Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sau khi Lâm Vĩ đi rồi, Tiêu Chiến vừa định bước đến chỗ Vương Nhất Bác, liền thấy y đang ngơ ngác bỗng ngồi sụp xuống nhặt những thứ đã làm rơi kia, nhặt xong hướng anh cười cười, liền đem xe đẩy đẩy đến chỗ anh.

"Chiến ca, anh định mua sữa bột à, chọn được loại này rồi sao, kế tiếp ừm.. anh muốn mua thứ gì nữa, chúng ta mau đi nhanh thôi, nếu không anh sẽ mệt mỏi đó" - sau đó không đợi Tiêu Chiến nói, lập tức đẩy xe đi trước.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của y, này là nằm ngoài tầm dự đoán của anh, vừa nãy trên khuôn mặt y lộ rõ sự thất vọng, sao bây giờ lại tươi cười như không có chuyện gì hết vậy, rốt cuộc Vương Nhất Bác định làm gì?

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, cũng không còn tâm tình đi dạo siêu thị nữa, anh theo lời Lâm Vĩ mua mấy thứ cần thiết, sau đó liền ra ngoài, đợi Vương Nhất Bác quẹt thẻ trả tiền.

Suốt đọc đường đi, Tiêu Chiến đi trước, Vương Nhất Bác xách túi lớn túi nhỏ theo sau, không ai nói với nhau câu gì, không khí tịch mịch còn hơn cả lúc nãy, không biết Vương Nhất Bác đang suy nghĩ chuyện gì, lúc anh lén quay lại nhìn liền bắt gặp vẻ mặt ngơ ngẩn của y.

-----

Tối, Tiêu Chiến đang ở trong bếp nấu ăn, Vương Nhất Bác cũng theo phụ giúp anh, nhưng Tiêu Chiến nói y vướng víu cho nên đẩy ra ngoài, hiện giờ y đang ngồi trên bàn, hai tay chống cằm nhìn anh.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bận rộn nấu ăn, y suy nghĩ một lát sao đó lẩm bẩm: 'Chiến ca.. thật muốn thời gian ngừng lại, để em có thể gần anh thêm chút nữa'

Tiêu Chiến nấu vài món ăn đơn giản cho nên rất nhanh liền xong, anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, như thường lệ định gắp đồ ăn cho y.

Vương Nhất Bác cười cười đẩy đẩy tay anh: "Chiến ca, không cần giúp em nữa đâu, em có thể tự ăn được rồi" - sau đó dưới sự bất ngờ của Tiêu Chiến khó khăn lấy đũa gắp đồ ăn cho mình.

Vương Nhất Bác gắp ba lần thì rớt xuống hai lần, nhưng vẫn kiên trì không để Tiêu Chiến gắp cho mình, y trầy trật 15 phút sau mới ăn xong bữa tối.

Vương Nhất Bác không cho anh rửa bát nữa, sợ nước rửa đổ ra ngoài trơn trượt sẽ làm anh té ngã, cho nên Tiêu Chiến đem chén dĩa dơ để trên bồn rửa bát, sáng hôm sau sẽ có người đến xử lí chỗ này.

Lên tầng trên, anh đến gần Vương Nhất Bác, đưa tay định tháo cúc áo cho y: "Đến đây, tôi tháo cúc áo cho"

Vương Nhất Bác bỗng dưng lùi về phía sau: "Không cần đâu, Chiến ca, tay em cũng sắp khỏi rồi, em tự tháo được"

Tiêu Chiến nhíu mày, cũng không nhịn nữa, lập tức nổi giận: "Vương Nhất Bác, rốt cuộc cậu đang muốn làm gì? Thường ngày cậu đâu phải như vậy, bỗng dưng thay đổi 180° là có ý gì?"

"Không có, em xin lỗi, Chiến ca, em chỉ nghĩ là nếu em đã tự làm được thì không cần phải làm phiền anh"

Tiêu Chiến đè nén sự tức giận nhìn Vương Nhất Bác: "Vậy tùy cậu" - sau đó lập tức xoay người vào trong phòng đóng mạnh cửa, làm nó vang lên tiếng vang thật lớn.

-----

Vương Nhất Bác thất thỉu trở về phòng của mình, ngả người lên giường, trong đầu y trống rỗng, y không biết tại sao mình lại như vậy, y nên phải làm thế nào bây giờ, tại sao nhìn thấy Tiêu Chiến và người đàn ông đó tim y lại đau như vậy.

Y cảm thấy thất vọng và hụt hẫng, rốt cuộc thì hai người có quan hệ gì? Nhìn qua rất gần gũi.

Hỏi y có ghen không? Đương nhiên có, nhưng với tư cách gì bây giờ, khi anh còn chưa chấp nhận y, khi y chỉ đang theo đuổi anh, nhưng nếu đã là theo đuổi thì bất kì người nào cũng có sẽ cơ hội, y may mắn được ở cùng với anh chỉ vì y là bố của hai đứa nhỏ.

Vương Nhất Bác thở dài, đứng dậy mở cửa sổ cho gió lùa vào mặt, cái lạnh này làm đầu óc y tỉnh táo đôi chút, nhưng tâm trạng vẫn không ổn hơn chút nào.

Vương Nhất Bác sờ sờ túi quần, y không có thói quen hút thuốc nhưng những lúc căng thẳng cần một thứ gì đó để giải tỏa, nhưng sờ mãi vẫn không thấy, suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác gật gật đầu, y đã bỏ từ lâu rồi, bây giờ lại càng không mang theo bên mình, huống hồ nếu như có mùi thuốc lá trên người, Tiêu Chiến sẽ càng chán ghét y hơn.

Vương Nhất Bác thở dài, sau đó lấy quần áo xuống tầng dưới, tắm xong, y đi lên mở cửa phòng Tiêu Chiến, thấy anh đã ngủ say, y liền nhẹ nhàng không gây tiếng động ngồi xuống bên cạnh anh.

Vương Nhất Bác cúi người đến gần Tiêu Chiến, tay vuốt tóc anh, thầm thì: "Chiến ca, anh nói xem em phải làm sao bây giờ, em.. có nên buông tay để anh được hạnh phúc không, khi em là người đã làm anh đau khổ quá nhiều, Chiến ca, em phiền phức lắm đúng không, chỉ toàn đem lại sự rắc rối và mệt mỏi cho anh, Chiến ca, xin lỗi anh.."

Ngồi thêm một lát, Vương Nhất Bác cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, sau đó liền quay về phòng mình, trước khi đóng cửa y quay lại nhìn anh, khẽ nói: "Chiến ca, ngủ ngon.."

-----

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà nhận hoa hồng được mặc định gửi tới như thường ngày, anh đi xung quanh khắp nhà, nhưng vẫn không thấy Vương Nhất Bác, anh lên mở cửa phòng của y, thấy y vẫn còn ngủ say, anh cũng không định đánh thức, để y ngủ thêm một chút nữa cũng không sao.

Giờ vẫn còn sớm nên Tiêu Chiến ra ngoài xích đu ngồi, hưởng thụ ánh nắng ấm áp vào sáng sớm, lát sau anh vào nhà, đeo tạp dề chuẩn bị nấu bữa sáng.

Nấu ăn hơn 30 phút, anh ngồi chờ Vương Nhất Bác thêm 10 phút nữa nhưng vẫn không thấy y xuống, từ nãy đến giờ cũng đã hơn một tiếng rồi mà y vẫn chưa tỉnh dậy sao?

Tiêu Chiến liền chạy lên phòng y, nhưng nhớ lại mình đang mang thai cho nên thả chậm cước bộ lại, anh đẩy cửa vào trong, lúc nãy không để ý, bây giờ mới nhìn kĩ, Vương Nhất Bác ngủ cả đêm trong phòng nhưng lại không đóng cửa sổ.

Anh đi đến bên giường kéo chăn y, sau đó đến lay người y, nhưng Vương Nhất Bác chỉ nhíu mày một chút rồi lại xoay người ngủ tiếp, Tiêu Chiến bây giờ mới nhận ra đây không phải là bộ quần áo tối hôm qua y mặc, anh lập tức sờ lên trán Vương Nhất Bác, hình như sốt rồi.

Tiêu Chiến đỡ trán, đã tắm muộn lại còn mở cửa sổ thế này, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, một lần phơi nắng còn không chừa, bây giờ lại còn hứng gió đêm, rốt cuộc người sắp làm bố của hai đứa nhỏ này suy nghĩ thứ gì trong đầu vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip