 5 cậu xa anh rồi.
"-Tuấn Khải! Em là đang nhớ anh. Anh có như em,anh có nhớ em không ?"cậu ngồi trên ghế gỗ gần bờ hồ nhìn xa xăm
"-Chắc không đâu anh nhỉ !!" cậu gượng cười, đứng dậy về nhà
Vừa bước vào cổng đã thấy xe của Thiên Tỉ đậu trong sân, cậu bước vào nhà cởi giày ra mang dép lê vào
"-Em về rồi sao, hôm nay thế nào ?" DDTT giọng từ nhà bếp vọng ra
"-Vẫn thường cả, không có gì đặc biệt" cậu đi vào phòng bếp nhìn anh mỉm cười
"-Vậy sao ? Em đi rửa tay rồi vào ăn trưa"  DDTT cởi tạp dề ra nói
"- Vâng " cậu xoắn tay áo vào toletx rửa tay rồi ra ngồi vào ghế ở bàn ăn
Cả 2 đang ngồi ăn cơm cậu khẽ lên tiếng
"-Thiên Tỉ ngày mai em muốn đi làm, được không?"
"-Em muốn đi làm sao, hay 1 thời gian nữa hãy đi ?" DDTT vừa ăn vừa nói
"- Thôi, ở nhà chán lắm. Em cũng không ở vậy mà không giúp gì anh đâu !!" cậu nói
"-Vậy thì em làm thư kí cho anh nhé ?" DDTT nói
"-Thật sao, anh cho em làm thư kí sao ?" cậu buông đũa nhìn anh nói
"-Không phải em không muốn đấy chứ ?"
"-Không, không em sẽ đi làm"
"-Được rồi ăn cơm đi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip