Chapter 24: A broken heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trái tim tan vỡ
Hermione vấp ngã trở lại trước khi nhanh chóng quay lại và rời khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin. Đầu tiên cô bước đi, nhưng sau đó bắt đầu chạy, càng lúc càng nhanh. Đi ra khỏi lâu đài và ra ngoài trời lạnh cóng. Cô chạy đi chạy lại cho đến khi phổi cô cảm thấy như hàng triệu con dao găm đang đâm chúng từ trong ra ngoài. Cô dừng lại và thở mạnh, thở hổn hển khi cô đặt hai tay lên đầu gối. Cô cảm thấy buồn nôn, đầu cô cảm thấy như sắp nổ tung và tay và chân cô bắt đầu hơi run. Cô đưa một bàn tay run rẩy lên trán và lau mồ hôi lạnh bằng mu bàn tay.
'Đừng khóc.' cô quần. 'Đừng khóc. Đừng khóc nữa', cô ấy lặp đi lặp lại nhưng cô ấy không thể kìm được và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô ngồi xuống bãi cỏ ướt trước khi nằm xuống và cố gắng kiểm soát hơi thở khi những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên má. Cô ấy biết cô ấy mạnh mẽ hơn, cô ấy không nên khóc vì một kẻ ngu ngốc nào đó, nhưng cô ấy không thể tự giúp mình. Sự căng thẳng từ thời kỳ trước, những lo lắng từ ngày hôm qua, sau đó thấy anh ta hôn hít với Pansy Parkinson. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Cô lau nước mắt bằng một bàn tay run rẩy khi cô cố gắng hít thở. Sau một vài phút, cô cố gắng ngồi dậy một lần nữa trước khi đứng dậy hoàn toàn và đi dần về lâu đài. Trên đường đi, cô nhanh chóng lau nước mắt một lần nữa,
' Poly juice.' Cô vội vàng nói.
Khuôn mặt không quan tâm của Snape thậm chí còn không đến được với cô ấy vào thời điểm này. Cô mừng vì anh chỉ mở bức chân dung mà không hỏi có chuyện gì. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói hay nghĩ điều này, nhưng cô thực sự hạnh phúc với Snape theo cách này. Cô xông vào phòng sinh hoạt chung và vào phòng riêng, ngã xuống giường và cuộn mình dưới tấm chăn. Muốn tất cả kết thúc.

Cô từ từ mở mắt ra, nhưng khi cô thấy thời gian trái tim cô đập nhanh khi cô nhận ra lớp học đầu tiên của mình đã bắt đầu. Mất phương hướng, cô ngồi dậy trên giường nhưng rồi cô nhớ lại tất cả. Cô không buồn đứng dậy và quay lưng lại với báo động trước khi nhắm mắt lại khi cô cảm thấy cơn đau quay trở lại trong ngực và dạ dày. Trái tim cô cảm thấy như thể nó vỡ tan thành hàng triệu mảnh khi hình ảnh Draco và Pansy trở lại bề mặt của tâm trí cô. Cô cắn mạnh xuống môi, nếm máu sau vài giây. Cô ấy không muốn cảm thấy như vậy, cô ấy muốn có thể đứng dậy và đi tiếp. Nhưng có gì đó kéo cô xuống giường khi cô cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Cô ấy hiểu lý do tại sao họ gọi nó là " tổn thương" bởi vì nó thực sự cảm thấy như trái tim của bạn đang tan vỡ. Làm sao? Làm thế nào anh ta có thể làm điều này? Và tại sao? Đây có phải là lý do anh không muốn công khai với cô ấy? Đây có phải là lý do anh muốn giữ bí mật hai người họ không? Nhưng bằng cách nào? Làm thế nào anh ta có thể làm điều này? Làm thế nào anh có thể yêu thương, quan tâm đến cô như vậy khi ở cùng với Pansy Parkinson vô tâm và lạnh lùng? Phải, Draco cũ sẽ hoàn toàn phù hợp với con chó cái đó, nhưng không phải anh ta, không phải Draco mà cô biết. Sao có thể như thế được? Làm thế nào mà cô ấy không biết điều này? Và làm thế nào mà cô ấy không nhìn thấy điều này sắp tới?
'Hermione?'
Hermione kéo chăn lên trên đầu, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với bất cứ ai, không tin vào những giọt nước mắt ở lại trong mắt mình thay vì lăn xuống má.
'Hermione?'
Hermione hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu.
'Hermione?.'
Cô cảm thấy có ai đó ngồi xuống cạnh mình trên giường trước khi chiếc chăn được cẩn thận kéo ra khỏi đầu.
'Này, có chuyện gì thế?' Ginny lo lắng hỏi khi thấy má cô bạn thân đẫm nước mắt.
Hermione lắc đầu.
'Chuyện gì đã xảy ra?Chị đang bị tổn thương? Chị có ổn không?'
Hermione lại lắc đầu, không tin vào giọng nói của mình.
'Hermione, nói chuyện với em đi! Chị đang làm em sợ hãi đấy! ' Ginny kêu lên, vuốt tóc ra khỏi mặt Hermione.
' Chị-' Hermione bắt đầu, nhưng giọng cô run rẩy và ngay khi cô nói, nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má cô. Tại sao cô ấy yếu đuối như vậy? Cô chưa bao giờ yếu đuối đến thế. Cô ấy đã trải qua rất nhiều và chưa bao giờ cô ấy bị tan chảy, kiểu đổ vỡ này. Có lẽ đó chỉ là tất cả mọi thứ cùng nhau. Mọi thứ họ đã trải qua, bây giờ mọi thứ với Draco và thực tế là rõ ràng anh ta có người khác mà không biết cô đã chia tay.
'Ồ tình yêu.' Ginny thì thầm khi cô kéo Hermione vào lòng.
'Mọi thứ sẽ ổn.' Ginny nói với cô khi cô vuốt tóc cô một cách nhẹ nhàng.
Hermione lắc đầu trước khi chậm rãi gật đầu. Cô ấy biết quyền của Ginny, tất nhiên mọi thứ sẽ ổn, nó không cảm thấy như vậy ngay bây giờ.
'Em biết anh ấy gặp rắc rối.' Ginny thở dài, bắt kịp sự thật tại sao người bạn thân nhất của cô lại rơi nước mắt.
Hermione lắc đầu.
'Có phải anh ta không?'
Hermione gật đầu khi nức nở rời khỏi miệng.
'Chuyện gì đã xảy ra?'
Hermione kéo ra khỏi cái ôm và ngước nhìn người bạn thân nhất của mình.
'Anh ta lừa dối.' Hermione quản lý để thì thầm.
'Không đời nào! Làm sao chị biết?'
'Chị đã đợi Blaise trong - trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin và tất cả - tất cả đều bất ngờ khi nghe thấy tiếng cười phía sau chị và - ở đó anh ta đang hôn hít với Pansy.' Hermione khẽ nức nở.

Hermione lắc đầu, lau nước mắt trên má.
'Em rất xin lỗi Hermione.' Ginny thở dài. 'Em biết tên khốn này sẽ làm hỏng và để lại cho chị trái tim tan vỡ phía sau.'
'Không giúp đỡ.'
'Em xin lỗi.' Ginny thở dài. 'Chị sẽ ổn thôi. Anh ấy không xứng đáng với nước mắt của chị, cũng không phải sự chú ý của chị. Anh ấy là một thằng khốn và anh ấy không nên ở trong đầu của chị. Anh ấy không xứng đáng với thời gian của chị. '
'Chị xin lỗi.' Hermione thút thít.
'Không sao đâu.'
'Chị sẽ ổn thôi, chị nghe em chứ?'
'Chị biết chị sẽ.' Hermione nói, hít một hơi thật sâu và nhìn lên người bạn thân nhất của mình một lần nữa.
'Nó chỉ đau. Đây là lần thứ hai. Chị có bị nguyền rủa không? '
Ginny cười khi lắc đầu. 'Không Hermione, chị không bị nguyền rủa. Rõ ràng là chị đã gặp xui xẻo với các chàng trai. '
Hermione gật đầu. ' Chị không biết tại sao chị lại như thế này, có lẽ đó là tất cả mọi thứ cùng nhau.'
'Em đặt cược là chij sẽ nói vậy mà.'
'Cảm ơn Gin.' Hermione mỉm cười.
'Đó là lý do tại sao em ở đây.' Ginny nói với cô ấy với một nụ cười nhỏ khi cô ấy siết nhẹ bàn tay của Hermione. 'Em muốn chị nói chuyện với anh ta?'
Hermione khẽ cười khúc khích. 'Chị không muốn anh ta chết.'
Ginny nhún vai. 'Em có thể đấm anh ấy.'
Hermione lắc đầu.
'Hoặc đá anh ta tại chỗ đó của anh ta, bởi vì rõ ràng anh ta không có.'
Hermione cười.
'Cái đó tốt hơn. 'Ginny cười. 'Hôm nay chị đã ăn gì chưa?'
Hermione lắc đầu.
'Em sẽ quay lại ngay, em sẽ lấy cho chị vài thứ.' Ginny nói đứng dậy và đi ra cửa.
'Gin.'
Ginny quay lại nhìn cô.
'Làm thế nào em được vào đây?'
'Snape cho em vào.'
'Làm sao em biết chị ở đây?'
'Malfoy nói với em, bởi vì anh ấy cần sự giúp đỡ của em cho một cái gì đó.'
'Để làm gì?'
'Nó không còn quan trọng nữa.'
'Gin.'
'Không thực sự Hermione, nó không còn quan trọng nữa. Bây giờ nằm ​​lại, em sẽ quay lại ngay. ' Ginny nói.

Hermione lang thang qua hành lang cách xa ký túc xá của thủ lĩnh. Cô nói với Ginny rằng cô phải nhặt sách của mình lên trước khi đến lớp học đầu tiên của họ và cô sẽ gặp Ginny trong lớp học. Ginny đã theo dõi sát sao Hermione. Draco không ăn sáng hôm nay, tối qua anh cũng không đến, điều đó tốt hơn vì Ginny sẽ giết anh. Hermione rẽ một góc, nhưng khi cô va vào một ai đó, những cuốn sách của cô rơi khỏi vòng tay cô.
'Oi, xin lỗi.' Hermione vội vàng nói khi cô xuống lấy sách, nhưng người mà cô va vào cũng có ý tưởng tương tự, khiến đầu họ va chạm vào nhau.
'Ôi.' họ lẩm bẩm đồng thanh.
' Xin-' cô bắt đầu lại, nhưng khi cô ngước lên, cô bắt gặp đôi mắt màu xám, xanh mà cô bắt đầu, bắt đầu,
'Dra- Draco.' Cô lắp bắp.
Draco nhướn mày nhìn cô khi anh nhìn cô. Anh ta có vẻ xa cách, cách anh ta nhìn cô, thật khác.
'Tôi xin lỗi vì đã va vào cô, tôi đã không nhìn thấy cô.' Draco nói.
Hermione chậm rãi gật đầu.
'Hermione? Anh đang làm gì thế? 'Ginny bắt đầu hét lên khi cô ấy chạy đến bên Hermione và cầm những cuốn sách của Hermione ra khỏi tay Draco.
'GINNY! Cẩn thận với lời ăn tiếng nói!' Hermione nói với cô ấy.
' Đồ chồn khốn khiếp. Cút đi! ' Ginny búng tay.
Draco nhìn cô với sự sốc trong mắt anh.
'Xin lỗi?'
'Ginny, đi thôi.' Hermione lầm bầm.
'Không! Chúng ta chưa xong việc ở đây! ' Ginny nói với cô, không quay lưng lại với Draco.
' Ôi con chồn khốn khiếp này, là một kẻ lừa đảo! Làm thế nào anh có thể sống với chính mình? Và làm thế nào anh có thể biến mất trong hai ngày, không cho bạn gái của anh biết anh đang ở đâu? Không cho phép bất cứ ai nghe từ anh cả? Cô ấy đã bị bệnh! Và sau đó cô ấy thấy anh lừa dối cô ấy? Anh thật xấu xa! Khốn nạn!' Ginny hét lên.
'Cố lên Hermione, anh ta không xứng đáng với thời gian củachij.' Ginny nói khi cô nắm lấy cánh tay của Hermione và kéo cô theo sau cô, cách xa Draco, người đang nhìn họ trước khi họ biến mất khỏi tầm mắt.
'Có một cái gì đó không đúng.' Hermione lẩm bẩm.
'Anh ấy không đúng trong suy nghĩ của mình, đó là những gì nó có.' Ginny giận dữ.
'Không, Gin, ý chị là thế. Có gì đó không đúng.'
'Cách anh ấy diễn xuất không đúng Hermione, anh đang nói về cái gì vậy?'
'Anh ta, cách anh ta nhìn chị, như thể anh ta không biết chị như anh ta nên biết chị. Đôi mắt anh ta nhìn xa xăm, như thể anh ta ở rất xa. ' Hermione nói với cô khi cô dừng bước.
Ginny quay lại nhìn cô và cau mày.
'Ý chin là gì? Anh ta không có ý nghĩa. '
'Em nên thấy cách anh ấy nhìn chị. Thật khó để giải thích. Nhưng chị biết những gì chị thấy Gin, có gì đó không đúng. ' Hermione nói trước khi rẽ sang hướng khác.
'Chị đi đâu vậy? ' Ginny hỏi, vội vã đuổi theo cô.
'Đến bệnh thất.'
'Chị sẽ làm gì trong bệnh thất?'
'Chị cần biết nếu anh ấy ở đó trong ngày nghỉ.' Hermione nói.
'Chị đang nhận được gì khi làm việc đó Hermione?'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip