Chapter 23: An unpleasant surprise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
              Một bất ngờ khó chịu
'Em có thấy Draco không Gin?' Hermione hỏi khi cô nhìn quanh Đại sảnh.
'Không.' Ginny lắc đầu.
'Hmm lạ vậy nhỉ.'
Sau khi Hogwarts Express quay trở lại sân ga gần Hogwarts, tất cả họ đã đi đến xe ngựa, đi vào và đi lên lâu đài. Sau khi vào, mọi người đi thẳng đến Đại sảnh ăn tối. Hermione nhìn thấy Blaise ở bàn Slytherin. Cô quản lý để bắt mắt anh và anh nở một nụ cười.
'Draco đâu rồi?' Cô ấy nói.
Blaise nhìn xung quanh anh ta trước khi nhìn lại, nhún vai và nói 'Tôi không biết.' trở lại. Hermione cau mày trước khi cô quay lại với bạn bè.
'Chào.' Luna nói mơ màng.
'Oh hey Luna, Giáng sinh thế nào?' Hermione hỏi khi Luna ngồi xuống cạnh Harry, đối diện với cô.
'Thật tuyệt vời. Bà của Neville thật đáng yêu. '
Neville mỉm cười với Luna trước khi quay sang Hermione.
'Giáng sinh của bồ như thế nào?'
'Thật tuyệt vời khi được đón Giáng sinh cùng bố mẹ và gia đình một lần nữa. Đã một thời gian dài kể từ khi điều đó xảy ra. ' Hermione mỉm cười.
'Thế còn bồ?' Neville hỏi quay sang Harry.
'Thật tốt. Thực sự kỳ lạ khi không có Fred ở bên. ' Ginny thở dài.
Neville gật đầu hiểu ý.
'Phải im lặng.'
'Đó là.' Harry gật đầu.
'George thế nào rồi?'
'Anh ấy đỡ hơn tý rồi. Thật khó cho anh ta, cố gắng tự mình điều hành cửa hàng. Nhưng mình biết anh ấy có thể làm được. '
Hermione gật đầu. 'Anh ấy sẽ ổn thôi.'
Ginny nở một nụ cười và gật đầu. 'Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi.'

Hermione đi đến bức chân dung của Snape trước khi dừng lại và nhìn lên.
'Chào buổi trưa.' cô ấy nói.
'Ồ, trò đã trở lại.' Snape nói hợp lệ.
Hermione đảo mắt.
' Poly juice.'
Chân dung Snape mở ra và Hermione đi vào phòng sinh hoạt chung. Cô ấy nhìn quanh, nhưng không có Draco nào được tìm thấy ở đó. Hermione cau mày, anh đang ở đâu?
'Draco?'
Không có câu trả lời.
'Draco, anh có ở đây không?'
Một lần nữa không có câu trả lời. Hermione đi đến phòng ngủ của anh và mở nó ra, nhưng không có ai ở đó. Cô đi về phòng, nơi này cũng trống rỗng, trước khi lấy một cuốn sách mà cô đã nhận được từ Giáng sinh từ Ginny ra khỏi thân cây và nằm xuống giường. Ginny, Harry và Ron đã gửi quà cho cô ấy, mang theo con cú. Cô đã đính kèm những món quà của mình sau đó với những con cú trước khi gửi chúng trở lại. Thật khác, không có họ bên cô vào Giáng sinh. Thật yên tĩnh và không có quá nhiều Giáng sinh mà không có họ. Nhưng người mà cô thầm nhớ nhất là Draco Malfoy, người không tìm thấy ở đâu bây giờ. Một cái gì đó trong ruột cô nói với cô điều gì đó không đúng, nhưng có lẽ đó chỉ là sự thật rằng cô đã nhớ anh rất nhiều và bây giờ cô nên lại gần anh, anh đã ra đi. Đồ đạc của anh ấy vẫn còn trong phòng, có nghĩa là anh ấy không thể xa, bây giờ anh ấy có thể? Anh ấy tự hỏi anh ấy đã đi đâu, anh ấy đang ở đâu vào lúc này. Có lẽ anh ấy đã đi đến phòng sinh hoạt chung Slytherin để nói lời chào với Blaise? Có lẽ anh ấy đang được giáo sư giúp đỡ? Có lẽ anh ta đang ở trong thư viện và ngủ thiếp đi, không biết rằng mọi người đã trở lại? Tất cả các khả năng chạy qua đầu Hermione trước khi một tiếng rên rỉ rời khỏi môi cô. Đôi mắt cô lướt qua những trang sách cô đang cầm, đọc từng chữ, nhưng não cô không xử lý được một điều gì vì thực tế nó đã bắt đầu lang thang. Cô nhắm chặt mắt trước khi chớp mắt vài lần và đọc lại các trang một lần nữa, lần này thực sự xử lý những gì được in trên các trang của cuốn sách của cô.  Cô nhắm chặt mắt trước khi chớp mắt vài lần và đọc lại các trang một lần nữa, lần này thực sự xử lý những gì được in trên các trang của cuốn sách của cô.

Hermione ngáp khi cô thức dậy vào buổi sáng, cuốn sách nằm cạnh cô trên giường. Cô ấy đã ngủ thiếp đi trong khi đọc. Cô đứng dậy và đi vào phòng tắm, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đầu tiên đến trường sau khi nghỉ hai tuần. Sau khi tắm xong, kéo đồng phục lên, trang điểm và làm tóc xong, cô ấy lấy đũa phép từ bàn làm việc và đặt nó vào túi áo choàng trước khi rời khỏi phòng. Cô không thể không nhìn trộm trong phòng của Draco, nhưng nó trống rỗng, vẫn trống rỗng. Thậm chí chưa có ai ngủ trên giường, vì nó được sắp xếp hoàn hảo. Hermione đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung trước khi đi xuống cầu thang và ra khỏi lâu đài. Cô đi đến băng ghế đối diện Hồ Đen, thầm hy vọng cô có thể thấy anh ngồi đó, nhìn chằm chằm ra mặt nước, nhưng không, không có ai. Hermione ngồi xuống băng ghế và nhìn lên bầu trời, trời vẫn tối, mặt trăng sáng rực sau một vài đám mây xanh thẫm. Hermione mở cuốn sổ tay mà cô đã mang theo trước khi bắt đầu viết.
Lang thang qua các hành lang, tâm trí cô ở một nơi khác, cô thấy mình đang đứng trước thư viện. Cô bước vào và lặng lẽ đi đến giá sách. Theo dấu những ngón tay của cô dọc theo những cuốn sách khi cô đi xuống một con đường và nhìn vào các tiêu đề. Thư viện bị chiếm đóng bởi chỉ một vài học sinh khác, âm thầm đọc một cuốn sách, tìm kiếm thông qua một hoặc chọn một từ các kệ sách. Cô tự hỏi họ đang tìm gì. Một cuốn sách cho một bài luận, một cuốn sách giúp họ quên đi mọi thứ, một cuốn sách sẽ đưa họ đến một vùng đất xa xôi. Cô ấy không biết những gì cô ấy đang tìm kiếm, mặc dù cô ấy tiếp tục đi qua con đường, đi xuống một con đường khác khi cô ấy nhìn vào cuốn sách cô ấy vây quanh. Cô ấy có thể tưởng tượng ai đó đang lo lắng về sự ngột ngạt giữa những kệ sách khổng lồ này, được bao quanh bởi tất cả những cuốn sách này, tiếp cận bạn. Nhưng Hermione tìm thấy cảm giác được bao quanh bởi rất nhiều cuốn sách an ủi và nó luôn tìm cách làm dịu tâm trí cô. Nơi này là một trong những điều cô sẽ nhớ hầu hết Hogwarts sau khi họ tốt nghiệp và rời khỏi cuộc sống của họ khỏi Hogwarts, các bài tiểu luận, bài tập về nhà, bài kiểm tra, giáo sư, sinh viên và sách. Không có nơi nào như Hogwarts. Và mặc dù cô ấy sẽ ở rất xa Hogwarts, Hogwarts sẽ luôn là nhà. Nhưng mặc dù cô ấy đang ở trong nơi trú ẩn an toàn của mình, cô ấy không thể giúp tâm trí mình lo lắng và lo lắng. Cô không biết liệu Draco có ổn không. Cô đã không gặp anh cả ngày, tối qua anh không xuất hiện, sáng nay anh không ở đó, anh không ăn sáng hay ăn tối ở Đại sảnh, hôm nay anh không tham gia bất kỳ lớp học nào và thậm chí cả Blaise đã không nhìn thấy anh ta xung quanh.  
'Chào.'
Hermione quay lại và thấy Luna đứng đằng sau cô.
'Ôi chào Luna.'
'Chị đang tìm cái gì hả?'
'Chị không chắc nữa.' Hermione nói với cô bằng tất cả sự trung thực, nhìn lên giá sách.
'Chị có thể giúp em tìm một cuốn sách?' Hermione đề nghị.
'Ồ không, cảm ơn chị, en biết nơi để có được nó.' Luna mỉm cười.
'Chị trông có vẻ lạc lõng.' Luna nói.
Hermione cười nhẹ, đặt tay lên trán khi cô lắc đầu.
'Chị cảm thấy lạc lõng.'
'Chuyện gì vậy?'
Hermione nhún vai khi cô quét mặt Luna, xem xét liệu có nên nói cho cô biết điều gì thực sự sai không.
'Chị chỉ không thấy Draco kể từ khi chúng ta trở lại và chị đang lo lắng điều gì đó có thể đã xảy ra.' Hermione thú nhận.
Luna gật đầu. 'Em cũng không thấy anh ta, em xin lỗi.'
Hermione nở một nụ cười nhỏ.
'Hai người khá thân nhau phải không?' Luna tự hỏi thành tiếng.
Hermione cảm thấy hai má đỏ ửng khi cô chậm rãi gật đầu, nhìn đi chỗ khác.
'Em hy vọng chị sẽ sớm tìm thấy anh ấy.' Luna nói với cô ấy.
'Chị cũng hy vọng như vậy.'
'Chị phải đi ngay bây giờ. Chị sẽ nói chuyện với bạn sau.' Hermione mỉm cười.
'Chúc may mắn.'

Hermione gật đầu trước khi cô quay lại và bước ra khỏi thư viện trước khi rời khỏi lâu đài. Bên ngoài trời đã tối đen và cô ấy phải mang đũa phép ra ngoài và thì thầm câu thần chú, để làm cho đầu đũa của cô ấy sáng lên khi cô ấy đi xuống con đường và tới Hồ Đen, hy vọng rằng cô ấy có thể tìm thấy Draco ở đó. Cô biết mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng cô không thể tự hỏi liệu anh có thể xuất hiện khi cô không ở đó không và có lẽ cô đang đợi cô đến sau cùng. Ít nhất cô ấy hy vọng đó là trường hợp, nhưng khi cô ấy đến gần băng ghế, cô ấy thấy nó trống rỗng. Hermione thở dài và hơi hạ đũa phép. 'Anh ấy có thể ở đâu chứ?'

Hermione đi vào trong, hít một hơi thật sâu, cố gắng giải tỏa tâm trí. Cô ấy biết mình có thể phản ứng thái quá, nhưng cô không thể giúp cảm giác khó chịu trong ruột rằng có gì đó không đúng. Khi Hermione quay trở lại lâu đài và rẽ một góc để đi lên cầu thang, cô va vào một ai đó và khi cô ngước lên, cô thấy nhẹ nhõm, đó chỉ là Blaise.
'Lấy làm tiếc.'
'Không sao, cô đã nghe thấy gì từ Draco chưa?' Blaise hỏi.
'Tôi chỉ muốn hỏi cậu như vậy.' Hermione thở dài.
'Tôi xin lỗi, tôi không.'
'Tôi cũng không. Anh ấy có thể ở đâu? '
'Tôi không biết nữa.' Blaise thở dài.
'Anh ấy không ở trong phòng chung?' Hermione hỏi, nhưng Blaise lắc đầu. 'Anh ấy cũng không ở trong chúng ta.'
'Tôi thậm chí đã hỏi một vài giáo sư đang ở Hogwarts, nhưng họ cũng không biết. Nó thật kỳ lạ. '
'Câụ có nghĩ rằng điều gì đó có thể đã xảy ra với anh ấy?' Hermione hỏi.
Blaise nhìn cô trước khi từ từ lắc đầu. 'Tôi thậm chí đã không nghĩ về khả năng đó.'
'Nó đã đi qua đầu tôi cả ngày.'
'Tôi không nghĩ rằng một cái gì đó xấu đã xảy ra với anh ấy mặc dù.'
'Nhưng làm thế nào cậu có thể biết chắc chắn?'
'Chúng ta không thể biết cho đến khi chúng ta tìm thấy anh ta.'
Hermione gật đầu.
'Có khi nào anh ta đi bộ đến phòng sinh hoạt chung Slytherin trước khi đến thư viện?' Blaise hỏi.
'Ồ vâng, chắc chắn.' Hermione gật đầu theo sau anh.
Vài phút sau Hermione bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin sau Blaise.
'Tôi sẽ trở lại ngay.' Blaise nói với cô trước khi bước ra khỏi tầm mắt.
Hermione nhìn xung quanh cô. Phòng sinh hoạt chung Slytherin, trông không được chào đón và ấm áp như phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, cũng không phải phòng chung của Draco và phòng riêng của cô. Nó cảm thấy lạnh và cô ấy không cảm thấy tại chỗ, cô ấy cảm thấy như một kẻ xâm nhập. Hermione nghe thấy tiếng cười trước khi cô thấy tiếng cười đó thuộc về ai và đó là khi cô phải đối mặt với một bất ngờ rất khó chịu. Draco tấn công đôi môi của Pans giận dữ khi họ đang ở làm nóng bầu không khí

(Toang thật rồi😢😢😢)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip